Hôm đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích bất ngờ suất binh tấn công Thiết Trần Bộ, không ngờ giữa đường gặp nạn hồng thủy, nước trên núi cuồn cuộn đổ xuống ngăn trở đường tiến quân.
Hắn liền đứng trên nhánh thượng lưu của sông Hồn Hà quan sát thủy thế.
Đột nhiên, thám mã báo lại, tại vùng đồng cỏ tươi tốt phía nam bờ sông Hồn Hà, Ba Nhĩ Đạt, Chương Giai, Thác Ma Hòa, Giới Phiên cùng với Tát Nhĩ Nhã, năm cánh quân tụ một, trận địa chỉnh tề nghênh đón.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền vội vàng hỏi:
- Binh mã liên quân có bao nhiêu?
Viên thám mã hấp tấp trả lời:
- Ước chừng một ngàn kị binh
Nỗ Nhĩ Cáp Xích gặp cường địch không hề khiếp sợ.
Ngay lập tức hắn liền triệu tập bát đại thủ lĩnh Ngưu Linh nghiên cứu đối sách
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đối với địa hình này thìvô cùng quen thuộc.
Nên ngay khi chúng thủ lĩnh đến đông đủ, hắn liền lập tức phân tích địch tình, thương nghị chiến thuật, rồi bĩnh tĩnh nói:
- Hiện tại, một ngàn tên liên quân của ngũ thành đang tập trung tại phía nam bờ sông Hồn Hà, nơi đây địa hình thông thoáng bằng phẳng, là thiên đường cho kị binh tung hoành. Bất quá một mặt giáp núi, ba mặt giáp sông. Vì vậy, để triệt hạ quân địch, đại quân của ta tất phải phân thành ba lộ. Một lộ do An Phí Dương Cổ suất lĩnh, áp sát Giới Phiên Sơn, ngăn trở truy sát địch binh. Một lộ do Ngạch Diệc Đô suất lĩnh, vòng qua con lạch, lội qua sông Hồn Hà, chặn đường rút chạy phía sau của quân địch . Lộ cuối do đích thân ta suất lĩnh, trực diện tiến công, phá vỡ thế trận địch quân.
Khi binh tướng sẵn sàng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền dẫn theo 100 khinh binh (mặc giáp nhẹ), 100 binh thiết giáp, xếp thành hàng dài hướng về phía sông.
Phía bên kia, một ngàn địch quân đứng san sát thành một dải đen sì. Bọn chúng quan sát thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang tiến lại gần, toàn bộ đều thét vang như sấm dậy.
Bọn Ba Mục Ni thấy nhân số quân Nỗ Nhĩ Cáp Xích không nhiều lắm, không khỏi mừng thầm, cơ hội để ta trở thành tù trưởng của ngũ thành đã tới.
Ba Mục Ni cười lớn, lập tức phất cờ, hướng thẳng về phía Nỗ Nhĩ Cáp Xích phóng đến, vừa xung trận vừa hét to:
- Bắt sống Nỗ Nhĩ Cáp Xích!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích không hề hoảng sợ, hắn dẫn quân lăn xả, mặc sức chém giết tiêu diệt quân địch đang dâng lên, dập tắt nhuệ khí kẻ thù, tiếp đó tiện thể giả vờ bại trận, rút thẳng về phía khe núi mà đào tẩu.
Khi địch binh tràn vào khe núi, tức thì An Phí Dương Cổ đốc suất ba trăm kị binh, thế như mãnh hổ hạ sơn, ồ ạt tấn công trực diện.
Lưỡng quân gặp nhau, một trận chém giết tàn sát nhanh chóng xảy ra.
Người xưa đã nói: bắt giặt phải bắt tên cầm đầu, cây đổ khỉ chạy hết. Nỗ Nhĩ Cáp Xích đứng trên sườn núi, quát lên ra lệnh cho viên tướng thân cận Ngạc Nhĩ Quả Ni Dụngtập trung cung tiễn bắn về phía Giới Phiên thành chủ Ba Mục Ni.
Chỉ nghe một tiếng "Vèo", Ba Mục Ni cùng lúc đó rơi khỏi ngựa, bị loạn mã giày xéo mà chết.
Địch quân thấy chủ tướng đã chết, người người đều ba chân bốn cẳng rút về phía bờ sông Hồn Hà.
