Đinh Nguyên nghe vậy đột nhiên xoay người, nhìn Mặc Tinh lạnh nhạt nói:" Chẳng lẽ người Bình Sa phái đều là tâm địa ác độc như vậy sao, ngươi đành lòng để cho Thịnh sư huynh một đời phải mang tiếng xấu, càng từ nay về sau không thể quay lại Thúy Hà phái hay sao!?"
Hắn nhập môn là đệ nhất kiện sự, đã từng bị lão đạo sĩ ép buộc học thuộc hết môn quy, nên đương nhiên hiểu được " cửu nhận chi hình " là gì.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn so với người khác càng phẫn nộ hơn! Cho dù cùng Thịnh Niên tương giao bất quá chỉ là vài ngày ngắn ngủi, nhưng Đinh Nguyên sớm bị tính cách phóng khoáng, hào hiệp của Thịnh Niên cảm phục, lại càng khâm phục hắn là người xử sự công minh, đỉnh thiên lập địa.
Nguyên nhân với cá tính của chính mình, có lẽ cả đời cũng không có được tấm lòng phóng khoáng, trượng nghĩa vô tư như vậy. Trong lòng làm sao không cảm thấy có một vị sư huynh như vậy đích thật là chuyện đáng tự hào.
Mặc Tinh đến bây giờ vẫn muốn giấu diếm mọi chuyện, càng khiến Thịnh Niên kêu oan vô vọng, như thế nào mà Đinh Nguyên không giận cho được?
Mặc Tinh nhắm mắt lại, từ từ nói: " Ta biết hết thảy toàn bộ chuyện này đều do ta gây lên, Thịnh sư huynh bị oan lại càng do ta làm hại, nhưng ta không thể phản bội sư phụ. Ngươi nếu oán hận, cứ việc giết ta, vì Thịnh sư huynh của ngươi mà trút giận.”
Đinh Nguyên cắn răng hừ lạnh:" Ta giết ngươi sợ rằng sẽ làm bẩn đôi tay của chính mình, chỉ sợ ngay cả Thịnh sư huynh là người bị hại, hắn cũng chưa chắc đồng ý giết ngươi cho hả giận. Nơi này không chào đón ngươi, ngươi mau cút đi!"
Mặc Tinh trong lòng chua xót, càng không biết thiên lục rộng lớn, nhưng mình có thể đi về nơi đâu? Nàng cố gắng gượng đứng dậy, thì từ đâu một bàn tay ấm áp đưa đến đỡ lấy nàng. Nhìn sang bên thì thấy Tô Chỉ Ngọc đang mỉm cười, đôi mắt đen trong suốt nhìn mình.
Chỉ nghe Tô Chỉ Ngọc ôn nhu nói:" Mặc tỷ tỷ, Đinh ca ca cũng là bởi vì huynh đệ tình thâm, quả thực lo lắng cho Thịnh sư huynh, nên mới nói như thế. Mặc kệ ngươi tương lai muốn đi đâu, hiện tại cũng cần phải để cho thân thể được chăm sóc cho tốt.
Nhâm Tranh đứng ở một bên lắc đầu, cười khổ nói:" tình nghĩa hại người, cho dù ai cũng không cưỡng lại được." Nhưng lại cảm thấy đau lòng, dẫn đến một trận ho hắng kịch liệt.
Tô Chân thấy thế cũng lôi kéo Thủy Khinh Doanh, bước theo ra khỏi phòng.
Mặc Tinh trong lòng ấm áp, khẽ thở dài nói: " Tô cô nương, ngươi cùng Thịnh sư huynh còn có Đinh sư đệ bọn họ đều là những người tốt khó có được."
Đinh Nguyên ở nơi đó cúi đầu khẽ hừ một tiếng, cũng không có lên tiếng.
Mặc Tinh bên môi lại lộ ra một nụ cười lãnh đạm:" Bất quá, ta đích thật là muốn đi, vô luận như thế nào ta cũng nên đi tìm Thịnh sư huynh chịu tội, mặc hắn xử trí như thế nào, ta đều cam tâm tình nguyện.”
Tô Chỉ Ngọc ưu tư nói: " Nhưng Mặc tỷ tỷ, thân thể của ngươi bây giờ làm sao có thể chịu được việc phải ngự kiếm đi xa ngàn dặm ?"
Mặc Tinh không biết đang suy nghĩ gì, ngọc dung lại cười nói: " Ta một khắc cũng chờ không được rồi, hận không thể lập tức bay đến trước mặt Thịnh sư huynh, hướng hắn sám hối nhận tội, chờ giải quyết xong hết chuyện này, lúc đó ta liền không còn gì phải lo lắng nữa."
