Nếu là người khác, bị nắm như thế chắc chắn sẽ sợ đến mức hồn phi phách tán, còn Vô Tâm, mặc dù hoảng sợ nhưng tuy hoảng bất loạn, tay phải nắm lấy trường kiếm trong tay Vô Niệm, “soạt” một tiếng, kiếm chém xuống, cánh tay trúng kiếm đứt lìa, bàn tay bay ra xa vài thước, đống gạch ngói bên dưới rùng rùng rung chuyển, mặt đất như bị chấn động ầm ầm, tựa như có vật gì muốn chui từ dưới đất lên, trường kiếm phát ra thu lại, tra vào vỏ kiếm trên lưng Vô Niệm, y cõng Vô Niệm lên lưng, đào tẩu. Một chiêu đoạt kiếm, xuất thủ, hoàn kiếm chỉ trong vòng nháy mắt. Nhưng y mới đi được hai bước, bỗng đứng khựng lại.
Trên mặt đất, rải rác đây đó là một ít vật dục bằng vàng bạc. Tượng thần khi đúc thì phần lớn được làm bằng đất, bên trong trống rỗng, đặt một ít vật áp chế bên trong, thông thường đều đặt kinh thư trong ruột, nhưng miếu Ngũ Hiển Linh quan là do Lưu gia tu sửa lại từ chùa phật, cho nên đã đặt một ít vàng bạc châu báu trong tượng. Tượng vỡ, những thứ đó rơi ra mặt đất, lúc nãy bị cát đá che khuất, vừa rối mặt đất chấn động nên mới hiển lộ rõ. Lúc này ánh trăng đã nhú ra một góc, dưới ánh trăng, những thứ vàng bạc châu báu tỏa ánh sáng lấp lánh, cực kỳ bắt mắt. Vô Tâm cái gì cũng không thèm để ý, nhưng vừa thấy những thứ kim ngân châu báu này lại liều lĩnh khựng người, không còn nghĩ đến gì khác nữa.
Y vừa mới khom lưng xuống, từ phía sau đã vang lên một tiếng nổ, gạch ngói bay tán loạn, Vô Tâm cảm thấy sau lưng như có vật gì đó nặng nề nện lên người Vô Niệm trên lưng, Vô Niệm phát ra thanh âm rên rỉ, hộc ra một búng máu, vừa khéo Vô Tâm cúi đầu xuống, búng máu vọt qua cổ y rơi xuống đất, nếu không, chắc đầu y sẽ toàn là máu tươi. Vô Tâm kinh hãi, vẫn cố nhặt lấy hai khối tiểu nguyên bảo cho vào ngực, sau đó mới quay đầu lại hỏi:
- Tiểu hòa thượng, ngươi không sao chứ?
Khóe miệng Vô Niệm hiện rõ một tia máu tươi, hơi thở đứt quãng nói:
- Đạo huynh, như thế dường như không phải đạo lắm. – Vừa rồi hắn trúng độc nặng, hôn mê bất tỉnh, sau đó bị một khối đá bắn vào lưng, phun ra độc huyết, mặc dù cả người suy yếu nhưng lại có thể hồi tỉnh. Vô Tâm bất chấp gạch ngói tung bay, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Y đang muốn đi, bất đồ phát lạnh, vừa mới nhấc chân lên khỏi phiến ngói đã không thể nào đặt chân xuống phía trước được.
Ánh trăng lúc này đã dần dần sáng lên, vừa rồi mặt đất chỉ có thể thấy mờ mờ, không rõ lắm, song lúc này ánh sáng trên cao chiếu xuống, chỉ thấy khắp nơi vẫn là rắn. Đám rắn này khi nãy bị những âm thanh chấn động khiến cho bò đi tứ tán, lúc này lại tụ tập trở lại, che kín cả mặt đất, chung quanh vẫn thấy có rắn không ngừng tiến đến, chồng chéo, đan xen lên nhau, biến mặt đất thành một tấm thảm, chỉ có điều tấm thảm này biết chuyển động liên tục. Vô Tâm hoảng hốt, phía sau lại vang lên một thanh âm, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gạch ngói ùn ùn đội lên, tựa như có vật gì đó muốn chui ra.
