Vô Niệm cõng Tiểu Thanh trên lưng, đi trên sơn đạo gập ghềnh, chỉ thấy thân hình mềm mại sau lưng càng ngày càng nặng, sắc trời cũng càng ngày càng đen hơn trước, bất thình lình hắn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn trời. Tiểu Thanh trên lưng cất tiếng hỏi:
- Vô Niệm ca, xảy ra chuyện gì thế?
Vô Niệm nhìn trời. Vừa rồi trên trời vẫn còn ánh trăng, nhưng bây giờ mơ hồ chỉ còn lại đường cong sáng nhạt. Hắn lẩm bẩm nói:
- Thiên cẩu thực nguyệt, tối nay là trạng thái cực âm, bách quỷ hoành hành, không biết tiểu đạo sĩ đó có thể cầm cự được không.
Tiểu Thanh ôm lấy cổ hắn, cười khanh khách nói:
- Có huynh ở đây, muội không sợ gì hết.
Thanh âm nàng trong trẻo mềm mại, một tay ôm vòng lấy cổ Vô Niệm, cách một lớp áo song vẫn có thể cảm giác được da thịt mềm mại trơn láng, Vô Niệm rung động trong lòng, nói:
- Tiểu Thanh, muội….Muội khỏe chứ?
Tiểu Thanh cúi thấp đầu cười nói, chạm cả vào đầu hắn, nói:
- Vô Niệm ca, muội rất nhớ huynh.
Trong lời nói của nàng có một thứ mị lực vô hình tỏa ra, Vô Niệm cúi đầu, vẻ mặt cổ quái. Hắn ngừng lại, chậm rãi hỏi:
- Muội vẫn còn nhớ đến ta sao?
- Nhớ rất kỹ, muội còn nhớ khi đó huynh với sư phụ huynh ở trong miếu, muội đến tìm huynh chơi,huynh hái cho muội một quả hồng, kết quả là bị sư phụ đánh cho một trận. Khi quay về huynh đã mếu máo khóc ròng, hì hì.
- Muội còn nhớ kỹ…. – Khóe miệng Vô Niệm hiện lên một tia cười khổ. Hắn cũng nhớ rất kỹ cảnh tượng nhiều năm trước, tiểu cô nương này đến chơi đã bắt hắn phải hái hồng trong miếu. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, cũng không biết là nghĩ gì, Tiểu Thanh khẽ thúc hắn nói:
- Ôi, Vô Niệm ca, sao không đi nữa?
- Tiểu Thanh. – Vô Niệm suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, như vừa hạ quyết tâm một việc gì đó:
- Muội xuất giá chưa?
Tiểu Thanh cười, che mắt hắn:
- Huynh nói bậy bạ gì đó, muội không nghe.
Vẻ yêu kiều của tiểu nữ nhân này Vô Niệm đã có đọc trong Thanh Đăng cổ thư, cũng hiểu được một chút. Mặt hắn bỗng đỏ bừng, nói:
- Buông ra, ta phải đem muội về nhà đã…sau đó hẵng nói.
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, nói ra hai chữ cuối cùng cơ hồ không thể nghe được, nhưng Tiểu Thanh vẫn có thể nghe. Mắt hắn bị che nên không phát hiện ra khuôn mặt Tiểu Thanh đang xảy ra biến hóa. Khuộn mặt của nàng mới rồi xinh đẹp vô cùng, song lúc này lại tựa như một khối tuyết được ném vào lửa, tan biến hình ảnh cực nhanh, màu đỏ của máu nhạt dần, khiến cho khuôn mặt từ từ trở thành một phiến đá màu xanh.
Ánh trăng rốt cuộc đã biến mất.
Móng tay Tiểu Thanh bất đồ dài ra thêm một đoạn, nhìn giống hệt năm cây đinh nhọn, vào sát na ánh trăng biến mất, năm ngón tay nàng cắm mạnh vào đỉnh đầu Vô Niệm.
Trong bóng đêm, đột nhiên một chiếc khoen nhỏ bằng đồng bay nhanh đến. Ngũ trảo Tiểu Thanh đang muốn cắm vào đỉnh đầu Vô Niệm, bất đồ nàng chấn động, khoen đồng cắm vào mặt nàng, tựa như bắn vào một khối bùn nhão, không ngừng rung lên. Tiểu Thanh kêu thảm một tiếng, bị chấn rời khỏi lưng Vô Niệm, ngã mạnh xuống mặt đất.
