Hàng Châu là vùng đất giàu có, cho nên bên trong nha môn cũng có quy mô khá hoành tráng. Lạc viện nơi Tống tri huyện an bài cho cả nhà Dương Thiên Sở rất rộng rãi, là loại vườn trong vườn. Những đồ gia dụng thường dùng đều có đầy đủ, Thang thị phu nhân của Tống tri huyện và Hạ Phượng Nghi ngồi ở ban công phòng khách nói chuyện, đám người hầu Thang thị sai đến giúp đỡ dọn đồ bận rộn chạy ra chạy vào. Lão Hà và Phi Yến thì đứng hướng dẫn cho họ sắp xếp.
Vừa rồi Hạ Phượng Nghi và Phi Yến chỉ phải đợi ở bên ngoài chốc lát, sau khi lão Hà thông báo thân phận và đưa thư giới thiệu ra lập tức có người tới mời vào nội nha, an bài chỗ ở được chuẩn bị sẵn, tiếp đó tri huyện phu nhân lại dẫn một đám người hầu tới giúp đỡ quét dọn vệ sinh sắp xếp nhà cửa, nói chuyện vừa hòa nhã lại nhiệt tình. Hạ Phượng Nghi biết được Dương Thiên Sở tiếp nhận chức hình danh sư gia mã đáo thành công, hơn nữa vừa tới nơi đã có việc làm ngay, chứng tỏ Tống tri huyện rất coi trọng Dương Thiên Sở, không khỏi mừng thay cho hắn.
Hai người tán gẫu một hồi thì lại có nha dịch chạy tới đưa cho Hạ Phượng Nghi bánh bao Dương Thiên Sở đưa cho nàng cùng lời dặn dò của hắn. Hạ Phượng Nghi nhận lấy bánh bao, đứng yên lặng hồi lâu, thấy hắn bận rộn công việc mà vẫn để ý tới chuyện nhỏ nhặt này, sự quan tâm của hắn khiến nàng bất giác có chút bâng khuâng.
+++
Ân gia.
Trong đoàn người đi tới hiện trường, Tống tri huyện đột nhiên phát hiện phía sau còn có một cô gái nhỏ. Nhìn kỹ một hồi, lão kêu lên:
- Vân Nhi, ai ai dẫn con đến đây, đến làm cái cái gì?
Tống Vân Nhi vốn trốn sau cùng định bụng trà trộn lẻn vào nơi xảy ra vụ án, chẳng ngờ vẫn bị phát hiện.
Vương bộ đầu, nghe huyện lão gia quát hỏi người nào dẫn vị thiên kim của mình tới đây, thì nhìn về phía Dương Thiên Sở. Tống tri huyện ngạc nhiên nhìn Dương Thiên Sở, Dương Thiên Sở chỉ cười khổ:
- Vãn sinh tình cờ gặp tiểu thư ở trên đường.
Tống tri huyện biết tính đứa con ngang bướng của mình nên cũng đoán ra phần nào, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi quay sang dỗ dành Tống Vân Nhi:
- Con, con gái ngoan, ta ta không phải là đã nói rõ rồi sao, cái, cái chỗ này đâu phải chỗ con tới, mau, mau về nhà đi!
Tống Vân Nhi dẩu môi, nói:
- Con không chịu! Con muốn xem họ kiểm tra thi thể!
Cô nàng đưa tay đẩy Dương Thiên Sở, rồi lách qua một bên chạy vào trong. Xem bộ dạng thì cô nhóc này bị lão huyện thái lão gia râu dê cưng chiều mãi rồi thành hư. Dương Thiên Sở bị Tống Vân Nhi kéo vào trong phòng, Ân công tử cũng bước vào theo. Tình huống này dường như đã xuất hiện nhiều lần rồi, Tống tri huyện cũng hết cách, chỉ còn biết trút giận lên người dưới. Lão chỉ thẳng Vương bộ đầu chửi ầm lên, chòm râu dê run lên vì giận, đôi mắt nhỏ cứ chớp chớp liên tục, càng nói càng cà lăm:
- Ta, ta chẳng phải đã nói, nói là không, không thể đưa tiểu thư đến chỗ, chỗ như thế này rồi sao? Đầu, các ngươi bị nhũn não hết, hết rồi hả? Lời, lời ta nói sao chẳng chịu, chịu nghe! Hử?
Vương bộ khoái cùng mọi người im lặng như con ve sầu ngủ đông, đến cả thở cũng không dám.:
Tống tri huyện hậm hực nói:
- Ta chỉ có một đứa con gái. Nếu con gái ta vì đến chỗ xui rủi bất lợi này mà gặp, gặp tai, tai ương bệnh hoạn gì thì, thì coi ta, ta làm sao xử trí, xử trí các ngươi!
Dương Thiên Sở thấy tình hình căng thẳng, Tống tri huyện không dám trách hắn, nhưng hắn không mặt dày đứng nghe được. Lấy cớ đi xem hiện trường tranh thủ lủi mất, xuyên qua sảnh, vào đến buồng trong. Trong phòng có một chiếc giường lớn, một tấm vải trắng phủ lên vật gì đó. Dương Thiên Sở đoán chừng là người bị hại, đi tới kéo tấm vải ra. Tống Vân Nhi nhìn thấy thứ bên dưới , thét lên một tiếng kinh hãi, không tự chủ chụp giữ chặt cánh tay của Dương Thu Trì, móng tay nhọn đâm vào khiến hắn đau muốn lè lưỡi.
