“Á….” – tôi dùng hết sức lực của bản thân thét lên.
Lão nhân ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào tôi, đầu khẽ nghiêng nghiêng như đang ngắm nhìn con mồi của lão.
Không biết tôi đã trấn định và hành động từ lúc nào, chỉ biết là khi tôi dừng lại được tiếng thét chói tai của mình thì trong tay tôi đã hiện diện sẵn hai thanh gỗ dùng để chơi “xả linh” (1).
- Lão đang làm gì ở đây? Lão trèo lên cửa sổ nhà tôi làm gì! – Tôi phẫn nộ mắng cái lão già càng già càng khỏe ngoài kia, không nghĩ ra lão không dùng bất cứ dụng cụ nào hỗ trợ mà có thể trèo lên tận cửa sổ ở tầng ba nhà tôi.
Lão không nói lời nào, chỉ hé miệng phun khí vào lớp kính trên cửa sổ, tạo thành một làn sương trắng phủ mờ, lại dùng ngón tay viết lên năm chữ: “Theo ta học Kungfu.”
Tôi lắc đầu, giờ phút này tâm tình tôi điên loạn đến cực điểm.
Tại sao trên đời này lại có những quái nhân vô lý đến mức này cơ chứ!
Tôi cầm lấy điện thoại bấm 110.
- Xin lỗi, tôi muốn tường trình một việc, nhà tôi ở số 5 đường Vĩnh Nhạc, có một kẻ bất lương giống như người nhện đã trèo lên cửa sổ ở tầng ba nhà tôi, dường như hắn muốn ăn trộm, xin các anh đến đây một chuyến. Đúng vậy, đây không phải là chuyện nói đùa, xin các anh lập tức đến đây. – Tôi nhìn ra lão nhân ngoài cửa sổ, đoạn gác máy điện thoại.
Lão vẫn chăm chú nhìn tôi, nhưng đáng ngạc nhiên là áp lực đè nén thân thể tôi đã được giải trừ.
Cú điện thoại vừa rồi của tôi rất có thể sẽ khiến cho lão nhân kỳ quái kia bị bắt đến cục cảnh sát thẩm vấn, có lẽ còn phải bị truy tố, sau đó sẽ bị giam mấy tháng. Khi đó, với phong thái điên điên dại dại như lão, nhất định sẽ bị phạm nhân khác khinh thường ngược đãi.
- Như vậy có tàn nhẫn quá hay không? – Tôi tự hỏi bản thân.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão thật sự là quá đáng, ngang nhiên dán mình vào cửa sổ phòng tôi, dọa tôi đến chết khiếp. Nếu lúc nãy tôi vẫn ngồi ở chiếc bàn trước giường để học thì chắc chắn đã bị lão dọa cho tim ngừng đập.
Thậm chí tôi dám khẳng định nếu lần này bỏ qua không báo cảnh sát thì lão nhất định sẽ còn nghĩ ra nhiều trò quái đản nữa để làm tôi sợ. Nghĩ vậy, tôi quyết tâm giữ vững lập trường của mình.
“Kính coong….kính coong…”
Tôi vội vã mở cửa phòng chạy xuống dưới nhà. Quả nhiên có hai người cảnh sát đang đứng ở ngoài cửa.
- Một đứa trẻ trong nhà ngài báo rằng có người lạ trên cửa sổ tầng ba, chúng tôi muốn kiểm tra một lần. – Một người cảnh sát nói.
Sau một thoáng sững sờ, cha tôi nói:
- Không thể nào, con tôi chắc đang buồn chán nên báo loạn đấy.
Vương bá bá xốc lại cái bụng phục phịch của lão, cười nói:
- Đúng, đúng! Thằng Uyên rất là nghịch ngợm tinh quái, vất vả cho hai người quá, mời hai người cùng vào uống tách trà.
Tôi tức giận kêu to:
- Ở ngoài cửa sổ phòng cháu đấy! Ngài cảnh sát, xin hãy mau đi cùng cháu!
Hai cảnh sát nhìn nhau, đoạn miễn cưỡng tháo giày rút súng, theo tôi tiến lên lầu, ngay cả bốn vị bằng hữu “tốt” của cha tôi cũng lẽo đẽo theo sau.
Tôi mở cửa phòng, chỉ ra phía cửa sổ…
Lạ thật?
Không có ai?
Tôi kêu to:
- Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở đây! Cháu còn bị dọa đến nỗi hét lên một tiếng hét thật chói tai! Không lẽ không ai nghe thấy hay sao?
