Chương 1: Thu Yêu
- Thái Thượng có lệnh, phổ cáo vạn linh. Thiên tướng quản thiên hạ, phạt thiên cổ, dương thiên tinh, huy kim tinh, trịch hỏa linh, bộ vô ảnh, sưu vô thanh!
Một thanh tinh cương trường kiếm mang theo kình phong sắc nhọn quét qua ngọn nến, ánh nến đột nhiên cháy rực lên, “Phực” một tiếng, một lá bùa dính trên mũi kiếm bốc hỏa. Lá bùa được vẽ trên giấy bồi màu vàng, vốn đã dễ dàng bắt lửa, lại được thấm bằng rượu mạnh, càng cháy dữ dội. Nhưng một tờ giấy mỏng manh, dù sao cũng chỉ có thể duy trì được một thoáng ngắn ngủi, ngọn lửa bùng lên đến vài thước sau đó tắt ngấm, hỏa quang cũng theo thế tắt dần, chiếu lên thân kiếm hình ảnh một chữ đỏ như vẽ bằng chu sa.
Trường kiếm được thu hồi, đang ở trước đàn làm phép là một đạo sĩ trẻ tuổi, tay trái bắt kiếm quyết, một ngón tay hướng lên mũi kiếm, từ đầu mũi kiếm tỏa ra vô số tro vụn, nhanh chóng tụ lại, hình thành một hắc cầu nhỏ trên mũi kiếm. Vì đám tro vẫn còn lốm đốm ánh lửa nên trong quả cầu đen nho nhỏ này cũng có những gân lửa nhỏ bé chuyển động. Y hướng mũi kiếm chỉ về phía hồ nước trước mặt, tro giấy lại tiếp tục ngưng tụ lại thành một đường thẳng, bắn về phía hồ nước.
Vừa tiến vào hồ nước, nước trong ao lập tức sủi tăm, sôi sục dần lên. Trong ao còn có một ít lá sen đã xơ xác, mặt nước vừa lăn tăn chuyển động đã bị dạt về phía cạnh hồ, từ trung tâm hồ nước nổi lên một bọt nước khổng lồ, nổi dần lên trên, tựa hồ như ở giữa hồ nước có một nguồn nước không ngừng phun nước lên. Lúc này đạo sĩ cầm bát rượu đã tẩm lá đạo phù, uống một ngụm, phun mạnh vào thân kiếm, thanh trường kiếm lập tức trở nên sáng rực. Tay trái y kẹp chặt thân kiếm, vuốt từ chuôi kiếm về phía mũi kiếm, ánh sáng thân kiếm theo tay y cũng vụt tắt, chỉ có chữ đỏ trên thân kiếm vụt sáng, y quát:
- Thái thượng lão quân cấp cấp nghe lệnh, nhanh!
Nước giữa ao vốn đã dựng thành một khối, tựa như nghe lệnh của y, chuyển động càng mãnh liệt, từ cột nước dâng cao chừng một trượng chợt lao ra một vật như cái đấu lớn, ngồi chồm hổm trên đỉnh cột nước. Vật này nhìn thoáng qua thì hệt như một cái đấu, hai mắt tỏa ra ánh sáng, chính là một con cóc màu vàng lớn bằng cái đấu. Đạo sĩ giẫm mạnh hai chân, thân hình chợt vọt lên cao, ở giữa không trung bước đi như đang tiến bước trên một bậc thang vô hình, hai chân di động còn nhanh hơn cả phi điểu, kiếm quang chợt lóe sáng, con cóc lớn đứng ngơ ngác ở trên cột nước, bất động, bị một kiếm từ không trung chém đứt thành hai nửa, cột nước cũng thuận theo một kiếm đó vỡ òa, ào xuống ao như một cơn mưa lớn, đạo sĩ nhanh như chớp trở lại tế đàn như trước, ngay cả dấu chân cũng không hề sai lệch phân nào.
