Hòa thượng không thể nào nghĩ ra Vô Tâm lại có thể nhàn nhã như thể dạo chơi vào lúc này, bèn nói:
- Bần tăng Vô Niệm. – Sau đó lại nói:
- Đạo huynh, ngươi biết được loại cấm chú này, có thể phá được hay không?
Vô Tâm cười nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi gọi là Vô Niệm đúng không? Vừa khéo ta là Vô Tâm, bọn ta đúng là một đôi.
Vô Niệm vội la lên:
- Đạo huynh, ngươi mau nói xem làm cách nào có thể phá được loại cấm chú này?
Vô Tâm gác thanh kiếm ngang gối, lấy ra một khăn lụa cẩn thận lau kiếm. Thanh tinh cương trường kiếm này của y trong veo như nước mùa thu, trên thân kiếm hằn rõ những chữ họa bùa chu sa, lại càng trở nên nổi bật, phảng phất như có thể phát ra ánh hào quang. Vô Tâm lau một lần, sau đó lại đưa kiếm lên thổi thổi, đoạn nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi tu luyện Chuyết Hỏa định của Mật Tông. Chuyết Hỏa Định tam tu gồm vô niệm, vô tâm, vô tướng, ngươi lấy tên Vô Niệm, nhưng hình như ngay cả vô niệm cũng chưa tu thành.
Vô Niệm không khỏi rùng mình. Vô Tâm nói lời này không hề khác lời sư phụ của hắn nói, hắn nhìn những chữ trên thân kiếm của Vô Tâm, nói:
- Không phải ngươi là người của Chính Nhất giáo đấy chứ? Làm thế nào biết được bí pháp của Mật Tông của ta?
Vô Tâm mỉm cười nói:
- Ngồi xuống đi.
Vô Tâm so với Vô Niệm thì không lớn hơn nhưng ngữ khí của y lúc này lại hệt như bậc trưởng bối của đối phương. Vô Niệm thuận miệng, vô tình đáp:
- Đệ tử đã minh bạch. – Song lập tức tỉnh ngộ, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Mật Tông vốn có nói đến “vô hình vô tướng” nhưng Vô Niệm chưa luyện đến cảnh giới này, bởi thế đối đáp lầm người khác thì lấy làm xấu hổ vô cùng. Hắn phủi phủi bụi trên mặt đất, ngồi xuống nói:
- Đạo huynh tinh thâm đạo pháp, Vô Niệm xin rửa tai lắng nghe.
Vô Tâm thu kiếm tra vào vỏ, chậm rãi nói:
- Tiểu hòa thượng, đạo thuật của ngươi thực ra cao hơn ta, nhưng quan tâm thái quá lại loạn mất. Ngươi nhất định là biết nữ tử này, đúng không?
Vô Niệm gật đầu, cũng không nói thêm lời nào. Vô Tâm mỉm cười nói:
- Ngươi hãy niệm một đoạn kinh, giúp ta một tay. – Dứt lời, nhắm mắt lại, ngồi ngay ngắn bất động như nhập định, chỉ có ngón cái tay trái là không ngừng bấm bấm, di chuyển trên ngón giữa.
Vô Niệm ngẩn người, không biết nên hỏi gì nữa, đành lần chuỗi Phật châu, ê a tụng niệm. Lúc này ánh trăng đã lên cao, vài tia sáng xuyên qua khe cửa chiếu vào trong miếu, đã chiếu lên đến bậc thềm thứ hai, trên mặt đất như chứa một lớp nước mỏng, phảng phất như di chuyển trên thềm gạch.
Vô Tâm đột nhiên mở mắt, hạ giọng nói:
- Ly Long chú thuộc Thủy, giờ Thân giờ Dậu thuộc Kim, Kim sinh Thủy, lúc này là lúc uy lực Ly Long chú mạnh mẽ nhất. Nhưng cũng đã gần đến đến giờ Tuất, Tuất thuộc Thổ, Thổ có thể khắc Thủy, khi đó uy lực của nó sẽ yếu nhất.
Vô Niệm đang để ý đến đạo lý ngũ hành tương sinh tương khác này, bất đồ Vô Tâm đứng vụt dậy, Vô Niệm nghe được động tĩnh, bất giác mở mắt ra, tiếng tụng kinh cũng vì thế mà chậm lại, đã nghe Vô Tâm quát:
- Không được dừng! – Vô Niệm rùng mình, khép mắt lại, tiếp tục niệm kinh.
