-Caesar, tên của con nghe rất khí thế!
Ngồi trên bàn ăn cơm người tây, Vua bóng đá hướng ta nói.
Ta đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức nở nụ cười:
-Tên, bất quá chỉ để gọi mà thôi, nhưng khí thế đương nhiên phải có! Chú này! Vì sao chú lại cho A Minh đến trường người hoa để học võ?
Chú Rossi ban đầu vô cùng kinh ngạc, liếc mắt nhìn ta:
-Ha hả, trông con rất thành thục, đúng là không thể tin rằng câu trả lời này lại từ hài tử 9 tuổi. Con vì sao lại muốn cùng Cậu con đánh cược vậy? Con tin chắc đội võ thuật sẽ chiến thắng, chú cũng giống con, tin tưởng võ thuật Trung Quốc có thể giúp A Minh có được thân thể ưu tú. Kỹ thuật đá bóng của con hơn xa những bạn đồng lứa khác, trong đó võ thuật là nhân tố chính tạo nên điều đó. Bất quá, hôm nay xem phần sau của trận thi đấu của các con, chú thấy thực lực đội võ thuật tuyệt không kém hơn đội St. Paul.
-Con thật sự rất vui, hơn nữa là rất rất vui!
A Minh đang ở một bên hưng phấn nói.
Chú ấy gọi cho ta cùng A Minh hai ly sữa, sau đó tiếp tục nói:
-Ba năm trước đây chú có một lần xem hồi biểu diễn võ thuật của Trung Quốc trên Tivi, khi đó chú cảm thấy rất kỳ, đáng lẽ người trung quốc có điều kiện thân thể tốt như vậy hẵn phải thích hợp làm cầu thủ mới đúng. Thời gian đó là lúc chú dưỡng thương, nên có thời gian đi tìm đáp án cho thắc mắc này. Ha hả, ngay sau đó chú chuyển A Minh đến trường võ thuật để học.
-Ba ba! Thầy giáo của chúng con noi rằng võ thuật Trung Quốc cần thời gian dài để luyện tập, không luyện được tám, mười năm thì không thành, cho nên rất khó có thể kết hợp đá bóng được.
A Minh xen vào nói.
-Không phải đâu, đó là do: "giáo bất đắc kỳ pháp, học bất đắc kỳ dụng*"...a! hai người dường như không hiểu, đây là ngôn ngữ cổ đại của Trung Quốc, đừng nhìn con như vậy, con có thể học thuộc lòng cổ văn, nói hai câu cổ văn thì có tình là gì!
Ta một bên giải thích.
-Chú có thể hiểu!
Vua bóng đá bỗng tiếp lời.
-Lúc trước, lão tiên sinh người Trung Quốc giải đáp nghi vấn cho chú cũng nói vậy, tiên sinh nói: "Chí khí không phân biệt tuổi tác", chú đồng tình với câu nói đó của tiên sinh.
Ta sửng sốt, không nghĩ đến a! Vua bóng đá cư nhiên cũng hiểu biết về Trung Quốc a, lòng hiếu kỳ không khỏi trổi dậy:
-Châu Âu cũng có trường dạy võ thuật rất tốt, sao chú không đưa A Minh đến đó học?
Chú Rossi cười nói:
-Bởi khi chú biết cao thủ của lần thi đấu võ thuật nọ chính là vận động viên của trường Hoành Vũ Lâu này, cho nên chú tin tưởng nơi đây.
-Không thể nào! Nơi đây làm gì có cao thủ nào chứ?
Ta càng buồn bực
A Minh kêu lên:
-Có!Trận thi đấu đó có ghi băng lại, ta cũng có xem, thật sự rất tuyệt a! Bởi ta xem trận thi đấu đó nên mới yêu thích võ học.
-A! Là ai vậy?
-Là siêu sao võ thuật lứa tuổi nhi đồng người Brazil chúng ta-Cindy!
A! ta nghĩ nếu hiện tại có quả trứng gà nào, nhất định có thể đưa lọt vào miệng của ta. Ta há hốc mồn cả nửa ngày, mới nghẹn ra một câu:
-Hai người xem băng ghi hình, vậy không nhận ra thân phận của cao thủ đó sao?
Vua bóng đá vừa cười vừa lắc đầu:
-Băng ghi hình quay ở góc độ quá xa, động tác cao thủ đó lại nhanh, nên không thấy rõ lắm. Hơn nữa cách đây bốn năm, Cindy chỉ mới 6 tuổi, bây giờ khoảng cùng tuổi 2 con. Những đứa trẻ trong giai đoạn này thì phát triển rất nhanh, thay đổi nhiều lắm, như A Minh chụp lúc 6 tuổi so với bây giờ, giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhìn A Minh một chút, lại nhìn chú Rossi một chút, ta có mơ hồ trực giác rằng bản thân ta gây hại lớn cho người khác a, đám võ sư gà mờ của Hoành Vũ Lâu này mà dạy ra công phu chân chính mới là lạ.