Y thu kiếm lại, dùng một đạo phù quét qua thân kiếm. Thân kiếm lúc này giống hệt như vừa được cắm vào dầu đen, dính đầy thứ nước đen nhớp nháp, đạo phù vừa lướt qua, thân kiếm lập tức sáng bóng trở lại, chữ đỏ trên thân kiếm cũng hiện rõ như cũ. Lau sạch thân kiếm, tra trường kiếm vào vỏ, tiểu đạo sĩ khẽ rung tả thủ, lá bùa vừa lau kiếm trong tay đột nhiên bốc cháy, trong nháy mắt chỉ còn lại một đống tro trong tay, dáng vẻ của y lúc này hệt như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên vỗ bỏ tro bụi trên tay, chỉnh trang lại quần áo, cao giọng nói:
- Tinh lão, chuyện đã kết thúc, ra đi.
Đạo sĩ này nhìn mặt thì chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt vẫn còn đọng lại nét ngây thơ, hai mắt linh hoạt vô cùng, thậm chí có vài phần tinh quái, không giống người thành thật, nhưng lúc này lại trở nên rất nghiêm trang.
Chủ nhân nhà này tên là Mạc Tinh Viên, là phú hộ nổi danh ở An Huy Phượng Dương, đã hơn năm mươi tuổi, dưới gối chỉ có duy nhất một ái nữ, yêu thương như châu như ngọc. Năm ngoái trong phủ đột nhiên xuất hiện yêu tinh, Mạc tiểu thư bị yêu tinh mê hoặc, Mạc Tinh Viên hoảng hốt vội vàng thỉnh mời không ít pháp sư đến đây tróc yêu nhưng đều vô hiệu, tiểu đạo sĩ Vô Tâm này nhìn thấy giải thưởng lão trên nên tự tìm đến đây, Mạc Tinh Viên vốn cũng chỉ là cố gắng đến hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng nên mới để cho y thử một phen, không ngờ Vô Tâm nhìn tuy không đáng tin nhưng thủ đoạn tróc yêu trừ quỷ so với đám hòa thượng râu bạc thì lợi hại hơn nhiều, dễ dàng diệt trừ được yêu vật. Mạc Tinh Viên vừa mừng vừa sợ, chạy vội từ trong phòng ra ngoài.
Vô Tâm trước khi bắt yêu đã nói với lão rằng không để cho bất cứ ai trong phủ tiến ra sân trong quá trình bắt yêu, Mạc Tinh Viên khi đó vẫn nửa tin nửa ngờ, chờ đợi thấp thỏm, bởi vì khi Vô Tâm đến đây thì ăn thức ăn, uống hảo tửu rất thoải mái, lão chỉ sợ Vô Tâm hết ăn lại uống mà thôi. Một bàn rượu thịt trong thời khó khăn như lúc này không phải là chuyện quá lớn với một phú hộ như lão, nhưng lão chỉ sợ đại sự bắt yêu của tên tiểu đạo sĩ này không thành, đó mới là chuyện đáng lo. Lúc này vừa nghe Vô Tâm nói yêu tinh đã bị diệt trừ, liền vội vã chạy ra, cười nói:
- Pháp sư! Pháp sư! Bản lĩnh của ngài thật là cao cường!
Vô Tâm mỉm cười nói:
- Tinh lão, ông sai hạ nhân đem thi thể yêu quái để vào giữa đàn, dùng lửa hỏa thiêu sau đó chôn sâu dưới đất chín thước, sau này sẽ vô sự.
Mạc Tinh Viên ngoác mồm liên tục:
- Đúng, đúng, đúng. – Quay người về phía dãy phòng chính, chợt nói:
- Pháp sư, mời ngài đến dùng một chén rượu, tôi sẽ nói nhà bếp làm thức ăn.
Vô Tâm vuốt vuốt bụng nói:
- Không cần, vừa rồi mới uống, rượu vẫn còn trong bụng, ta ăn cũng không nổi. Tinh lão, tiểu đạo sĩ còn có việc trên người, con cóc này đã được thu phục, thỉnh mời Tinh lão đem phí trừ yêu đến, ta muốn lấy hiện kim, không muốn lấy tiền giấy.