Dưới lớp vải là thi thể một nữ nhân trong tình trạng khỏa thân, nằm ngửa trên giường, đầu tóc tán loạn, hai tay giao nhau trên đỉnh đầu, bị một chiếc áo lót nữ màu hồng cột chặt. Hai mắt nàng trợn trừng nhìn trần nhà, miệng cắn chặt, khóe miệng rỉ máu, trông hết sức khủng bố.
Quần áo vung vãi tán loạn trên mặt đất .Giữa phòng có kê một cái bàn tròn, trên có đặt một khay trà, một chiếc lá trà ướt át còn nằm trên mặt bàn, trên đất nhuốm chút nước trà. Mép bàn bên kia còn có mấy chung trà ngả nghiêng đổ vỡ. Trong ba cái ghế đặt cạnh bàn thì đã có hai cái ngã kềnh ra đất.
Cách bàn không xa còn một thi thể nữa, cũng nằm ngửa lên trời, hai mắt khép chặt, trên cổ cũng có dấu vết bầm đen, tóc tai tán loạn, nhưng áo váy vẫn tương đối hoàn chỉnh, chỉ có chỗ ngực là bị kéo hở ra.
Dương Thu Trì phí rất nhiều sức mới thoát được khỏi bàn tay của Tống Vân Nhi:
- Nếu như cô sợ thì cứ ra ngoài đi.
- Ai sợ cái gì chứ?
Tống Vân Nhi sợ đến mặt mũi tái nhợt, nhưng vẫn nói cứng, lại đưa tay ra bấu chặt lấy cánh tay Dương Thiên Sở. Tống Vân Nhi này tuy biết võ công, muốn học khí khái không sợ trời chẳng sợ đất của nam nhi, nhưng dù sao vẫn là một cô gái nhỏ, đột nhiên thấy hiện trường của vụ hung sát, sợ đến mặt mày thất sắc, toàn thân cứ run lên bần bật.
Dương Thiên Sở hỏi sơ qua tình hình ở chỗ Ân gia công tử, Ân gia công tử sụt sịt giới thiệu. Vị Ân công tử này tên là Ân Đức, hai lão ông lão bà ngoài kia là cha mẹ của y. Thi thể quần áo hoàn chỉnh nằm dưới đất là thê tử y, tên Bạch Tố Mai. Thi thể nằm trên giường là thân muội của nàng, tên là Bạch Tiểu Muội. Tỷ muội nhà họ Hạ có phụ thân là tổng đốc ở Ninh Quốc phủ, chính là một vị võ quan ngũ phẩm, cao hơn nhiều so với phẩm quan của huyện thái lão gia.
Dương Thiên Sở cẩn thận quan sát tình trạng thi thể của Bạch Tiểu Muội ở trên giường. Cổ nàng có dấu vết tím bầm, trên nhũ phong có vết cắn, âm hộ và đùi trong có một lớp dịch thể trắng đục hơi khô đang ngưng kết lại, có khả năng là tàn lưu của tinh dịch.
Diêu Tường vén tròng mắt của người chết lên quan sát, thấy mắt sung huyết, đây chính là chứng trạng chết do bị nghẹt thở. Hắn hé môi ra xem, thấy kẽ răng của người chết có máu. Sau đó, hắn kiểm tra phần bên trong môi, tra xét phần mô bên trong, thấy cũng có triệu chứng xuất hiện, rõ ràng là có hành vi bịt miệng. Hắn lại dùng ngón tay ép vào bộ vị ở hầu quản, thấy chỗ để tay mềm sụn lút vào, có tiếng kêu lách cách nho nhỏ, hẳn là xương cổ đã bị người ta bóp gãy.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, cô gái này bị bóp cổ chết không nghi ngờ gì nữa.
Diêu Tường cầm cánh tay của Hạ Tiểu Muội lên, làm vài động tác co duỗi, phát hiện thi thể nàng đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng thi cương. Hắn phán đoán nàng đã chết từ khoảng 3 tới 4 giờ trước.
Diêu Tường khám tra xong thi thể của Bạch Tiểu Muội, đang chuẩn bị đến kiểm nghiệm thi thể của Bạch Tố Mai nằm trên đất, Ân Đức đứng xớ rớ ở đó bước tới thấp giọng hỏi:
- Sư gia, có phát hiện được vấn đề gì không? Có thể xác định được hung thủ không?
Diêu Tường không đáp, trong quá trình phá án tuyệt đối không được để lộ thông tin ra ngoài. Do đó chỉ khách khí gật đầu với Ân Đức.
Kiểm tra xong thi thể của Bạch Tiểu Muổi, Dương Thiên Sở chuyển qua xem Bạch Tố Mai đang nằm trên mặt đất. Hắn ngồi xổm xuống đất, quan sát kỹ càng vết hằn trên cổ của tử thi. Vết hằn này rất giống với dấu vết trên cổ của Bạch Tiểu Muội, có khả năng là do một người làm.