Mặc dù rắn khiến cho y sợ hãi nhưng dẫu sao vẫn còn có hình có chất, nhưng quang cảnh vô hình như ẩn như hiện ở phía sau lại khiến cho y bất an vô cùng. Vô Tâm mặc dù lớn gan nhưng cũng không dám nghĩ đến chuyện lưu lại đây, chỉ có điều phía trước đã có quần xà cản lộ, phía sau lại chẳng biết có cái quái quỷ gì đang phát sinh nữa, hai năm nay y ngược nam xuôi bắc, tróc yêu trừ quỷ cũng nhiều, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa gặp phải tình thế hung hiểm như lúc này, quần xà phía trước càng ngày càng tụ lại nhiều, y kinh hãi lắm nhưng vẫn không dám mạo hiểm xông qua đám rắn đó.
Đột nhiên từ phía sau vang lên một thanh âm của nữ nhân, vừa cười rú lên vừa nói:
- Tiểu đạo sĩ, ngươi còn muốn trốn nữa sao?
Thanh âm bất đồ xuất hiện, yêu dị vô cùng, Vô Tâm bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đống gạch ngói nhô ra một hồng y nữ tử, chính là A Hồng. Dưới ánh trăng, thân thể nàng chỉ còn một nửa, từ hông trở xuống đã không thấy đâu nữa, cánh tay cũng chỉ còn cổ tay cụt ngủn. Người bình thường, nếu bị trọng thương như thế chắc chắn đã chết, nhưng A Hồng lại tựa như không có chuyện gì xảy ra, tay trái chống đất, đang lổn ngổn bò ra từ đống gạch ngói.
Vô Tâm nhìn đám rắn phía sau, khẽ đặt Vô Niệm xuống đất, nói:
- Tiểu hòa thượng, chờ ta.
Y siết thật chặt đai lưng, lấy từ trong ngực ra một quả táo. Trái táo này y đã lấy trên bàn cúng khi mới bước vào miếu, lúc trước y lấy đến ba bốn quả, nhưng trải qua vài pha va chạm, trong ngực chỉ còn một quả duy nhất. Y tâng tâng quả táo trong tay, nói nhỏ:
- Tiểu hòa thượng, không biết ngày mai chúng ta còn có thể ăn được táo hay không!
Thanh âm của y rất nhỏ, Vô Niệm không nghe được. Y đặt quả táo trước người Vô Niệm, nói:
- Chờ nhé. – Đoạn cất bước đi. Vô Niệm cố gắng hỏi:
- Đạo huynh, ngươi làm gì thế? – Hắn bị thương nặng, kêu một tiếng lập tức thở hồng hộc đứt quãng, Vô Tâm không để ý đến, tiếp tục sải bước tiến về phía A Hồng.
Trên người A Hồng đầy vết máu, Đại Nhật Như Lai Kim Cương Kiếm của Vô Niệm chém ả thành hai đoạn, bàn tay lại bị Vô Tâm chém đứt, lúc này người không ra người, ngợm không ra ngợm. Vừa thấy Vô Tâm tiến đến, ả rít lên the thé:
- Tiểu đạo sĩ, ngươi quả nhiên là lớn gan.
Dung mạo ả vốn rất xinh đẹp, nhưng lúc này làm gì còn giống người nữa. Tay Vô Tâm nắm chặt thân kiếm, chậm rãi nói:
- Mau đem rắn rời khỏi đây!
A Hồng chỉ về phía Vô Niệm, hét lên:
- Tiểu đạo sĩ, các ngươi biến ta thành dáng vẻ thế này, ta phải băm thây các ngươi thành vạn đoạn!
Vô Tâm nhếch miệng cười đểu:
- Với tình trạng của ngươi bây giờ vẫn còn muốn tác oai tác quái sao?
Khóe miệng A Hộng nhích động vặn vẹo. Khuôn mặt cũng biến hình một chút, chẳng biết là đang cười hay đang làm gì nữa:
- Ta không làm được, nhưng Ba La Di làm được.
Ba La Di? Vô Tâm không khỏi ngẩn người, y không biết đó là thứ quái quỷ gì, Vô Niệm đằng sau chợt kêu lên:
- Các ngươi triệu gọi Ba La Di?
A Hồng nói như thách thức:
- Không sai. Tiểu đạo sĩ, ngươi chờ hồn phi phách tán đi.
Tay trái ả vỗ xuống mặt đất, thân thể bay lên, mặc dù chỉ có nửa thân nhưng khi bay lên vẫn rất nhanh chóng, không thể tưởng tượng được, ngũ chỉ chộp thẳng xuống đầu Vô Tâm. Một chiêu tung ra không hề có dấu hiệu báo trước, Vô Tâm khom lưng, trường kiếm thoát khỏi vỏ, trong ánh kiếm lóe sáng, thân thể A Hồng khựng lại, rơi “phịch” xuống mặt đất, tách ra làm đôi.
