Trời càng lúc càng tối, gia đinh Lưu phủ đứng trước miếu Ngũ Hiển Linh Quan, người nào người nấy đứng ngồi không yên, không ngớt thì thầm to nhỏ. Miếu Ngũ Hiển Linh Quan này là từ đường của Lưu phủ, vừa mới được tu sửa, nguy nga lộng lẫy. Trước cửa miếu có một cái cổng vào vừa cao vừa lớn, làm bằng đá xanh nguyên khối. Hồ quản gia ngồi ngay ngắn trên ụ đá cắm cờ trước miếu, nhìn vào cỗ kiệu và đồ cúng đặt chính giữa sảnh đường. Nghe mấy tiếng léo nhéo của bọn gia đinh thì không nhịn được quất trường tiên đánh chát xuống đất, quát: “Câm miệng! Lão gia đã nói rồi, trời tối mới được đi! Không được để đám quỷ đói tới ăn trộm đồ cúng, Ngũ Hiển Linh Quan sẽ nổi giận!”
Một tên gia đinh chạy tới trước mặt lão cười xòa: “Lão gia nói là trời tối mới đi, giờ chẳng phải là tối rồi hay sao?”
“Không được, còn chưa tối hẳn!”
Tên gia đinh đó nhìn ngang ngó dọc, lại dấn lên thì thào: “Hồ quản gia, ngài cũng biết mà, xung quanh miếu có quái vật!”
Hồ quản gia hơi run, vung roi làm bộ muốn đánh, quát lên: “Nói lung tung (NV: Loạn thuyết thập yêu)! Lão gia nhà ta vừa mới tu sửa miếu, sao có gì lạ được!” Lão họ Hồ, nói chữ “Hồ” tức là phạm húy, thành thử nói với mọi người đều dùng “Loạn thuyết” chứ không dùng “Hồ thuyết”.
DG: “Hồ thuyết” hay “Loạn thuyết” đều có nghĩa là nói quàng, nói lung tung
Tên gia đinh cảm thấy oan ức hết sức, kêu lên: “Tiểu nhân không có nói lung tung, là nghe người khác nói. Một khi trời tối, chung quanh miếu Ngũ Hiển Linh Quan có rất nhiều đèn nhỏ di động. Có tên khiếu hóa lớn mật đến ở qua đêm, qua ngày thứ hai chẳng thấy bóng dáng đâu nữa!”
Giọng hắn run rẩy, Hồ quản gia nghe cũng nổi da gà. Không có lửa thì sao có khói, lời của tên gia đinh này quả thực được đồn đại rất nhiều. Tất cả những người đi một mình không ai dám lai vãng, thậm chí ban đêm càng không dám bén mảng đến đây. Hồ quản gia thấy tên gia nhân nháy mắt ra hiệu, lửa giận bốc lên, quất roi hùng hổ: “Câm đi!”
Lão vừa quát xong, đột nhiên bên cạnh có người hét lên “A!”. Hồ quản gia giận sôi gan: “Hét cái gì!”
Một tên gia đinh quay đầu lại, chỉ dốc núi sau lưng miếu: “Chỗ đó... ngài nhìn chỗ đó...” giọng hắn run run, tựa như hồn phi phách tán. Hồ quản gia nghi hoặc, quay đầu nhìn. Vừa ngẩng lên, thình lình hít một hơi vào bụng.
Trên triền núi, giống như xuất hiện một cái chợ phiên, đốm sáng dày đặc. Loạt đốm sáng đó di chuyển không dừng, có vẻ như ma trơi nhưng lại không lấp lánh. Lúc này, trăng đã lên một nửa, chiếu lên loạt điểm sáng đó, thực sự quỷ dị, lão la thất thanh: “Cái gì vậy?”
“Yêu quái!”
Một tên gia đinh thét lên. Những người chung quanh vốn đã khiếp sợ bất an, giờ nghe thấy thế, lập tức giẫm đạp nhau tìm chỗ tẩu thoát. Hồ quản gia cố gắng hét họ dừng lại nhưng tất cả đã chạy ào ào xuống núi. Lão ngưng hét, nhìn trời, gần như đã tối hẳn. Chùm sáng đó lúc cao lúc thấp, đang tiến về chỗ lão, Hồ quản gia run lập cập, cuối cùng theo gót đám gia đinh, băng băng chạy mất dép.