Tô Chỉ Ngọc nghe nàng nói, khẽ thở dài:" Mặc tỷ tỷ, ngươi cần gì phải như thế? Có lẽ, Thịnh đại ca cũng không có thống hận ngươi đến vậy, bất cứ chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết, không nên suy nghĩ quá tiêu cực."
Mặc Tinh lắc đầu nói:" Sợ là bế tắc, không giải quyết được, nhưng ta cuối cùng vẫn muốn gặp Thịnh sư huynh một lần."
Đinh Nguyên đột nhiên mở miệng nói: " Hảo, ta liền dẫn ngươi đi gặp thịnh sư huynh."
Hắn đang muốn đi tìm Bố Y đại sư hỏi chuyện tình mẫu thân, nghĩ lại mang Mặc Tinh theo cũng không ảnh hưởng gì, nói không chừng đối phương có thể thay đổi chủ ý, vì Thịnh Niên mà đứng ra minh oan, đòi lại sự trong sạch cho sư huynh hắn cũng không chừng. Hơn nữa mặc kệ thế nào, còn hơn là để cho nàng quay trở về Bình Sa Đảo.
Mặc Tinh ngẩn ra, không nghĩ tới Đinh Nguyên lại đồng ý cùng mình đi tới Tê Phượng Cốc, trong lòng có chút cảm động, gật đầu nói:" Đa tạ ngươi, Đinh sư đệ."
Đinh nguyên lạnh lùng nói:" Mặc cô nương, ngươi tạ ơn ta sợ rằng không đảm đương nổi a!"
Mặc Tinh hiểu được đinh nguyên đối với mình còn có khúc mắc, điều này cũng không trách hắn được, hết thảy khổ sở cũng chỉ có thể chính mình gánh chịu thôi. Nàng làm bộ không có nghe thấy, Tô Chỉ Ngọc dìu nàng miễn cưỡng đứng dậy.
Tô Chỉ Ngọc thấy bộ dáng Mặc Tinh tiều tụy bất lực, trong lòng khẽ thở dài:" Mặc tỷ tỷ, ngươi có thể duy trì được không, hay là để Chỉ Ngọc tiễn ngươi một đoạn đường nhé?"
Mặc Tinh miễn cưỡng cười nói:" Cám ơn ngươi, nhưng không cần đâu."
Tô Chỉ Ngọc thấy nàng tính cách quật cường, mạnh mẽ, nên cũng không khuyên bảo thêm nữa, lấy ra một viên " vô ưu đan ", nói:" Mặc tỷ tỷ, đã như vậy, Chỉ Ngọc cũng không miễn cưỡng, ngươi hãy phục viên đan dược này vào đi, nó sẽ giúp ngươi nhanh chóng khôi phục nguyên khí.”
Mặc tinh do dự một chút, từ từ tiếp nhận, thấp giọng nói: " Tô cô nương, ta không đáng để ngươi làm như vậy."
Tô Chỉ Ngọc cười nói:" Chỉ Ngọc nếu gọi ngươi là tỷ tỷ, hiển nhiên trong lòng cũng đem ngươi coi như thân tỷ tỷ.”
Trong đôi mắt Mặc Tinh, đột nhiên lóe lên một màn sương mờ lệ quang ẩn hiện, nàng vội vàng quay đầu về, cố lấy lại thanh âm bình tĩnh:" Hảo, vậy tỷ tỷ ta liền không khách khí nữa." Tuy trong lời nói còn run run, nhưng đôi môi anh đào đã mang chút tươi cười.
Đinh Nguyên nóng lòng muốn chạy tới Tê Phượng Cốc, lập tức cùng Nhâm Tranh và đám người Tô Chân nhất nhất từ biệt. Tô Chân đã tìm được con gái, cũng không muốn ở lâu bên ngoài, liền cũng hướng Nhâm Tranh cáo từ rồi quay về Tụ Vân Phong.
Tô Chỉ Ngọc thấy cha mẹ đang cùng Nhâm Tranh nói lời tạm biệt, Mặc Tinh đứng tách ra ở một bên, nàng lặng lẽ đi tới trước mặt Đinh Nguyên, cười nói:"đinh ca ca, Chỉ Ngọc cũng phải nói lời tạm biệt với ngươi rồi."
Đinh Nguyên cười nói:" Ngươi cần gì phải trịnh trọng như vậy, khi nào rảnh, cứ việc tới Thúy Hà Sơn tìm ta là được rồi."
Tô Chỉ Ngọc cũng không phản đối, nhẹ nhàng gật đầu nói:" Chỉ Ngọc sẽ nhớ kỹ. Đinh ca ca, Chỉ Ngọc chúc ngươi cùng Tuyết nhi cô nương đầu bạc răng long, bách niên giai lão. Tương lai có cơ hội, chớ quên mời nàng cùng tới Tụ Vân Phong làm khách một chuyến, Chỉ Ngọc nhất định tiếp đãi như thượng khách.”
