Việc hình danh sư gia thế là xong, Dương Thiên Sở tâm trạng thoải mái, kể ra những nghi vấn của mình trong vụ án Hồ Tam giết tỷ muội họ Bạch. Rồi dẫn Tống Vân Nhi đi cùng thẩm vấn hắn. Tống Vân Nhi mừng lắm vì biết Dương Thiên Sở không những mang nàng theo xem thôi, còn coi nàng là trợ thủ rồi.
Tới cửa nhà ngục bỗng nhiên bụng Dương Thiên Sở réo ùng ục, lúc này mới nhớ ra từ sáng giờ còn chưa ăn gì. Tống Vân Nhi xung phong đi lấy điểm tâm cho hắn, trước khi đi còn dặn đi dặn lại Dương Thiên Sở không được thẩm vấn Hồ Tam mà thiếu mình.
Tống Vân Nhi đi rồi, Dương Thiên Sở một mình vào nhà ngục trước.
+++
Nhà ngục của huyện nha.
Ngục tốt Đại Ban Nha ngồi oai vệ trên ghế trước của phòng trực, khoan khoái sưởi nắng. Đột nhiên, cửa lớn bị đẩy mở ra một thanh niên tuấn lãng bước vào.
Đại Bản Nha ngẩn người. Xem bộ dạng cũng khá, nhưng áo quần như vậy, này ắt là bình dân bá tánh, có thể là đến dâng cáo trạng, nhưng đi sai chỗ, bởi vì lao phòng của nha môn nằm bên trái của đại môn vào huyện nha. Tuy nó là một khu nhà độc lập, nhưng thường hay có lão bá tánh không phân biệt cho rõ, chạy vào chỗ này đi kêu oan.
Đại Bản Nha đứng dậy kêu lên:
- Ê ê! Ngươi làm gì đó? Ngươi biết chỗ này là chỗ nào không mà xông đại vào đây!
Gã thanh niên đó cười, chỉ các phòng giam phía phải phía trái bên trong nhìn vào hỏi:
- Đây chẳng phải là lao phòng sao?
Đại Bản Nha chồm tới làm dữ:
- Biết rồi mà còn xông vào? Cút cút cút! Cáo trạng thì đến đại đường mà nộp!
Thanh niên đó hơi bực mình:
- Ngươi sao có thể ăn nói như thế được? Mẹ ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là lễ mạo hay sao?
- Lễ mạo? Lễ mạo là cái thứ quỷ gì?
Đại Bản Nha giơ nắm tay to bè, dứ dứ trước mặt người thanh niên:
- Mẹ ta dạy ta cái này này.Tiểu tử, con mẹ ngươi rốt cuộc có đi hay không? Có muốn đại gia đấm ngươi văng ra ngoài không?
- Ngươi thử ta coi!
Một giọng nói của nữ hài vang lên từ phía cậu thanh niên. Đại Bản Nha giương mắt nhìn, nhanh chóng bỏ quyền xuống, mặt mày tươi rói ấp úng nói:
- Đại tiểu thư, là tiểu thư à... sao tiểu thư lại đến đây?
Vị cô nương này chính là Tống Vân Nhi, trong tay mang mấy khối bánh điểm tâm. Cậu thanh niên ấy đương nhiên là Dương Thiên Sở.
Gương mặt xinh đẹp của Tống Vân Nhi hầm hầm:
- Thế nào, cả ta mà cũng không đến được sao? Ngươi có muốn ta đánh bò ra khỏi chỗ này không?"
- Không không không! Tiểu nhân không dám!
Đại Bản Nha nhăn nhó mặt, liên tục chấp tay xá lia xá lịa.
Tống Vân Nhi bước đến cạnh Dương Thiên Sở, giao điểm tâm cho hắn, sau đó ngoắc tay gọi Đại Bàn Nha lại:
- Ngươi qua đây!
