Nhưng mặc cho hắn dậm chân, Cơ Tuyết Nhạn cũng không thèm để ý tới, giờ phút này trong mắt nàng chỉ còn lại có một mình Đinh Nguyên, đối với tiếng gọi của Tằng Sơn hoàn toàn không nghe thấy.
Tằng Sơn nhặt quân cờ bị Cơ Tuyết Nhạn bỏ xuống, nói: " Thiệt là, ta đã sớm nói cho nha đầu nầy biết được tung tích của Đinh tiểu tử, nhưng vì sao vẫn cuống lên như vậy.”
Hơn nữa Đinh Nguyên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, một mùi thơm đã xộc vào trong mũi hắn, thân thể mềm mại của Cơ Tuyết Nhạn đã không còn để ý tới mọi thứ vọt vào trong lòng hắn.
Đinh Nguyên ôm chặt nàng vào lòng, cười nói:" Tuyết nhi, vài ngày không gặp ngươi lại càng xinh đẹp a."
Cơ Tuyết Nhạn vốn oán khí chồng chất, muốn tìm Đinh Nguyên phát tác. Không ngờ khi gặp rồi, ngay cả năm thành oán gíận cũng không còn nữa. Nàng tâm trạng vừa vui mừng lẫn sợ hãi, sau một lúc thì dần khôi phục lại, đôi môi đỏ cong lên gắt giọng:" Đinh Nguyên, ngươi thật là xấu xa. Tuyết nhi từ nay về sau không thềm để ý tới ngươi nữa.” Lời tuy nói như vậy, nhưng hai tay sớm đã nắm chặt lấy Đinh Nguyên, chỉ sợ hắn chạy lại chạy mất lần nữa.
Đinh Nguyên ôm Cơ Tuyết Nhạn đến trước Tư Ngộ Động, cười nói:" Ta như thế nào mà lại xấu xa chứ?
Cơ Tuyết Nhạn hừ nói:" Ngươi ngay cả ta cũng không nói một tiếng, liền bỏ đi không ảnh không tung, nhiều ngày như vậy cũng không biết sống chết ra sao? Báo hại người ta cả ngày hốt hoảng, lo sợ cho ngươi, như vậy còn chưa đủ xấu xa hay sao? Nói đến đây lửa giận lại bùng lên, hung hăng nhéo mạnh lên cánh tay Đinh Nguyên một cái.
Đinh Nguyên "ai yêu" một tiếng nói:" Ngươi lại biến thành cọp cái từ khi nào rồi?"
Cơ Tuyết Nhạn đắc ý nói:" Đây là cho ngươi một điểm giáo huấn, xem ngươi sau này còn dám chạy loạn đi nữa hay không?” Vừa nói vừa đưa cái mũi nhỏ xinh xinh trên người Đinh Nguyên hít hít, thản nhiên nói: “Coi như ngươi thành thật, lúc này liền tạm thời tha cho ngươi."
Đinh Nguyên hắc nhiên nói:" Ngươi còn hồ đồ như vậy, cẩn thận không ta sẽ đánh vào cái mông của ngươi a!"
Cơ Tuyết Nhạn cười khúc khích, chẳng những không sợ ngược lại còn hơi ưỡn bộ ngực về trước, ngẩng đầu khiêu khích nói:" Ngươi đánh hả, ta liền xem ngươi làm thế nào mà đánh được ta đây?"
Đinh Nguyên trong lòng nóng lên, nếu không phải Tằng Sơn lão nhân gia người đã ngoài tam giáp(180 tuổi) vẫn còn đang đứng đó, sợ rằng hắn đã sớm tác quái rồi.
Tằng Sơn ở bên kia thầm oán giận Đinh Nguyên, chờ không được đành phải lên tiếng:" Tuyết nha đầu, ván cờ này ngươi còn muốn chơi nữa hay không?"
Cơ Tuyết Nhạn kéo tay Đinh Nguyên nói: " Đinh ca ca đã trở về, ta nào còn tâm tư cùng người đánh cờ, chi bằng chúng ta ngày mai hãy tái đấu đi." Từ khi Đinh Nguyên xuất hiện, nụ cười trên mặt cô gái này cứ vang lên không dứt, Tằng Sơn nhìn đến ngẩn người, quên cả phản bác.
