Sắc trời ngày càng tối sẫm lại. Lúc này đã sắp qua giờ Hợi, ánh trăng lên đến giữa trời, nhưng không biết vì sao so với lúc mới lên thì càng tối. Một cơn gió thổi qua, lá cây bạch dương khắp núi nhất thời rì rào vang lên. Bạch dương còn được đồn thổi là "Quỷ vỗ tay", hướng vào nó sẽ táng mạng dưới thân cây. Núi này đã tồn tại từ lâu, thơ Hán có câu:
Ruổi ngựa lên cửa đông
Ngóng bắc thành bao mộ.
Bạch dương vẻ thê lương
Tùng bách gần bên lộ
Trên núi này mộ cũ mộ mới không ngừng được đắp lên, bạch dương lại được trồng rất nhiều, mỗi khi có một trận gió thổi qua thì âm thanh sàn sạt giống như có trăm ngàn đôi tay đồng thời vỗ vang lên, khiến cho người ta càng cảm thấy ớn lạnh.
Trận gió này thổi qua, trên một con đường nhỏ phía sau núi có hai người đồng thời dừng lại. Hai người này là hai hòa thượng một già một trẻ, đều cầm thiền trượng
Lão tăng ngẩng đầu nhìn nhìn trời, đoạn nói:"Trời đã sắp mưa."
Lão tăng này lông mi bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, gần như che khuất cả mặt mũi. hòa thượng trẻ tuổi thì mặt đẹp như ngọc, phong độ thanh tao lịch thiệp, tuy rằng mặc áo cà sa, nhưng lại giống một công tử quý tộc cải trang xuất hành. Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh trăng khuyết, chậm rãi nói: "Đây là thiên cẩu thực nguyệt. Vô Phương, tối nay là ngày bách quỷ xuất hành, người đã thu phục được Tam Miểu Mẫu Đà hay chưa?"
"Đã xong." Lão tăng Vô Phương trầm ngâm một chút, lại nói:" Không biết phía trước có xảy ra chuyện gì hay không?"
Tăng nhân trẻ tuổi mặt vẫn thản nhiên như không: "Tối nay là thiên cẩu thực nguyệt, âm khí đại thịnh, trong núi này tràn ngập yêu tà khí, Chỉ sợ Vô Niệm đã nhập ma đạo."
Vô Phương ngần ngừ một lúc mới nói:
- Nhập ma cũng có thể cải tà quy chính, sư phụ, người thực sự muốn hắn hình thần câu diệt hay sao?
Tăng nhân trẻ tuổi kia dừng thiền trượng lại một chút lạnh lùng nói: "Vô Phương, ba mươi năm khổ tu, thế nhưng chỉ là Vu Hạ Thừa Niết Bàn Chướng mà vẫn không dứt được hay sao?
Vô Phương cả người chấn động, chắp tay nói: “Đệ tử ngu độn, năm năm qua vẫn không tham ngộ ra.”
- Bỏ qua sinh tử, vui sướng niết bàn. Loại ma chướng này không phá vỡ, Vô Phương, kiếp này ngươi sẽ không có hy vọng.
Giọng nói của tăng nhân trẻ tuổi vẫn bình tĩnh hài hòa, thế nhưng Vô Phương lại cảm thấy như bị tạt một chậu nước lạnh vào người, bèn nghiêm nghị nói:"Đệ tử đã hiểu."
Trong “Thành Thức Duy Luận” có nói rằng Bồ Tát khi giảng cho người khác ngộ đạo đã nói rằng, muốn tu phải chặt bỏ hết Dị Sinh Tính chướng, Tà Hành chướng, Ám Độn chướng, Vi Tế Phiền Não Hiện Hành chướng, Vu Hạ Thừa Bàn Niết Bàn chướng, Lợi Tha Trung Bất Dục Hành chướng… Trong mười loại chướng thì Vu Hạ Thừa Bàn Niết Bàn chướng là chướng thứ năm, khi tu hành tinh tiến sẽ tiến thêm một chút đến cảnh giới “bỏ qua sinh tử, vui sướng niết bàn”. “Niết Bàn Kinh” có câu “bỏ hết phiền não, chính là niết bàn”. Nhưng nếu lấy niết bàn làm sự vui sướng lại sẽ sinh ra phiền não, chính vì thế tăng lữ tu hành có được một chút thành tựu sẽ gặp phải loại chướng này. Vô Phương đã hơn sáu mươi tuổi, tu đạo tinh tiến dũng mãnh, nhưng khi gặp phải chướng này lại không thể vượt qua. Lão nghe được lời vừa rồi của tăng nhân trẻ tuổi, trong lòng lại càng nghi hoặc, nhất thời cả người run lên.