-Chú rossi! sau này để A Minh theo con luyện võ đi nha! ở Hoành Vũ Lâu không học được công phu gì đâu, ở đó chẳng khác gì lãng phí thời gian.
-Ngươi?
A Minh kinh ngạc nhìn ta.
-Ngươi không phải học tiểu học ở Hoành Vũ Lâu hay sao?
Ta cười:
-Ta ngoại trừ mỗi ngày đến Hoành Vũ Lâu tập đá bóng thì căn bản không có lên lớp, các thấy giáo cũng chưa bao giờ dạy ta điều gì.
-Vì sao?
Hai bố con A Minh bị câu trả lời của ta gây lòng hiếu kỳ.
-Nếu ta nói cho ngươi biết, ta ba năm trước đây chính là Cindy-Khải Tát, ngươi có tin không?
Ta vừa nói vừa móc trong túi áo ra chiếc thẻ học sinh, thuận tay đưa cho hắn.
-Xem tên của ta đi, có đúng hay không?
-Ôi chao! Đúng rồi! Ba ba, người mau nhìn, mau nhìn!
A Minh đem thẻ học sinh đưa cho chú rossi , Vua bóng đá nhìn thoáng qua rồi trả lại cho ta, sau đó bật cười ha hả, khiến mọi người xung quanh đến chú mục về bàn ăn của chúng ta, may mắn chú ấy đeo kính râm, nếu không đã bị nhận ra rồi.
-Ha hả! chú gọi con là Cindy, hay Khải Tát đây?
Vua bóng đá có chút hăng hái nhìn ta.
-Khi ở thi đấu võ thuật thì gọi là Cindy! lúc bình thường thì gọi con là Khải Tát. Khải là họ Trung Quốc của con, Cindy vốn là một tên khác, tên này tương tự như nick name của người phương Tây.
-Vậy, sau này con có muốn trở thành minh tinh trong làng võ thuật không?
Vua bóng đá vừa cười vừa hỏi ta.
-Không biết! con làm chỉ là lúc cao hứng thôi, muốn làm gì và giữ gì, chỉ cần thỏa lòng là tốt rồi.
Ta đắc ý rung đùi trả lời, khiến A Minh một trận vui vẻ.
-Khải Tát! ngươi đúng là tàn khốc quá!
Không ngờ lần này A Minh có thể sử dụng Tiếng Trung để gọi tên ta, làm ta mừng rỡ một hồi.
Ta bày ra một bộ tư thế của bậc đàn anh, "Ba!" một tiếng vỗ vào vai hắn:
-Vỗ mông ngựa không sai a! sau này ta sẽ dạy ngươi võ thuật, ngươi không làm vậy mà được sao...ha ha!
-Ai u! đại ca ngươi nặng tay quá, lần sau có thể nhẹ tay một chút không!...
A Minh đau quá nhe răng trợn mắt nhìn ta.
-Cindy, chú có chuyện muốn nhờ con, chỉ cần con đáp ứng, tiền không thành vấn đề.
Chú De rossi bỗng nghiêm túc khiến ta nhất thời không kịp thích ứng, lặng đi một chút, sau đó lập tức minh bạch ý của chú ấy, cười nói:
-Con là một đứa bé, có thể giúp chú được gì chứ! về phần A Minh luyện võ, con đảm bảo cùng hắn tu luyện.
-Không chỉ có vậy, con nói tại Hoành Vũ Lâu học võ sẽ không thành tựu gì, không bằng chú đưa A Minh đến câu lạc bộ St.Paul học đá bóng đi. Kỳ thật công phu Trung Quốc rất ưu tú, biểu hiện của A Minh hiện giờ so với bạn đồng lứa khác thì mạnh hơn rất nhiều. Bất quá công phu học được ở Hoành Vũ Lâu quá ít, hiệu quả không rõ ràng, thực lực của con rõ ràng cao hơn A Minh nhiều.
-Chú! Chú muốn nói gì thì nói thẳng ra đi! con bị chú làm cho hồ đồ rồi!
-hảo! chú muốn nói là để A Minh đến câu lạc bộ St. Paul để học tập kỹ thuật đá bóng, như vậy nó có thể vừa tiếp thu được hệ thống huấn luyện kỹ thuật đá bóng, vừa có thể cùng con học võ thuật. Đương nhiên phí dụng tất cả đều do chú chi trả, mặc khác còn trả riêng cho con 10 triệu USD coi như là học phí một năm. Con xem còn việc gì cần nữa, cứ nói.
Nghe xong lời của chú ấy, ta cúi đầu suy tư ba phút thời gian, sau đó ngẩn đầu nói ra quyết định có thể thay đổi cuộc đời của ta.