Bọn họ chạy rất nhanh, để lại một mớ lộn xộn trước cửa miếu. Cánh cổng vốn đã mở ra giờ đóng sập lại nghe đánh “bình” một tiếng, một trận gió lạ bốc lên. Hồ quản gia chạy sau cùng, nghe tiếng động quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy lá vàng bay tứ tán, từng trận bụi cát bốc lên mù mịt trời đất. Bọn họ chạy ra khỏi miếu không xa, thế mà bóng dáng tòa miếu giờ đã nhìn không rõ. Lão run lẩy bẩy, lắc đầu luôn miệng: “Tà môn, đúng là tà môn!”
Người đi khỏi, cửa miếu trở lại yên tĩnh. Bọn họ rút hết, từ trên cổng đá bỗng rơi xuống một bóng người.
Chính là Vô Tâm.
Cánh cổng đá này cao tới hai trượng song Vô Tâm rơi xuống nhẹ nhàng như một chiếc lá, không gợn bụi nào. Y đứng thẳng người, đá đá cẳng chân, mắt ngó tấm biển trên miếu. Tấm biển đề mấy chữ nổi “Miếu Ngũ Hiển Linh Quan”. Dường như là lối chữ Triện, Lưu gia thật lắm tiền, vừa mới quét một lớp vàng bụi lên. Ánh vàng chói mắt, giữa màn đêm gợi lên cảm giác ma quái khó chịu.
Vô Tâm bước lên bậc thang, đẩy cánh cửa đã bị gió thổi bật ra. Ngôi miếu này ban ngày còn có người thắp nhang, đến khi trời tối thì hoang phế không chịu nổi. Tượng Phật rõ ràng mới được tô lại không lâu, lan can cũng dùng sơn đỏ quét lại, màu son đẹp đẽ nhưng hiện giờ tất cả đều tạo nên một thứ cảm giác dị thường.
Toàn bộ cống phẩm đều đặt trên bệ thờ. Một đôi nến đỏ cháy rực, chiếu rõ tượng Ngũ Hiển Linh Quan đang quắc mắt nhìn trừng trừng trên điện thờ, cứ như đang gầm thét. Tất cả chỉ có tiếng gió thổi bên ngoài, miếu thờ tĩnh lặng rợn người. Ngũ Hiển Linh Quan vốn dĩ là năm trung thần được Tống Cao Tông Triệu Cấu sắc phong nhưng đến thời điểm này, thôn dân kì thật đã xem Ngũ Hiển Linh Quan như năm vị thần. Ngũ Hiển Linh Quan trong miếu ăn bận tả tơi, chính là năm ông thần, nhưng không biết vì sao người nào cũng mắt sâu mũi cao, không giống người Trung thổ.
Vô Tâm đã ngó năm bức tượng đất từ đầu, lẩm bẩm: “Người đói thì không có ăn, các người không biết đói lại có người đem đồ ăn tới.” Y lắc lắc đầu, với lấy một trái lựu trên ban thờ, thảy thảy trong tay. Trái lựu này rất to, bị nứt sẵn một đường lộ ra mấy hạt lựu màu đỏ thẫm bên trong. Có lẽ là giống của Lưu gia, nếu trồng ngoài ruộng, mấy năm nay mất mùa, chỉ sợ chưa kịp chín đã bị nạn dân hái trộm mất.
Vô Tâm móc hạt lựu ra ăn, cảm thấy chua chua ngòn ngọt vừa miệng, y nhe răng cười, quẳng trái lựu vào túi. Cống phẩm trên bàn rất nhiều, hắn lại nhón vài thứ trái cây, đến khi thật sự không còn chỗ nhét nữa mới bịn rịn quay về phía cỗ kiệu.
Bước tới trước kiệu, Vô Tâm đột nhiên dừng lại.
Tiếng gió bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân. Gió tuy lớn, tiếng bước chân đã bị che lấp đi rất nhỏ nhưng Vô Tâm vẫn có thể nghe được một cách rõ ràng. Y thoáng rùng mình, quan sát chung quanh, sau đó khom mình chui vào phía dưới bệ thờ. Dưới tấm màn che phủ trước mặt, từ ngoài nhìn vào sẽ không cách nào phát hiện được y.