Đây không phải là đạo thuật mà là kiếm pháp.
Thân thể ả rơi xuống mặt đất tách ra, một bóng đỏ đột nhiên phóng ra, bóng đỏ dài mỏng, tựa như một chiếc đũa bình thường, phóng vào mặt Vô Tâm. Y đang tập trung toàn bộ tinh thần vào đối phương, bóng đỏ vừa phóng đến, kiếm trong tay đã vung lên.
Kiếm quang như tia chớp lóa ngang trời. “Keng” một tiếng, mũi kiếm đâm trúng bóng đỏ. Bóng đỏ vốn đang đỏ rực chói mắt, bị một kiếm Vô Tâm đâm trúng, nhạt màu dần, lúc này mới hiện rõ là một con rắn nhỏ đỏ như lửa.
Con rắn nhỏ bị kiếm Vô Tâm đâm xuyên qua tấc thử bảy trên thân, giãy giụa bám vào thân kiếm của y. Vô Tâm đưa kiếm ngang mặt, cười nói:
- A Hồng cô nương, cô nói Ba La Di chính là thế này thôi ư?
Vô Niệm đột nhiên hét lớn:
- Cẩn thận! – Hắn vốn đã thở đứt quãng, lại bất ngờ hét lên một tiếng như chuông kêu, khiến cho Vô Tâm cũng phải hoảng sợ. Y định hỏi xem Vô Niệm rốt cuộc định cảnh báo điều gì, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy một cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra trước mắt...
o0o
Lưu Hãn Đạt nghe được tiếng chuông thì nhảy dựng lên trên ghế. Hắn vốn đang ngồi rất ngay ngắn, nhưng lúc này lại tạo thành dáng vẻ hoạt kê vô cùng.
Đi qua sân rộng, Lưu Hãn Đạt đến trước phòng lão tăng.
Ô cửa màu trắng, lúc này tựa như được thấm ướt bằng thứ nước màu xanh, xanh đến phát sáng, lão tăng vẫn ngồi bất động. Hắn đứng ngoài cửa lớn tiếng nói:
- Đại sư, đại sư, miếu Ngũ Hiển Linh Quan dường như đã xảy ra chuyện.
Lão tăng vẫn bất động. Lưu Hãn Đạt trong lòng thấp thỏm bất an, muốn tiếp tục gọi, nhưng lại không dám. Cách bày bố trong miếu Ngũ Hiển Linh Quan đã được hắn an bài nhiều năm, chưa từng xảy ra sơ suất, mắt thấy lão tăng vẫn bất động, tựa như không nghe thấy, trong lòng hắn cảm thấy khẩn trương lắm, đi về phía trước định kéo cửa ra, nhưng rồi lại không dám. Hắn đứng trước cửa suy nghĩ một chút, đưa tay chấm nước bọt, khẽ chọc thủng một lỗ trên khung cửa, khom lưng nhìn bên trong.
Vừa nhìn vào, bên trong chợt xuất hiện một ánh điện quang như ẩn như hiện lập lòe, Lưu Hãn Đạt sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
- Nơi này cũng xảy ra chuyện? – Ánh chớp nhoáng lên rồi ngưng lại, khiến cho hắn cảm thấy hoa mắt.
Tia điện quang đó màu đỏ như lửa, hắn giật nảy mình, không lẽ trong phòng bốc cháy, nhưng lại lập tức phát hiện ra chung quanh vẫn yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng động. Trong viện vốn vẫn vang lên tiếng kêu rả rích của côn trùng vào thu, tuy nhiên ánh điện chớp lên thì tất cả mọi thứ đều trở nên im như thóc. Hắn chớp mắt, để hai mắt cảm thấy dễ chịu một chút, sau đó trấn định nhìn kỹ lại bên trong. Ánh đèn xanh biếc bằng hạt đậu vẫn còn, lão tăng vẫn như một bức tượng điêu khắc, không hề nhích động. Hắn sốt ruột, mấy lần định cất tiếng gọi, nhưng lời ra đến mép lại nuốt trở vào bụng, ý niệm không ngừng chuyển đảo:
- Phải chăng chuyện không may đã xảy ra?
o0o
Khối gạch ngói khi nãy không ngừng dâng lên, Vô Tâm vốn cho rằng đó là do A Hồng gây ra, nhưng lúc gạch ngói đã ùn ùn dâng lên thành một gò nhỏ.