-Con có một người cậu, là huấn luyện viên tại câu lạc bộ St. Paul.
Ta bình tĩnh kể ra.
Chú thích:
*: (không dạy đúng phương pháp nên học không có tác dụng nhiều)...
-Vừa rồi người kia chính là huấn luyện viên Bỉ Đắc sao? Thì ra đó chính là người cậuđánh cược với con. Ai! Khi cậu con đến St. Paul, chú đã chuyển đến Châu Âu rồi, bất quá chú vẫn nghe nói qua, hình như cậu con là người Hàn Quốc phải không?
-Đúng vậy! Mẹ của con chính là người Hàn Quốc, điều con muốn đề cập chính là hi vọng cậu có thể sang Châu Âu để được đào tạo sâu hai năm, sau khi tốt nghiệp sẽ là người đại diện, và muốn chú trong tương lai giới thiệu cho cậu con vài cầu thủ. Cậu con là người làm việc rất chăm chú, lại có năm năm kinh nghiệp trong chức vụ trợ lý huấn luyện viên, con tin tưởng cậu có thể đảm nhiệm tốt công việc này.
Chú De Rossi thở dài nói:
-Thế nào ở lứa tuổi lên 10 tuổi con lại có thể hiểu chuyện như thế? Như thử là người thành thục rồi a!
-Nếu như A Minh không có chú chăm sóc, thì hắn cũng sẽ thành thục như con thôi. Nếu chú cho răng suy nghĩ con rất thành thục, vậy không phải đồng dạng nó, chú chấp nhận lời đề nghị của con?
Ta thản nhiên cười, bưng ly kem làm bộ ăn một miếng, nếu như chú ấy không đáp ứng, ta lập tức buông ly kem bỏ đi.
Có đôi khi ta thấy mình thực sự rất bá đạo, bất cứ chuyện gì chỉ cần hợp tình hợp lý ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cò kè mặc cả, cậu cũng vì vậy mà bị ta bắt nạt rất nhiều a!
-Bỉ Đắc muốn đến nơi nào học?
Chú ấy chăm chú hỏi.
-Con và cậu có cùng suy nghĩ, là nước Đức!
-Ha hả! Chú đáp ứng con, ngày mai chú sẽ cử người đi lo quá trình chuyển công tác cũng như việc học của A Minh, con không có ý kiến gì khác chứ?
-Không! Bất quá con còn muốn tham gia vài trận thi đấu tại trường, bằng không bọn họ sẽ không để con chuyển trường đâu! E rằng sẽ ảnh hưởng đến vị quản lý câu lạc bộ St.Paul, chú giúp con nói chuyện với vị quản lý ấy một lần.
-Được! chú nhớ rồi, còn đây là chi phiếu 2 triệu USD, có thể rút hoặc chuyển khoản tại bất kỳ ngân hàng thương mại hay ngân hàng nhà nước trên toàn thế giới.
Ta thoải mái tiếp nhận chi phiếu và một số ít tiền tiêu vặt kha khá, đứng trước người có hơn hai trăm triệu Euro ta không cần phải giả vờ. Tiền! Không phải là thứ tốt nhưng không có thì không được, ta không ghét tiền, nhưng ta chán ghét kẻ không làm mà hưởng, ta chỉ muốn thông qua nổ lực của bản thân kiếm được tiền.
Vua bóng đá thì không có nhiều thời gian riêng, ăn cơm xong thì chú ấy lại phải đi chụp quảng cáo, lúc chia tay ta hỏi một vấn đề.
-Chú! chú có thể trở thành Vua bóng đá, có phải chú cũng có học võ thuật Trung Quốc không ạ?
Chú Rossi liếc mắt nhìn ta, nở nụ cười:
-Biết trước sau gì con cũng sẽ hỏi câu này, chú có thể xác minh cho con biết chú chưa từng học qua võ thuật một cách có hệ thống. Khi chú tiếp xúc võ thuật thì cũng đã 20 tuổi, nên học không được gì nhiều, nhưng như thế cũng đã trợ giúp chú rất lớn. Đáng tiếc chú không có 10 năm đặng học võ, bất quá chú nghĩ chờ khi chú giải nghệ sẽ chuyên tâm hướng con thỉnh giáo, đến lúc đó con phải hảo hảo chỉ dạy cho chú a.
-Con còn có một điều không hiểu, nghe nói người Trung Quốc cao nhân võ thuật rất nhiều, vì sao bọn họ không tham gia đá bóng?
Ta buồn bực hỏi.
De rossi thoáng chút do dự rồi nói:
-Khải Tát, trình độ đá bóng của người Trung Quốc rất thấp, dù cho họ mời huấn luyện viên ưu tú người phương tây sang huấn luyện, dù họ phái rất nhiều cao thủ sang nước ngoài đá bóng, nhưng khi tập hợp lại trình độ cũng không thể cao hơn, con có biết vì sao không?