Dương Thiên Sở cúi đầu trầm tư, án mới phát chỉ trong vòng ba giờ, nếu như hiện trường được bảo hộ tốt, thì khí vị của hung thủ xem ra phải còn lưu lại, nếu có chó nghiệp vụ ở đây thì hay quá, có thể thử cho nó truy theo tung tích. Nghĩ tới đây hắn quay sang hỏi Ân Đức:
- Ân công tử, là ai phát hiện ra chuyện này đầu tiên?
Ân Đức gạt lệ trên mắt, nghẹn ngào đáp:
- Là tại hạ, lúc trưa sau khi ta đi dự yến ở nhà Long công tử về, vừa mở cửa ra là đã phát hiện họ đã, đã... hu hu hu...
- Vậy còn có ai đến hiện trường này không?
- Tại hạ đứng trước cửa kêu lớn, bọn người làm đều chạy đến, vừa thấy cảnh đó tất cả liền hoảng loạn, lật đật cứu chữa, nhưng cứu cả buổi mới phát hiện cả hai người đều tắt thở rồi, hu hu hu...
"Như vậy thì xem ra có không ít người tiến vào hiện trường, kiểm tra dấu chân không còn ý nghĩa nữa, khí vị cũng đã loạn, cho dù là có chó nghiệp vụ cũng sợ không truy tung được!" Dương Thiên Sở trầm ngâm suy nghĩ.
Chính lúc đó có tiếng chó sủa “gâu gâu gâu”. Một con chó lớn màu đen chạy tới cạnh Tống Vân Nhi, đó chính là Uy Vũ tướng quân. Tống Vân Nhi ngồi xuống gãi sau tai nó, Uy Vũ tướng quân rên ư ử, đuôi ngúc ngoắc lộ vẻ khoan khoái vô cùng.
- Uy Vũ tướng quân, mày chạy đi đâu nãy giờ thế?
Trông cái cảnh Tống Vân Nhi âu yếm Trấn Vũ tướng quân, giống hệt các cô bé thời hiện đại nựng búp bê hay mấy con sóc con thỏ, chẳng hiểu sao Dương Thiên Sở rùng cả mình.
Bên ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân chạy sầm sập. Vài tên gia nô cầm gậy gỗ chạy tới.
Ân lão gia thấy ồn ào, quát hỏi:
- Ồn ào cái gì? Không biết ở đây đang có việc sao, còn sợ chưa đủ loạn à?
Một tên gia nô cúi người hồi đáp:
- Hồi bẩm lão gia, một con chó hoang chạy vào trong đại viện của chúng ta, còn lén ăn luôn con chim hoàng yến của ngài!
"A!" Ân lão gia kêu thất thanh:
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Con chó này ăn con hoàng yến của ta?
- Vâng! Khi nô tài tìm thấy nó, thì nó đang giữ và nhai đầu con hoàng yến! Bọn nô tài nhảy lên đánh nó, bị nó cắn bị thương mấy người, rồi chạy thẳng đến đây!
Gia nô tức khí kể lể.
"Hoàng yến của ta!" Ân lão gia run rẩy kêu gào, mũi phùn phì phì vì giận, dộng mạnh quài trượng xuống đất, đưa ngón tay cục mịch chỉ Uy Vũ tướng quân quát:
- Đánh chết nó! Đánh chết con chó hoang này!
Tống Vân Nhi cười lạnh không có ý ngăn cản, Trấn Vũ tướng quân được nàng vất vả huấn luyện, mấy tên gia nô này có đáng là gì so với nó.
Tống tri huyện đang xem thì cách thấy ồn ào ngẩng đầu lên, vụ án chưa có manh mối, lão đang sốt hết cả ruột cả gan, nên bực mình nói không hề khách khí nữa:
- Nó là Uy Vũ tướng quân của con ta, kẻ nào dám đánh? Ân lão gia, con hoàng yến của ông bao nhiêu ta đền là được chứ gì.
Ân lão gia nghe con chó này là của thiên kim của huyện lão gia, biết không làm gì được nó nữa rồi, con chim đáng giá hơn trăm lượng bạc mà lão yêu quý như bảo bối xem ra phải chết oan rồi. Lão tức run lẩy bẩy, nhất thời không nói được gì!
Ân Đức vôi lên tiếng:
- Tiểu dân không biết nó là vật yêu của thiên kim tiểu thư, xin đại nhân và tiểu thư khoan thứ. Con chim này cũng không đáng gì, chết rồi thì thôi. Chuyện này bỏ qua vậy!
Ân lão thái thài thì an ủi phu quân
- Chuyện của Tố Mai hai đứa nó còn chờ ông xử lí đây, đại sự trọng hơn!
Nghe lời này, Ân lão gia tử gật gật đầu, từ từ bình tĩnh trở lại.
Lúc đó Dương Thiên Sở vỗ đùi đánh đét, hai mắt sáng lên:
- Phải rồi, vẫn có thể dùng con ‘bò đen’ này để bắt hung thủ.