Phía sau hắn vang lên tiếng rắn rít không ngừng. Lũ rắn dường như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, đang đào tẩu tứ tán. Mặt đất mới rồi còn bị rắn che đen kịt, bây giờ đã tỏa sáng trở lại.
Vô Tâm sợ run, trường kiếm rung lên, hất con rắn đỏ lên không, không đợi nó duỗi người đã tung chiêu chém thành bảy tám đoạn. Sau đó y thu hồi kiếm, thối lui sát người Vô Niệm hỏi:
- Tiểu hòa thượng, thứ gì vậy?
Vô Niệm nhìn đăm đăm vào gò đất, nói:
- Ba La Di!
- Ba La Di rốt cuộc là cái gì?
Vô Niệm không trả lời, đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước. Vô Tâm còn tưởng hắn bị trúng độc nên thần trí không tỉnh táo, bèn kêu lên:
- Tiểu hòa thượng, ngươi đi nhầm lối rồi, hướng này mới đúng.
Vô Niệm đáp lời:
- Đạo huynh, ngươi đi mau đi! – Hắn đã trúng độc nặng, nói một câu lại thổ ra một búng máu, tuy nhiên vẫn lầm lũi tiến từng bước về phía trước. Vô Tâm cảm thấy mờ mịt trong lòng, không biết nên tiến hay thối, nhất thời ngây người tại chỗ.
Vô Niệm đưa ngón giữa tay phải vào miệng, cắn vỡ, tay trái rút kiếm từ sau lưng, sau đó đưa ngón tay tứa máu vẽ lên thân kiếm. Vết máu từ ngón tay ứa ra vẽ lên thân kiếm một đường máu đỏ mỏng manh, sau đó song thủ nắm kiếm, kết ấn, từng bước từng bước tiến lên, chậm rãi đọc:
- Ngọn lửa cháy cao, soi sáng khắp đất Phật, thiêu cháy hết “tam thiên đại thiên thế giới” (1).
Hắn niệm đến bốn chữ “đại thiên thế giới” cuối cùng thì trên thân kiếm mạnh mẽ bốc lửa, thanh trường kiếm trở thành một ngọn đuốc lớn. Phật – Đạo hai nhà mặc dù không giống nhau, nhưng ngọn tam muội chân hỏa này cũng là khác đường cùng đích với tam muội chân hỏa của Vô Tâm. Vô Tâm lúc trước sử dụng tam muội chân hỏa chẳng qua là mượn phù dẫn lửa, chỉ có điều thanh kiếm Vô Niệm không phải là vật có thể dẫn lửa, song tam muội chân hỏa của Vô Niệm lại mạnh mẽ bừng bừng như thế là do hắn đã dùng máu dẫn lửa. Mỗi một bước đi của hắn, máu từ vết thương trên ngón tay không ngừng tuôn ra, nếu đi thêm vài bước nữa, không chừng cả người cũng sẽ bốc cháy. Vô Niệm có hành động như thế, tất đã có ý nghĩ xả thân tung ra một chiêu cuối cùng. Vô Tâm chấn động kêu lên:
- Tiểu hòa thượng, ngươi muốn chết à!?
Vô Niệm giơ cao kiếm, đem lực lượng toàn thân dồn hết lên song thủ, ngọn lửa trên thân kiếm cũng vươn dài ra, thanh hỏa kiếm dài ra đến hơn nửa thước. Hắn cao giọng niệm:
- Ta không vào địa ngục, ai sẽ vào địa ngục! – Vừa niệm vừa tiến thêm một bước.
Gò đất lúc này đã cao đến một trượng, gạch ngói trong miếu vốn nằm trên mặt đất, lúc này đã hóa thành một ngôi mộ lớn. Trường kiếm Vô Niệm mang theo khí thế lôi đình vạn quân chém xuống, tuy nhiên kiếm còn chưa chạm gò đất đã nghe thấy một tiếng nổ, gò đất nổ tung, đất đá ngói gạch tung bay đầy trời, kiếm Vô Niệm chưa chém xuống hết đã bị cường lực chấn động, thoát lực bay ra, người cũng lảo đảo ngã xuống, mặt đất dưới chân hắn cũng nứt toác ra.