Nhưng khi bại quân đang vội vã lội qua sông, binh mã của chúng liền bị Ngạch Diệc Đô từ phía bên kia bờ sông vọt tới, cắt đứt đường rút chạy. Ba trăm kị binh thế như bài sơn đảo hải ào ạt đánh tới. Bại quân thấy trận thế đã định. Tất cả đều cúi đầu xin hàng.
Vài phần tử cứng đầu ngoan cố còn lại, không chết vì tên bắn cũng chết vì bị dao đâm.
Máu loang đầy trên mặt nước, trận chiến quan trọng nhất trong công cuộc chinh phục Kiến Châu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã giành được toàn thắng.
Cùng lúc đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Ni Kham Ngoại Lan đều biết được tin Lý Thành Lương bị miễn chức, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tâm lý vô cùng cao hứng, còn Ni Kham Ngoại Lan thì lo chuẩn bị một trận tử chiến.
Ni Kham Ngoại Lan nghe được tin ngũ thành liên quân hoàn toàn tan rã, tức giận đến bất tỉnh.
Nửa đêm, Ni Kham Ngoại Lan tỉnh lại, mở mắt nói chuyện với tiểu thiếp của mình:
- Ngũ thành bị phá, đại cục ở Kiến Châu đã định, ta không còn cách nào thu nhập tên Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Hiện tại chỉ còn một cách duy nhất.
- Cách gì vậy?
Tiểu thiếp của Ni Kham Ngoại Lan cấp thiết hỏi lại
- Nàng đó, không cần quản nhiều, đến lúc đó tự sẽ hiểu được ý tứ của ta!
Không lâu sau, Nỗ Nhĩ Cáp Xích an bài xong kế hoạch chu toàn, binh phân tam lộ, vây công sào huyệt của Ni Kham Ngoại Lan, Ngặc Lạc Hồn thành.
Ngặc Lạc Hồn thành nằm ở phía đông bắc phủ Thuận Thành, là bức tường thành vững chắc ngăn cách với tộc người Nữ Chân.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích từ thành nội xuất phát, sau hai ngày liên tục hành quân, 150 danh kị binh đã bao vây bên ngoài Ngặc Lạc Hồn thành.
Khi đại đội binh mã đang dàn trận, đột nhiên hàng loạt mưa tiễn bắn tới, cùng lúc đó vài kị binh chiến sĩ liền ngã xuống. Hắn bình tĩnh quan sát tường thành, nhưng tuyệt không thấy một ai, cảm thấy thập phần kì quái.
Phi tiễn lúc bắn lúc không, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nấp phía sau một gốc cây đại thụ cẩn thận quan sát.
Lúc đó mới phát hiện, phi tiễn đến từnhững công sự ngầm nguỵ trang, bề mặt trông như một gò đất với củi, hoa và lá cây, thực ra là công sự được nguỵ trang bằng cách phủ cành lá lên.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích từ khi khởi binh tới nay, chưa từng gặp qua chiến thuật nào như thế này
Hắn thầm thóa mạ vài tên, sai Ngạch Diệc Đô bí mật dẫn theo hơn mười nhóm binh sĩ tinh nhuệ, vòng qua bên phải hố đất. Các công sự ngầm được bố trí thập phần nghiêm mật, bên ngoài thạch lũy là các gò đất nhỏ, chỉ chừa lại một loạt các lỗ cho tên bắn ra.
Ngạch Diệc Đô đến gần cơ quan mai phục, cảm thấy kì quái:
- Người ta có thể chui vào đây từ đâu nhỉ?
Nhưng phía sau ám tiễn tiếp tục bắn tới, trên mặt đất xác chết đã xếp thành một mảng.
Ngạch Diệc Đô hết sức sốt ruột, trong đầu khẩn trương nghĩ cách đối phó.
Trong khoảnh khắc ngừng bắn giữa hai loạt tên, bỗng văng vẳng vài tiếng ho khan đứt đoạn.
Ngạch Diệc Đô đột nhiên nảy sinh kế sách, để cho cung thủ, đao phủ thủ phân tán chia ra bao vây các đám thạch luỹ, rồi từ mạn sườn tiếp cận thạch luỹ bất kể là dùng tên, dùng dao hay dùng phủ (rìu).
Binh sĩ nghe lệnh, lừ lừ tiến lên, trên đường tiếp cận, một số bị lộ trở thành mục tiên, bị ám tiễn bắn chết, số còn lại đến gần ám lũy, thấy rõ được động khẩu, liền tấn công mãnh liệt, đao rìu đồng loạt chặt chém, cung tiễn đồng loạt bắn ra, trong chốc lát toàn bộ binh lính bảo vệ ám luỹ bị tiêu diệt.
