Vô Tâm vừa nhảy xuống hố lớn, chỉ cảm thấy xung quanh không ngừng lướt xuống vùn vụt, hố sâu hình tròn lan rộng ôm lấy miếu Ngũ Hiển Linh Quan vào giữa, y tựa như tiến vào một hồ nước cạn khô. Gò đất khi chìm xuống không ngừng nứt toác bắn ra bùn đất tung tóe, tựa như một vật còn sống, Vô Tâm đang âm thầm tìm kiếm, đột nhiên chạm vào một cánh tay.
Đó là một cánh tay trái, phía trên dính đầy đất và máu. Y mừng rỡ khôn xiết, đưa tay kéo lên, miệng hô:
- Tiểu hòa thượng! – Cánh tay được kéo lên, dưới anh trăng lờ mờ đã thấy được nửa khuôn mặt.
Một nửa khuôn mặt của nữ nhân. Từ vầng trán đến mũi, đến miệng đều chỉ còn một nửa. Nơi vết cắt cũng không có quá nhiều máu, từ cánh tay kéo xuống thẳng đến hông đều chỉ còn là một nửa da thịt tái nhợt.
Đó chính là một nửa thi thể của A Hồng.
A Hồng đầu tiên bị Vô Niệm chém ngang hông, sau đó lại bị Vô Tâm dùng kiếm thuật chém làm hai mảnh, một mảnh này chỉ không đến mười cân nặng, bị Vô Tâm dùng sức kéo lên rất dễ dàng. Bất đồ nhìn thấy một khối tàn thi như thế, mặc dù biết A Hồng vốn chỉ là “Tá Thi Hoàn Hồn”, Vô Tâm vẫn sợ đến tim đập thình thịch, toát hết mồ hôi lạnh.
Vô Niệm rốt cuộc rơi xuống chỗ nào? Vô Tâm đặt mảnh thi thể sang một bên, liều mạng quan sát mặt đất. Gò đất rộng khoảng hơn mười trượng vuông, Vô Niệm rơi xuống nhất định là ở gần gò đất, Vô Tâm sợ nhất chính là trường hợp Vô Niệm rơi vào một cái khe nào đó, như vậy thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, có tìm cũng không thể tìm được. Càng lúc y càng cảm thấy khẩn trương, kêu lên:
- Tiểu hòa thượng! Con lừa trọc nhỏ! Ngươi đang ở đâu?
Bất thình lình, y nghe được một tiếng rên khẽ. Vô Tâm giỏng tai, lần theo tiếng rên đó, đã thấy một cụm đất bật lên, một bàn tay từ trong đó vươn ra. Đi theo bàn tay là ống tay áo cà sa, cánh tay cũng rất thô kệch. Vô Tâm nhìn kỹ rồi mới bắt lấy, dùng sức kéo lên.
Đúng là Vô Niệm, nguyên lai gò đất khi chìm xuống, ở mặt trên vẫn còn một lớp bụi, Vô Niệm vừa rồi rơi xuống bất động, bị một lớp bụi đất phủ lên, trong cơn mơ màng nghe được tiếng kêu của Vô Tâm, nên mới gắng gượng giơ tay lên. Vô Tâm kéo Vô Niệm ra, nói:
- A di đà phật, may là con lừa ngốc này vẫn còn sống, ta vốn không muốn nghĩ đến kiếp sau lại phải biến thành trâu ngựa để báo đáp ơn cứu mạng của ngươi. – Trong lúc nhất thời mừng rỡ, y cũng vô ý niệm ra một câu Phật hiệu.
Vô Niệm mở mắt, nói đứt quãng:
- Đây là đâu.
Vô Tâm đáp:
- Chẳng biết đây là nơi quái quỷ nào nữa. Nào, để ta cõng ngươi lên.
Lúc này từ đỉnh gò đất lên đến bờ trên cao chừng hơn hai trượng. Nếu chỉ một mình Vô Tâm thì với khoảng cách hai trượng này y có thế dễ dàng phi thân thoát khỏi, nhưng trên lưng còn cõng thêm Vô Niệm, y tự biết mình không thể có bản lĩnh đó. Suy nghĩ một chút, Vô Tâm đưa tay xé một mảnh trên áo cà sa của Vô Niệm, cột chặt tiểu hòa thượng vào người mình, nói:
- Tiểu hòa thượng, bám chặt nhé.