Đại Bản Nha khúm núm vội chạy tới trước mặt Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi vụt giơ tay ra, tóm gọn vành tai của Đại Bản Nha, kéo sềnh sệch đến trước mặt Dương Thiên Sở, Đại Bản Nha đau đến ngỗi ngoạc miệng ra kêu "Ái ái ái..." Hai tay của hắn múa loạn trong không trung, nhưng không dám gạt tay nàng ra.
Tống Vân Nhi kéo Đại Bản Nha lại trước mặt Dương Thiên Sở, gằn giọng nói từng từ một, cứ mỗi từ là véo một cái:
- Nhìn cho rõ này, vị đại gia này là hình danh sư gia của bản huyện là thượng ty của ngươi? Hiểu rõ chưa?
Dương Thiên Sở vừa tới nhậm chức lập tức phá án, tiếng tăm đã truyền khắp huyện nha. Đại Bàn Nha cũng biết việc này, nhưng hắn nào ngờ người thanh niên ăn mặc bình thường trước mắt là vị sư gia đó. Hơn nữa hắn nào có ngờ đường đường sư gia tới chỗ bẩn thỉu của hắn. Còn nhớ vị sư gia trước làm việc mấy năm trời có lần nào mò tới đây đâu, chỉ một tờ công văn gửi tới là hắn phải đôn đáo chạy tới chạy lui rồi.
Đại Bản Nha vừa nghe gã thanh niên này chính là sư gia mới thượng nhiệm, tức thời đầu óc kêu ong một cái, giống như bị ai đó đánh mạnh một quyền, hai đầu gối phát nhuyễn, cơ thịt trên mặt co rút, nếu không có Tống Vân Nhi tùm lấy tai sợ rằng hắn ngã lăn ra đất mất .
Đại Bàn Nha há miệng gật đầu, nhưng do vành tai vẫn còn bị giữ chặt, nên gật vừa gật thì cái tai như đứt lìa ra, liền vừa kêu chói lói vừa nói:
- Hiểu rồi ạ, hiểu rồi ạ! Ái ái ái ...Đại tiểu thư tha mạng, tiểu nhân biết rồi.
Tống Vân Nhi cười hỏi:
- Biết rồi? Ngươi biết cái gì?
Đại Bản Nha xoa xoa tai, nhìn Dương Thiên Sở nói:
- Vị này là hình danh sư gia mới là thượng ty của tiểu nhân.
Lúc bấy giờ Tống Vân Nhi mới buông tai hắn ra. Vừa được tha, Đại Bàn Nha đã quỳ xụp xuống đất, dập đầu lia lịa:
- Dương đại gia, tiểu nhân Đại Bản Nha có mắt không tròng, mắt chó chỉ biết nhìn chân người, đắc tội với kẻ trên như ngài, thật là tội đáng muôn chết!
Dương Thiên Sở chẳng buồn đề ý tới loại tiểu nhân trở mặt như trở bàn tay này, phất tay bảo hắn đứng dậy. Lập tức yêu cầu Đại Bàn Nha dẫn mình đên phòng gian của Hồ Tam.
Hồ Tam là trọng phạm, được giam riêng ở một phòng phía bắc. Trấn song phòng giam làm những cột gỗ to bằng cổ tay, bên trong có lớp rươm rạ ẩm ướt đã lên mốc, từng luồng hôi thối nồng nặc từ trong phòng giam bốc ra. Hồ Tam đeo một chiếc gông gỗ nằng nề, còn bị dùng xích sắt buộc lấy chân tay móc vào tường.
Dương Thiên Sở giơ tay vịn vào vách phòng giam nhìn vào trong. Hắn thấy Hồ Tam nhắm kín mắt, trong miệng phát ra những tiếng rên nhè nhẹ đầy thống khổ. Hôm qua bị đánh mấy chục côn, hiện giờ trên mông, đùi và hai chân hắn vẫn còn lưu lại vết thương mới vừa bít miệng. Rất nhiều ruồi nhặng đang bám đầy trên đó, không ngừng bay lên bay xuống, phát xuất ra những tiếng o o rợn người.