Vô Tâm vừa đứng dậy, ánh trăng ngoài cửa đột nhiên sáng mạnh lên gấp mấy lần bình thường, sáng tỏ mọi vật trong nội đường. Tả thủ Vô Tâm rung lên, trường kiếm ngâm lên lanh lảnh, cũng không kịp thấy hành động của y đã thấy y đứng trước cỗ kiệu.
Trong kiệu, con rắn vẫn quấn quanh cổ nữ tử đó. Sắc mặt nữ tử đã xanh mét, môi tái nhợt, chỉ mũi là thoáng phập phồng theo hơi thở. Tả thủ Vô Tâm vung lên, xuất ra một lá phù đính trên mũi kiếm. Trường kiếm vung động rất nhanh, lá phù vừa đính vào lập tức bừng cháy, y nắm lá đạo phù lướt đi trên thân kiếm, phù tự màu đỏ trên thân kiếm lập tức tỏa sáng, như muốn vọt hẳn ra ngoài thân kiếm. Vô Tâm rung kiếm chỉ vào con rắn, quát:
- Nhanh!
Con rắn dường như cảm nhận được nguy hiểm, ngẩng cao nửa thân, lay động qua lại như muốn tránh mũi kiếm của Vô Tâm.
Đây chính là bí kiếm của Long Hổ Sơn – Chính Nhất Thiên Giác Kiếm.
Ly Long chú là một loại cấm chú cực kỳ âm độc, Vô Tâm kỳ thực cũng không thể giải trừ được, nhưng sở học của y rất phức tạp, ngoài pháp thuật của Chính Nhất giáo thì còn rất nhiều thứ khác nữa, y không thể trực tiếp giải khai Long LY chú, bèn lợi dụng dị thuật phụ trợ, gia tăng cường lực của Chính Nhất Thiên Giác Kiếm. Chỉ có điều nếu một kiếm này không thể đâm trúng đầu rắn thì rất có thể sẽ bị nó theo kiếm cắn trả, bởi vậy y cũng không dám tùy tiện xuất kiếm.
Vô Tâm trợn tròn hai mắt, hữu thủ nắm chặt trường kiếm, nhìn chằm chằm vào đầu rắn. Một người một rắn giằng co một lúc, đột nhiên con rắn nhô nửa người trên ra phía trước, hiện lên trước mũi kiếm Vô Tâm, mổ vào cổ tay y. Thế nhưng miệng rắn còn chưa đến nơi đã thấy tả thủ Vô Tâm đột nhiên lộ ra một lá phù, không biết đã nằm trong tay y từ lúc nào, lá phù màu vàng bằng giấy mỏng song lúc này lại giống hệt một tấm thép, di chuyển theo cổ tay y đính lên trên đầu rắn.
Thì ra trường kiếm nơi tay phải chỉ là hư chiêu gây sự chú ý, tất cả thế công của Vô Tâm đều nằm trên lá bùa ở tay trái. Đạo phù vừa đến đầu rắn, lập tức như một khối than đang cháy hồng bị ném vào nước, bốc lên khói trắng mù mịt, con rắn há miệng tuy nhanh nhưng bị lá bùa phủ đầu, nhất thời giật đầu chuyển hướng, Vô Tâm chờ sẵn cơ hội, hữu thủ nhanh như chớp đâm thẳng trường kiếm vào miệng rắn. Y thừa dịp chọc thẳng thanh kiếm từ miệng rắn lèn vào thân rắn, giống hệt như tra kiếm vào vỏ, khiến cho thân rắn bị tách rời khỏi cổ nữ tử.
Vô Tâm chỉ một chiêu đắc thủ, tả thủ búng liên tục, ba đạo phù lập tức bay ra hệt như vật sống, dán lên thân rắn từ đầu đến đuôi. Bị cuốn bởi ba đạo phù, thân rắn lập tức rơi vào trạng thái như bị đóng đinh, lắc lư qua lại nhưng không cách nào thoát khỏi lá bùa. Vô Tâm duỗi tay cầm kiếm, miệng niệm lâm râm mấy câu chú ngữ, trường kiếm điểm ra, ba lá đạo phù lập tức cháy bừng, con rắn từ trên mặt đất vùng mạnh nhảy dựng lên, thân hình như một con rồng lửa vặn vẹo giữa không trung. Ba lá đạo phù sau khi cháy liền biến thành tro tàn, trên thân rắn lập tức xuất hiện những chữ màu đỏ như dùng bút tô lên, ăn sâu vào cơ thể con rắn, “phịch” một tiếng, nó rơi xuống đất, thân thể như biến thành một khối than cháy sém.
Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm, thu kiếm vào vỏ, cười nói:
- Tiểu hòa thượng, may mắn không làm nhục mệnh.
Vô Niệm cũng thở phào một hơi, hắn niệm kinh một lúc lâu không thấy mọi chuyện bên ngoài, nhưng cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán, tiến đến đỡ lấy nữ tử đưa ra ngoài, kêu lên:
- Tiểu Thanh!
Khi hắn niệm kinh thì khí thế như kim cương bất hoại, nhưng lúc này lại giống hệt một thiếu niên bình thường, không có gì khác biệt. Hắn tháo miếng vải nhét trong miệng nữ tử ra, nữ tử thở hộc ra một hơi, Vô Niệm thấy thế mặt lộ vẻ vui mừng, nghĩ thầm:
- Nàng đã không sao rồi! – Sau đó nhanh chóng cởi trói cho nàng.
Vô Tâm đứng một bên lắc đầu nói:
- Hỉ nộ hiện ra sắc, Phật pháp thực sự là trắng trợn, ngay cả ta cũng không bằng.
Vô Niệm ôm nữ tử vào trong ngực, nghe Vô Tâm đứng một bên nói thế, thuận miệng đáp rằng:
- Phật pháp không vượt quá nhân tình, đạo huynh quá lời.
Vô Tâm chấn động trong lòng, tựa như bị đánh một côn vào đầu, không khỏi ngẩn người. Mặc dù khi nãy y chỉ khách sáo nói công phu Vô Niệm thâm hậu hơn y, nhưng nhìn Vô Niệm ra tay, y mới biết lực lượng và đạo thuật của Vô Niệm đều hơn mình, tuy nhiên một câu nói vừa rồi của Vô Niệm mới thực sự làm y chấn động hoảng sợ. Lúc này Vô Niệm đã cởi trói cho nữ tử kia, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch không hề có chút huyết khí, ánh mắt đờ đẫn ngây dại, Vô Niệm nhìn nàng, bất đồ đưa ngón giữa tay trái vào miệng cắn đứt, chấm vào lòng bàn tay phải, thì thầm:
- Úm mê cự già hô la cá da mưu dạ sa bà ha.
Đó chính là bí chú Mật Tông – Bì Na Dạ Già chú pháp, sử dụng để khử bỏ tà khí trên thân người, dùng nguyên khí của chính bản thân rót vào người được tụng niệm chú pháp, nếu người thi triển không đủ công lực thì sẽ bệnh nặng mấy ngày. Vô Niệm vì lo lắng quá mức cho nữ tử, biết rõ sử dụng chú pháp này không hề tốt cho bản thân, song vẫn bất chấp tất cả, thi triển chú pháp.
Vô Niệm tụng chú ngữ xong, nữ tử mở mắt, nhìn thấy Vô Niệm, thoáng hiện vẻ tươi cười nói:
- Vô Niệm ca, người đã đến rồi ư!
Ngay khi Vô Tâm đang thi triển Chính Nhất Thiên Giác Kiếm thì khi đó ở tiểu trấn, Lưu Hãn Đạt đang đi qua hoa viên.
Tổ tiên họ Lưu vốn đến từ Tây Vực, các thế hệ trước đều trú tại Phượng Dương, hơn mười năm qua ngoại trừ tướng mạo còn có phần giống người Sắc Mục, trang phục đã không còn khác gì dân địa phương nơi đây. Hắn đang đi qua một cây cầu nhỏ, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại.
Bóng tối âm u, đèn lửa thưa thớt, đột nhiên hắn rùng mình một cái.
Cây cầu gỗ nhỏ cong cong này được làm bằng thiết mộc, lan can khắc vô số hoa văn, trong bóng tối, những loài chim bay thú chạy trong những hoa văn giống hệt như đang muốn nhảy ra khỏi lan can, thực sự khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi. Những hoa văn cảnh vật đó vốn là phong vật của vùng đất này, thế nhưng hắn lại có thể xem như là người đến từ nơi khác.