Vô Tâm vừa ẩn thân, cánh cửa miếu khép hờ lập tức bị một người đẩy ra. Từ dưới bệ thời quan sát, Vô Tâm thấy một đôi giày trắng dành cho tăng nhân
Người tiến vào phải chăng là hòa thượng?
Cước bộ của người đó rất trầm ổn, quan sát từ dưới bệ thờ tuy không thấy được diện mạo, nhưng từ bước chân mà xét thì người này chắc hẳn phải có bản lĩnh rất lợi hại, mỗi một bước chân nhấc lên hạ xuống đều có oai khí như rồng như hổ. Từ cánh cửa lớn đến bệ thờ chỉ có khoảng cách vài chục bước, người đó bước đi đều đều, nhưng chỉ thế cũng đã khiến cho Vô Tâm ở dưới bệ thờ cảm nhận được mặt đất khẽ rung chuyển. Y nén không được đưa tay đặt lên chuôi kiếm, vận lực lên cánh tay, thanh tinh cương trường kiếm trong tay lập tức giống hệt như mãnh hổ thu người rình mồi, chỉ chờ cơ hội buông phóng ra ngoài.
Người này rốt cuộc là ai? Đến đây có mục đích gì?
Lúc này, người đó đã đi đến trước hương án, dừng lại, đột nhiên Vô Tâm nghe được tiếng hít khí nặng nề, ngay sau đó không khí trên đầu tựa như bị xé toác làm đôi, tựa như bị một ngọn trường tiên vô hình giáng xuống, y chấn động, bật kêu lên:
- Đại Nhật Như Lai Kim Cương Kiếm!
Đại Nhật Như Lai Kim Cương Kiếm chính là bí kiếm truyền đời của Mật Tông ở Ngũ Đài Sơn, uy lực vô song, nghe nói có thể phá ma kích tà dễ dàng như trở bàn tay, tuy nhiên vì quá sức cương mãnh, một khi sử dụng sẽ rất dễ dẫn đến tình trạng ngọc nát đá tan, vì thế đa phần các đời Mật Tông đều niêm phong cẩn mật. Phật môn lúc này chia làm Hiển – Mật nhị tông, Thích giáo ở Trung Nguyên đa phần theo Hiển Tông, duy chỉ có thiền tự ở Ngũ Đài Sơn là theo Mật Tông. Trước kia, khi còn ở sư môn, Vô Tâm đã từng thấy qua tăng nhân ở Phục Ma Tự Ngũ Đài Sơn thi triển Mật Tông Phá Ma Bát Kiếm, trong đó Đại Nhật Như Lai Kim Cương Kiếm khiến cho y có ấn tượng sâu đậm nhất, được xưng tụng là “không thứ gì không phá được”, một kiếm phát ra thì ngay cả cự thạch ngàn cân cũng sẽ nát vụn. Nhưng cũng chính vì thế mà một kiếm này khi phát ra sẽ tiêu hao rất nhiều chân khí, nhất định phải hít một hơi thật sâu, sau đó thở mạnh phun khí, trong quá trình đó, khi hít khí sẽ phát ra tiếng “roẹt”, khi thổ khí sẽ phát ra tiếng “phù”, tu vi cao thâm thì khi thổ khí sẽ phát ra thanh âm như tiếng sét đánh bên tai. Người bên ngoài vừa xuất kiếm đã khiến cho đại đường rung chuyển ong ong, ngay cả tro bụi trên trần cũng rơi lả tả xuống đất, tu vi hiển nhiên không hề thấp.
Vô Tâm vốn đã có chuẩn bị, Kim Cương kiếm chưa hạ xuống, thân thể y đã như một con nhím co rút lại lộn một vòng, kêu lên:
- Dừng tay! – Người từ dưới bệ thờ bắn vụt ra. Ngũ Đài Sơn là danh môn chính phái, môn hạ đương nhiên không phải là địch nhân của y, y không động thủ phản kích, chỉ né tránh. Thế nhưng một chiêu Đại Lực Như Lai Kim Cương Kiếm được xuất ra toàn lực, có thể né tránh hoàn toàn hay không y cũng không dám nắm chắc lắm.
