Lục Hợp Các trên Vạn Nhận Phong, là bao gồm những toà điện đường đồ sộ, mà trong đó cao lớn nhất chính là toà điện đường của Tông các. Tông các chia làm hai phần gồm tiền điện và hậu điện, hậu điện được xây dựng lịch sự , trang nhã, tiền điện thì lại được xây dựng tráng lệ và trang nghiêm, ở trên cửa là cái biển vẽ hai chữ to như rồng bay phượng múa "Tông các" làm cho thường nhân không thể không cúi đầu kính sợ, mà Lục Hợp Các tiếp đón tân đệ tử cũng là tại nơi này.
Trên tiền điện Tông các, Long Ngạo chỉ vào một cô bé so với chính mình lớn hơn một chút, hướng Long Tiềm Vân hô lên :"Oa, một cô bé thật đáng yêu!"
Âm thanh của Long Ngạo hô lên vang vọng, làm cho tất cả mọi người chú ý, tò mò theo hướng hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên là một tiểu cô nương vô cùng khả ái đang đứng đối diện với một cột nhà của điện đường mà sửng sờ, ánh mắt cô bé mở thật to, cái mũi nhỏ đáng yêu liên tục nhúc nhích, tựa hồ đối với chỗ này rất là tò mò.
Tựa hồ như ý thức được mọi người đang nhìn mình, nữ hài tử liền hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt tức khắc đỏ ửng.
Long Tiềm Vân chậm rãi vuốt râu, ánh mắt sáng lên nhìn cô bé này. Kinh mạch nàng ta thông suốt, cảm ngộ về khí vượt xa thường nhân, giữa trán ẩn ẩn lộ ra tuệ căn, quả nhiên là một hạt giống tốt, nếu như được dạy dỗ chu đáo, nhất định sau này sẽ đạt được thành tựu to lớn.
Không để ý đến ánh mắt của mọi người, Long Ngạo chạy đến trước mặt nữ hài tử hỏi :"Ta gọi là Long Ngạo, long là long trong Long Ngạo, ngạo là cái ngạo gì ấy trong Long Ngạo, ngươi tên là gì?"
Mọi người đều rộ lên cười, Long Tiềm Vân thở dài mắng thầm:" Tiểu tử này không để ý hình tượng chạy đi thì thôi, nhưng mà ngay cả cách bắt chuyện của hắn cũng chẳng ra vào đâu, thật là làm mất hết mặt mũi của ta mà, đợi khi trở về phải hảo hảo giá huấn nó một phen mới được."
Mặt của nữ hài tử càng đỏ thêm, thanh âm như con muỗi lí nhí phát ra :"Ta gọi là, Trịnh... là Trịnh Như Tuyết."
Nhưng cho dù thanh âm có nhỏ đến đâu, vẫn là không thoát khỏi lỗ tai của tiểu quỷ ranh mãnh Long Ngạo.
"Trịnh Như Tuyết à, cái tên nghe hay nha."
Mặt nữ tử càng đỏ đậm hơn nữa.
Ánh mắt Long Ngạo loé sáng lên, quay đầu hướng Long Tiềm Vân, hô :"Sư phụ, nàng ta rất đáng yêu, nhất định là người tốt phải không?"
"Ân," Long Tiềm Vân đang mải mê nghĩ cách chỉnh cho tiểu tử Long Ngạo này, nên không kịp phản ứng thuận miệng đáp, "Ân?" Chờ cho hắn kịp phản ứng lại thì Long Ngạo đã nắm lấy tay của tiểu cô nương, không nhanh không chậm phun ra từng chữ làm cho Long Tiềm Vân cơ hồ muốn phát điên :"Trịnh Như Tuyết, ta yêu ngươi."
Long Tiềm Vân chỉ thiếu điều hôn mê bất tỉnh luôn...
Tiểu cô nương tuy rằng so với Long Ngạo lớn hơn một tuổi, nhưng về tình cảm nam nữ lại biết một chút, vì thế nàng ngay lập tức ngẩn ra ngây ngốc...
Mọi người ồ lên...
Long Ngạo nhớ lại cái tình cảnh lần đầu tiên gặp Trịnh Như Tuyết, trong ánh mắt hiện ra những tia ấm áp. Lúc trước chỉ là một tiểu hài tử không hiểu việc đời nháy mắt nay đã lớn lên, hết thảy đều đã thay đổi, nhưng ba chữ "Ta yêu ngươi" mà Long Ngạo nói với Trịnh Như Tuyết vĩnh viễn không thay đổi.
Trịnh Như Tuyết ôn nhu ôm lấy Long Ngạo, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc cười nói :"Có một câu, thiếp đã muốn nói từ lâu, kỳ thật..."
"Thiếp cũng rất yêu chàng," Trong nháy mắt, một thanh chuỷ thủ đâm vào trong ngực Long Ngạo, Long Ngạo ngay lập tức xô Trịnh Như Tuyết ra, ánh mắt không thể tin được nhìn lên Trịnh Như Tuyết.
Tay Long Ngạo nắm Sương Thiên Kiếm không ngừng run rấy, mà trái tim của hắn trong khoảnh khắc này mà chết đi.
Một cái trận pháp trên chuỷ thủ đột nhiên phát sáng, toàn thân đấu khí của Long Ngạo bị đẩy ra khỏi cơ thể, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể nháy mắt bị khoá chặt.
"Khoá ma trận?" Long Ngạo mặt không một hột mấu nhìn thanh chuỷ thủ. Long Ngạo dữ tợn cười nói, "Đây là tình yêu của cô sao?"
Trịnh Như Tuyết mặt không chút thay đổi nhìn Long Ngạo, nói :"Lực lượng của ngươi quá mạnh mẽ, khoá ma trận này chỉ có thể vây khốn ngươi trong một phút đồng hồ, bất quá như vậy cũng đủ rồi."
"Ba,ba,ba..." Hai đạo nhân ảnh từ trong bóng tối hiện lên đi ra...
"Như Tuyết, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng." Tiếng vỗ tay của nam tử kia không phải ai khác chính là sư phụ của Long Ngạo, Long Tiềm Vân, mà đứng bên cạnh hắn chính là khí các chi các trưởng Tịch Thiên, Long Tiềm Vân trừng mắt nhìn Hàn Hạo đang đứng ở một bên nói:"Hàn Hạo, ngươi quá lỗ mãng, ta đã nói rồi, tru diệt Long Ngạo không thể cứ đánh bừa, ngươi lại nóng vội hấp tấp như vậy, thì sau này còn có thể làm nên đại sự gì được?"
Hàn Hạo vâng vâng dạ dạ cúi đấu, không dám ngẩng đầu nhìn Long Tiềm Vân, hắn biết rõ môn quy của Lục Hợp Các rất nghiêm khắc luôn làm cho người ta phải sợ hãi, cho nên trên mặt tự nhiên cũng không dám lộ ra chút gì bất mãn.
"Sư phụ, đúng là người sao, người thật sự muốn giết đồ nhi." Long Ngạo đem Sương Thiên Kiếm thu vào vỏ, nhắm hai mắt lại chờ đợi sự giải thoát, "Mười hai năm trước người đã cứu con một mạng, thế nên mạng của con cũng chính là của người. Hôm nay đồ nhi sẽ đem cái mạng này trả lại cho người."