Tăng nhân trẻ tuổi không nói gì nữa, chỉ nhìn trời, nói: "Ngọn núi này thật yêu dị, lại có tướng long hổ, Thật không biết có vật gì ở đây. Vô Phương, đi thôi.”
Trên đường núi lại có một trận gió thổi qua, lá cây hai bên đường lại vang lên thanh âm "ào ào", giống như ngàn vạn quỷ vật vỗ tay cùng lúc.
o0o
Vô Niệm nghe được âm thanh của nàng, mí mắt giương lên, lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng lại lập tức hạ xuống nói:"Tiểu Thanh, sao nàng lại ở đây?”
Tiểu Thanh mặc trang phục màu xanh, khuôn mặt vẫn không hề có chút huyết sắc, ánh sáng màu xanh hắt lên gò má khiến nó càng trở nên nhợt nhạt, càng động lòng người. Nàng nhìn Vô Niệm, buồn bã nói: “Vô Niệm ca, huynh có sao không?”
Vô Niệm còn chưa kịp mở miệng thì Vô Tâm đứng một bên đã chen vào: “Cô nương, tiểu đạo là Vô Tâm, cô không sao chứ? Ta sẽ đưa cô về nhà nhé.”
Tiểu Thanh nhìn hắn, mỉm cười nói:" Đạo gia, là ngươi đã cứu ta?"
Nụ cười nàng như hoa xuân nở rộ, một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời, Vô Tâm ngây người gãi gãi đầu, ấp úng nói:
- Có gì đâu, có gì đâu, chỉ là làm một việc cho Tiểu Thanh mà thôi. – Hắn cũng thuận miệng gọi nàng là “Tiểu Thanh” như Vô Niệm, tựa như nàng cũng là người quen cũ của hắn. Vô Niệm đem kiếm trên lưng chuyển đến trước ngực, ngồi xổm xuống nói: "Tiểu Thanh, nơi này rất nguy hiểm, để ta đưa nàng về nhà."
Tiểu Thanh nhìn quanh bốn phía, trong lòng dường như vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nói:
- Vô Niệm ca, có khi nào Ngũ Hiển Linh Quan sẽ nổi giận hay không?
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền lại một trận âm thanh “lào xào”, giống như mới có một trận mưa rào đổ xuống. Vô Tâm đang cười hì hì, đột nhiên biến sắc, nói: “Các ngươi đi mau!”
Vô Niệm có phần khó hiểu, bèn hỏi:
- Đạo huynh, đã xảy ra chuyện gì?
- Ly Long chú này bố trí rất chặt chẽ, mặc dù ta đã mạnh mẽ công phá được một lỗ hổng nhưng cũng không thể phá bỏ hoàn toàn. Các người đi mau! - “Keng” một tiếng, hắn lại rút ra trường kiếm. mấy chữ viết bằng chu sa trên thân kiếm đã tỏa sáng, ngay cả một đôi nến đỏ phía trước thần tượng cũng bị lu mờ. Hắn đi tới trước cửa miếu nhìn ra bên ngoài một chút, bên ngoài là một màu tối đen, so với lúc ánh trăng mới lên thì còn tối hơn nhiều.
Bầu trời cũng không có mây, tại sao lại tối như vậy? Hắn ngẩng đầu nhìn một chút, thì thấy trên màn trời, ánh trăng trên trời tựa như đã biến thành một hàm răng nham nhở. Hắn quay đầu nói: “Tiểu hòa thượng, hôm nay là ngày mấy?”
Vô Niệm không biết tại sao Vô Tâm lại hỏi việc này, hắn suy nghĩ một lát nói: “Hôm nay là ngày mười sáu tháng chín.”
Ngày mười sáu tháng chín? Vô Tâm trầm tư một chút, nói: “Tiểu hòa thượng, ngươi mau mang Tiểu Thanh đi đi, càng xa càng tốt.”
Vô Niệm cõng Tiểu Thanh đi ra, hắn liếc mắt một cái cũng thấy được sự khác thường của ánh trăng, cả kinh nói: “Ồ…chuyện gì thế này?
“Đêm nay là thiên cẩu thực nguyệt. Con bà nó, người bày ra yêu chú này nhất định là muốn lợi dụng ngày hôm nay để tu luyện tà thuật nào đó, ta không biết thì thôi, biết rồi thì phải cho hắn nếm mùi phiền toái.” Hắn đang bày ra bộ dáng đạo mạo hiên ngang, không ngờ lúc này lại thốt ra một câu thô tục. Vô Niệm cảm thấy bất an, quay lại nhìn Tiểu Thanh sau lưng, sau đó hỏi:
- Đạo huynh, một mình ngươi có thể cầm cự được không?