Cha tôi nghi hoặc hỏi:
- Hét lớn chói tai? Hét cái gì mà hét?
Tôi nắm chặt hay tay, tức đến nỗi không thể nói thêm gì được nữa.
Trần bá bá đứng bên cạnh cười nói:
- Thằng Uyên từ nhỏ đã thích nghịch ngợm như vậy, hai vị cảnh sát đừng chấp nhất, tức giận làm gì. Nào cùng nhau xuống nhà uống trà đi.
Một người cảnh sát lạnh lùng nhìn tôi nói:
- Nếu còn báo khống thêm một lần nữa thì đừng có trách! – Nói xong liền theo cha tôi và mấy vị thúc thúc bá bá xuống lầu.
Tôi tức giận ném mạnh điện thoại lên giường, dùng sức đóng sập cửa phòng lại.
Sau đó tôi chỉ biết nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, nỗi hậm hực trong lòng không hề suy giảm chút nào.
Nhưng tôi hậm hực vì nguyên cớ gì? Vấn đề làm tôi uất ức không phải là lão già quái dị kia.
Tôi hậm hực là vì mọi người mải mê tán dóc đến nỗi không thể nghe được tiếng hét chói tai mà tôi đã hét lên.
Tôi bực tức ngồi trên giường, cầm lấy điện thoại, bắt đầu bấm số.
- Alo, mình đây Ất Tinh. – Tôi cố gắng bình tĩnh trở lại.
- Còn chưa đến bảy giờ mà? Gọi đến định nói với mình chuyện gì thế? – Giọng nói Ất Tinh vang lên đầu dây bên kia.
Tôi nhìn cái cửa sổ trống trơn đen sì:
- Lão già kỳ quái lại vừa đến tìm mình.
Ất Tinh giật mình nói:
- Cái gì? Lão làm sao biết nhà cậu ở đâu? Cậu nói cho lão biết à?
Tôi nghiến răng:
- Mình có điên đâu mà nói cho lão biết! Có lẽ lão đã lén theo dõi mình. À, cậu đoán thử xem lão đã tìm đến mình như thế nào.
Ất Tinh ngẫm nghĩ một lát, đoạn nói:
- Nghe cậu nói mập mờ như vậy, chắc chắn là lão không gõ cửa hoặc nhấn chuông?
- Đúng. – Tôi đáp.
- Không lẽ lão nhảy ra từ cặp của cậu? – Giọng nói của Ất Tinh rất nghiêm túc.
….. - Tôi không trả lời.
- Nấp ở trong tủ quần áo? – Ất Tinh buồn bực hỏi.
-Lão dán người vào cửa sổ phòng mình, hai mắt như mắt cá chết nhìn mình đăm đăm. – Tôi thở dài đáp.
- Ôi, phòng của cậu chẳng phải ở tận tầng ba sao? – Ất Tinh như rơi vào một đám mây mù, nghi hoặc hỏi.
- Vậy mới kinh khủng! Chỉ riêng việc lão áp mặt vào lớp thủy tinh trên cửa sổ cũng đã đủ làm cho mình gặp ác mộng cả tuần. – Tôi hậm hực nói.
Ất Tinh thấy vậy, dịu dàng hỏi:
- Sau đó thì sao? Lão có bị ngã lộn nhào xuống đất không?
- Không, thân thủ của lão rất nhanh nhẹn, mình báo cảnh sát xong thì lão đã biến mất. – Tôi nói đến đây, trong lòng lại nhớ đến thái độ “cả vú lấp miệng em” của các vị thúc thúc bá bá khi nãy.
- Ừ, mình cũng hy vọng thế. Nói gì đi nữa, việc lão biến mất so với việc lão rớt xuống đất vẫn tốt hơn nhiều. – Ất Tinh nói.
- Ừ, mình cũng hy vọng như thế. Nhưng thực sự mỗi lần lão xuất hiện đều khiến cho mình cảm thấy rất khó chịu, thậm chí lúc đó mình không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Mình đúng là không may. – Tôi cứ thế nói một lèo, kể cho Ất Tinh tất cả cảnh tượng kinh khủng mà chiều này khi tan học tôi đã thấy.
Ất Tinh chỉ im lặng nghe, cô bé không hề lên tiếng cho rằng tôi có ý nói hươu nói vượn.