Không còn kịp nữa rồi.
Trường kiếm Vô Niệm đã rời tay, cảm thấy không còn một chút hy vọng nào nữa, dưới chân lại thấy hụt hẫng, cả người rơi xuống dưới. Khe nứt này không biết nông sâu thế nào, chỉ biết nếu rơi xuống sẽ vạn kiếp bất phục, tuy nhiên tâm hắn lúc này phẳng lặng như nước mặt hồ, không hề sợ hãi, chỉ thầm nghĩ trong đầu:
- Để xem địa ngục nó như thế nào mới được.
Hắn vừa nghĩ đến đó, bất đồ cổ áo căng phồng, một lực đạo mạnh mẽ vứt thân thể hắn như đằng vân giá vũ ra ngoài. Hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy tiếng Vô Tâm quát:
- Con lừa trọc, tính mạng quan trọng, sao không biết phân biệt nặng nhẹ! – Vô Niệm vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ chết, nhưng lại thoát chết trong gang tấc, thở phào một hơi nhẹ nhõm. – Vô Tâm đang mắng hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy bực bội, nhẹ giọng đáp:
- Đa tạ. – Tuy nhiên người hắn lúc này đã như ngọn đèn cạn dầu, thanh âm nhỏ như tơ, không biết Vô Tâm có nghe được hay không.
Vừa rồi Vô Tâm thấy tình cảnh đột biến, y phân vân không biết có nên chạy hay không, song lại thấy Vô Niệm gặp nguy, không dám do dự nữa, xông lên chộp lấy cổ áo Vô Niệm, đưa hắn từ miệng hố trở lại mặt đất. Sở học của Vô Tâm tuy tạp nhạp, không tinh thuần như Vô Niệm, nhưng thân pháp vừa rồi tuyệt đối cao hơn Vô Niệm. Một tay kéo Vô Niệm lại, vác lên vai, bất kể ba bảy hai mốt, co chân té chạy, gò đất có chui ra thứ quái quỷ gì cũng kệ thây nó.
Vừa chạy được hai bước, mặt đất lại tiếp tục rung chuyển, chao đảo ầm ầm như thuyền trong sóng lớn. Vô Tâm lảo đảo, chân khí thoát ra, không thể bay đi được nữa, trước mắt lại thấy xuất hiện một hố đất nứt rất lớn.
Động đất à? Y hốt hoảng, chân điểm mạnh xuống đất, người phóng về phía trước. Tuy nhiên hố đất nứt ra không ngừng lan rộng, thân hình y còn đang lơ lửng trên không trung đã thấy bờ đất bên kia càng ngày càng xa dần.
Nếu ném Vô Niệm xuống, mượn lực cú ném thì cũng có thể chạy thoát. Thân thể y lơ lửng trên không trung, ý niệm trong đầu đã chạy ngược chạy xuôi đến bảy tám lần, không quyết định được. Lúc này Vô Niệm đã bất tỉnh, nếu ném xuống, chắc cũng không thể biết được.
Y vừa định phát lực, bất đồ từ bóng tối phía trước xuất hiện một bóng đen bay đến, ngờ ngợ như một bóng người. Tâm trạng Vô Tâm lại trầm xuống thêm một nấc, người hắn đang ở trên không, muốn tránh cũng không tránh được, đang định nhắm mắt chờ chết, nhưng lại cảm thấy bờ vai rung lên, có người nói:
- Cẩn thận! – Trên vai đã bị vỗ một chưởng. Tuy nhiên một chưởng này không phải là đả thương y, mà y cảm nhận được một lực đạo mạnh mẽ vọt đến, đưa thân hình y thành nhẹ tênh đáp xuống bờ đất bên kia. Vừa đáp xuống đất, hai chân đã mềm nhũn, ngã sấp xuống.
Chú thích:
(1): Tam thiên đại thiên thế giới
Một thái dương hệ tương đương với một tiểu thế giới, 1.000 tiểu thế giới bằng 1 "tiểu thiên thế giới".
1.000 tiểu thiên thế giới là 1 trung thiên thế giới.
1.000 trung thiên là đại thiên thế giới.
Vậy đại thiên thế giới, là ba lần nhân với 1000 (1000 x 1000 x 1000 hay 3 x 1000) nên gọi là Tam thiên đại thiên thế giới, gồm có 1.000.000.000 thế giới, là số thế giới của cõi Sa bà thuộc quyền giáo hóa của Đức Thích Ca.