Vừa nói, lại vừa tháo vòng Linh Tê Trạc từ trên cổ tay ra đặt vào trong tay Đinh Nguyên, cười nói:" Linh Tê Trạc này công dụng vô cùng thần diệu, liền đưa cho Đinh ca ca ngươi giữ làm kỉ niệm. Tâm pháp khẩu quyết sử dụng nó, Chỉ Ngọc đều ghi trong giấy, đã đem đặt ở trong chiếc túi da của ngươi."
Đinh Nguyên ngẩn ra, trong lòng kỳ quái Tô Chỉ Ngọc từ lúc nào đã biết chuyện của hắn với Tuyết nhi rồi? Khi tỉnh lại, đã thấy người ấy quay đi, chỉ còn sót lại một chút hương thơm của nàng.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc vòng Linh Tê Trạc đang nằm trong tay mình, linh lung tinh mỹ vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm của chủ nhân. Mơ hồ tán phát ra một thứ ánh sáng nhu hòa.
Nhâm Tranh cùng vợ chồng Tô Chân nói xong, đi tới trước mặt Đinh Nguyên nói:" Đinh Nguyên, ta cũng không giữ ngươi nữa. Qua một thời gian, ta cũng sẽ đi ra ngoài điều tra tung tích của mẫu thân ngươi. Ngươi nếu có phiền toái hoặc là có chút manh mối gì, thì hãy nhắn tin đến Thủy Tinh Cung cho ta.”
Đinh Nguyên gật đầu, hướng mọi người chắp tay vái chào, cất cao giọng nói:" Đinh Nguyên cáo từ, các vị nhớ bảo trọng!" Dứt lời, tế khởi Tuyết Nguyên tiên kiếm, hóa thành một đạo ánh sáng màu tím nhạt, cùng Mặc Tinh song song cách ly khỏi thủy tinh cung thoáng cái đã đi rất xa rồi.
Ánh mắt Tô Chỉ Ngọc lặng lẽ nhìn theo thân ảnh của Đinh Nguyên dần dần biến mất trong từng ngọn sóng đang cuồn cuộn chảy, ánh mắt cô đơn, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Bất giác giật mình khi nghe thấy tiếng thở dài của mẫu thân ở bên tai:" Ngọc nhi, chúng ta cũng nên đi thôi."
Tô Chỉ Ngọc giật mình tỉnh lại, rõ ràng chính mình đối với Đinh ca ca một tấm chân tình, tựa hồ trút ra mãnh liệt như sóng nước Đông Hải, không thể giữ lại cũng không có thể quay đầu!
Lại nói, Đinh Nguyên đang ngự kiếm đi nhanh, đột nhiên nghĩ đến Mặc Tinh thân thể chưa lành, nên đành phải giảm tốc độ.
Mặc Tinh tại phía sau hắn, vốn thấy Đinh Nguyên đã đi xa, chính mình chỉ có thể cố gắng đuổi theo mà thôi, nhưng lúc này Đinh Nguyên đột nhiên giảm tốc độ, nàng hiển nhiên cũng có thể hiểu được dụng ý của Đinh Nguyên, không khỏi thầm nghĩ:" Vị Đinh sư đệ này bề ngoài tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong lại có một tấm lòng ấm áp (chính là trong nóng ngoài lạnh), Thúy Hà phái không hổ là một đại phái của thiên lục, như Thịnh sư huynh cùng Đạm Ngôn chân nhân có người nào không phải là anh hùng hào kiệt!"
Nghĩ như vậy, Mặc Tinh càng cảm thấy đối với Thịnh Niên không còn mặt mũi nào nữa, trong lòng vừa muốn sớm đi gặp hắn, lại vừa sợ phải gặp lại, tâm tình hết sức mâu thuẫn. Hai người từ ngàn dặm xa xôi đi tới Tê Phượng Cốc, nhưng lại không thấy một bóng người, căn nhà bên hồ sớm đã không còn ai, dường như mọi người đều đã bỏ đi hết, ngay cả Bố Y đại sư cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Hai người ở trong cốc dạo qua một vòng, cũng không thấy đầu mối gì, Đinh Nguyên nói: " Thịnh sư huynh cùng Bố Y đại sư có lẽ đã bỏ đi rồi, xem ra cũng không cần phải tìm nữa."
Mặc Tinh nhất thời ngỡ ngàng, hướng Đinh Nguyên nói: " Làm phiền Đinh sư đệ rồi, xem ra ta cùng với Thịnh sư huynh không có duyên gặp lại rồi."