Tiền giấy thực ra chỉ là tờ giấy có ấn ký, thời thái bình ngân lượng được dùng phổ biến hơn, nhưng lúc này là thời binh hoang mã loạn, tiền giấy lưu hành nhiều hơn, giá trị vì thế cũng giảm sút rất nhiều, bởi thế mà y chỉ muốn lấy ngân lượng. Vô Tâm hành tẩu giang hồ, chỉ dựa vào việc hàng yêu trừ tà để kiếm miếng cơm, thế nhưng tuổi y còn trẻ, cuộc sống lại không ổn định, những người muốn mời đạo sĩ hòa thượng làm chuyện pháp sự vừa nhìn thấy dáng vẻ của y thì đến bảy tám phần đã cho y chỉ là một gã lừa đảo, lần này có thể ở trong phủ của Mạc Tinh Viên làm một việc kiếm được ba trăm lượng đã là một khoản tiền rất khó kiếm, y chỉ lo là Mạc Tinh Viên sẽ xù tiền.
Mạc Tinh Viên nói:
- Chuyện này là đương nhiên. Người đâu, đem ba trăm lượng bạc ra đây.
Ba trăm lượng bạc nguyên chất được xếp trong một cái rương lớn, nặng gần hai mươi cân. Vô Tâm cầm lên tính tính đếm đếm, ước lượng mỗi thỏi đều nằng trịch, chắc là không hề thiếu, bèn bọc lại đeo trên lưng, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói rằng:
- Tinh lão, lệnh ái bị quỷ mê lâu ngày, xin mời nàng ra đây, ta sẽ trừ khử tà khí của nàng.
Mạc Tinh Viên thấy Vô Tâm vừa ra tay yêu vật liền bị thu phục dễ dàng như trở bàn tay thì đã bội phục sát đất tên tiểu đạo sĩ nhỏ tuổi này, đương nhiên bây giờ y nói sao thì phải răm rắp nghe theo. Tuy nhiên vì tiểu thư đã bị yêu vật mê hoặc nhiều ngày, muốn đi cũng không đi được, lão đành gọi:
- Xuân Tiên, Hạ Tiên, đỡ tiểu thư ra đây!
Hai tiểu nha hoàn dìu tiểu thư từ trong phòng đi ra. Mạc Tinh Viên gia tài đồ sộ, chỉ cần nghe nói đến tiểu thư Mạc phủ thì mọi người đều nghĩ rằng đó là một bậc tiểu thư khuê các, eo thon như dương như liễu, ngọc diện phù dung, xinh đẹp thướt tha. Quả nhiên vóc người của Mạc tiểu thư cũng thanh mảnh gọn gàng, cũng có vài phần như dương liễu, chỉ có điều nếu nói ngọc diện phù dung thì đóa phù dung này lại hơi dài, ít ra thì cũng phải hơn ba thước, hơn nữa gầy gò đến đáng sợ, hai gò má cao đến nỗi cơ hồ che mất cả hai mắt, không thể nào nói là hoa dung nguyệt mạo được. Vô Tâm vừa nhìn thấy tiểu thư có dáng vẻ như thế, khẽ bĩu môi, lấy từ trong ngực ra một lá bùa, nói:
- Tinh lão, lấy đạo phù này đốt, hòa vào nước cho tiểu thư uống, sau đó mời đại phu kê đơn cho uống các loại thuốc bổ huyết ích khí trong mấy ngày thì sẽ tốt thôi. Chuyện đã xong, tiểu đạo sĩ cũng xin cáo từ.
Y nói đi là đi, lập tức bước đi, Mạc Tinh Viên vội bước theo hỏi:
- Pháp sư, xin hỏi tôn tính của ngài?
Đạo sĩ không giống với hòa thượng, hòa thượng sau khi xuất gia lúc này đều lấy chữ “Thích” làm họ, ngược lại đạo sĩ lại thường có tục họ. Vô Tâm cũng không ngừng bước, chỉ thuận miệng đáp:
- Tiểu đạo sĩ tên gì cũng không quan trọng, Tinh lão xin dừng bước.
Y cũng không quay đầu lại, cứ thế đi ra Mạc phủ. Sải chân của y không dài, đi cũng không có vẻ gì là nhanh, nhưng Mạc Tinh Viên lại không thể theo kịp, chạy đến cửa thì Vô Tâm đã đi ra ngoài hơn mười bộ, rẽ vào một ngõ nhỏ, không thấy đâu nữa.
