"Vạn Phù, tốt nhất là ngươi hay đem hết bí mật của ngươi nói ra đi, nếu không Tà Vương ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, những mâu thuẫn và tư sát gần đây nhất giữa Quỷ cốc tà điện chúng ta và Thiên vương môn có rất nhiều điều nghi vấn làm chúng ta liên tưởng rằng chỉ có cao thủ có công lực như ngươi mới có thể làm được mới không thể bị người của Quỷ cốc tà điện chúng ta phát hiện, mà ngay cả các cao thủ của Thiên vương môn cũng không thể phát hiện."
Khi Thượng Trung Dân và Đỗ Thành sắc mặt đại biến, Tà Vương bỗng nhiên lạnh lùng quay về phía Vạn Phù nói, trong mắt hiện lên sát khí, tựa như hắn còn liên tưởng đến mọi việc đã xảy ra giữa ba phái trước cả Thượng Trung Dân và Đỗ Thành.
Nghe vậy, Vạn Phù sắc mặt lại đại biến, nhưng chỉ chốc lát lại khôi phục lại vẻ lạnh như băng, còn ánh mắt của Lộ Kiến Bình nhìn Vạn Phù cũng càng ngày càng lạnh lùng, rõ ràng là lão cũng đã rất hoài nghi Vạn Phù. Những người khác cũng đang nhìn Vạn Phù không chớp mắt, họ đối với lời Tà Vương vừa nói đã tin tưởng thêm rất nhiều, càng tin là Vạn Phù có liên quan mật thiết đến mâu thuân giưac ba phái gần đây.
Đến lúc này Thượng Trung Dân và Đỗ Thành đã có thể xác định Vạn Phù rất có thể là người đã ở phía sau bày trò đối với Thiên vương môn và Quỷ cốc tà điện, để cho bọn họ ba phái không ngừng chém giết, cho nên bọn họ nhìn Vạn Phù với vẻ mặt chẳng những lạnh như băng, mà còn tràn ngập sự giận dữ, vì Vạn Phù đã dối trá bọn bọ lâu như vậy.
"Vạn huynh, tất cả mọi chuyện có phải do một tay huynh tạo ra hay không?"
Lúc này, Lộ Kiến Bình rốt cục cũng hướng Vạn Phù lên tiếng hỏi, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Tuy sự suy đoán của Tà Vương và sự thay đổi trên nét mặt của Vạn Phù cũng đã làm cho lão đối với Vạn Phù sinh ra lòng hoài nghi rất lớn, nhưng lão vẫn không thể không hướng Vạn Phù hỏi cho rõ ràng, muốn nghe lời giải thích thuyết phục từ phía Vạn Phù.
Nghe vậy, Vạn Phù phải quay sang nhìn Lộ Kiến Bình, trên mặt kín đáo lộ ra một tia cười khổ, ngây người chốc lát mới nói: "Môn chủ, Vạn Phù ta là loại người gì thì người khác có thể không biết, chẳng lẻ ngay cả môn chủ cũng không biết hay sao? Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với Thiên vương môn đâu. Thuộc hạ từ ba mươi năm trước đã gia nhập Thiên vương môn, chưa bao giờ làm hỏng việc của Thiên vương môn, chẳng lẻ môn chủ còn chưa tin lòng trung thành của thuộc hạ sao?" Nói xong, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào mắt của Lộ Kiến Bình.
"Môn chủ, xin lỗi nhé, không phải Vạn Phù ta cố ý lừa gạt môn chủ đâu, mà là ta không thể không lừa gạt người được, đại sự của ta còn chưa hoàn thành, chưa đạt tới mục đích cuối cùng, ta còn chưa thể nói cho người nghe hết được." Mặc dù Vạn Phù trong miệng đối với Lộ Kiến Bình kiên quyết không thừa nhận, nhưng trong lòng cũng phải cười khổ. Bởi vì hắn nghĩ rằng mục đích của mình còn chưa đạt tới thì trước tiên là không thể thừa nhận tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của hắn gây nên, nếu không hắn mọi cố gắng trong hơn mười năm qua sẽ đổ xuống sông xuống biển hết, nên hắn phải tiếp tục dấu diếm, chối bỏ hết mọi lời nói rằng hắn có liên quan đến việc này.