Vô Niệm lúc này nghe được, cả kinh kêu lên:
- Tiểu Thanh! – Đưa rút mạnh trường kiếm trên lưng ra khỏi vỏ, xoay người lại.
“Vô Niệm!”
Trong bóng tối ven đường đột nhiên vang lên một giọng nói. Giọng nói này cũng không quá lớn, nhưng ở trong tai Vô Niệm lại tựa như sấm động, cả người hắn chấn kinh, tay không ngừng run rẩy, trường kiếm cơ hồ rơi xuống, ngơ ngác nhìn sang bên cạnh.
Một người đứng trong đêm đen. Sắc trời tối như mực, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người như ẩn như hiện đứng thẳng, trong tay nắm một cây thiền trượng. Vô Niệm thất thần, lẩm bẩm:
- Vô Phương sư huynh….
Vô Phương bước dài, tiến về phía Tiểu Thanh trên mặt đất, Vô Niệm mặc dù sợ hãi nhưng vẫn cố thu lấy dũng khí nói:
- Vô Phương sư huynh, huynh định làm gì?
Vô Phương dừng trước mặt Tiểu Thanh, đưa thiền trượng lên đâm xuống, những khoen đồng trên thiền trượng lại vang lên leng keng, Vô Niệm căng thẳng, bất chấp sợ hãi, quát to một tiếng, người như điện xạ phóng đến, đâm một kiếm vào lưng Vô Phương.
Kiếm vừa đâm ra, hắn đã thấy hoa mắt, “phập”, một thanh âm vang lên, trường kiếm như chịu sức nặng của thiên quân, không cách nào có thể duỗi ra thêm nửa tấc, hắn định thu lực, nhưng thanh kiếm lại như cự thạch kẹp chặt, không cách nào thu lại được, một thanh âm ôn hòa ấm áp vang lên bên tai hắn:
- Vô Niệm, đã lâu không gặp.
Một tăng nhân còn trẻ mặc bạch y đứng trước mặt hắn. Tăng nhân thiếu niên tay phải cầm thiền trượng, hai ngón tay bên trái đang kẹp thân kiếm. Cả người Vô Niệm phát run, buông kiếm quỳ xuống. Lúc này thiền trượng Vô Phương đã đâm đến, Tiểu Thanh hét lên thảm thiết, liều mạng vùng vẫy, nhưng thiền trượng Vô Phương cắm nàng sát mặt đất, không cách nào thoát được.
Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Thanh vang lên, mồ hôi trên trán Vô Niệm ròng ròng nhỏ xuống. Tăng nhân còn trẻ khẽ buông tay, trường kiếm rơi xuống, cắm trên mặt đất, y thấp giọng nói:
- Vô Niệm, nhập ma rất dễ, nhập đạo khó vô cùng, không lẽ ngươi thực sự không chịu quay đầu lại sao?
Vô Niệm ngẩng đầu lên. Trong bóng tối, khắp khuôn mặt hắn đều là nước mắt, run rẩy nói:
- Sư phụ, đệ tử nguyện chịu phạt, nhưng xin người hãy cứu cứu Tiểu Thanh.
Tăng nhân thiếu niên lắc đầu:
- Phật dạy ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục. Vô Niệm, ngươi có ý xả thân, nhưng chuyện đó cũng giống như muốn kết hợp Thái Sơn với Bắc Hải lại, không thể nào làm được?
Vô Phương phía bên kia đã rút giới đao xẻ ngực Tiểu Thanh, đưa tay thò vào ngực Tiểu Thanh vuốt vật gì đó, xé mạnh, Tiểu Thanh tưởng đã chết bỗng hét lên một tiếng, thân thể như côn trùng co quắp lại, Vô Phương cầm lấy đồ vật đó đến trước mặt tăng nhân thiếu niên nói:
- Sư phụ, yêu nghiệt đã bị thu phục.
Trên tay y cầm một vòng tay bằng ngọc màu xanh, đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chỉ có điều đó thực chất không phải là một cái vòng tay, mà là một con rắn xanh nhỏ. Rắn xanh quấn vào cổ tay Vô Phương, há miệng bé thật to như muốn cắn vào hổ khẩu Vô Phương, thế nhưng ngón trỏ và ngón cái Vô Phương đã khống chế tấc thử bảy trên mình rắn, nó chỉ có thể giãy giụa trên tay y. Tăng nhân thiếu niên nhìn qua con rắn nhỏ, nét mặt vẫn không có một chút biểu cảm, ngón tay khẽ vận sức, thân rắn lập tức bị bóp dẹp, đầu rắn cũng vô lực gục xuống.