Muốn bò từ dưới đáy theo vách đất lên trên không phải là việc dễ dàng, nhưng Vô Tâm đạo thuật rất tạp nhạp, võ công cũng không tệ, bèn tiến đến sát mép hố, như một con thằn lằn bò lên trên. Vách hố ẩm ướt trơn trượt, không có nơi nào có thể mượn lực, bò lên rất khó khăn, ngũ chỉ của Vô Tâm vận lực cắm thật sâu vào vách đất mới bò lên được. Lên được ba bốn thước y đã thở hồng hộc, lo lắng không biết còn có thể kiên trì đến lúc nào, bất đồ từ phía trên phát ra tiếng “lanh canh”, một cây thiền trượng đưa xuống, chỉ nghe tiếng của Vô Phương ở phía trên nói:
- Mau bắt lấy!
Thanh thiền trượng chỉ dài sáu thước, đưa xuống cũng nhưng vẫn cách khoảng bốn năm thước. Vô Tâm trong lòng phấn chấn, khí lực sinh ra, tay chân linh hoạt, bò lên trên vài bước, tay đã chạm được vào thiền trượng. Y nghiến răng, truyền lực xuống hai chân, cả người khẽ rướn lên bắt lấy đầu thiền trượng, còn chưa kịp cám ơn may mắn đã thấy ở phía dưới vang lên một tiếng nổ, sau đó có vật gì đó quấn lấy hai chân y.
Tình cảnh đáng sợ như trong ác mộng khiến y sợ đến nỗi hồn phi phách tán. Trong lòng y chỉ kịp nhủ thầm hẳn là một con rắn, cúi đầu nhìn xuống, chỉ là một nhánh cây dài. Nhánh cây này vừa dài vừa mềm, quấn vài vòng quanh chân hắn, quả thật có phần giống một con rắn sống, siết rất chặt.
Vô Phương ở phía trên kêu lên:
- Mau lên đây! – Thanh âm lão tràn đầy sự sợ hãi, Vô Tâm cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, y đưa một tay rút trường kiếm bên hông, ngoái xuống chém một nhát, nhánh cây đó lập tức bị chặt đứt, y vừa muốn vận lực xông lên, ở phía trên đột nhiên lại duỗi đến một nhánh khác, quấn luôn vào cánh tay của y.
Vô Tâm hoảng hốt kêu lên:
- Tiểu hòa thượng, mau hỗ trợ! – Hai tay của y, một tay nắm thiền trượng, một tay bị nhánh cây quấn chặt, siết sâu vào cả da thịt trên tay, bằng vào sức mình y lúc này, không cách nào có thể cởi bỏ ra được, chỉ hy vọng Vô Niệm có thể giúp một tay. Nhưng Vô Niệm không hề nhúc nhích, chỉ sợ ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không còn.
Đột nhiên, có hai khoen đồng tựa như hai con ong vàng từ một bên bay về phía hai người. Hai khoen đồng tựa như vật sống, vẽ một hình vòng cung giữa không trung, phát ra thanh âm “vù vù”, lướt qua nhánh cây, nhánh cây đang căng cứng nhất thời như bị đao bén cắt ngọt, bị cắt thành hai đoạn, đã gãy nhưng vẫn muốn vươn lên, cánh tay của Vô Tâm được giải thoát, kiếm khí lập tức vươn ra, chớp nhoáng xẹt lên, đoạn cây vươn lên lập tức bị kiếm khí chém nát. Vô Phương ở phía trên đột nhiên cảm thấy có bàn tay đặt lên vai, chính là Tông Chân, lão đang muốn lên tiếng đã nghe Tông Chân nói:
- Mau kéo hai người bọn họ lên!
Vô Phương lập tức cảm nhận từ cánh tay truyền đến một cỗ lực đạo, thiền trượng mang theo sức nặng của hai người ước chừng hơn hai trăm năm mươi cân, khí lực trên người lão vốn chưa hề chuyển động, song lúc này lại thấy lực lượng ở hai tay nổi lên cuồn cuồn, kéo Vô Tâm và Vô Niệm lên, hết sức dễ dàng.
Vô Tâm vừa lên đến nơi đã bật thốt ra:
- Mau, nhanh cứu tiểu hòa thượng!
Trên mặt Vô Niệm bị một tầng hắc khi che phủ, Tông Chân vươn tay điểm vào giữa trán tiểu hòa thượng, nói:
- Vô Phương, lấy Tam Miểu Mẫu Đà ra.