- Nếu cậu nói như vậy thì lão nhân đó hình như đang chuẩn bị làm một việc gì đó với cậu, hoặc nói không chừng lão đã yểm bùa, dùng hình nhân bằng cỏ để không chế cậu? – Ất Tinh nói rất chân thành, nhưng khi truyền qua ống nghe lọt vào tai tôi thì lại khiến cho toàn thân tôi run lên sợ hãi.
- Sao không nói nữa? Mình làm cậu sợ ư? – Ất Tinh chợt cảm thấy bản thân vô ý.
- Không…không phải. – Nói thế, nhưng tôi lại nép sát mình, co dúm vào góc giường, toàn thân nổi hết da gà.
Tôi ôm chặt lấy ống nghe, nhất thời thần trí trở nên hoảng loạn.
Tại sao tôi lại ôm chặt lấy ống nghe?
Ống nghe nằm trên tay, tại sao tay tôi lại có mồ hôi?
Tại sao tôi không dám ngẩng đầu lên?
Có hai cái đáp án.
Đáp án đầu tiên là vì tim tôi đã bắt đầu run rẩy, trống ngực đập liên hồi.
Đáp án thứ hai, tôi không dám ngẩng đầu nhìn là vì….
Cửa sổ.
Cửa sổ.
Tôi cắn chặt môi, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ra khung cửa sổ chìm trong bóng đêm.
Một khuôn mặt già nua với làn da nhăn nhúm, dán chặt vào lớp thủy tinh, hai mắt thâm trầm đang nhìn tôi.
Đúng là đang nhìn tôi.
- Á…. – Tôi vốn định hét lên.
Nhưng tôi đã không làm như thế, nguyên nhân là vì tôi không còn một chút khí lực nào để có thể há miệng kêu lên.
Tôi chỉ có thể làm một việc – ôm chặt lấy ống nghe.
Ngay cả một việc đơn giản nhất là nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy khuôn mặt đang vặn vẹo trên lớp kính cửa sổ tôi cũng không đủ dũng khí để thực hiện được.
- Sao cậu không nói tiếng nào nữa vậy? – Ất Tinh nghi hoặc hỏi.
- Mình…. – Ánh mắt của tôi vẫn không cách nào dời khỏi khuôn mặt của lão nhân.
- Thân thể cậu lại tiếp tục cảm thấy khó chịu sao? – Ất Tinh cảnh giác hỏi.
- Ừ. – Hai mắt lão nhân bất động.
- Cậu nói cách khác đi. – Ất Tinh quả nhiên rất thông minh.
- Ừ. – Tôi hàm hồ đáp, lúc này tôi nhìn thấy đồng tử của lão nhân đang co rút lại một cách nhanh chóng.
- Đừng sợ! Để mình gọi điện thoại báo cảnh sát giúp cậu! – Ất Tinh nhanh chóng cúp máy.
Giờ phút này, đầu óc tôi đã tỉnh táo lại được một chút.
Kỳ thật lão nhân này có gì đáng sợ?
Cho dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một người già.
Mặc dù hành động của lão quái gở, thậm chí không ngừng bám theo tôi, nhưng…dù sao thì lão cũng chỉ là một lão già gần đất xa trời!
Có một điều kỳ quái lúc này chính là đầu óc của tôi đã có thể bình tĩnh trở lại, đã bắt đầu thoát khỏi trạng thái sợ hãi vô cớ, nhưng trống ngực của tôi vẫn đập liên hồi, sự run rẩy vẫn không thể kết thúc.
Là bản năng ư?
Nhưng nếu vậy thì bản năng đang cố gắng nói cho tôi biết điều gì?
Nó nói tôi phải sợ hãi?
Lão nhân lại bắt đầu hà hơi vào lớp kính.
Lão bắt đầu viết.
- Cầu ta làm sư phụ. – Chữ viết nguệch ngoạc, xấu xí vô cùng.
Tôi co người lại sát vào góc giường, lắc đầu.
Vẻ mặt lão nhân hiện rõ vẻ nghi hoặc mờ mịt, dường như lão không thể hiểu được vì sao tôi lại có thái độ kiên quyết như vậy.
Một lão già si si ngốc ngốc và một thiếu niên có trái tim đang run lẩy bẩy cứ thế nhìn nhau qua lớp cửa kính.
Giằng co.
Chuông cửa chợt vang lên.
Tôi nghĩ nhất định là cảnh sát đã đến.
Lần này tôi sẽ không lơi lỏng cho lão một giây nào hết.
Tôi cố sống cố chết nhìn chằm chằm vào lão nhân, thậm chí còn cố nở một nụ cười có vẻ thân thiện.