- Một bát mì lớn, thịt nhiều vào!
Đó là một quán mì nhỏ, ông chủ và tiểu nhị chỉ là một người, ló mặt ra từ sau nồi nước lèo bốc hơi nghi ngút, nói:
- Mì thịt lớn, năm đồng.
Vô Tâm hoảng sợ ngoác mồm hỏi:
- Cái gì? Năm Đồng? Bạc?
Chưởng quỹ đáp:
- Đúng vậy, năm đồng. – Lão sợ tiểu đạo sĩ nghe không rõ, bén vươn một tay ra, xòe năm ngón tay như một cây quạt bồ, ra giá.
- Sao lại đắt như thế? Ta đi từ Sơn Tây đến đây, dọc đường đi thì một bát mì lớn cũng chỉ hơn mười phân thôi mà.
- Đạo gia, người không biết Phượng Dương phủ năm nay gặp thiên tai hay sao? Giá một thạch gạo cũng đã lên đến hai lượng rồi đấy.
Bình thường, một thạch gạo cũng chỉ có hai đồng năm phân, hôm nay đã lên đến hai lượng một thạch, tăng hơn mười lần so với bình thường. Vô Tâm lấy từ trong ngực ra mấy miếng bạc vụn, nhấc nhấc trong tay, tắc lưỡi nói:
- Sớm biết rằng mì đắt như thế thì khi ở Giang Tây mua nhiều bánh nướng loại lớn một chút thì đã ổn.
Y vứt một khối bạc vụn lên bàn nói:
- Chưởng quỹ, lấy một bát đi. Chừng này nhiều hơn năm đồng đấy, ông lấy cho ta thêm hai miếng thịt nhé.
Chưởng quỹ nhận bạc, nhất thời khuôn mặt tươi hơn hớn, vui vẻ nói:
- Đạo gia từ Giang Tây đến đây ư? Vất vả quá, vất vả quá, mùa màng nơi đó năm nay có tốt lắm không?
Vô Tâm đáp:
- Cũng không tốt lắm, chỉ đủ ăn thôi, nhanh lên một chút cho ta.
- Có ngay đây! Mì thịt bát lớn, đạo gia cứ ngồi xuống đã, tôi bưng ra ngay đây.
Người ăn mì lúc này cũng không nhiều lắm, Vô Tâm chọn một bàn rồi ngồi xuống. Trù nghệ của chưởng quỹ quả nhiên là rất lanh lẹ, dùng một đôi đũa trụng mì vào nước sôi, chờ khi nước sôi lên, cũng không cần dùng vợt để vớt mì, dùng đũa hất gọn vắt mì vào bát, cho thêm thịt, bưng đến trước mặt Vô Tâm nói:
- Đạo gia, mì đã có.
Vừa thấy bát mì, Vô Tâm suýt nữa đã kêu lên. Mì tuy không ít nhưng thịt ở trên mỏng teng, cơ hồ gió thổi cũng bay, y đập bàn kêu to:
- Chưởng quỷ, một bát năm đồng, chỉ có hai lát thịt mỏng này thôi sao?
Chưởng quỹ cấm lấy khăn trên vai lau mồ hôi trên mặt đáp:
- Đạo gia, người thật là không hiểu về giá cả, một thạch gạo đã hai lượng, thịt càng đắt hơn nữa. Chắc người không biết chuyện rồi, tại trấn phía trước có một hiếu phụ vì muốn nuôi cô mà tình nguyện cắt thịt mình bày bán trên bàn đấy? Thật là đáng sợ.
Vô Tâm nghe nói càng hoảng sợ, nhảy lên thành ghế nói:
- Thứ này…thứ này không phải là thịt của hiếu phụ đó chứ?
Chưởng quỹ mỉm cười nói:
- Đạo gia yên tâm, chiêu bài cửa hàng của lão đã có từ lâu, đương nhiên không làm chuyện thương thiên hại lý như thế, đây là thịt heo.