Vô Phương thấp thỏm bất an, cởi túi từ trên lưng, một mặt hỏi:
- Sư phụ, sư đệ còn có thể cứu được không?
Tông Chân không đáp, trên mặt vẫn trơ trơ như gỗ, không biết là đang suy nghĩ gì. Vô Tâm đứng một bên nhìn Tông Chân, đột nhiên từ trong đáy lòng cũng phát sinh một sự sợ hãi. Hòa thượng này hai mắt tựa như có thể nhìn xuyên tất cả, thực sự khiến cho y cảm thấy sợ hãi.
Tông Chân cầm Tam Miểu Mẫu Đà lắc một vòng trên người Vô Niệm, khi lắc đến ngực hai khối tròn bỗng xoay tít. Tam Miểu Mẫu Đà vốn gần giống với chuyển kinh luân, chuyển một vòng thì niệm một câu Phật hiệu, nhưng không thể xoay nhanh như thế được. Trong mắt Vô Phương hiện ra sự ngạc nhiên, hỏi:
- Sư phụ, chuyện gì thế?
Tông Chân nhíu mày, như đang nghĩ đến điều gì đó, song ngay lúc này, từ một bên lại vang lên một tiếng nổ như long trời lở đất.
Gò đất đã chìm xuống năm sáu trượng, cấu trúc của miếu Ngũ Hiển Linh Quan đã biến thành hố sâu, tiếng nổ phát ra có phần trầm đục. Vô Tâm ở một bên vốn đang khẩn trương, nghe thấy tiếng nổ, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy gò đất nằm giữa hố sâu tựa như một đóa hóa nở toác ra, vô số nhánh cây từ đó vươn ra, hệt như rắn ngọ nguậy, nếu vừa rồi có chừng đó nhánh cây quấn lấy y, chỉ sợ y đã bị xé nát thành muôn mảnh, làm sao cứu được Vô Niệm quay trở lại. Mắt thấy gò đất hé vỡ ra, ở giữa có ánh sáng, tựa hồ bên trong có vật gì đó, Vô Tâm trong lòng bất an nói:
- Đại sư, đó là Ba La Di hay sao?
Vô Phương cũng không biết đó có phải là Ba La Di hay không, đã thấy Tông Chân rời khỏi Vô Niệm, đi đến mép hố. Bên dưới hố sâu, nhưng nhánh cây duỗi ra càng ngày càng dài, đã gần lên đến mặt đất, chằng chịt khắp nơi. Tông Chân nhìn một chút, đột nhiên nói:
- Đạo sĩ đã lĩnh hội được Ngũ Lôi Thiên Tâm đại pháp hay chưa?
Vô Tâm chấn động mạnh nhìn về phía Tông Chân, Tông Chân đang nhìn xuống phía dưới, gió từ phía dưới không ngừng thốc lên, thổi áo cà sa tung bay, càng khiến cho tăng nhân thiếu niên này lộ vẻ xuất trần tuyệt thế. Y thấp giọng nói:
- Tại sao đại sư nghĩ ta biết loại pháp thuật này?
Tông Chân đáp:
- Mặc dù đạo sĩ sử dụng tinh cương trường kiếm, sử dụng nhiều bàng môn kỳ thuật, nhưng đạo thuật võ công rõ ràng là được chân truyền từ Chính Nhất giáo.
Vô Tâm ngừng một chút, lại nói:
- Không dám gạt đại sư, ta vốn xuất thân từ Chính Nhất giáo, nhưng đại sư có một điều không biết, Ngũ Lôi Thiên Tâm đại pháp chỉ truyền cho Thiên Sư của Chính Nhất giáo, ta không đủ tư cách để học.
Tông Chân thở dài nói:
- Thật đáng tiếc, Ngũ Lôi Thiên Tâm đại pháp của Chính Nhất giáo các ngươi là thuật pháp có thể khắc chế tốt nhất Mộc Long Huyễn Hình.
Lúc này từ giữa gò đất bắt đầu tỏa sáng, một thanh âm nhỏ, mới nghe tựa như tiếng Phạn xướng, hoàn toàn không có chút tà khí, tựa như người ở nơi thâm nghiêm tĩnh mịch niệm tụng kinh thư.
Thấy thân ta, sinh tâm Bồ Đề.
Nghe tên ta, bỏ ác tu thiện.
Nghe thấy ta nói, đạt đại trí tuệ.
Hiểu lòng ta, tức thân thành Phật.