Tăng nhân thiếu niên cầm con rắn chết đặt xuống mặt đất, nhẹ nhàng nói:
- Vô Niệm, quay về Long Liên Tự đi. Lúc này quần ma hoành hành khắp thiên hạ, mạt cưa mướp đắng một phường, chi bằng chỉ lo cho mình, tu hành thanh tịnh.
Vô Niệm nhìn thi thể Tiểu Thanh giữa bụi cỏ, há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vô Phương lau tay vào bụi cỏ, sau đó kéo Vô Niệm dậy, nói:
- Sư đệ, ngươi quay về đi, tội phản sư, sư phụ cũng sẽ tha thứ cho đệ.
Vô Niệm thất thần gục xuống đất, cũng không để ý đến Vô Phương đưa tay ra. Lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng chuông. Tiếng chuông vang vọng khắp nơi, thanh âm buồn bã nhưng ***g lộng như xé lụa nát vàng. Vô Phương không khỏi ngẩn ra, lúc này Vô Niệm đột nhiên hướng về phía tăng nhân thiếu niên, dập đầu nói:
- Sư phụ, công ơn dưỡng dục mười bốn năm, Vô Niệm ghi tạc tâm can, thỉnh xin sư phụ yên tâm.
Hắn vừa mới dứt lời, thân thể bật dậy, tay chộp lấy trường kiếm cắm trên mặt đất, lộn người trên không trung, cả người như một chiếc lá bị gió thổi đi. Vô Phương vốn thấy Vô Niệm thất thần quỳ dưới đất, vạn vạn lần không ngờ hắn lại có chiêu thức đó, chỉ có thể vội vàng đưa tay bắt lấy trang phục đối phương, “roẹt” một tiếng, xé được một mảnh áo, thân ảnh của Vô Niệm đã cách đó vài trượng, vừa đáp xuống đất lại tiếp tục phóng người đi xa. Vô Phương giận dữ, hét lớn một tiếng, thiền trượng cắm xuống mặt đất, “keng”, ba khoen đồng từ thiền trượng bay ra, truy kích theo thân ảnh Vô Niệm. Khoen đồng vừa bay ra, tăng nhân thiếu niên đã vung thiền trượng, chỉ một chiêu, ba khoen đồng nho nhỏ trên không bỗng như tiểu trùng quay về lại, bị hấp lực từ thiền trượng của tăng nhân thiếu niên hút chặt lấy. Vô Phương không biết làm sao, đành hỏi:
- Sư phụ, tại sao lại để hắn thoát?
Tăng nhân thiếu niên nhìn nhìn trời, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:
- Nhập ma cũng sẽ có lúc quay đầu lại, lời này chẳng phải con cũng đã nói sao? – Y ngoái đầu lại nhìn thi thể Tiểu Thanh, thở dài nói:
- Vô Phương, chôn thi hài nữ tử này đi.
Tăng nhân thiếu niên chỉ thở dài một tiếng, tiếng thở nhẹ như tơ, nhưng vẫn có thể nghe được, Vô Phương như bị điện giật, đứng ngơ người bất động. Thiếu niên tăng nhân đi vài bước, thấy Vô Phương vẫn đứng chôn chân, quay đầu lại nói:
- Sao vẫn còn đứng đó?
Vô Phương tựa như vừa trong mộng tỉnh giấc, vội vàng đáp:
- Vâng, vâng. – Đi đến thi thể Tiểu Thanh, khi đó y mới nghĩ đến tiếng thở dài của tăng nhân thiếu niên, không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả thân mình, thầm nghĩ:
- Thì ra sư phụ cũng biết thở dài!
o0o
Trong chuông càng lúc càng nóng, phảng phất như cái chuông lớn này bị vùi trong đống lửa. Vô Tâm vốn đã trấn định, lúc này cũng cảm thấy hoảng hốt.