Vô Tâm lúc này mới yên lòng ngồi xuống ăn mì, nhưng trong lòng lại thầm hối hận, nghĩ rằng:
- Đúng ra cho dù còn no thì cũng phải ăn thêm một bữa nữa ở Mạc phủ rồi sau đó mới đi. – Khi nãy vừa rời khỏi Mạc phủ thì bụng no không muốn ăn, thế nhưng đi chưa ra khỏi trấn thì đã lại cảm thấy đói bụng. Tuy nhiên lúc này hối hận cũng không còn kịp nữa, không thể nào trở lại Mạc phủ nói Mạc Tinh Viên mở tiệc đãi mình được.
Y vừa mới ăn được một miếng mì thì gần đó đã xuất hiện một đám người. Những người đó đều xanh xao vàng vọt, nam có nữ có, có hai người con gái tuổi tác còn trẻ nhưng vừa bẩn thỉu vừa gầy guộc, đã không hình tượng của con người nữa. Chưởng quỹ nhìn thấy những người đó tiến lại thì quát to:
- Đi đi! Đừng làm trở ngại việc buôn bán của người ta.
Những người đó dường như rất sợ vị chưởng quỹ này, lập tức tản ra chạy đi. Vô Tâm mới ăn được hai miếng mì, thấy những người muốn xin cơm này mặc dù không dám đến gần nhưng lại đứng từ xa nhìn y thì trong lòng cực kỳ khó chịu y đưa tay vào thắt lưng sờ lấy mớ tiền, có ý lát nữa sẽ bố thí một bát, nhưng người đói nhiều như thế, một bát mì chỉ như muối bỏ bể, còn cứu tế được ai? Hơn nữa người xin cơm nhiều như thế chỉ sợ nếu tình huống đó diễn ra sẽ còn phát sinh chuyện phiền toái. Còn nếu muốn y làm người tốt, vung tay cứu tế một phen, cho mỗi người một bát, tính theo số người ở đây chứng ba bốn mươi người thì cũng phải mất đến mười mấy lượng bạc, như thế thì y thật không cam lòng chút nào.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một người kêu to:
- Chung phủ phát cháo từ thiện, mau đi nhanh, đến muộn sẽ không còn đâu. – Những năm gặp thiên tai thì vẫn có những phú hộ làm việc thiện, nấu cháo phát cho mọi người, tuy nhiên người đói thì nhiều, cháo thì ít, chỉ chậm chân một chút thì ngay cả nước cháo cũng không còn. Đám khất thực nghe được tin đó, nhất thời ùa đi, một số người vì cuống cuồng mà ngã nhào cả ra đất, chỉ sợ chậm chân thì không còn cháo để ăn.
Vô Tâm không dám nhìn nữa, cúi đầu húp nước mì. Nước lèo vừa mặn vừa khét, đại khái cũng đã đun rất nhiều lần. Y đang hút một sợi mì thì chợt nghe bên cạnh có tiếng thở dài, ngẩng đầu lên nhìn, đó là một hòa thượng.
Hòa thượng này mặc một bộ cà sa, tuổi chừng mười tám mười chín, khuôn mặt tuấn tú văn nhã, dáng vẻ như một sĩ nhân, càng không giống với những hòa thượng bình thường thanh kiếm đeo trên lưng, giống như Vô Tâm. Vô Tâm vừa nhìn thấy hòa thượng này thì trong người như bị điểm huyệt, mì ở trong miệng cũng quên nuốt, thầm nghĩ:
- Hòa thượng mang kiếm, không lẽ hắn là người của Thuật Kiếm môn hay sao? Không xong, không biết có phải là kẻ xấu hay không? – Trên người y có mang theo ba trăm lượng bạc, lại thấy khắp nơi là người đói, trong lòng thật sự cảm thấy rất lo lắng.
Hòa thượng thở dài, ngồi xuống nói:
- Chưởng quỹ, một bát mì chay, không mỡ.
Chưởng quỹ vừa nhìn thấy hòa thượng vội kêu lên:
- Tiểu sư phụ, quán của ta không bố thí cho tăng ni.