Dương Thiên Sở nói với Đàn Bàn Nha:
- Ngươi đi lấy một cái ghế dựa lại đây, ta cần hỏi Hồ Tam vài chuyện.
- Vâng, tiểu nhân đi lấy mang đến.
Đại Bản Nha chuyển thân định đi, bị Dương Thiên Sở gọi lại:
- Chờ đó, người đi gọi người cởi giáp lung của Hồ Tam ra, để vậy chẳng hỏi được gì.
Đại Bản Nha khom người luôn miệng vâng da. Chẳng mấy chốc, các cấm tốt đã đi vào, mang theo một cái ghế thái sư, còn đem vào một bàn uống trà nhỏ, để lên đó nước trà, đồ điểm tâm và vài cái bút cùng nghiên mực. Một cấm tốt mở cửa nhà lao, tiến tới mở Giáp lung của Hồ Tam ra, gọi:
- Này! Còn không mau quỳ xuống mẹ nó đi, Diêu gia của chúng ta muốn hỏi ngươi!
Hai tay hai chân của Hồ Tam đã bị bó chặt suốt cả đêm, đã sớm tê rần không thể động đậy. Nghe lời này, hắn cật lực đưa hai tay chỏi lên, nỗ lực cất người, nhưng dây sắt trên người quá nặng, hơn nữa bị khốc hình đêm qua, sau một đêm bị bó nghiến, đã sớm bị đày đọa không thành nhân hình, phí cả nửa ngày mà không đứng dậy được.
Cấm tốt đá vào đít Hồ Tam một cái:
- Khóc như chết cha chết mẹ mày vậy! Khóc cái nữa lão tử cho ngươi thấy thế nào là lễ độ à.
Một cước này đá trúng về thương trên mông của Hồ Tam, đau đến nỗi hắn phải la thảm lên, bò trên mặt đất, cố gắng kềm nén tiếng kêu rên của mình. Bọn cấm tốt bước lên nắm giữ tóc và vai của hắn, cho hắn quỳ lên.
Dương Thiên Sở phất tay:
- Được rồi, các ngươi đều ra hết cho ta, ta muốn một mình hỏi hắn.
Bọn cấm tốt đều đồng thanh đáp ứng, khóa chặt lao phòng lại phòng hờ trọng phạm phóng ra làm hại đến Dương Thiên Sở và Tống Vân Nhi, sau đó lui ra khỏi lao phòng.
Dương Thiên Sở nói với Hồ Tam:
- Hồ Tam, ta là hình danh sư gia của bản huyện. Ngươi nghe cho kỹ ta chỉ nói một lần, chỉ cho ngươi đúng một cơ hội. Nếu dựa theo những gì ngươi khai báo hôm qua thì ngươi chết là cái chắc rồi, nếu ngươi thực sự không giết tỷ muội họ Bạch, không muốn chết thì ta hỏi gì phải đáp cho thành thật, cơ hội chỉ có một lần thôi. Hiểu chứ?
Hồ Tam như nhìn thấy một tia hi vọng le lói, đầu gật như bổ củi.
- Uống nước trước đã rồi nói.
Dương Thiên Sở cầm bình trà lên, mang đến bên vòng rào đưa vào trong. Hồ Tam chần chờ một chút, cẩn thận tiếp lấy, rồi nhìn Dương Thiên Sở một cái, ngửa cổ ra ừng ực uống cạn bình trà. Do hắn uống quá nhanh, nên bị sặc, vội bỏ bình trà xuống ho lên dữ dội.
Một chốc sau, hắn bình tĩnh trở lại, khấu đầu cảm tạ Dương Thiên Sở, rồi lấy bình trà trả lại.
- Được rồi, kể lại tường tận những việc ngươi làm từ trưa hôm qua tới khi bị bắt cho ta nghe.