Đinh Nguyên cười nói:" Tằng lão đầu, lão như thế nào thấy ta một câu cũng không thèm nói, lại đi tìm Tuyết nhi gây phiền toái?"
Tằng Sơn hừ nói:" Ta với ngươi có cái gì để nói đây, mấy ngày nay Tuyết nha đầu mỗi ngày đều chạy ra phía sau núi chờ ngươi, lão nhân gia ta cũng có thêm một người bạn, không biết có bao nhiêu vui vẻ, ngươi trở về hay không cũng không quan trọng."
Đinh Nguyên cười nói:" Ta tưởng rằng Tằng lão đầu ngươi là đắc đạo cao nhân, không giống người thường. Không nghĩ tới ngươi cũng là kẻ có mới nới cũ."
Tằng Sơn hai mắt trên dưới đánh giá Đinh Nguyên, ha hả cười nói:" Hảo tiểu tử, ngươi nói một hồi cuối cùng lại biến thành lão nhân gia ta không đúng. Nhưng nguyên lai lại có chút tiến bộ, lần này lén chuồn xuống núi coi như không tính.” Nhưng rồi sau đó lại lắc đầu nói:" Bất quá việc này cũng thể bỏ qua hết, ngươi mang theo tên A Ngưu kia tự tiện xông xuống dưới núi, vậy hãy chờ chịu phạt đi.”
Cơ Tuyết Nhạn môi vừa động, Tằng Sơn vội vàng nháy mắt ngăn lại.
Đinh Nguyên mỉm cười nói:" Chịu phạt, nhất định là phải chịu phạt rồi, nhiều nhất là cùng lão nhân gia ngươi diện bích mấy năm chứ gì. Bất quá việc này người khác như thế nào mà có thể biết được? Tuyết nhi tuyệt sẽ không nói ra rồi, vậy tất nhiên là lão đã lén mật báo cho chưởng môn người có phải không?
Tằng Sơn vẻ mặt vô tội kêu lên:" Nếu ta mà nói thì ta là con chó con! Tiểu tử nhà ngươi mất tích lâu như vậy, chẳng lẽ bọn chúng không phát hiện ra được điều này hay sao? Nếu lão nhân gia ta không dốc hết sức thay ngươi cùng A Ngưu gánh chịu, sợ rằng ngươi chưa về tới Thúy Hà sơn thì đã bị chấp pháp đệ tử của bổn môn chộp lấy giải tới chỗ tên phán quan mặt đen Đạm Nộ kia rồi."
Đinh Nguyên vui vẻ nói:" Như vậy, chuyện xuống núi lần này lão nhân gia ngươi đã giúp ta giải quyết ổn thỏa rồi sao?
Tằng Sơn đắc ý, rung rung hai đùi nói:" Vậy còn phải nói sao? Mấy cái lão lỗ mũi trâu kia, dù thế nào cũng phải bán cho lão nhân gia ta vài phần mặt mũi. Ta nói đã để cho ngươi theo A Ngưu xuống núi, ai dám phản đối ta liền đánh vào cái mông lão đại của bọn chúng, haha."
Đinh Nguyên nghe nói chính mình không có việc gì, nhất thời trong lòng nhẹ nhõm, đối với Tằng Sơn rất cảm kích, nhưng trong miệng lại thở dài nói:" Ta bây giờ mới hiểu được nguyên lai lớn tuổi một chút, bối phận cao hơn một chút mới là hay nhất."
Tằng Sơn đương nhiên nói:" Đó là, nếu không phải ta, tiểu tử nhà ngươi cứ chờ diện bích hai mươi năm đi."
Cơ Tuyết Nhạn nhõng nhẽo nói:" Lão nhân gia người đừng có mà hù dọa người ta, nào có lâu như vậy, nhiều nhất cũng chỉ năm ba năm thôi."
Tằng Sơn vừa thổi da trâu cũng không cảm thấy thẹn, gãi đầu nói:" Có khác nhau sao, dù gì thì cũng đều phải diện bích mà. Đích thực là phong phạm vô lại của kẻ đứng đầu một phái, người khác chắc cũng không thể tránh được.
Đinh Nguyên hỏi:" Tuyết nhi, ngươi thấy lão đạo sĩ đã trở về chưa?"