Bên ngoài truyền đến tiếng vang ào ạt, chuông lớn không ngừng rung lên, phát ra âm thanh. Tiếng chuông tựa như vô số cương châm đâm vào màng nhĩ Vô Tâm, khiến cho y hoa cả mắt, trong đám thanh âm ào ạt đó, một tiếng sáo trúc réo rắt vang lên không ngừng. Vô Tâm cầm kiếm đặt ngang gối, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tọa định, nhưng vẫn bị thứ thanh âm hỗn loạn đó khiến cho đầu óc đảo lộn, mạch máu nơi huyệt Thái Dương căng phồng như muốn vọt ra, tựa hồ có thể bắn tung ra ngoài bất cứ lúc nào.
Con rắn lớn bên ngoài sau khi không thể quật ngã chuông lớn, lúc này quấn chặt lấy chuông, không ngừng quấn tới quấn lui. Vẩy rắn cứng như sắt khi ma sát đã quét sạch đi màu đồng xanh trên vỏ chuông, sự ma sát với tốc độ cao cũng khiến cho chuông không ngừng nóng lên, thỉnh thoảng lại rung động, phát ra âm thanh bén nhọn. Vô Tâm lúc này đã trí cùng lực kiệt, biết không thể duy trì được bao lâu nữa, y nghiến răng, đưa ngón trỏ vào miệng cắn một ngụm, máu tươi từ viết thương nhất thời ứa ra. Loại Huyết Chú này khi sử dụng tất đại thương nguyên khí, một lần sử dụng cần phải nghỉ dưỡng nhiều ngày mới có thể hồi phục như cũ, tuy nhiên nếu cứ để tình trạng này diễn ra, e rằng mạng nhỏ sẽ không còn.
Máu vẽ thành một vòng tròn trên vách chuông, Vô Tâm duỗi ngón tay vẽ thành Thái Cực đồ, sau đó cắn răng quát:
- Phá! – Vỗ một chưởng vào huyết ấn. Chuông lớn nhất thời phát ra một tiếng nổ, con rắn lớn cũng tựa như bị sét đánh, nửa thân rắn bị quăng ra ngoài, rơi mạnh xuống mặt đất, khiến cho bầy rắn nhỏ bên ngoài bay tung tứ tán, cũng không biết là có bao nhiêu con rắn nhỏ bị nện nát bét, chỗ thân rắn áp sát ngay vị trí huyết ấn vừa rồi đã xuất hiện vết thương cháy sém, giống hệt như Thái Cực đồ mà Vô Tâm đã vẽ bên trong, hiển nhiên là đồ hình Thái Cực đã xuyên qua vách chuông, ấn lên thân rắn.
Đây chính là Ngũ Lôi Phá của Chính Nhất giáo, mặc dù không lợi hại bằng Ngũ Lôi Thiên Tâm đại pháp, nhưng uy lực cũng không yếu chút nào, con rắn lớn bị chấn động, quằn quại đau đớn, Vô Tâm còn đang vui mừng, bất đồ tiếng sáo trúc ngân dài, lại một âm thanh nặng nề vang lên, con rắn lớn lại tiếp tục quấn đến chuông lớn.
Ngũ Lôi Phá chỉ là để giải tỏa tình thế, tuy nhiên nếu dùng thêm một lần nữa thì Vô Tâm đang đại thương nguyên khí sẽ không thể duy trì được nữa. Thời khắc này, dù biết cái chết đã đến trước mắt, Vô Tâm vẫn thản nhiên cười nhạt, rút trường kiếm ra.
Thanh trường kiếm này đã chỉ còn là một thanh kiếm bình thường, tuy không thể trảm yêu trừ ma, nhưng muốn giết người thì vẫn thừa sức. Y quay ngược mũi kiếm, đâm vào ngực mình, trong lòng thầm than:
- Đáng tiếc là đang kiếm được nhiều tiền thì lại đứt gánh nửa đường.
Bất đồ, chuông lớn nổ ầm, Vô Tâm chỉ kịp cảm thấy một cơn sóng nóng hầm hập đập vào mặt, một cỗ nhuệ khí đảo qua. Y chấn động, nghĩ thế nào cũng không ra tại sao lại xảy ra biến hóa này, chỉ vội cúi đầu xuống, một làn gió lạnh lướt qua đỉnh đầu, cảnh tượng trước mắt bỗng sáng ngời, hiển nhiên đã thấy được bên ngoài.
Chuông lớn cũng theo thế bị cắt ngang, đứt làm đôi.