Nghe thanh âm này, Vô Tâm vẫn như trước, song Vô Niệm lại lộ ra vẻ tươi cười, đứng dậy. Vô Phương đứng bên cạnh nhưng hắn vẫn như người trong mộng, cơ hồ không chận ra. Tông Chân đột nhiên quát lớn như sấm giữa mùa xuân:
- Yêu nghiệt! – Hắn nhấc thiên trượng cắm mạnh xuống mép hố. “Phập” một tiếng, thiền trượng không cắm sâu vào mặt đất, song khoen đồng phía trên bị gió thổi rung lên phát ra âm thanh leng keng chói tai. Vô Phương vừa nghe thanh âm từ khoen đồng phát ra lập tức tựa như bị hất một chậu nước lạnh vào đầu, tỉnh lại, cả kinh kêu lên:
- Sư phụ, đây là Thắng Quân Bất Động chú!
Sắc mặt Tông Chân ngưng trọng, quát lớn:
- Tà ma ngoại đạo, dám nói cái gì mà tức thân thành Phật!
Trên đỉnh gò đất nứt ra đột nhiên bừng sáng, những nhánh cây cũng vụt sáng, gò đất lúc này giống hệt một đài sen. Vô Phương đột nhiên cả kinh kêu lên:
- Sư phụ! Nơi đó có người!
Trong ánh sáng chói lòa, một bóng ngươi từ từ nổi lên cao.
Trên người kẻ này tán xuất ra kim quang, nhưng vẫn nhận thấy người đó mặc cà sa, toàn thân tỏa sáng, khiến cho người ta xuất hiện tâm lý muốn lễ bái. Nét mặt Vô Phương cũng không biết là khóc hay là cười, cố gắng cầm cự, nhưng hai đầu gối lại nhũn ra, cả người chậm rãi quỳ xuống. Tông Chân không hề nghĩ đến Ba La Di huyễn hình lại biến thành bộ dáng tăng nhân, Chuyết Hỏa định của hắn đã đến cảnh giới Vô Tướng, đương nhiên sẽ không bị hình thể mê hoặc, tuy nhiên Vô Phương và Vô Niệm chưa đến cảnh giới này. Vô Phương còn cầm cự được một chút, song Vô Niệm lại hệt như bị choáng váng ngồi xuống, nếu không phải vì trên người đang có thương thế nặng, chỉ sợ đã dập đầu vái lia lịa.
Thanh thiền trượng cắm ở mép hố dần dần im ắng như một cây gỗ khô. Tông Chân duỗi chỉ, bắn vào những khoen đồng trên thiền trượng, tiếng vang lanh canh nổi lên, áp đảo một chút tiếng Phạn xướng ở gò đất, giúp cho vẻ thống khổ trên mặt Vô Phương giảm bớt. Song Tông Chân biết thanh âm phát ra từ thiền trượng cũng chỉ là nhất thời, không thể kéo dài được, khi đó Vô Phương sẽ từng bước bị tiếng Phạn xướng dẫn dắt nhập ma đạo, khi đó sẽ không nghe được tiếng vang từ thiền trượng nữa, không cách nào gọi trở về lại được. Bản thân Tông Chân không bị Phạn âm lay chuyển, nhưng hắn biết hai đệ tử của mình khó thoát khỏi tai kiếp này.
Khuôn mặt Vô Niệm lúc này đã đỏ bừng. Tà khí trên người hắn vẫn chưa được bức sạch, lại thêm Phạn xướng mê hoặc, đã sắp hỏng mất. Tu hành Chuyết Hỏa định chính là đoạn tuyệt vạn ý nghĩ, chấm dứt lửa giận trong lòng, nhưng lúc này hắn nào có thể làm được như thế nữa? Trong đầu hắn là đủ loại tình cảnh từ thuở nhỏ đến nay, Tông Chân, Vô Phương, Tiểu Thanh, những người này cứ ùn ùn kéo đến trong đầu hắn, chỉ trong chốc lát nhưng dường như chuyện gì cũng đều nghĩ đến, đủ mọi cảm giác từ nhỏ đến lớn, bất bình, kích phẫn, ái dục, buồn rầu, hỉ nhạc, tất cả đều hiện lên, phức tạp, mâu thuẫn trăm bề, nhất thời nước mắt tuôn ra đầy mặt, tâm hỏa bị Chuyết Hỏa định đè nén nhất thời bừng bừng bốc lên.