Đinh Nguyên vốn nóng lòng muốn chạy tới để gặp mẫu thân, trong lòng cũng hết sức thất vọng, hắn nghe Mặc Tinh ngữ khí buồn bã, ánh mắt phiền muộn, nhất thời cảm giác chán ghét, thống hận đối với nàng giảm đi vài phần, lạnh lạnh nhạt nói: " điều đó cũng không hẳn, mặc dù nói bọn họ đã bỏ đi, nhưng lão đạo sĩ nhất định sẽ biết được Thịnh sư huynh đang ở nơi nào, ta trở về núi hỏi lão là biết ngay thôi."
đôi mắt thất thần của Mặc Tinh chợt sáng lên, nhưng rốt cuộc lại khẽ thở dài:" Ta giờ sao có thể tới Thúy Hà sơn được. Đinh sư đệ, tiểu muội cầu ngươi một việc, ngày khác nếu ngươi có tin tức của Thịnh sư huynh, chớ quên nói cho ta biết một tiếng có được không."
Đinh Nguyên cười hắc hắc nói: " Ta cũng vậy. Sẽ không đi Bình Sa Đảo, đó là một địa phương quá không sạch sẽ."
Mặc Tinh biết hắn đối với Bình Sa Đảo thành kiến quá sâu, cũng chẳng trách hắn được, buồn rầu nói:" ta cũng không muốn quay trở về Bình Sa Đảo nữa, từ thời khắc ta trẩm mình xuống Đông Hải, ta đã hạ quyết tâm, cuộc đời này sẽ không còn liên quan gì tới Bình Sa kiếm phái nữa. Sau này, ta sẽ ở lại Tiểu Ngư thôn bên bờ Đông Hải, cùng cha mẹ cả ngày quăng chài (không biết dân TQ có chài không nhề,haha), thả lưới, tắm mình trong ánh nắng sớm mai, cùng nhau sống một cuộc sống yên bình."
Đinh Nguyên nói: " Nếu như vậy, ngươi tại sao không chịu đứng ra minh oan cho Thịnh sư huynh?"
Mặc Tinh quay đầu nhìn vào khoảng không của sơn cốc, trong rừng sâu, một tiếng chim kêu u oán nhu tiếng lòng của một ai đó, Mặc Tinh trong lòng chua xót, nói:" Đinh sư đệ ngươi không nên ép ta. Ngay cả Bình Sa kiếm phái có không phải, dù sao cũng là sư môn của ta, sư phụ lão nhân người càng đối với ta có ơn dưỡng dục, ta há có thể cô phụ người!"
Đinh Nguyên lặng lẽ hỏi :" Nhà ngươi ở đâu?"
Mặc tinh không để ý chút máu đang chảy ra nơi khóe môi, cảm kích cười, rõ ràng Đinh Nguyên đã đáp ứng thỉnh cầu của chính mình, vội vàng đem vị trí Tiểu Ngư thôn nói cho hắn biết.
Đinh Nguyên gật đầu nói: " Ta sẽ chuyển cáo Thịnh sư huynh, tương lai nếu có thể gặp lại, cũng hy vọng ngươi sẽ thay đổi chủ ý mà đứng ra làm chứng cho Thịnh sư huynh.”
Mặc tinh cúi người tạ ơn, nói:" Đinh sư đệ, đa tạ ngươi, ta đi trước một bước vậy." Nói xong liền giá khởi Tâm Oánh kiếm phiêu nhiên bay lên, vẫn không quên liếc mắt về phía Tê Phượng Cốc lần cuối cùng .
Chỉ còn lại một Đinh Nguyên, không khí trong sơn cốc lúc này hết sức tĩnh mịch, trống trải nhưng lại cam thấy có chút thú vị.
Hắn thu thập hành lý, thầm nghĩ:" Rời Thúy Hà sơn nhiều ngày như vậy ta cũng cần phải trở về thôi." Nghĩ tới sắp được gặp lại Cơ Tuyết Nhạn, trong lòng hắn bỗng nhiên nóng lên, không do dự, liền ngự kiếm quay về Thúy Hà.
Nhanh như chớp Tọa Vong Phong, Thúy Hà sơn dần dần hiện ra trong tầm mắt. Còn chưa tới Tư Ngộ động, Đinh Nguyên đã nhìn thấy phía xa xa trên tảng đá đặt trước động khẩu một già một trẻ đang ngồi, tinh thần tập trung vào ván cờ, không phải Tằng Sơn cùng Cơ Tuyết Nhạn thì có thể là ai được nữa?
Gần như đồng thời, Cơ Tuyết Nhạn cũng biết được chuyện này, khuôn mặt xinh xắn ngước lên, nhất thời lộ ra một màn mừng rỡ kinh tâm động phách.
Nàng không thể chờ đợi thêm được nữa, liền ném quân cờ sang bên rồi bay lên, kinh hô: " Đinh Nguyên!"
Tằng Sơn vội la lên:" Nha đầu mau trở lại, đến lượt ngươi đi rồi."
………………………………………… �……………….