Đuôi cự xà bị hất ra, phần trên của chuông bị ngã sang một bên, hệt như một ấm trà được mở nắp. Chuông lớn vừa vỡ ra, Vô Tâm không suy nghĩ nhiều, người phóng lên cao, trường kiếm trong tay vung múa, vẽ thành vòng tròn bên dưới, đề phòng rắn từ dưới tấn công lên. Người y lơ lửng trên không, không có chỗ mượn lực, mắt nhìn phía dưới là rắn đen kịt, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, đang không biết nên làm thế nào để đáp xuống thì đột nhiên có người quát:
- Đón lấy!
Vô Niệm đang đứng trên bức tường đổ, ném về phía Vô Tâm một cành cây. Cành cây bay bên dưới mũi chân Vô Tâm, Vô Tâm đề khí, mũi chân điểm lên cành cây, đoạn cây chịu lực rơi xuống đất, Vô Tâm nương theo lực mượn, thân hình bay chéo lên, lộn bốn năm vòng trên không, đáp xuống bức tường đổ. Hai chân vừa đáp xuống đã lảo đảo choáng váng. Y ở trong chuông đã lâu, cả người thoát lực, ngay cả đứng cũng không vững, Vô Niệm vội đỡ lấy hắn nói:
- Đạo huynh, không sao chứ?
Vô Tâm tra kiếm vào vỏ, nhếch miệng cười nói:
- Tiểu hòa thượng, may là ngươi đến kịp, nếu không ta đã sắp biến thành phân rắn. Ngươi đã đưa Tiểu Thanh cô nương về nhà rồi chứ?
Thế nhưng Vô Niệm lại như không hề nghe thấy lời y nói, nét mặt ngưng trọng, nhìn lên đỉnh miếu. Gác chuông đã sụp đổ, một nửa mái nhà cũng rơi xuống, miếu Ngũ Hiển Linh Quan mới rồi vẫn còn là một chốn trang nghiêm, song lúc này đã trở thành một nơi khung cảnh tan hoang, gạch nát ngói tan, năm tượng thần trên điện đã đổ ba, chỉ còn hai đang ngồi, nhưng cũng không còn nguyên vẹn.
Trên đỉnh đại điện là một hồng y nữ tử, cầm trong tay một cây sáo, dựa vào hai góc cong mái nhà, nhìn bọn họ. Khoảng cách khá xa, cũng không thấy rõ diện mạo người này. Vô Niệm nhìn đăm đăm nữ tử đó, từng giọt máu từ mũi kiếm nhỏ xuống đất. Đại Nhật Như Lai Kim Cương kiếm uy lực kinh nhân, một kiếm chém đứt đôi cự xà, dư lực vẫn còn, chém đứt đôi chuông lớn. Hắn vốn không hề biết Vô Tâm đang trốn trong chuông lớn, một kiếm phát ra toàn lực, may là thân thể Vô Tâm linh hoạt, nếu không thì sợ rằng ngay cả Vô Tâm cũng đã bị chém đứt mất nửa đầu.
Lúc này, nữ tử kia lại đặt sáo lên môi, tiếng tiêu vốn lảnh lót uyển chuyển, nhưng nàng thổi lại phát ra âm thanh thê lương như ma tru quỷ khóc. Vô Tâm vừa nghe thấy tiếng sáo, tim không khỏi đập mạnh, nhíu mày nhăn mặt.
Thanh âm này khi nãy Vô Tâm ở trong chuông đã nghe được. Hắn vốn tưởng rằng do cự xà phát ra tiếng vang, không nghĩ ra lại là tiếng sáo do nữ tử thổi. Thanh âm phát ra, đám rắn trên mặt đất lại nhúc nhích bò lổn ngổn đến chỗ bọn họ đang đứng. May là con rắn lớn đã bị một kiếm Vô Niệm chém thành hai đoạn, lúc này đang quằn quại trên mặt đất, nếu không sẽ càng khó ứng phó.
- Tiểu hòa thượng, ngươi có thân thể kim cương bất hoại hả?
Vô Tâm sợ hãi, quan sát bốn phía, chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại không thấy Vô Niệm nhúc nhích, hắn bèn giật vào người Vô Niệm, tiểu hòa thượng lúc này mới như vừa tỉnh mộng, song lại không nghe thấy Vô Tâm nói gì, ngoái đầu lại hỏi:
- Đó là thứ gì vậy?