Nghe vậy, Lộ Kiến Bình chỉ lạnh lùng nhìn Vạn Phù, không nói gì, sự hoài nghi trong lòng đối với Vạn Phù có chút dao động, bởi vì đúng như Vạn Phù nói, hắn từ ngày đầu nhập Thiên vương môn tới nay, chẳng những công lao phi thường lớn, mà còn chưa từng gây cho Thiên vương môn bất cứ tổn thất nào hoặc là làm hỏng bất cứ việc gì, hắn cũng là người mà Lộ Kiến Bình tín nhiệm và coi trọng nhất.
Thấy Lộ Kiến Bình tỏ ra tin tưởng Vạn Phù, Thượng Trung Dân và Đỗ Thành sắc mặt đại biến, há mồm ra như muốn nói, nhưng lại cố nhịn mà không nói gì, vốn hai người muốn hướng Lộ Kiến Bình nói ra hành tung đáng ngờ gần đây của Vạn Phù, vạch trần ra sự nói dối của Vạn Phù, nhưng có thể là bởi vì niệm đến tình xưa gnhĩa cũ, nên đành nuốt lời vào trong không đành mở miệng nói ra. Đồng thời bọn họ trong lòng cũng có một loại cố kỵ. Dù sao bọn họ bây giờ cũng chỉ mới liên hệ tới một số hành vi khác thường gần đây của Vạn Phù mà đoán rằng Vạn Phù rất có thể chính là người diễn trò, nhưng lại không có chứng cớ gì cả, nên cho dù có nói ra cũng vị tất có thể thuyết phục được mọi người, vạn nhất bọn họ hiểu lầm Vạn Phù, như thế sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giưac bọn họ với Vạn Phù và càng lo làm ảnh hưởng tới sự đoàn kết trongThiên vương môn, cho nên bọn họ chỉ có thể tạm thời bảo trì sự trầm mặc.
Quỷ Vương và Tà Vương cũng là những người thông minh, vừa thấy vẻ mặt của Lộ Kiến Bình, bọn họ liền biết rằng sự nghi ngờ trong lòng Lộ Kiến Bình đối với Vạn Phù đã giảm bớt. Quỷ Vương đánh hướng Lộ Kiến Bình nói: "Lộ môn chủ, hình như ngươi rất tìn nhiệm vị tam trưởng lão này của Thiên vương môn thì phải, chẳng lẻ ngươi không hề nghi ngờ động cơ mà hắn ẩn dấu công lực hay sao?"
Lộ Kiến Bình ôn tồn nhìn Quỷ Vương và Tà Vương hai người, không nói thêm gì, đương nhiên cũng không trả lời. Mặc dù trong lòng lão cũng bất mãn với việc Vạn Phù ẩn dấu công lực, trong lòng cũng sinh ra sự hoài nghi, nhưng dù sao đó cũng là việc riêng của Vạn Phù, một môn chủ như lão cũng không quản hết được, cũng không nhất thiết phải hỏi đến, quá nghi ngờ các thuộc hạ của mình. Quan trọng hơn nữa là Vạn Phù vẫn còn là một trong ba trưởng lão của Thiên vương, nếu bọn họ không tin tưởng ngay cả người trong phái mà lại đi tin tưởng lời nói của đối thủ, địch nhân của mình, vậy một môn chủ như lão đã làm một việc thất sách và có thể làm cho các đệ tử khác trong phái quá thất vọng rồi, lại còn có thể trở thành đối tượng đàm tiếu của người trong thiên hạ.