Lao ra khỏi bệ thờ, không như dự liệu của y, không hề có lực đạo mãnh liệt giáng xuống, tất cả chỉ như một cơn gió thoáng qua, tấm rèm che điện cũng tung bay lật phật. Vô Tâm lộn một vòng trở người, chân sau gập xuống quỳ nửa người, một tay chống đất, đầu chưa ngẩng lên đã vội nói:
- Đạo hữu, dừng tay. – Vừa ngẩng đầu lên đã thấy hòa thượng đứng trước mặt, trường kiếm vẫn còn cách mặt bệ thờ, một kiếm vừa rồi đích thị là đã ngừng lại đúng lúc.
Lúc này Vô Tâm mới có dịp nhìn rõ mặt hòa thượng, y bật thốt lên:
- Là ngươi! – Thì ra hòa thượng này chính là hòa thượng y đã gặp khi ăn mì.
Hòa thượng vẫn nhìn y như trước, kiếm thế vẫn không thu hồi, chỉ chậm rãi nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Vô Tâm đáp:
- Tiểu hòa thượng, ta đến đây cũng chỉ muốn hàng yêu, tuy nhiên chỉ đến sớm hơn hòa thượng một chút. – Kỳ thật tuổi tác của y chỉ xấp xỉ với hòa thượng, nhưng lại thản nhiên gọi đối phương là “tiểu hòa thượng”, tiểu hòa thượng cũng không vì thế mà nổi giận, chỉ nhìn y, đánh giá qua một lát, sau đó nói:
- Không đúng, sư phụ nói quy củ của đạo gia các ngươi không khác của bọn ta lắm, nhưng ngươi lại ăn thịt, nhất định là không tuân thủ đúng thanh quy của đạo gia.
Vô Tâm nghe thế chỉ biết dở khóc dở cười, nói:
- Ta là đạo sĩ tu tại gia, sư phụ của ngươi không lẽ chưa từng nói với ngươi về chuyện này hay sao? Đạo sĩ tu tại gia không cần kiêng cử rượu thịt, ngay cả vợ cũng có thể cưới được.
Tiểu hòa thượng tựa như nghe được một lời thô tục lắm, chỉ cúi đầu thu kiếm, niệm một câu Phật hiệu, nói:
- Tội quá tội quá.
Vô Tâm cười nói:
- Tiểu hòa thượng cũng là người tu đạo, Cưu Ma La Thập của các ngươi chẳng phải cũng ăn mặn cũng cưới vợ hay sao?
Hòa thượng nghiêm mặt nói:
- Đó là bậc đại đức, không thể luận cùng lẽ thường, không thể vơ đũa cả nắm được. – Đoạn cắm trường kiếm vào vỏ kiếm trên lưng, đi về phía cỗ kiệu. Hắn vừa mới di chuyển thì bệ thờ đột nhiên gãy sụm thành một đống vụn, các thứ trà bánh tế phẩm trên bàn cũng lăn hết ra đất, nát bấy. Vừa rồi một chiêu Đại Nhật Như Lai Kim Cương Kiếm mặc dù đã được thu hồi, nhưng kiếm thế đã chấn mạnh vào bệ thờ, khiến cho bệ thờ vỡ vụn, lại bị tăng bào của hắn phất gió thổi qua khi di chuyển, cuối cùng đã đổ sập xuống.
Vô Tâm nhìn thấy thể chỉ biết tắc lưỡi thầm nghĩ:
- Nếu một kiếm đó chém xuống đầu ta, ta có thể đỡ được hay không? – Y cũng biết thực lực của y không thể sánh bằng hòa thượng này, vừa rồi may mắn đã từ cửa tử hồi sinh, cho đến lúc này trên lưng vẫn còn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lúc này, nhìn thấy hòa thượng đi đến trước cỗ kiệu, vén rèm lên, y vội cất tiếng:
- Tiểu hòa thượng, bên trong là một cô nương.
Hòa thượng cũng vẫn không quay đầu lại, chỉ nói:
- Tất cả đều chỉ là phù du mộng ảo, há phải câu nệ tiểu tiết.
Hắn đưa tay vén rèm, bàn tay vừa chạm vào tấm rèm, đột nhiên cảm thấy ngón tay đau nhói như bị kim châm, lan truyền đi khắp thân thể, cả người như rơi vào hố băng, hai răng nanh trắng nhởn xuyên qua rèm kiệu cắm vào ngón tay hắn một cái, sau đó nhanh như chớp thu về lại sau tấm rèm kiệu, tất cả lại tĩnh lặng như trước.