Phía dưới lúc này đã vang lên tiếng nói chuyện, tựa hồ đám người lớn chết dịch dưới nhà đang la lối ỏm tỏi, có lẽ bọn họ đang suy luận đầy xỏ xiên về tính cách của một học sinh cao trung như tôi.
Không quan trọng, chỉ một lát nữa sẽ có câu trả lời chính xác.
Tôi lẳng lặng đợi chờ tiếng gõ cửa, chờ đợi vẻ mặt kinh ngạc của đám người lớn chết dịch đó cùng với những lời xin lỗi liên tiếp.
Lão nhân tiếp tục dán người vào lớp kính.
Trái tim tôi vẫn tiếp tục chiến đấu điên cuồng.
Không biết có phải là do ảnh hưởng bởi không gian quỷ dị trong căn phòng hay không, mà tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp.
Có lẽ câu nói “sống một ngày dài như cả một năm” chính là để ám chỉ đến tình huống này. Nhưng tại sao đám người lớn chết dịch kia mãi vẫn không lên đây giải cứu tôi?
Bạn đoán xem tôi có thể chờ được đám người lớn cứng nhắc, cổ hủ, kiêu căng và vô cảm kia không?
Thanh âm phía dưới đã dần dần giảm hẳn tần suất.
Tôi nghĩ chắc cảnh sát đã lại một lần nữa bị cha tôi mời trở về.
Tôi biết, một lần nữa gia đình tôi lại bỏ rơi tôi.
“Cốc, cốc….”
Tiếng gõ cửa mà tôi đang mong chờ đã vang lên!
Tôi cố gắng đè nén sự vui sướng trong lòng xuống, từ từ đi về phía cửa phòng, tránh làm lão nhân sợ hãi đào tẩu.
Tôi mở cửa, là mẹ tôi.
- Mẹ, mẹ xem đi! Có một lão nhân kỳ quái cứ áp sát cửa sổ, làm con sợ muốn chết! – Tôi chỉ tay về phía cửa sổ, lần này, lão nhân chỉ ngây ngốc nhìn tôi, không hề biến mất như tia chớp nữa.
Người mẹ tôi tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, ánh mắt loạn chuyển, rút ra một tờ giấy bạc một ngàn, lè nhè nói:
- Vừa mới thắng đậm, cho mày một ít lấy may, thích mua gì đó thì mua, còn thì cất đi…
Tôi vội cầm lấy tay mẹ, vội vàng nói:
- Mẹ, mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ đi! Có người bám vào đấy!
Mẹ tôi tùy ý lắc lắc đầu nhìn phòng tôi một lượt, đoạn nói:
- Ừ. – Rồi lảo đảo liêu xiêu đi xuống nhà.
Bà giữ nguyên dáng vẻ như vậy để đi xuống cầu thang.
Cảm giác buồn bã đã hoàn toàn che lấp đi sự sợ hãi. Tôi nhìn cánh cửa, tâm trạng như đang đứng trên một khối băng lạnh lẽo.
Tôi đóng cửa lại, ngồi xuống đất, nhìn người bạn duy nhất của tôi lúc này – lão nhân.
Đúng, lão nhân chính là bạn của tôi.
Gia đình đã quay lưng lại với tôi, tâm trí tôi đã hoàn toàn nguội lạnh, thậm chí nghĩ đến cả cái chết.
Lão nhân dường như nhìn thấy sự bi ai của tôi, vì vậy, hai con mắt như mắt cá chết của lão cũng biến thành tang thương, trở thành ánh mắt đúng nghĩa của một lão nhân nên có.
Không biết có phải vì sự thay đổi đó hay không mà trái tim đang đập tán loạn của tôi trở lại bình thường.
Lão nhân tiếp tục hà hơi, dùng tay viết:
- Đừng quá đau buồn.
Tôi vô thức lắc đầu.
Lão nhân – tôi, sự giằng co giữa hai chúng tôi đã chấm dứt, cả hai chỉ nhìn nhau im lặng trong đêm.
Suốt một đêm, lão nhân đã nép sát vào lớp kính trên cửa sổ, tồn tại cùng với tôi.
Chú thích:
(1): Xả linh là một môn nghệ thuật biểu diễn của Trung Quốc, người chơi dùng hai thanh gỗ nối với nhau bằng một sợi dây, dùng hai tay nắm hai thanh gỗ lay động, tung hứng một khối gỗ ngắn lõm ở giữa, hình thành các kỹ thuật tung hứng xoay tròn rất đẹp mắt.