Bởi theo phán đoán của Dương Thiên Sở, Bạch Tiểu Muội chết vào giữa trưa tầm khoảng 1 giờ.
Hồ Tam uống trà xong, đã lấy lại tinh thần chút ít, từ từ nói:
- Trưa hôm qua tiểu nhân ra đường làm việc, tiện thể ghé tìm Tạ quả phụ, muốn thân mật với ả một chút, nhưng ả vừa ra khỏi nhà...
- Tạ quả phụ là người gì của ngươi?
Hồ Tam đắn đo một chút, cúi đầu nói:
- Nàng, nàng là người tình của tôi, gần được một năm rồi.
- Được, ngươi nói tiếp đi.
- Quay trở ra đường, tiểu nhân gặp vài vị bằng hữu, nên cùng đến tửu quán uống rượu. Uống rượu xong tôi liền trở về Ân gia. Trong người có chút rượu, khi đi ngang qua chỗ ở của Bạch Tiểu Muội, tôi biết lúc bình thường nàng ấy hay ngủ trưa, liền muốn lén nhìn trộm một chút.
Nói đến đây, Hồ Tam có chút bẽn lẽn, len lén nhìn Dương Thiên Sở, thấy hắn tịnh không thể hiện biểu tình trào phúng gì, liền thở nhẹ một hơi, nói tiếp:
- Tôi dùng ngón tay chọc lỗ hổng nhìn vào trong, thấy Bạch Tiểu Muội mặc một cái quần lót ngủ trên giường, mền bị rớt ra một bên, lộ ra...
Dừng một chút, thấy không nên kể rõ, hắn bỏ qua chỗ đó rồi tiếp tục kể:
-Tôi... tôi như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường sao ấy, mở cửa sổ tiến vào trong phòng, cởi đồ ra, sau đó thì... cưỡng gian nàng.
- Nàng ta không phản kháng sao?
- Phản kháng chứ, tôi bịt miệng của nàng, bóp cổ nàng, tôi vừa khẩn trương vừa sợ, nàng phản kháng rất dữ dội, do đó... do đó tôi... không chưa có kịp cho vào trong là đã xuất khí rồi...
Dương Thiên Sở muốn cười, nhưng cảm thấy không thỏa đáng, bèn cố gắng nhẫn nhịn, ho khan một tiếng. Tống Vân Nhi mặt vẫn thản nhiên như không, đương nhiên với tuổi đó cô nàng có thể mơ hồ biết truyện nam nữ, nhưng cụ thể thì không rõ được rồi. Dương Thiên Sở ho khan một tiếng, cúi gần hơn tới Hồ Tam hỏi:
- Lúc làm chuyện đó.. ngươi có cắn lên vú Bạch Tiểu Muội không?
Lần này mặt Tống Vân Nhi đỏ rồi. Hồ Tam xua tay:
- Không, không … sao tiểu nhân lại làm việc biến thái đó chứ?
Dương Thiên Sở nghĩ thầm, việc này cũng dễ kiểm tra thôi, hỏi tiếp:
- Sau đó thì thế nào?
- Khi tiết khí xong, tôi tinh táo trở lại, biết là chuyện này tiêu rồi, tôi lập tức chỉ muốn trốn chạy, căn bản không muốn giết nàng. Đúng thế! Đại lão gia, thỉnh ngài tin tôi! Tôi có thể thề độc!
Dương Thiên Sở gật đầu:
- Lời thừa bớt nói đi, kể tiếp cho ta.
- Tôi nhanh chóng mặc quần áo lại, rồi từ cửa sau trốn khỏi đại viện của Ân gia, chạy đến trốn trong nhà Tạ quả phụ. Tính ra tôi định chạy ra khỏi thành, nhưng nghĩ là Bạch Tiểu Muội nhất định sẽ tố cáo tôi, chỉ cần lộ diện thế nào cũng bị bắt. Bèn định chờ lúc tối trời, thành môn chưa kịp đóng cửa sẽ cải trang rồi đào tẩu, không ngờ các người đã nhanh chóng tìm ra tôi.