Kị binh trùng phá chướng ngại ào ào tiến lên, thế nhưng vài con ngựa chạy đầu tự nhiên vừa đến chân thành thì hí lớn ngã xuống, làm cho các binh sĩ cưỡi trên đó bị quật ngã theo.
Một số ngựa còn chưa bị ngã cũng kêu lên sợ hãi, điên cuồng bỏ chạy khỏi trận địa, nguyên lai ẩn bên dưới lớp cỏ rữa trong thành là hàng loạt bẫy ngầm.
Ngựa hí người la, từ thành nội phóng ra trận trận phi tiễn.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhanh chóng ra lệnh cho binh sĩ công thành rút về khu rừng nhỏ kế bên, sau một lúc đứng đợi dưới gốc cây hoè, cuối cùng hắn gọi Ngạch Diệc Đô tới, chỉ huy hơn mười danh binh sĩ, tay cầm đao búa tiến về phía trước mở đường. Đao phủ nghe lệnh, xếp thành hình chữ nhất, nghênh đón phi tiễn, từ từ tiến lên.
Đi đến đâu, lấp đất phá bẫy đến đó, chỉ sau một canh giờ, đạo lộ khai thông.
Kị binh thế như thuỷ triều tràn đến cồng thành. Nhưng khi bộ binh chưa theo kịp vào trong thành, một đám lang cẩu cường tráng bỗng hung hãn đột kích, cắn đứt cổ chiến mã, xé nát chân ngựa.
Hơn mười thất mã mở đường bị đánh tan tác, chạy loạn xạ. Một đội nhân mã bị tắc lại ở lối vào.
Ngạch Diệc Đô ngay lập tức dùng kiếm đâm nhẹ vào mông của chiến mã (ngựa bờm hồng), chiến mã bị kích động, không ngừng nhảy lên, dùng bộ vó của mình mà đạp lên lũ lang cẩu. Bọn lang cẩu cụp đuôi bỏ chạy.
Lang cẩu bị tiêu diệt, Nỗ Nhĩ Cáp Xích suất lĩnh 100 kị binh thuận lợi tiến vào trong thành.
Ngặc Lạc Hồn thành có không quá một trăm người, trừ đi người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, những kẻ có thể chiến đấu không quá 40, 50 người.
Dị tộc bách tính trong thành tự thấy vô phương kháng cự, đồng loạt vứt bỏ khôi giáp, đao, cung chia nhau đào tẩu.
Còn lại vài phần tử ngoan cố đều bị giết chết trên cổng thành hay trong viện.
Ngạch Diệc Đô cưỡi chiến mã, đánh đông dẹp tây như vào chỗ không người, cười nhạo báng:
- Bất kể Ni Kham Ngoại Lan thi triển yêu thuật, bày ám tiễn, đào bẫy chuột, bố cẩu trận, nguyên lai cũng chỉ là mấy trò hề đần độn, ha ha ha ...
Nhắc tới Nhi Kham Ngoại Lan, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tức thì nộ phát trùng trùng, lập tức ra lệnh cho binh sĩ lùng bắt.
Hơn trăm người tiến hành lục soát từng nhà, kiểm tra từng lỗ huyệt, vạch từng đám cỏ nhưng tuyệt không thấy bóng dánh của Ni Kham Ngoại Lan.
Cuối cùng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tại tư dinh của Ni Kham Ngoại Lan bất ngờ phát hiện ra tiểu thiếp của hắn
Tiểu thiếp đó thường ngày hay mặcáo bào màu trắng, khi bị lôi ra từ nhà bếp, áo bào trắng đã trở thành áo bào đen, hoảng sợ đến toàn thân run rẩy, kêu khóc thảm thiết, nước mắt như mưa.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy vậy, sinh lòng trắc ẩn nên thấp giọng hỏi:
- Nam nhân của ngươi hiện giờ đã đi đâu?
- Ngày … ngày hôm qua … đã bỏ trốn …
- Hắn chạy đi đâu?
- Không … không biết …
Cùng lúc này, Trác La từ phòng trong đi ra, trên tay cầm lá thư kêu lớn:
- Đô ti, người xem …
Nỗ Nhĩ Cáp Xích cầm lấy lá thư quan sát, chỉ thấy mặt trên có ghi:
- Ni Kham Ngoại Lan thành chủ quân giám: Tiểu nhân đã thu được 10 lượng bạch ngân do ngài gửi tới. Theo tin mật báo, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nội trong ngày sẽ khởi binh tấn công doanh trại, mong ngài bào trọng. Tang Cổ Lý khấu bái
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đọc xong lá thư, uy mãnh hét lớn:
- Bắt lấy Tang Cổ Lí.