Vô Tâm chỉ kiếm xuống đất, thân mình chuyển mạnh, mũi kiếm vẽ lên mặt đất một cái vòng lớn. Hắn phủi phủi đạo bào, cười nói: “Tiểu hòa thượng, ngươi yên tâm đi. Lúc này loạn thế, chấp kiếm vệ đạo là bổn phận của người xuất gia, Vô Tâm ta tu đạo đã lâu, học được một thân bản lĩnh, há có thể không cứu sinh linh khỏi nước lửa.” Hắn nhìn Tiểu Thanh, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Thanh cô nương, cô nói có đúng hay không? Ta là đạo sĩ tu tại gia, có thể cưới vợ ăn thịt, cô biết không?”
Tiểu Thanh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ta…ta không biết.”
Vô Tâm lại cười hì hì, còn muốn nói thêm, Vô Niệm thấy hắn càng nói càng tỏ vẻ khẳng khái hiên ngang, thì có vài phần cảm động, thầm nghĩ: “Nhìn vẻ bề ngoài của tiểu đạo sĩ này thì tỏ ra không đứng đắn, không ngờ lại chính khí như vậy.” Thế nhưng thấy hắn nói xong lại có vẻ không đứng đắn, vội nói: “Đạo huynh, ngươi bảo trọng, ta đưa Tiểu Thanh vể nhà rồi lập tức tới giúp ngươi.”
Vô Tâm vỗ ngực nói: “Tiểu hòa thương, ngưoi yên tâm đi, bản lãnh của ta, đủ để tự bảo vệ mình. Thanh cô nương, ta làm xong việc này sẽ đến thăm cô, cô cứ chờ ở nhà, nơi này hạn lớn, các ngươi nên đi nơi khác mưu sinh. Ta vẽ phù bắt quỷ, đủ để cơm no áo ấm, cô nói thế có được không?”
Vô Niệm thấy hắn càng nói càng không đàng hoàng, hệt như đang tiến cử để có thể làm con rể trong nhà Tiểu Thanh vậy, cho dù Vô Niệm tu đến mức không vui không giận thì cũng cảm thấy một chút tức giận, bèn quay đầu lại nói với Tiểu Thanh: ”Tiểu Thanh, chúng ta đi.”
Hắn khẽ nhún chân, thân thể như một làm khói lướt qua mặt đất, lui về phía sau ngọn núi, thân hình nhẹ tênh, gần như mất đi toàn bộ trọng lượng. Vô Tâm thầm khen hay, nghĩ trong bụng: “Đạo thuật của tiểu hòa thượng này không ra gì, nhưng võ công thật là lợi hại.”
Vô Niệm vừa đi, hắn thu kiếm vào vỏ, vào lại trong miếu. Có Vô Niệm ở đây, hắn cũng khó lật tượng đẩy quỷ để tìm kiếm, lúc này bên ngoài Ngũ Hiển Linh Quan miếu không có người, hắn tìm từng chút từng chút ở bên ngoài, ngay cả tấm biển cũng lấy tay sờ sờ lên chữ vàng ở trên mặt nó, xem rốt cuộc nó được viết bằng sơn vàng hay được dát vàng. Nhưng hắn tìm một buổi, chỉ thấy thần tượng trong Ngũ Hiển Linh Quan miếu đều được làm bằng bùn đất, cũng không thấy vật gì có giá trị, không khỏi có chút bực mình, mắng: “Keo kiệt! Lưu gia có tiền như vậy, sao trong miếu này ngay cả chút vàng bạc cũng không có?”
Hắn còn muốn chửi thêm, bên ngoài đột nhiên nổi gió. Cơn gió này lạnh lẽo trùng trùng, Vô Tâm rùng mình, không tìm kiếm kim tiền nữa, tiến ra cửa miếu.
Ngoài cửa miếu, không biết khi nào có thêm một điểm sáng, điểm sáng này phập phù dao động không ngừng, ánh trăng mờ dần, điểm sáng cũng tối sầm xuống. Vô Tâm kinh hãi, thân hình chợt nhoáng lên, ngồi xếp bằng trong vòng kiếm, nhắm mắt lại, chớp động đôi môi, lầm rầm niệm chú ngữ.