"Quỷ Vương, Tà Vương, nói cho cùng thì các ngươi có ý gì, các ngươi dù sao cũng là người đứng đầu môn phái, vì sao phải nói xấu Vạn mỗ, ly gián quan hệ của ta cùng môn chủ, có phải vì chuyện Vạn mỗ ẩn dấu công lực đã tạo thành moi uy hiếp nguy hiểm đối với Quỷ cốc tà điện các ngươi hay không, các ngươi muốn mượn cơ hội này mà làm rối trí chúng ta, nếu đúng là như thế, chẳng lẽ các ngươi không sợ bị người giang hồ sỉ vả hay sao?"
Lúc này, Vạn Phù đột nhiên lạnh lùng quay về phía Quỷ Vương và Tà Vương nói, vẻ mặt hết sức tức giận.
Nghe thấy vậy, Quỷ Vương nhất thời á khẩu không trả lời được, Tà Vương cũng không biết nên nói cái gì, hình như là bọn họ cư tâm phả trắc, muốn ly gián Vạn Phù cùng Lộ Kiến Bình và cả quan hệ của toàn bộ Thiên vương, làm cho bọn họ nội bộ sinh ra mâu thuẫn, nhưng ngược lại bọn họ lại trở thành tiểu nhân hèn hạ.
Quả thật, với tình huống đối địch như hiện nay giữa Quỷ Vương và Tà Vương cùng thiên vương môn, rất dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm là bọn họ đang ly gián thiên vương môn, để cho nội bộ bọn họ rối tung lên như canh hẹ. Quỷ Vương và Tà Vương mặc dù bây giờ là người trong tà đạo, nhưng hai người cũng là người đứng đầu hai đại phái, lại chấp nhận sử dụng kế sách hèn hạ khiến cho người trong thiên hạ phải phì nhổ là ly gián mối quan hệ nội bộ của Thiên vương môn. Sợ rằng ngay cả những người cùng trong tạ đạo đại bộ phận cũng sẽ hoài nghi Quỷ Vương và Tà Vương đang sử dụng kế ly gián, nhằm phân hóa Thiên vương môn, lý do đương nhiên chính là vì Quỷ Vương và Tà Vương là người trong tà đạo.
"Vạn Phù, không ngờ là chúng ta đều đã đánh giá ngươi quá thấp rồi, chẳng những là đã coi thường võ công của ngươi, mà còn đánh giá sai về tâm cơ của ngươi nữa, càng không ngờ bị ngươi cắn lại một miếng, chúng ta không ngờ lại phải mang tiếng là kẻ ly gián quan hệ nội bộ của Vạn Phù ngươi cùng Thiên vương môn, thật sự là làm cho sư huynh đệ chúng ta cảm thấy tự thẹn không bằng."
Trầm mặc một lúc, Tà Vương đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Vạn Phù nói, trong mắt hiện lên hàn quang, rõ ràng không ngờ Vạn Phù chẳng những giấu kín công lực kinh người mà còn tâm cơ cũng nằm khoài khả năng nhận xét của bọn họ, đồng thời trong lòng cũng đã nhận định rằng Vạn Phù là người có khả năng uy hiếp rất lớn đối với bọn họ.
"Có điều ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, những việc mà ngươi đã gây nên thế nào cũng sẽ có người biết rõ ràng, còn bây giờ Tà Vương ta càng tin tưởng ngươ chính là đã đứng sau mọi chuyện, lợi dụng điều đó để gây mâu thuẫn giữa ba phái chúng ta, đưa ba phái phải nhảy vào cuộc chiến, hôm nay bất luận như thế nào, Tà Vương ta đều cũng sẽ không cho ngươ rời khỏi nơi đây một cách dễ dàng đâu." Dừng lại một lúc, Tà Vương lại tiếp tục lạnh lùng lên tiếng, trong mắt sát khí đại tăng, nếu không phải sợ Lộ Kiến Bình, hắn có thể đã hướng Vạn Phù ra tay rồi.