Bên trong có độc xà!
Hòa thượng không thể nào ngờ đến tình huống này. Hơn nữa độc tính của con rắn này cực mạnh, mặc dù chỉ cắn vào đầu ngón tay nhưng vết đen từ vết thương bắt đầu lan truyền dần lên, chỉ sợ sẽ nhanh chóng đến khuỷu tay, cả người hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy cứng đơ, ngay cả lưỡi cũng như biến thành một mảnh gỗ, ngón chân cũng không thể cử động được. May mà hắn luôn cẩn thận, khi vén rèm đã kết thành thủ ấn, hai ngón tay trái lập tức điểm vào khuỷu tay đang bị vết đen lan dần lên, nhất thời cầm cự không để cho độc tố lan ra thêm, chỉ có điều cả người hắn vẫn không cách nào có thể cử động.
Vô Tâm ở phía sau lúc này vẫn đang lải nhải:
- Tiểu hòa thượng, kỳ thực làm đạo sĩ tu tại gia cũng không xấu, ăn mặn cưới vợ có gì là xấu, sư phụ ta đã nói rằng tu chân chỉ ở tu tâm, không phải là tu hình, không cần phải tu đến bạch nhật phi thăng, chỉ cần tu đến nguyên thần xuất khiếu cũng được rồi. À, tiểu hòa thượng tên gì thế?
Y nói một lúc lâu vẫn không nghe thấy hòa thượng trả lời, cũng cảm thấy hơi bực mình, nói:
- Tiểu hòa thượng, cho dù ngươi kiêu căng tự phụ thì cũng không cần khinh người như thế, ta nói chuyện với ngươi một lúc lâu mà ngươi cũng không thèm nhìn đến ta. Hòa thượng hòa thượng, bớ tên hòa thượng, ngươi đánh ta một kiếm ta cũng chưa hề trách ngươi không phải, ngươi……
Nói đến đây Vô Tâm chợt cảm thấy kỳ lạ, không giống bình thường. Hòa thượng đó đã quay lưng bất động với y một lúc lâu, cho dù là kiêu căng tự phụ đến mức nào thì cũng sẽ không biểu hiện như thế, Vô Tâm cho dù không để ý lắm nhưng cũng đã phát hiện ra tình huống bất thường này.
Y di chuyển hữu thủ về phía bên hông, ngón cái khẽ đẩy chuôi kiếm, tả thủ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lá đạo phù, khẽ rung tay, đạo phù lập tức bốc hỏa, ngũ chỉ hé ra hợp lại đỡ lấy hỏa cầu trong lòng bàn tay, đoạn bắn về phía vai phải hòa thượng. Hòa thượng đang vận công kháng độc, loại độc này thực sự rất mạnh mẽ, hắn vận toàn thân công lực cũng chỉ có thể bức lui vệt đen trên cánh tay được nửa tấc, thế nhưng bất thình lình đầu vai hắn nóng lên, một lực đạo truyền đến hòa nhập vào kình lực trong thân thể, đẩy lui vệt đen về phía cổ tay, “Phập” một tiếng, miệng vết thương nơi đầu ngón tay lập tức phun ra một tia máu đen dính lên trên tấm rèm kiệu.
Máu đen đã được bức ra ngoài cơ thể, hòa thượng thở phào một hơi:
- Cuối cùng cũng vô sự. Đạo hữu, đa tạ.
Vô Tâm vẫn nắm chặt kiếm trong tay, mắt nhìn đăm đăm vào rèm kiệu, thần sắc ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Bên trong là thứ gì?
Hòa thượng đáp:
- Rắn.
Vô Tâm nhíu mày, “keng” một tiếng, kiếm đã rời tay bay đến chém đứt rèm kiệu, sau đó lại nhanh chóng bay trở về vỏ. Ra khỏi vỏ và trở về chỉ diễn ra trong nháy mắt, nếu không tinh mắt thì ngay cả y đã xuất thủ như thế nào cũng rất khó có thể nhận ra, kiếm của y mặc dù không cương mãnh như Đại Nhật Như Lai Kim Cương Kiếm nhưng lại linh hoạt xảo diệu hơn rất nhiều lần.