Hòa thượng bình thản đáp:
- Tiểu tăng không phải là người đi khất thực. – Hắn lấy từ trong ngực ra một khối bạc, cũng khoảng năm đồng, để lên bàn. Chưởng quỹ vừa thấy bạc, nụ cười lập tức nở trên môi, nói:
- Vâng, vâng, tiểu sư phụ chờ một chút, tôi sẽ cho ngươi nhiều hơn bình thường. – Thế nhưng trong bụng lão lại đang suy nghĩ:
- Không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra mà toàn là tiểu hòa thượng tiểu lão đạo đến ăn ở đây không biết.
Hòa thượng chỉnh trang lại y phục, ngồi nghiêm chỉnh, vừa yên vị đã nghe đạo sĩ đang ăn bên kia lên tiếng:
- Tiểu sư phụ, xin hỏi sư phụ họ Dư có đúng không?
Hòa thượng hơi ngạc nhiên, đáp:
- Đạo trưởng, bần tăng là Thích Tử, không họ.
Vô Tâm nghe hắn nói thế lại ngẩn ra, hỏi:
- Vậy tiểu sư phụ tục gia là họ Trương hay là Hách Liên?
Vừa nói xong thì mì cũng đã có, hòa thượng chỉ nói:
- Ta không phải là người Thuật Kiếm môn. – Nói xong lập tức cúi đầu ăn mì. Hắn ăn một bát mì trắng năm đồng, mì quả nhiên nhiều hơn bát của Vô Tâm không ít. Hòa thượng có mì bèn cúi đầu chăm chú ăn, tựa như đã đói bụng mấy ngày không được ăn, một bát mì chỉ vài hớp đã ăn xong, Vô Tâm vốn ăn trước hắn, nhưng lại có thể xem như hai người ăn cùng lúc. Vô Tâm vừa buông bát thì hòa thượng kia vẫn còn đang liếm bát, tựa hồ không để phí một giọt nước mì nào cả. Vô Tâm thấy thế khẽ than:
- Tiểu sư phụ, nếu chưa ăn no, tiểu đạo sĩ xin mời sư phụ một bát nữa. – Vô Tâm nghe hòa thượng nói không phải là người của Thuật Kiếm môn thì đã thở phào nhẹ nhõm, tâm tình tốt lên rất nhiều. Nếu bắt y phải bỏ ra hơn mười bát mì thì chắc chắn là không chịu, nhưng một bát thì lại tỏ ra hào phóng vô cùng.
Hòa thượng lúc này mới buông bát, liếm nước mì bên khóe miệng, nói:
- Đa tạ ý tốt của đạo huynh, ta đã ăn no. Tuy nhiên một bát cơm một bát cháo cũng đều phải tốn rất nhiều công sức mới có, không nên dễ dàng vứt bỏ như thế.
Vô Tâm cười nói:
- “Nhất chúc nhất phân, đương tư lai chi bất dịch” (1), đó là người đọc sách nói, không nghĩ ra ngươi là hòa thượng cũng nói lời này.
Hòa thượng chắp tay, niệm một câu phật hiệu, nói:
- Mọi thứ đều có Phật lý, Nho – Đạo – Thích ba nhà đều tu hành, đa tạ đạo huynh tương trợ.
Vô Tâm nói:
- Nếu là tu hành, tại sao tiểu sư phụ còn đeo kiếm trên lưng?
Hòa thượng vốn đã đứng lên, nghe được lời này, quay đầu lại, nghiêm mặt nói:
- Lúc này đang thời loạn thế, yêu ma hoành hành, chấp kiếm vệ đạo cũng là bổn phận của người xuất gia.
Tuổi của hòa thượng không lớn hơn Vô Tâm, nhưng nói năng lại rất có khí độ trang nghiêm, rất giống phong phạm của cao tăng. Vô Tâm nhìn theo bóng hòa thượng, hạ giọng lẩm bẩm:
- Bổn phận là cái quái gì chứ, ta chỉ biết có ngân lượng. Nếu không có tiền thì ngay cả bát mì nhỏ cũng không có mà ăn.
Lúc này từ một ngõ nhỏ cách đó không xa tiến ra một đám đông, khua chiêng gióng trống ầm ĩ, xung quanh là một đám khiếu hóa tử đông đảo bám theo. Đội người này mang theo không ít cống phẩm, khiến cho ánh mắt của đám khiếu hóa đều sáng rực lên, nếu không nhờ có gia đinh cầm đao bảo vệ thì chỉ sợ khiếu hóa tử đã sớm xông lên cướp đoạt.