Tang Cổ Lí là một tiểu thủ lĩnh dưới quyền Nỗ Nhĩ Cáp Xích, trải qua vài tháng chinh chiến cũng lập không ít chiến công. Nhưng người này bị tiền bạc làm mờ mắt, luôn chê chức quan của mình là nhỏ.
Vài tháng trước, Ni Kham Ngoại Lan đã lợi dụng tiểu thiếp của mình mua chuộc Tang Cổ Lí, chỉ với 50 lượng bạch ngân để hắn làm nội gian, chuyên chuyển tin tức của Nỗ Nhĩ Cáp Xích cho mình.
Trong chốc lát, Trác La cùng ba tên thổ binh áp giải Tang Cổ Lí hai tay bị trói đến.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích lập tức muốn sử đao chém đầu, nhưng hai anh em đồng tộc của hắn liền quỳ xuống cầu xin:
- Gia huynh Tang Cổ Lý là anh họ đồng tộc với chúng thuộc hạ, xin ngài tha mạng cho hắn.
- Không được!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích quát:
-Kẻ làm gian tế với cừu địch bên ngoài mà không bị chém thì thiên địa không dung.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích ra lệnh lôi Tang Cổ Lý ra phía sau thành chém đầu, lưỡng quân đội ngũ chỉnh tề, tiến vào mở cửa thành.
Đang lúc chúng quân cao hứng ăn mừng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích phát hiện ra phía dưới tường thành, Tháp Ngang Khai Liệt đang chạy trốn
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhanh chóng hạ mã, tiến về phía trước Tháp Ngang Khai Liệt, tóm lấy cổ áo, cẩn thận thẩm vấn. Thế mới phát hiện ra, khi Ni Kham Ngoại Lan nhận được tin của Tang Cổ Lý, liền giấu người nhà, bản thân chạy trốn về hướng phủ thuận thành thỉnh cầu Lí Như Bách che chở, chỉ lưu lại Tháp Ngang bảo vệ cho gia đình.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau khi nghe xong, liền huy đao chém ngang người Tháp Ngang Khai Liệt rồi ra lệnh cho An Phí Dương Cổ dẫn theo hơn mười đội kị binh tiến về phủ Thuận Thành tiến hành giao dịch với Lí Như Bách
Ngặc Lạc Hồn thành nằm ở phía đông phủ Thuận Thành, cách nhau không quá mười dặm, An Phí Dương cùng đám thuộc hạ của mình không đầy một canh giờ sau đã ở phía dưới phủ Thuận Thành.
Lí Như Bách đang trong thành xử lý công vụ, đột nhiên binh sĩ vào bẩm báo:
- Bẩm báo du kích đại nhân, Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái người tới yêu cầu chúng ta giao nộp Ni Kham Ngoại Lan.
- Truyền hắn vào.
Lí Như Bách trả lời
Khi An Phí Dương Cổ tiến vào, Lí Như Bách đã ngồi trịnh trọng trên ghê thái sư, tả hữu hai bên quân sĩ san sát.
An Phí Dương Cổ sau khi nhã nhặn chào hỏi nói:
- Tiểu nhân thụ lệnh của chỉ huy sứ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến bắt Ni Kham Ngoại Lan.
Lí Như Bách thấy rằng Ni Kham Ngoại Lan đã như con chó không có nhà để về, Nỗ Nhĩ Cáp Xích thực lực thì ngày càng mạnh, liền thuận gió theo mưa thay đổi thái độ:
Hắn hướng về An Phí Dương nói:
- Ngài phải biết rằng, Đại Minh hoàng triều đối với các tộc người nữ chân luôn đối xử công bằng, bất quá việc truy sát bắt người của các ngươi đúng là đại sự.
- Chúng ta muốn tự mình động thủ !
An Phí Dương Cổ từng bước khẩn bức.
Chính trong lúc hai bên đang giao thiệp, Ni Kham Ngoại Lan ở bên ngoài nghe được tin Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái binh đến, như chim sự cành cong, lập tức chạy trốn khỏi nhà bạn hữu.