Cơ Tuyết Nhạn gật đầu nói:" Đạm Ngôn sư thúc tổ sớm đã trở lại, nhưng A Ngưu không hiểu được tại sao còn chưa về?"
Đinh Nguyên nói:" A Ngưu còn ở lại Thiên Lôi Sơn Trang, chắc phải một thời gian nữa mới có thể trở về. Ta có bây giờ có việc gấp muốn đi tìm lão đạo sĩ. Ngươi hãy ở chỗ này chờ ta."
Cơ Tuyết Nhạn thật vất vả mới đợi được Đinh Nguyên trở về, chưa nói được hai câu hắn đã lại muốn đi, tâm lý không khỏi oán giận. Nắm tay áo hắn nói:" Không nên!Ngươi vừa mới trở về như thế nào lại muốn đi, chờ một lát chút nữa không được sao. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, Cơ Tuyết Nhạn cũng biết rằng nếu như lúc bình thường nàng có thể làm nũng hoặc đôi chút phóng túng cũng không sao, nhưng hôm nay thì không được.
Nghĩ tới Đạm Nộ cùng Đạm Ngôn hai vị sư thúc tổ mang thương tích hồi sơn, Cơ Biệt Thiên từ chỗ Đạm Nộ sau khi trở về, sắc mặt cũng âm trầm khó coi nhưng lại không hề không nhắc tới chuyện gì đã xảy ra. Hôm nay, Thúy Hà phái mặc dù không có người nào nhắc tới Thịnh Niên nhưng các loại bàn tán đều có cả.
Đinh Nguyên vừa mới trở về đã sốt ruột đi gặp Đạm Ngôn, nhất định là có chuyện gì phi thường trọng yếu, chính mình nếu như vẫn còn làm nũng, không chỉ vô bổ, mà nói không chừng còn gây cho hắn phản cảm. Nhưng chính mình nhiều ngày mong nhớ hắn, dù sao cũng muốn được ở cùng Đinh Nguyên lâu hơn một chút.
Tằng Sơn lắc đầu nói:" Đinh tiểu tử, ngươi muốn gặp lão đạo sĩ, cũng phải đợi tới ngày mai, hắn từ Bình Sa Đảo quay về đã mang một thân thương tích, hiện lúc này đang bế quan trị thương."
Đinh Nguyên thất kinh hỏi:" Thương tích của lão trầm trọng đến thế sao?"
Tằng Sơn ha hả cười nói:" Yên tâm, về điểm này thương không chết người được, chỉ là chảy nhiều máu một chút thôi. Chờ hắn ngày mai xuất quan ngươi đi gặp cũng không muộn."
Đinh Nguyên không còn cách nào, cũng không kiên trì nữa.
Lập tức Cơ Tuyết Nhạn vui sướng giống tiểu Hoàng Oanh được đứng bên bạn tình, cười cười nói nói kể lại chính mình như thế nào mỗi ngày đến sau núi chờ hắn, lại cùng Tằng Sơn chơi đùa như thế nào, rồi tu luyện Thúy Vi Cửu Ca tâm pháp ra sao. Nàng nói so với tao ngộ mấy ngày nay của Đinh Nguyên quả thực không tính là gì . Nhưng Đinh Nguyên lại nghe rất hứng thú.
Cơ Tuyết Nhạn kể xong liền quấn quít lấy Đinh Nguyên bắt hắn kể lại những tao ngộ gặp phải khi xuống núi. Đinh Nguyên liền kể một đoạn cùng A Ngưu xảo ngộ Tần Nhu, bởi thấy bất công, nên đã tới thiên lôi sơn trang đòi lại công bằng, cũng đã khiến trống ngực Cơ Tuyết Nhạn đập thình thịch.
Sau khi nói xong, Cơ Tuyết Nhạn vừa thông suốt liền trách hắn:" Ngươi như thế nào mà không tự quý trọng lấy bản thân mình, động bất cứ chuyện gì cũng đều muốn cùng người ta liều mạng, nếu vạn nhất ngươi có chuyện không hay, thử hỏi ta làm sao sống nổi đây?" vừa nói xong, vành mắt bất giác đã đỏ hoe từ lúc nào.
Đinh Nguyên vừa cảm động vừa đau lòng, ôm nàng nói:" Sau này ta sẽ cẩn thận, hơn nữa ta bây giờ không phải vẫn ngồi yên ổn ở chỗ này sao?"