- Khoan! Lúc trưa ngươi đi Tạ quả phụ không có nhà, sao lại chạy tới trốn nhà ả, ngươi biết ả về rồi sao?
- Nàng ấy có một bồn hoa cúc, sau khi về nhà sẽ đặt bồn hoa cúc này lên bệ cửa sổ. Lúc bỏ trốn tôi trên đường đi qua nhà nàng, nhìn thấy là biết nàng ta đã về.
- Gây đây ả có đi xa hay không?
Hồ Tam không hiểu sao bỗng nhiên lại liên quan tới Tạ quả phụ, suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Đại khái sáu ngày trước nàng ta có đi xa, ngày hôm qua mới vừa về tới nhà.
- Sao ngươi biết?
Hồ Tam có chút bẽn lẽn:
- Từ khi đi lại với nàng ta rồi thì ngày nào tôi cũng tìm lý do đi ra ngoài, thuận đường ghé vào nhà gặp nàng một chút. Sáu ngày trước, nàng ấy nói cần phải đi thăm bà con, xế chiều ngày hôm qua mới về nhà.
Dương Thiên Sở nghĩ “Ừm, nói vậy là Tạ quả phụ mới đi xa về, mà lá thư đó ở ngay trên người, nếu vậy rõ ràng là… Mà thôi, việc này chẳng liên quan tới mình, mặc kệ chúng, dây dưa với bọn chúng chả tốt lành gì”. Quay trở lại việc chính:
- Khi ngươi mặc y phục xong, Bạch Tiểu Muội còn la hét không?
- Nàng chỉ nằm trên giường nhỏ giọng khóc lóc, không hề kêu thét.
- À, vậy ngươi làm sao mà giết chết tỷ tỷ Bạch Tố Mai của nàng?
- Tôi oan uổng mà, đại lão gia!
Hồ Tam ra sức dập đầu:
- Tôi thật không hề giết Bạch đại tiểu thư, lúc đó cô ấy không ở hiện trường. Chuyện cô ta chết, tôi chỉ biết từ khi nghe Tri huyện lão thái gia hỏi.
- Vậy Bạch Tiểu Muội không phải là do ngươi giết?
Dương Thiên Sở nhìn sâu vào hai mắt Hồ Tam, hỏi:
Hồ Tam đưa hai tay ra trước ngực xua liên hồi, miệng run cầm cập:
- Đại gia, tôi xin thề, tôi không hề giết hai chị em họ. Tôi lúc đó chỉ muốn đào tẩu, căn bản không muốn giết người a. Khi tôi đào tẩu, Bạch Tiểu Muội còn nằm khóc trên giường, làm sao mà chết được...
Dương Thiên Sở quan sát dáng vẻ của hắn, xem không có vẻ nói dối, nghĩ lại tình huống nhìn thấy lúc kiểm nghiệm thi thể, thời gian Bạch Tố Mai chết nhất định là diễn ra sau Bạch Tiểu Muội, sai biệt ít nhất là hai tiếng đồng hồ. Nếu như Hồ Tam cưỡng gian xong Bạch Tiểu Muội rồi bóp chết nàng, không có lý gì ở đó suốt hai tiếng đồng hồ để chờ giết Bạch Tố Mai. Nếu như đổi thành hắn, hắn cũng phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Từ điểm này mà xét, có thể khẳng định rằng, Bạch Tố Mai không phải do Hồ Tam giết.
Con mẹ nhà ngươi! Nếu ngươi không cưỡng gian Bạch Tiểu Muội cũng chưa chắc đã chết ấm ức như thế. Hiện giờ khả năng là không phải do ngươi giết rồi, nhưng ngươi cũng đừng mơ chạy thoát tội, chí ít chỗ nào gây tội phải trị chỗ đó. Phải xẻo cái … ‘của nợ’ của nhà ngươi.