Khi hắn chạy đến một toà tháp phong hoả đổ nát, đang định tóm lấy bậc thang trèo qua thì bị một Minh quân phát hiện
Bởi vì Minh quân đã nhận được lệnh không được che chở cho hắn chạy chốn nên đã rút thang để mặc hắn ở đó.
An Phí Dương Cổ mang binh đuổi tới, một đao khắc xuất cắt lấy đầu của Ni Kham Ngoại Lan, rồi gói thủ cấp hắn vào bọc, từ biệt Lí Như Bách, bạt mã cấp tốc quay về hồi báo.
Mùa xuân năm đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiêu trừ hết mọi cừu nhân nội hoạn trong địa phận Kiến châu, tại một vùng sông núi ở phía nam thành Hách Đồ A Lạp kiến đô.
Sau một tháng, thành Phí A Lạp sơn hoàn thành
Nỗ nhĩ cáp xích đi lên thành lầu, cùng các cư dân mới trong thành chúc mừng điển lể hoàn công, rồi tuyên bố pháp quy “Định quốc chánh”
Lễ xong, nỗ nhĩ cáp xích xuống lầu, leo lên ngựa, giơ cao yêu đao đọc lời tuyên thệ: “Vì sự thống nhất của Nữ Chân mà chiên đấu!”
Quay về căn nhà trong thành, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cho bày tiệc thiết yến, chiêu đãi thợ thuyền
Đột nhiên A Cáp đến báo:
-Sứ thần của Diệp hách bộ A Bái Tư Hán đến cầu kiến đô ti!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiếp đón sứ thần tại phòng khách
A Bái Tư Hán đem đến thư của Đại Bối lặc Nạp Lâm Bố Lục của Diệp Hách bộ gửi cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích
Nỗ Nhĩ Cáp Xích mở thư ra, chỉ thấy mặt trước có viết:
-Diệp Hách bộ Đại Bối lặc Nạp Lâm Bố Lục gửi Kiến Châu đô đốc Nỗ Nhĩ Cáp Xích tướng quân, ngươi ở Kiến Châu, ta ở Hỗ Luân, ngôn ngữ tương đồng, giống như huynh đệ, lãnh thổ sở hữu hiện nay, ngươi nhiều ta ít, sao không cắt nhường lãnh thổ cho ta? Nếu từ chối, bộ tướng của ta cùng quân đội Minh triều sẽ bao vây ngươi
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đọc đến đây, trong lòng phẫn nộ, đem thư xé vụn ném về sứ giả nói:
-Lãnh thổ Kiến Châu ta tấc đất tấc vàng, cho dù các ngươi đem đầu Đại Bối lặc đến đổi ta cũng không chịu
Nói dứt lời, sai tả hữu đuổi sứ giả đi
Diệp Hách bộ là một bộ tộc lớn ở mặt bắc Kiến Châu, cùng Cáp Đạt, Quang Phát, Mã Lạp ba bộ tộc gắn liền với nhau, gọi chung là Hỗ Luân bộ, hoặc là Hải Tây vệ
Diệp Hách bộ vốn ở phía đông, là biên tướng bên ngòai của Minh triều, tù trưởng được Minh triều phong làm đô đốc, trong các bộ tộc Nữ Chân, xưa nay là thế lực mạnh nhất
Khi đó Minh triều lợi dụng binh cường mã tráng của họ, ban thưởng vàng bạc để phòng vệ bên ngoài trường thành
Từ sau khi Nạp Lâm Bố Lục thừa tập chức đô đốc, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cai quản Kiến Châu ngày càng cường đại, chuyện này đã gây nên sự đố kỵ của Nạp Lâm Bố Lục
Mấy tháng trước, hắn đã từng đề cập với Lý Thành Lương là nhân lúc Nỗ Nhĩ Cáp Xích vây cánh còn chưa thành nên tìm cơ hội nào đó để tiểu trừ. Nhưng chỉ là khôngcó lý do tốt để phát binh
Gần đây, hắn nghe nói Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiến kinh được hoan nghênh tiếp đón, cùng với việc tổng binh liêu đông Lý Thành Lương bị cách chức, hắn trong lòng càng thêm sợ hãi bất an, vì vậy hắn cùng em trai Bố Trại mưu tính, quyết định để Bố Trại tiến kinh triều cống hoàng thượng, đồng thời điều khiển bọn nhân sĩ giang hồ lấy danh đấu võ, để hoàng thượng đáp ứng phái quân cùng các bộ liên hợp diệt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, còn tự mình trước tiên gửi thư đe dọa, mượn cơ hội phát binh
Sau khi A Bái Tư Hán quay về Diệp Hách thành, đem tưng câu từng chữ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích bẩm báo rõ ràng
Nạp Lâm Bố Lục nghe xong giân dữ nói:
-Tên tiểu tử đáng chết dám nói ra câu ấy, xem ta ngày mai phát binh moi tim hắn ra, san phẳng Kiến Châu
A Bái Tư Hán nói:
-Đại bối lặc tạm thời đừng làm việc theo cảm tính. Phải biết, Nỗ Nhĩ Cáp Xích là kẻ đa mưu túc trí, bộ hạ lại có nhiều tay anh dũng, nói san bằng Kiến Châu đâu có dễ như vậy! lại nói chuyện nhị bối lặc đã tiến kinh, nếu như có thể xin được sự trợ giúp của hoàng thượng, không phải chúng ta nắm chắc phần thắng trong tay hay sao?