Đạo gia tọa thiền cùng Phật môn không có gì khác nhau, Vô Tâm bây giờ đang niệm Kim Tỏa Ngọc Hạp Bát Phương Bất Hại chú. Chú này chỉ thủ không công, bất luận có yêu ma quỷ quái gì, đều không thể công phá vòng kiếm của hắn. Lúc nãy hắn tìm lung tung một lúc, mới phát hiện Ly Long chú đã hồi phục lại, chỉ có thể tự bảo vệ mình trước tiên.
Điểm sáng chung quanh ngày càng nhiều, đã che kín hết bốn phía của ngũ hiển linh quan miếu. Vô Tâm chợt cảm thấy ớn lạnh trên lưng, hắn rút kiếm ra, chữ viết bằng chu sa trên thân kiếm cũng càng ngày càng sáng, sáng đến nỗi đầy mặt hắn đều hồng. Hắn đem trường kiếm gác trên đầu gối, tâm vô tạp niệm, chú ngữ được niệm ra từ từ.
Các điểm sáng đã vây quanh Ngũ Hiển Linh Quan miếu, lấp lóe, lúc hồng lúc xanh lúc trắng, mang theo một làn khí yêu tà. May là Vô Niệm đi sớm, nếu không, chỉ sợ chạy không được rồi.
Bất đồ những điểm sáng này hệt như một ao nước bị ném vào một tảng đá lớn, tung bay tứ tán, hình tượng có phần như đàn chim vụt tản vì kinh sợ. Vô Tâm tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chú ngữ trong miệng vẫn liên miên không ngừng, những phù tự màu đỏ trên thân kiếm tối sầm xuống một chút.
Trong bóng tối tĩnh lặng, hắn nghe được tiếng bước chân người từ xa truyền đến.
Tiếng bước chân run rẩy như một phiến băng mỏng bị gãy nát. Trong tiếng bước chân đó, đột nhiên hắn nghe được một nữ tử khàn giọng kêu lên:
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Âm thanh thống khổ, như thủy tinh vỡ, làm cho lòng người tăng thêm hàn ý. Lúc này ánh trăng trên bầu trời chỉ còn là một đường cong nhỏ, ánh sáng mờ nhạt vô cùng, ngay cả đứng cách năm sáu thước cũng nhìn không rõ.
Trong bóng đêm, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Bóng người đó chạy về phía này, bước chân lảo đảo, tới địa phương cách xa cửa miếu đến hai trượng, đột nhiên vấp té, ngã xuống đất.
Đó là một nữ tử, nàng mặc một bộ quần áo màu đỏ, lúc ngã xuống đất, gấu váy hất tung lên, lộ ra đôi chân trắng như tuyết. Kết hợp với trang phục đỏ tươi, hệt như hình tượng vũng máu trên tuyết trắng, thứ màu sắc đó quyến rũ bắt mắt nhưng cũng quỷ dị vô cùng.
Trước mắt Vô Tâm sáng ngời, đứng bật dậy, mũi chân nhún một chút đã đến bên người nữ tử. Tay phải hắn còn nắm trường kiếm, tay trái đưa ra, ôm eo của nữ tử đó. Nữ tử bị hắn ôm vào ngực, mặt tái nhợt, đứng không yên, đầu tựa vào vai Vô Tâm, không ngừng thở dốc. Vô Tâm đưa tay vỗ vỗ vai của nàng nói: “Cô nương, không sao rồi.”
Nữ tử đó nhìn hắn một chút, mặt đỏ lên, khẽ đẩy tay Vô Tâm ra, người lại mềm nhũn, muốn ngã xuống, Vô Tâm cuống quít nắm cổ tay nàng nói: ”Cô nương, ngươi ngồi xuống trước đã. Đã trễ thế này, sao ngươi lại đến chỗ này?” Hắn nhìn bốn phía một chút, điểm sáng lại vây quanh nơi này.
Nữ tử đó ngồi xuống, tiếp tục thở dốc, nhẹ nhàng nói: “Đạo trưởng, đa tạ ngài.”
Giọng nói của nàng mềm mại nhẵn nhụi, khiến tâm thần của Vô Tâm rung động, cánh tay đang nắm tay nàng cũng khẽ chặt hơn, nhưng lại cảm thấy tay mình lạnh lẻo, cúi đầu xuống thấy tay nàng mang một cái vòng màu đỏ, xinh đẹp bóng lộn, khiến cho da thịt thêm trắng như tuyết, làm cho hắn nhìn ngây người, nói: “Cô nương… cô nương có thể cho ta biết tên không?”