Đi qua tiểu kiều, vượt qua mấy hành lang gấp khúc, Lưu Hãn Đạt đi đến trước một gian phòng nhỏ.
Phòng nhỏ cực kỳ đơn sơ, không hề tương xứng với hoa viên xa hoa rộng lớn ngoài kia. Lưu Hãn Đạt đứng trước cửa gõ khẽ:
- Đại sư.
Cánh cửa kêu lên “kèn kẹt” hé mở, một hồng y nữ tử xuất hiện. Nữ tử này xinh đẹp như một đóa hoa, nhưng không biết vì sao mi vũ lại mang theo vẻ tà khí. Nàng mở cửa, thấy Lưu Hãn Đạt, mỉm cười nói:
- Lưu đại quan, có chuyện gì thế? Đại sư vừa mới có khách.
Lưu Hãn Đạt phụng dưỡng lão tăng này cho đến nay vẫn chưa hề thấy có khách nhân nào. Hắn lấy làm lạ hỏi rằng:
- Thật chứ? Là ai thế?
Hắn chỉ thuận miệng hỏi thế, tuy nhiên hồng y nữ tử lại nhíu mày, nói:
- Là bằng hữu của đại sư.
Lưu Hãn Đạt nhìn vào phía trong, nhỏ giọng nói:
- Mạc gia hôm nay đã thỉnh mời pháp sư đến giải được chú pháp cho bọn chúng.
Bên trong phòng trống rỗng, không hề có đồ vật gì khác, giữa phòng là một lão tăng mặc hắc bào đang ngồi xếp bằng, trước mặt là một giá nến nho nhỏ. Lão tăng này không biết đã bao nhiêu tuổi, chỉ biết rằng lông mày và chòm râu đã bạc trắng, trong bóng tối nhìn rất bắt mắt. Hai tay của lão cũng để trong ống tay, không hề nhìn thấy.
- Lão nạp đã biết.
Lão tăng đột nhiên cúi đầu, cất tiếng nói. Lão vừa cất lời, trong tay áo đột nhiên toát ra một làn khói. Nữ tử thấy thế cả kinh kêu lên một tiếng:
- Đại sư! – Đoạn nhảy đến bên người lão tăng, nhưng lại không dám chạm đến người lão.
Lúc này chính là lúc Vô Tâm đang thi triển Chính Kiếm cắm vào đầu con rắn ở miếu Ngũ Hiển Linh Quan.
Lão tăng cau mày, hai hàng lông mày trắng chau vào một chỗ, vươn một tay từ trong áo ra ngoài:
- Thanh nhi đã gặp phiền toái.
Cổ tay trái lão tăng đeo một vòng tay bằng phỉ thúy xanh biếc, được mài giũa đầu đuôi theo hình một con rắn. Vòng tay như thế này các tiểu thư quyền quý rất thích đeo, lão tăng này mặc dù bảo dưỡng da dẻ rất tốt, nhưng đeo nó thì vẫn không hợp chút nào. Lão nhìn vòng tay nói:
- Có người công phá Ly Long chú. Không nghĩ ra lại gặp nhân vật lợi hại bậc này, chỉ sợ đúng là người đã thu phục Kim nhi ở Mạc gia.
Hồng y nữ tử nghe thế bèn lên tiếng:
- Đại sư, ta đã sớm nói qua, bản lĩnh của Thanh nhi chỉ có thể dọa người, gặp cao thủ thực sự thì luống cuống chân tay. – Ngữ khí của nàng hiện rõ vẻ hả hê, cười trên nỗi đau người khác.
Lưu Hãn Đạt biến sắc:
- Đại sư, bây giờ phải làm thế nào mới được? – Vốn hắn tưởng lão tăng này thần thông quảng đại có thể dùng chú ngữ gây hại Mạc gia một cách dễ dàng, ai ngờ lão tăng nay cũng phải lúng túng, bởi thế không khỏi giật mình kinh hãi.
Lão tăng vẫn nhìn vòng phỉ thúy trên cổ tay, chiếc vòng vốn trong như nước, nhưng lại từ từ tỏa ra một làn khói, màu xanh biếc cũng dần nhạt đi, cuối cùng trở thành màu sắc giống hệt một viên đá xanh thông thường. Lão tăng vặn cổ tay, nói:
- Nếu chẳng phải lão nạp đang ngồi thiền thì làm sao có thể để cho kẻ đó sính cường được chứ, hừ, Chính Nhất giáo chỉ có vài cái trò vẽ bùa vớ vẫn, chưa đáng để lão nạp để ý đến.