Nạp lâm bố lục nghe xong, ngẩm lại thấy A Bái Tư Hán nói rất có đạo lý
Vì vậy hắn quyết định sau khi đợi được tin tức của em hắn, mặc kệ tốt xấu ra sao sẽ phát binh tấn công Kiến Châu, bắt sống Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Lại nói chuyện sau khi Chu Thiếu Dương đi sứ Liêu Đông. Vạn Lịch hoàng đế đối với hắn càng thập phần trọng dụng, lại càng tin vào lời của Lưu Bá Ôn
Không lâu sau, ông trước mặt văn võ bá quan trong triều phong cho Chu Thiếu Dương làm Trấn thân vương
Từ đó về sau, tại kinh thành không ai là không biết người tâm phúc trong triều của hoàng đế - Trấn thân vương Chu Thiếu Dương
Lại nói chuyện ngày hôm đó, hoàng thượng tại giao thái điện cho triệu kiến Chu Thiếu Dương
Chu Thiếu Dương thấy Vạn Lịch hoàng đế, mặt đầy lo lắng, không khỏi hỏi thăm:
-Hoàng huynh, chẳng biết người triệu ta đến có chuyện gì quan trọng?
Vạn Lịch hoàng đế vội kéo Chu Thiếu Dương đến bên cạnh rồi kể rõ sự tình. Nguyên lai, Nhị Bối lặc Bố Trại của Nạp Lâm Bố Lục tiến kinh triều cống, đề đạt lên hoàng đế một yêu cầu, muốn cùng võ quan Minh triều tiến hành đọ sức một phen
Nếu như bọn họ giành thắng lợi, hy vọng Vạn Lịch hoàng đế có thể phái binh trợ giúp bọn họ tiêu diệt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Vạn Lịch hoàng đế lo lắng nghĩ, vạn nhất thua cuộc, chuyện đó làm trái với pháp quy triều đình "Dĩ di chế di", nếu như không đáp ứng, sẽ làm cho người Di chê cười, chuyện này làm Vạn Lịch hoàng đế có chút khó xử
Chu Thiếu Dương vừa nghe xong chuyện, cười cười nói:
-Hoàng huynh, nguyên lai là vì chuyện này mà khó xử a! Việc này để cho ta gánh vác, hoàng huynh người cứ nói với bọn chúng, ngày mai luận võ, đấu ba trận, thắng hai trận là chung cuộc, còn về địa điểm, không biết hoàng huynh có chỗ nào thích hợp chưa?