Tấm rèm che kiệu chậm rãi rơi xuống đất, hai người vừa thấy cảnh tượng bên trong thì không hẹn mà đồng thời lui về sau một bước.
Bên trong là một nữ nhân, bị trói gô bằng dây thừng, miệng bị nhét vải bố, chắc hẳn Lưu gia mua nàng đi tế nhưng lại sợ nàng khóc lóc ầm ĩ nên mới trói lại, chẹn họng đưa vào kiệu. Trên cổ nàng bị một con rắn lớn đen trắng lẫn lộn quấn chặt, đầu rắn hình tam giác đang lắc lư sang hai bên, cái lưỡi màu đỏ không ngừng phập phù ra vào, tựa như một ngọn lửa nhỏ lập lòe trong miệng. Con rắn quấn quanh cổ nữ nhân, không biết nàng đã chết hay là chỉ hôn mê bất động.
Vô Tâm hạ giọng nói nhỏ:
- Chuyện quái gì thế này? – Trong núi có rắn rết cũng không phải là chuyện lạ, nhưng ở đây lại có con rắn quấn lấy nữ nhân, cảnh tượng thực quá mức quỷ dị.
Hòa thượng thấp giọng nói:
- Là rắn. – Hắn vẫn cố trấn định tâm thần, khi nãy, lúc vừa bị cắn thì hắn vẫn không sợ hãi, nhưng lúc này thanh âm đã có vẻ run rẩy hoảng hốt. Vô Tâm cũng không thèm để ý đến điều đó, chỉ nói:
- Nhảm, ta đương nhiên biết đây là rắn, ta chỉ thắc mắc là chuyện xảy ra như thế nào thôi!
Hòa thượng lắc đầu nói:
- Ta không biết. Tuy nhiên nàng ta có thể đã bị sử dụng cấm chú, có điều ta không nhìn thấu đó là loại cấm chú gì. – Hắn bước lên một bước, con rắn đó rít lên, ngẩng đầu lên như một cái lò xo có thể bật ra bất cứ lúc nào. Hòa thượng vẫn thản nhiên như không, song thủ kết thủ ấn, lầm rầm trong miệng:
- Úm ma ni bát mễ hồng!
Đây là sáu chữ chân ngôn trong Liên Hoa châu Mật Tông lục, hắn vừa niệm xong thì con rắn lại như vừa nuốt một cái trứng gà, thân thể lại càng siết chặt, nữ tử kia vốn đã bị quấn chặt quanh cổ bây giờ lại bị siết mạnh, phát lên một tiếng rên nhẹ, Vô Tâm cả kinh kêu lên:
- Cẩn thận, chớ niệm nữa!
Hòa thượng khai giải thủ ấn, nói với vẻ bất lực:
- Không được, loại cấm chú này quá mạnh mẽ, ta không thể giải được.
Vô Tâm đặt tay lên vai hòa thượng, nhỏ giọng nói:
- Để ta thử.
Hắn tiến lên từng bước, quan sát nữ tử. Con rắn nhìn thấy có người đến lại lập tức ngẩng đầu lên, phun lưỡi phì phì, có thể phát ra công kích bất cứ lúc nào. Vô Tâm nhìn một lúc, đột nhiên cười phá lên nói:
- Nàng đẹp quá đi mất.
Vô Tâm lúc trước ngưng trọng nghiêm trang, hòa thượng nghĩ trong lòng chắc hắn đang tìm sơ hở để phá giải cấm chú, ai mà ngờ y lại phát ra một câu nói chẳng liên quan gì đến cấm chú như thế, không khỏi sinh ra bực tức trong lòng, nói:
- Cuối cùng nhà ngươi nhìn cái gì thế?
Vô Tâm ngừng cười, quan sát tứ phía, ngón cái tay trái điểm lướt qua bốn ngón còn lại, cũng không biết là y tính toán thứ gì, một lúc sau mới nói:
- Nơi này có người sắp đặt Ly Long chú.
Trong miếu ánh sáng phập phù, trăng đã lên cao nhưng cũng không thể chiếu vào trong miếu được. Hòa thượng nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy dường như trong bóng tối có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn khẽ rùng mình, hỏi:
- Ly Long chú? Ngươi có thể phá được không?
Vô Tâm bất đồ phủi phủi mặt đất, sau đó ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi tên gì?
__________________