"Tà Vương, ngươi không nên quá càn rỡ như thế." Nghe vậy, Vạn Phù lạnh lùng thốt lên: "Nếu ngươi đã xác định xác định Vạn mỗ ta là người đứngđằng sau ly gián, vậy ngươi hãy đưa ra chứng cớ đi, nếu mỗi người đều cũng giống như ngươi chỉ nói băằng trưực giác như vậy, Vạn mỗ ta đây cũng có thể nói Tà Vương ngươi mới chính là người đứng đằng sau giật dây. Bởi vì với võ công của Tà Vương ngươi nếu có làm việc này thì thần không biết quỷ không hay cũng là đương nhiên thôi, căn bản là sẽ không thể bị người khác phát hiện, mối nghi ngờ ngươi chính là thủ phạm của mọi chuyện so với Vạn mỗ lớn hơn nhiều." Nói xong lại lạnh lùng nhìn vào mắt Tà Vương, không hề có ý nhượng bộ. Lộ Kiến Bình nhìn chăm chú Tà Vương và Quỷ Vương, rõ ràng là đã tin tưởng lời Vạn Phù nói hơn so với lời nói của Tà Vương và Quỷ Vương, mặc dù trong lòng lão vẫn chưa hết sự nghi hoặc.
Mấy người của Quỷ cốc tà điện đứng gần đó đều lạnh lùng nhìn Vạn Phù không chớp mắt, vì bọn họ tin tưởng lời Cốc chủ và điện chủ của họ đã nói, trong lòng cũng đã biết mọi hiểu lầm lẫn cừu sát trước đây giữa ba phái đều có thể là do Vạn Phù từ trong bóng tối tạo thành. Còn Quỷ Diệt và Đỗ Thành hai người vẫn nhìn Vạn Phù bằng ánh mắt quái dị, vẻ nghi hoặc trong mắt lúc nhiều lúc ít, giống như là một chậu nước lúc nghiêng bên này, lúc nghiêng bên kia, nhất thời không cách nào cân bằng được. Tần Sóc và Hoàng Thiên Phú hai đại sứ giả đối với những việc phát sinh trước đây cũng không hiểu rõ lắm, đương nhiên là không cách nào phán định, như ng hai người dù sao cũng là nhị đại sứ giả của Thiên vương môn , tự nhiên là họ càng tin tưởng lời của Vạn Phù nói, mà sẽ không tin tưởng lời Tà Vương nói. Về phần Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành hai vị đại sứ giả này do thương thế quá nặng, cho tới bây giờ vẫn còn đang phải áp chế thương thế.
"Vạn Phù, ngươi đừng có giảo biện nữa, cũng đừng dấu diếm mọi người thêm nữa, bởi vì ta đã biết tất cả việc này đều là do ngươi gây nên, ngươi mới chính là người múa tay trong bị, không ngừng ly gián, lôi cuốn người của ba phái chúng ta chìm sâu vào cảnh chém giết lẫn nhau, người chính là thủ phạm đã gây tổn thất biết bao nhiêu cao thủ của ba phái."
Đúng lúc này một giọng nói lạnh như được cất lên từ địa ngục, hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người. Tất cả mọi người cơ hồ đồng thời nhìn về phía phát ra giọng nói đó. Đương nhiên là cả sáu người nhóm Ngô Lai, Vu Thiến Vân, Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh đang nấp gần đó.
Thanh âm là từ trên mặt đất truyền đến, còn người lên tiếng chính là Tà Tâm đang bị trọng thương, chỉ thấy Tà Tâm khi nói xong thì chậm rãi từ mặt đất đứng lên, nhưng có lẽ do vừa rồi thương thế quá nặng, đến bây giờ dù đã được chữa trị khá lên rồi, cước bộ vẫn có chút loạng choạng đi không vững, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vạn Phù, trong ánh mắt toát ra cường đại sát ý.