Vạn Lịch hoàng đế ngẫm nghĩ nói:
-Vậy bố trí tại ngự trang phía tây ngoại thành, ở đó có một bình nguyên rộng mười dặm vuông, chắc là đủ chỗ
Chu Thiếu Dương nghe vậy liền đồng ý bố trí tại nơi đó, rồi cùng Vạn Lịch hoàng đế thương lượng các chi tiết cụ thể
Ngày thứ hai, Vạn Lịch hoàng đế, Chu Thiếu Dương, quan viên trong triều và bọn Bố Trại đến ngự trang phía tây
Võ đài đặt ở giữa khu đất, là một gò đất rộng vài chục trượng vuông, cao hơn trượng so với mặt đất, trên đài trãi một tấm thảm đỏ thẩm, thập phần nổi bật
Phía nam của võ đài có một khán đài, bố trí chỗ ngồi của quan khách, dùng màn trướng chia làm nhiều gian nhỏ, xung quanh khán đài, cấm vệ canh gác nghiêm ngặt, ngự lâm quân giáp trụ rực rỡ, canh phòng chặt chẽ
Lúc này, Vạn Lịch hoàng đế và quan viên đi theo đều ngồi trên khán đài, Chu Thiếu Dương ăn mặc gọn gàng, đứng trên võ đài
Lúc này ở dưới đài có một tên kỳ bài quan(chức quan truyền tin)dùng giọng Bắc Kinh lanh lãnh, trình bày tôn chỉ của võ đài
Đồng thời tại ghế trọng tài có ba người đang ngồi, có Hòa thân vương ngồi giữa, bên trái là thần võ tướng quân Phùng Quốc Luân, còn lại là thống lĩnh thị vệ doanh Mạnh Kiếm Thanh
Khi kỳ bài quan ngưng nói, Vạn Lịch hoàng đế gật đầu đồng ý, cuộc luận võ chính thức bắt đầu
Người đầu tiên lên đài là một gã lạt ma
Người này là tam sư đệ của tây tạng đại sư đơn phái, mấy tháng trước được Bố Trại mời tiến kinh, hắn vô địch về ngạnh công, dũng lực tuyệt luân, một quyền có thể đánh vỡ bụng trâu, chỉ là khổ người thô kệch, hành động ngốc nghếch
Lạt ma vừa thượng đài, hướng Chu Thiếu Dương ôm quyền vái chào, không đợi Chu Thiếu Dương hoàn lễ liền đánh ngay
Chu Thiếu Dương nhận ra lạt ma là một đối thủ công lực thâm hậu, võ công rất cao, do đó không dám coi nhẹ, cử chỉ thập phần thận trọng
Người cao, tay dài, quyền phong mãnh liệt, vừa ra tay đã dùng toàn lực muốn đoạt tiên cơ
Lạt ma liên tiếp kích hơn mười quyền, không có lấy một quyền trúng đích mà Chu Thiếu Dương đã đánh trúng vài cú vào người hắn
Tiếc rằng ngạnh công của gã khổng lồ thật là cao cường, bị đánh trúng mà cũng không bị sao. Bởi vì lần này đấu võ ép đối phương ngã xuống đất là thắng, cho nên đối phương có bị trúng vài cái thì cũng không tính là bị thua
Chu Thiếu Dương mới đầu định dùng chân quét ngã đối phương, nhưng liên tiếp đá vài cước đối phương vẫn không nhúc nhích, buộc phải tìm cách khác
Đột nhiên Chu Thiếu Dương nảy ra một kế
Chỉ thấy hắn thò tay chụp lấy tăng bào trên người lạt ma, cố ý để hắn lôi theo, nhảy ra bên ngoài, lăn đến biên đài, lạt ma nhảy đến đá một cước vào lưng hắn
Chỉ thấy Vạn Lịch hoàng đế và quan viên trên khán đài không khỏi kêu hoảng
Thế nhưng bổng nhiên lại chuyển thành reo hò, người ngã té không phải là Chu Thiếu Dương mà ngược lại là tên lạt ma khổng lồ
Chu Thiếu Dương trên võ đài dùng thế lý ngư đã đĩnh đứng dậy
Nguyên lai, Chu Thiếu Dương trong giây phút tối nguy cấp, nhẹ nhàng trở người, đơn chưởng nắm chặt gót chân tên lạt ma. Mượn lực dùng xảo kình “tứ lạng bát thiên cân”, nắm cứng đại lạt ma quăng xuống đưới đài
Ngạnh công của tên Lạt ma rất cao cường, đầu hắn cắm xuống đất, làm lõm xuống một lổ, nhưng không hề bị thương, sau khi đứng lên, hắn còn muốn xông lên đài liều mạng
Hòa thân vương lại vung lệnh kỳ lên, quyết định thắng bại, Bố Trại thấy vậy, khó khăn lắm mới khuyên tên lạt ma trở về
Vạn Lịch hoàng đế thấy Chu Thiếu Dương kỳ khai đắc thắng, trong lòng thập phần cao hứng, không ngờ Chu Thiếu Dương lại có thân thủ như vậy, thật là phúc đức của Minh triều!