Bất thình lình có một khiếu hóa xông vào, đưa tay muốn chộp lấy một cái bánh màn thầu, tuy nhiên khi tay của hắn còn chưa chạm đến mục tiêu thì đã bị một người gia đinh bên cạnh tung cước đã ngã lăn ra, đoạn nói:
- Xú khiếu hóa, ngay cả cống vật của miếu Ngũ Hiển Linh Quan cũng dám cướp hay sao?
Tên khiếu hóa đó vốn đã đói đến mức đứng cũng không vững, làm sao chịu được một đá đó? Hắn bị đá lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng, khi có thể đứng lên thì lại quỳ gối khóc lóc van xin, nhưng đám gia đinh kia vẫn tựa như không nghe thấy gì, vẫn đi nhanh về phía trước. Vô Tâm thấy thế ngẩn người, hạ thấp giọng nói với chưởng quỹ:
- Chưởng quỹ, chuyện gì thế này?
Chưởng quỹ nhô đầu từ sau nồi nước lèo ra đáp:
- À, đó là hiến lễ Lưu gia dâng cho Ngũ Hiển Linh Quan. Bọn họ là người Sắc Mục, lúc này ăn còn không có mà ăn, lại bày vẽ ra hiến lễ, thật là chướng mắt.
- Ngũ Hiển Linh Quan là thế nào?
Chưởng quỹ liếc nhìn Vô Tâm, tựa hồ đối với chuyện y không biết Ngũ Hiển Linh Quan là một điều rất lạ lùng vậy, lão nói với vẻ kinh ngạc:
- Ngũ Hiển Linh Quan chính là Ngũ Hiển Linh Quan. Người Sắc Mục thờ phụng đã hơn mười năm, so với người bản xứ còn sùng bái hơn vài phần.
Đoàn người đó rất dài, ở tận phía sau là một nhóm người khiêng một cỗ kiệu. Cỗ kiệu này xa hoa lộng lẫy, giống hệt kiệu đưa tân nương xuất giá. Vô Tâm ngạc nhiên nói:
- Thế còn đây là chuyện gì thế? Sao lại như có người lập gia đình vậy?
Chưởng quỹ nhìn qua một chút, thở dài nói:
- Chao ôi, đó là gả cho Ngũ Hiển Linh Quan đấy. Hàng năm đều vậy, thật là đáng tiếc, không biết nhà ai đã cùng đường bí lối mà phải đem hoàng hoa khuê nữ đem bán đi như thế.
Vô Tâm nhăn mày hỏi:
- Gả cho Ngũ Hiển Linh Quan? Gả bằng cách nào?
- Cỗ kiệu đó được hiến tế trong miếu Ngũ Hiển Linh Quan. Than ôi, năm nay mua người so với mua đầu heo vẫn còn dễ hơn rất nhiều, bên cạnh miếu Ngũ Hiển Linh Quan có vô số độc xà dã thú, có trời mới biết là người đó bị Ngũ Hiển Linh Quan thu lấy hay là bị dã thú ăn thịt.
Vô Tâm nhìn theo đoàn người, lẩm nhẩm nói:
- Thì ra là thế.
Đoàn người vẫn tiếp tục khua chiêng gióng trống, huyên náo vui vẻ. Lưu gia giàu có nhất vùng, cống phẩm rất nhiều, trong thanh âm ầm ĩ của chiêng trống, vẫn có thể mang máng nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân, tuy nhiên thanh âm đó rất mỏng manh yếu ớt, người bình thường căn bản không thể nghe được.
Chưởng quỹ vừa vớt mì trong nồi, vừa than thở:
- Ôi, thà làm chó trong thời thái bình còn hơn làm người trong thời loạn thế. Thời buổi này, sống được ngày nào chỉ biết đến ngày đó mà thôi. – Lão nói xong ngẩng đầu lên, nhưng đã không thấy Vô Tâm đâu nữa.
Chú thích:
(1): một bát cơm một bát cháo cũng đều phải tốn rất nhiều công sức mới có được