-Ha hả! Chú đừng nói với con rằng vì bọn họ không học võ nha!
Ta trêu đùa nói, nhưng không ngờ Vua bóng đá lại gật đầu, khiến hai mắt ta nhất thời trợn tráo.
Vua bóng đá cầm tay ta, nhẹ vuốt mái tóc ngắn của ta, thở dài nói:
-Con nói tuy không đủ nhưng cũng không sai.
Chú ấy đi rồi, nhưng để lại một câu cuối cùng khiến ta lâm vào suy tư..
Chú ấy nói:
-Brazil theo phong cách múa- đó là lấy văn hóa đặc sắc của dân tộc làm cơ sở sáng tạo ra kỹ thuật đá bóng; nước Đức theo tu duy triết học kết hợp tâm huyết ăn sâu trong tiềm thức, sáng tạo ra lối đá thực dụng; Người Mỹ kết hợp tổng thể sức sáng tạo, giàu có, tạo nên phong cách riêng; đất nước Hàn Quốc có triệt quyền đạo, lấy đó làm cơ sở, lối đá bóng của bọn họ cũng dũng mãnh như võ thuật của Trung Quốc, hơn nữa lại tràn ngập ý chí chiến đấu và đối kháng. Nếu hai con có hứng, có thể đi tìm hiểu thêm lịch sử bóng đá của các quốc gia khác, không có lồng ghép văn hóa đặc sắc của dân tộc, thì ở trên đấu trường thế giới, đội đó tuyệt đối không có được thành tích tốt, kể cả Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, cùng với nhiều đội bóng hạng hai ở Châu Âu. Nếu những đội bóng đó không gắn liền với nền văn hóa của đất nước, không gắn liền với cá tính của dân tộc, con nghĩ sẽ thích xem họ đá sao?
Không nên học tập theo người Châu Phi, người Châu Phi đạt đến địa vị trong làng bóng đá thế giới cũng nhờ họ biết phát huy tố chất của người da đen, họ mang một phong cách độc đáo với cơ sở tố chất riêng biệt của họ. Nhưng những thanh thiếu niên Châu Phi khi vừa đủ tuổi thành niên đã chuyển sang Châu Âu đá bóng, vì đó họ mất dần tính chất đặc thù của dân tộc, vì vậy thành tích cuối cùng vẫn tương tự Trung Quốc.
Học tập kỹ thuật cùng chiến thuật tiên tiến của đội bóng mạnh phương tây thì không có gì không tốt, thế nhưng nếu đánh mất cơ sở của mình, Trung Quốc còn điều gì? Vì sao toàn bộ thế giới đều biết Trung Quốc trong lãnh vực thể thao có điểm đặc sắc, chú đã từng nghiên cứu qua đặc điểm trong thể thao của người Trung Quốc, độ nhạy bén, linh hoạt, kỹ sảo, sức bạo phát, tốc độ, phản xạ đều đạt trình độ cao. Những môn thể thao như võ thuật, đá cầu, cầu lông, bóng bàn...v.v...Không phải đều mang đậm nét đặc sắc của dân tộc sao?
Cũng ở Châu Á, con xem Thailand đi, không phải họ đã thể hiện đấu pháp dựa trên cơ sở đặc tính: xoay người, độ nhạy cao, ra đòn nhanh, độ mềm dẻo càng cao, đó không phải đặc điểm của quyền Thái sao? người Trung Quốc có một ưu thế duy nhất so với người Thailand chính là chiều cao.
Ta nhớ huấn luyện viên Cao Phong đã từng cho cầu thủ luyện võ, nhưng bất quá chỉ luyện ba bốn tháng. Nếu cả hệ thống văn hóa đặc sắc của dân tộc mà chỉ học mấy tháng thì chỉ như là cưỡi ngựa xem hoa. Đương nhiên việc này không thể trách huấn luyện viên, Cao Phong có thể nhận ra được sức mạnh của văn hóa dân tộc, thế nhưng quyền lợi lại liên quan đến ba mươi mấy cầu thủ.
Khải Tát, con đá bóng rất tốt, mẹ của A Minh cũng là người Trung Quốc, nó mang một nửa là huyết thống của người Trung Hoa, cho nên chú để nó học võ thuật, chú mong chờ nó sẽ phát huy được đặc tính của người Hoa vào trong bóng đá, và sớm tiến vào làng bóng đá chuyên nghiệp đẳng cấp thế giới.
Đó là De rossi, là vua bóng đá, ta yên lặng nhìn chú ấy rời đi, lần đầu tiên trong lòng ta dấy lên một loại cảm xúc không hiểu, một loại cảm giác đặc thù tự nhiên của dân tộc, ta biết! đó là tinh thần dân tộc.