Nghĩ vậy, ông ta dùng ánh mắt tán thưởng nhìn lên trên võ đài
Lúc này, ở bên kia, Bố Trại lại phái một người thượng đài
Chỉ thấy người này sau khi thượng đài liền rút ra trường kiếm mang theo bên người, nói với Chu Thiếu Dương:
-Tại hạ muốn cùng các hạ đọ sức bằng binh khí, hy vọng các hạ có thể đáp ứng
Chu Thiếu Dương gật đầu, lập tức, thị vệ dưới đài mang lên một thanh trường kiếm
Nguyên lai người này là khoái kiếm Phương Nhất Phi danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ, một đường hoa mai kiếm pháp bất khả chiến bại, lần này được Bố Trại mời chính là vì có thể lấy được em gái của Bố Trại làm vợ
Cùng lúc Hòa thân vương phát ra khẩu lệnh, sau tiếng trống hiệu vang lên tỉ võ bắt đầu.
Phương Nhất Phi tỏ vẻ lịch thiệp, sau khi phát ra một hư chiêu mới chính thức phát động thế công, hai thanh kiếm chạm nhau càng phi phàm, song phương đều là cao thủ coi trọng tốc độ, sau năm sáu hiệp, chỉ thấy hai luồng kiếm ảnh giao nhau, ngay cả bóng người cũng không thấy rõ
Kiếm của Chu Thiếu Dương như một dãi lụa trắng, còn của Phương Nhất Phi như vạn đóa hoa, trong khi đánh nhau kịch liệt, đứng xa trông như một dải lụa trắng dệt nên vô số hoa mai, cực kỳ đẹp mắt
Trên đài, dưới đài hiển nhiên im lặng như tờ, chỉ có tiếng kiếm phát ra tiếng đinh đương, giống như tiếng mưa rơi trên chiếc chiêng đồng lớn, vừa dễ nghe vừa kích thích lòng người
Hai bên đều đánh nhanh, hai thanh kiếm như quấn vào nhau, so với ban đầu còn thắt chặt hơn, giống như có trăm ngàn người cầm kim khí gõ thành tiếng “đinh đang”, nhanh đến mức người ta không kịp đếm
Trong chớp mắt, bốn mươi hiệp đã qua đi, người xem cũng hoa cả mắt, không phân biệt được thanh kiếm nào là của ai!
Bởi vì đường kiếm của Phương Nhất Phi thay đổi, mũi kiếm không còn đánh thành hình hoa mai, chuyển thành giống như dùng loạn bút tả ý trên tấm vải trắng, vẽ thành một bức mai lâm đồ (tranh vẽ rừng mai)
Kiếm phóng ra như ngàn vạn cành mai đan xen ngang dọc, ở giữa lác đác vài bông mai
Kiếm của Chu Thiếu Dương như cuồng phong sấm sét, cuốn vào trong, rung lắc cành cây làm hoa rụng lả tả, cánh hoa rơi như tuyết
Mỗi người đều vì chiêu thức trên võ đài mà đặt vào toàn bộ tâm trí, khẩn trương đến độ quên cả hít thở, đến nỗi không thể nghe được cả tiếng thở nhẹ.
Đột nhiên bóng người tách ra, chỉ thấy Phương Nhất Phi dừng tay mở miệng nói:
-Ta đã thua rồi
Hòa thân vương ngơ ngác nhìn, không biết bọn họ cuối cùng xác định thắng bại ra sao, ngập ngừng hỏi:
-Không hiểu các hạ thua ở chỗ nào
Phương Nhất Phi nói:
-Chu đại nhân kiếm thuật siêu quần, trên vạt áo tại hạ bị đâm một kiếm nhưng lại thủng ba vết, nếu vào sâu hơn một chút, tại hạ ắt phải ngực bụng xẻ đôi, may mắn bảo tồn mạng sống, đủ thấy kiếm của Chu đại nhân đã lưu tình, ta phải nhận thua
Hòa thân vương nghe vậy nhìn lại.
Quả nhiên trên người Phương Nhất Phi có ba vết kiếm, lúc này liền phán Chu Thiếu Dương thắng trận, như vậy đại biểu Minh triều liên tiếp thắng hai trận, không cần phải đấu trận nữa
Vạn Lịch hoàng đế thấy Chu Thiếu Dương thắng lợi, trong lòng cao hứng vạn phần, lúc này ra lệnh hồi cung, tưởng thưởng Chu Thiếu Dương một ngàn lượng hoàng kim còn bọn Bố Trại hôm đó vội vàng trở về Diệp Hách thành
Lại nói chuyện sau khi Nạp Lâm Bố Lục biết được em trai hắn tiến kinh thất bại, trong lòng vạn phần tức giận, thở gấp nói
-Hay lắm!
Thật sự là ông trời giúp Nỗ Nhĩ Cáp Xích , ta vẫn không tin, xem ngày mai lão tử không đạp bằng Kiến Châu, thề không làm người