Mặt của nữ tử lại đỏ lên, khẽ rút tay ra khỏi tay Vô Tâm: “Đạo trưởng, gọi ta A Hồng là được.” Lúc nãy nàng ngã, ngay cả áo cũng rách, mơ hồ lộ ra nữa vai, da thịt ở vai như ngọc thế tuyết phô, nhìn xuống một nửa bộ ngực cũng lộ ra, trong bóng đêm càng trắng đến chói mắt. Vô Tâm thấy thế mắt trừng trừng, nuốt nước bọt nói: “A Hồng cô nương, tên này thật dễ nghe. Ta gọi là Vô Tâm, là đạo sĩ tu tại gia. Đạo sĩ tu tại gia, cô có biết không? Cũng giống như Ưu Bà Tắc Phật môn, có thể cưới vợ sinh con đấy.”
Hắn nói không ngừng còn nhiều hơn lúc nãy, mặt A Hồng đỏ lên, chỉnh lại quần áo. Nàng mặc một thân áo vải thô, nhưng vóc người yểu điệu, phối hợp hài hòa. Nàng thấp giọng nói: “Đạo trưởng, ngài có gặp tỷ tỷ của ta không?”
Vô Tâm nói: “Tỷ tỷ của cô? Có phải gọi là Tiểu Thanh hay không?
A Hồng nhãn thần sáng ngời: “ Đúng vậy đúng vậy, ngươi gặp nàng rồi? nàng ở đâu ?”
“Ồ, cô đến trễ một bước rồi, nàng được cứu đi rồi. A Hồng cô nương, cô sống ở đâu? Ta đưa cô về. Canh ba nửa đêm, cô một mình chạy lên núi, lá gan của cô cũng lớn thật.”
Sắc mặt A Hồng trầm xuống, tựa như sắp khóc: “Năm nay đại hạn, tỷ tỷ vì nhà của chúng tôi đã phải bán mình cho Lưu lão gia. Ngũ Hiển Linh quan miếu của nhà Lưu lão gia mỗi năm đều phải tế một cô nương, ta thật sự lo lắng. Đạo trưởng, tỷ tỷ của ta thật sự không có việc gì chứ?”
Trên mặt nàng đã chảy ra hai giọt nước mắt, sắc mặt như hoa lê gặp mưa, Vô Tâm nhìn ngây dại, lại nắm tay của A Hồng nói: “A Hồng cô nương, cô yên tâm đi, tỷ tỷ của cô không sao cả. Than ôi, Lưu lão gia không ngờ cũng dám dùng tà thuật này, nhất định sẽ bị trời phạt. Đến đây, A Hồng cô nương, để ta cõng cô về nhà.”
A Hồng trên mặt lộ ra ra vẻ tươi cười: “Vậy… đạo trưởng, thật sự cảm ơn ngài.” Nàng vươn hai tay, muốn nhảy lên lên lưng Vô Tâm, đột nhiên nhướn mày, ngồi xuống đất nói: “Chao ôi, chân của tôi!”
Vô Tâm hỏi: “Làm sao vậy? Để ta xem.”
A Hồng kéo váy lên nói: “Mới vừa rồi chân ta bị trẹo một chút, giờ vẫn còn đau.” Nàng chưa từng quấn chân, nhưng chân vẫn rất nhỏ, Vô Tâm cúi người nói: “Đến đây, ta xoa cho ngươi.” Giọng nói hắn nhỏ nhẻ, tựa như có ý trêu ghẹo.
Hắn thuận tay đem kiếm cất vào trong vỏ, cúi người xuống xem chân của A Hồng. hắn vừa cúi xuống dưới váy của A Hồng, trên mặt A Hồng đột nhiên lộ ra một nụ cuời quỷ bí. Mới vừa rồi nàng chợt cười chợt thẹn, giống như một thiếu nữ nhà nông ngây thơ khờ khạo, bây giờ nụ cười lại như quỷ mị, thế nhưng Vô Tâm đang cúi người nên nhìn không thấy. Tay nàng đưa vào trong ngực móc ra một thanh đoản kiếm màu đỏ. Đoản kiếm này dài không quá năm tấc, mũi kiếm tinh tế cong cong, như một con rắn nhỏ màu đỏ hồng.
Cầm đoản kiếm trong tay, vẻ đắc ý của nàng càng hiện rõ. Vô Tâm ở phía chân nàng nói : “ A Hồng cô nương, đã đỡ chút nào chưa?”
Nàng nhẹ nhàng đáp: “ Chút nữa là tốt rồi.” Bàn tay thon mềm giơ lên, cầm đoản kiếm đâm vào lưng Vô Tâm.”
__________________