- Ly Long Bát Biến, đó chính là người chủ trì Ly Long chú. Tiểu hòa thượng, nếu ngươi có thân thể kim cương bất hoại thì hãy ở đây, còn không thì mau chạy đi.
Vô Niệm nhìn nữ tử, chậm rãi nói:
- Ả không phải là người sống.
- Đương nhiên không phải là người sống, bọn chúng đều là tá thi luyện hình…. – Đột nhiên hắn chợt nghĩ ra chuyện gì, hít sâu một hơi khí lạnh, hỏi:
- Tiểu Thanh đâu?
Vô Niệm không trả lời, Vô Tâm tiếp tục hỏi, chỉ thấy khóe mắt Vô Niệm rơi xuống hai hàng nước mắt, y không dám hỏi thêm nữa, kéo Vô Niệm thì thầm:
- Tiểu hòa thượng, chúng ta đi mau, không thì không kịp nữa! – Lúc trước y còn bừng bừng hùng tâm tráng chí, chỉ muốn trảm yêu trừ ma, nhưng Ly Long chú, phá một tầng thì còn một tầng, y biết công lực của mình không đủ khả năng, có thể toàn mạng trở ra đã là thượng thượng đại cát, nhìn dáng vẻ của Vô Niệm thì dường như chưa luyện được kim cương bất hoại thể, lúc này không chạy thì khi nào chạy nữa. Tuy nhiên rắn càng ngày càng nhiều, muốn chạy lúc này cũng chưa thể nghĩ ra diệu kế nào.
Đám rắn tiến đến phía dưới bức tường đổ thì tụ tập lại, bao vây xung quanh chừng ba bốn trượng, ngẩng đầu lên nhìn hai người, bốn phía đều là bóng tối mơ hồ, vô số mắt rắn nhỏ bé như sao trên trời nhìn hai người, mang theo một mùi tanh hôi, khiến cho trong người khó chịu buồn nôn. Vô Tâm biết nếu muốn thoát khỏi xà trận này thì y không có khả năng, nhưng lưu lại thì chỉ có chết. Song y chưa kịp nói thêm lời nào đã thấy Vô Niệm hét lớn một tiếng, người bắn tung lên, giẫm lên một khối gạch, xông lên mái nhà. Vô Tâm chấn động, kêu lên:
- Tiểu hòa thượng…. – Y không nghĩ ra Vô Niệm không lùi mà còn tiến, lời chưa dứt đã thấy Vô Niệm chạy trên mái nhà quát:
- Yêu nghiệt, chịu chết đi!
Trường kiếm trong tay hắn bắn ra khí xanh dài cả trượng, một kiếm chém xuống như sấm sét. Hồng y nữ tử không ngờ đến Vô Niệm không lui mà tấn công mình, vừa thấy trường kiếm Vô Niệm chém xuống, lập tức ngừng tiếng tiêu, ngửa đầu phun về phía Vô Niệm một luồng hắc khí. Vô Tâm nhìn thấy, đứng trên tường thấp kêu lên:
- Cẩn thận! – Nhưng kiếm của của Vô Niệm nhanh như thiểm điện, chém xuyên qua người nữ tử, dư lực vẫn hùng hậu vút ra, “ầm” một tiếng, cũng không biết có bao nhiêu gạch ngói bị chém nát, mái nhà vốn chỉ còn một nửa đổ sập xuống, hai tượng thần còn lại cũng bị ép đến vỡ nát.
Vô Tâm đứng dưới bị khói bụi khiến cho mờ mắt, y đưa tay phủi phủi bụi dính trên mắt. Trong mơ hồ, nghe thấy một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
Bụi đất lắng xuống, chỉ thấy Vô Niệm hai tay cầm kiếm, vững vàng đứng giữa đám gạch ngói. Vô Tâm mừng rỡ nhảy đến bên người Vô Niệm, nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi thực sự luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thân pháp.
Y vỗ vai Vô Niệm, nhưng cảm giác bàn tay nóng bỏng như chạm vào một khối than nóng. Y ngẩn người, quan sát nét mặt Vô Niệm.
Một khuôn mặt đen sạm.
Y chấn động, thân thể Vô Niệm lảo đảo ngã xuống. Y đỡ lấy, kêu lên:
- Tiểu hòa thượng ! Tiểu hòa thượng, ngươi không sao chứ?
Y đang kêu thì bất đồ từ một mảnh ngói dưới chân trồi lên một cánh tay nắm lấy bàn chân y.