Lưu Hãn Đạt nghĩ thầm:
- Có trời mới biết những lời này của ngươi là thật hay giả. – Thế nhưng nét mặt hắn vẫn không hiển lộ ra suy nghĩ trong lòng, chỉ tỏ vẻ hoảng hốt nói:
- Đại sư, Mạc gia chỉ là việc nhỏ, nhưng miếu Ngũ Hiển Linh Quan thì không thể để xảy ra rắc rối được.
Lúc này hồng y nữ tử chen vào:
- Đại sư, để ta đi giúp nàng.
Lão tăng nhướn mày:
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Hồng y nữ tử nhún vai cười nói:
- Đại sư, Hồng nhi không dám nói càn. Hồng nhi tuy không hợp với Thanh nhi nhưng lúc này liên quan đến đại sự xuất quan của đại sư, Hồng nhi sẽ bỏ qua tư oán của mình.
Lão tăng cười nói:
- Như thế cũng tốt. – Đoạn cao giọng nói:
- Lưu đại quan yên tâm, có lão nạp ở đây, cho dù là Thiên Sư Pháp Quan của Long Hổ sơn tề tụ nơi đây cũng không cần phải sợ.
Lão tăng nói xong lại tiếp tục nhắm mắt bất động, những ngọn nến trên giá bỗng thu nhỏ ánh lửa lại chỉ bằng hạt đỗ, phát ra thứ ánh sáng xanh nhợt nhạt. Lưu Hãn Đạt vẫn đang muốn nói gì đó, song Hồng nhi đã nhỏ giọng nói:
- Đại quan, đại sư đã nhập định, xin mời quay về.
Đợi Hồng nhi đưa ra cửa, Lưu Hãn Đạt nhỏ giọng nói:
- Hồng nhi cô nương, có muốn ta đưa đến một khoái mã không?
Miếu Ngũ Hiển Linh Quan nằm ở ngọn núi ngoài thành, từ trong thành đi đến đó không hề gần, nếu đi bộ hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian. Hồng nhi chỉ cười nói:
- Lưu đại quan, tâm thành tất linh, ngài có biết những lời này không?
Lưu Hãn Đạt nghe thế có phần khó hiểu, đã thấy nàng vươn tay vẽ một vòng trên không. Cánh tay nàng thon dài nõn nà, năm ngón tay mỏng manh lả lướt, tư thái tuyệt vời quyến rũ vô cùng. Cánh tay nàng vẽ một vòng, Lưu Hãn Đạt chỉ thấy mắt hoa lên, Hồng nhi đã biến mất. Hắn ngẩn người, lắc đầu, thầm nghĩ:
- Thật là đáng sợ, những kẻ này đều là bàng môn thuật sĩ, chỉ sợ thỉnh thần thì dễ, tống thần đi mới khó.
Hắn lại nhìn một chút vào trong phòng. Trong phòng chỉ có ánh nến lập lòe hôn ám, đứng bên ngoài lại càng thấy ánh nến xanh rờn, ngay cả hai cửa sổ màu trắng cũng như biến thành màu xanh ma quái, cái bóng cũa lão tăng in lên song cửa, tựa như một pho tượng đá bất động.
Nhìn dáng vẻ này cũng giống đắc đạo cao tăng lắm chứ. Lưu Hãn Đạt trong lòng thoải mái một chút, quay đầu bước đi, đi được vài bước lại quay lại nhìn bóng lão tăng, cái bóng vẫn bất động, dường như ngay cả khi Thái Sơn đổ xuống, đê sông gãy vụn thì cũng không thể quấy rầy được sự nhập định của lão tăng này.
Một cơn gió thổi qua. Lưu Hãn Đạt cảm thấy ớn lạnh rùng mình, nhìn về miếu Ngũ Nhạc Linh Quan ở phía tây. Chỉ thấy sơn ảnh tối đen, không có gì khác thường, thỉnh thoảng chỉ có một vài đốm lửa lóe lên.
Phải chăng đó là lân tinh từ trong núi hoang nhảy ra ư? Hắn nghĩ đến đây, sắc mặt bất đồ cũng biến thành thứ màu xanh rờn rợn như màu của song cửa được hắt lên bởi ánh sáng của những ngọn nến kia.