Cơ Tuyết Nhạn gạt nước mắt mỉm cười, nhẹ nhàng tựa đầu tựa vào bờ vai Đinh Nguyên nói:" Lần này coi như mạng ngươi lớn nên không có việc gì, để xem sau này ngươi có còn dám thế nữa hay không?"
Tằng Sơn bất mãn lớn tiếng ho khan:" Các ngươi ngươi cứ chàng chàng thiếp thiếp, coi lão nhân gia ta là người chết rồi sao?"
Cơ Tuyết Nhạn mấy ngày nay sớm đã có biện pháp đối phó với Tằng Sơn nghe vậy nhõng nhẽo nói:" Tằng thái sư công nếu vậy Tuyết nhi sẽ bồi tiếp người hai ván cờ có được không?"
Tằng Sơn hài lòng gật đầu nói:" Cũng không sai biệt lắm, còn nữa Đinh tiểu tử cũng phải theo lão nhân gia ta đánh hai bàn đạn tử, tay ta sớm ngứa ngáy không chịu được nữa rồi."
Đinh Nguyên gật đầu nói: " Hảo, mười bàn cũng được."
Đột nhiên nghe thấy ai đó lên tiếng:" Là ai nói muốn đánh đạn tử, trò này lão nhân gia ta sở trường nhất."
Đinh Nguyên chỉ thoáng nghe đã đoán ngay thanh âm này đích thị là của Tất Hổ, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Thạch Ki nương nương phía trước, Tất Hổ theo phía sau, song song cưỡi mây mà đến.
Tằng Sơn vừa thấy, như bị lửa thiêu mông, nhảy dựng lên xoay người muốn bỏ chạy, Đinh Nguyên giữ hắn lại nói:" Tằng lão đầu, chúng ta vừa mới cùng nhau nói chuyện đang tốt đẹp ngươi vì cớ gì lại định bỏ đi?"
Tằng Sơn chỉ chỉ Thạch Ki nương nương, sau lại chỉ chỉ vào chính mình, trong miệng ấp a ấp úng, mất hồi lâu cũng không hiểu được lão đang nói cái gì.
Đang còn dây dưa không rõ, thì Thạch Ki nương nương đã đến trước Tư Ngộ Động, nhìn thấy Đinh Nguyên tự nhiên cười nói:" Đinh tiểu ca, nguyên lai ngươi cũng đã trở về."
Đinh Nguyên hồi đáp: " Ta mới vừa trở về cách đây không lâu, Nương Nương người mấy ngày nay cũng ở Thúy Hà sơn sao?"
Thạch Ki nương nương đang liếc mắt nhìn Tằng Sơn, chỉ sợ lão lại chạy mất, nghe được câu hỏi của Đinh Nguyên, mặt đỏ lên nói:" Ta cũng mới tới đây chưa được bao lâu, qua một thời gian nữa sẽ quay về Vân Mịch Cung thôi."
Lỗ tai Tằng Sơn lén dựng thẳng lên để nghe Thạch Ki nương nương nói chuyện, nghe nàng nói sẽ rất nhanh phải về cung, không khỏi thở phào một hơi.
Một màn này, toàn bộ đều lọt vào trong mắt đối phương, Thạch Ki nương nương hai tay chống nạnh kêu lên:" Tằng Sơn , ngươi chán ghét ta như vậy sao? Vừa gặp đã muốn đuổi ta đi sao?”
Tằng Sơn đầu lắc như đánh võng nói:" Không có! không có! Vì ta thấy ngươi không được vui vẻ thôi, nếu không như thế nào ta lại chạy tới đây để gặp ngươi.”
Thạch Ki nương nương khẽ hừ mũi một cái nói:" Cũng không sai biệt lắm."
Tất Hổ ở bên cạnh thấy mùi dấm chua ngút trời, vội vàng nói tránh đi:" Mới vừa rồi ai nói muốn đánh đạn tử, có dám cùng ta tỷ thí vài bàn không?"
Tằng Sơn như gặp được cứu tinh, liến thoắng nói:" Đến, ta đánh với ngươi, thua cũng không cho phép ngươi khóc."
Tất Hổ cười hì hì nói:" Ta là sợ lão già ngươi thua, đến ngay cả đường về cũng không tìm được."
Tằng Sơn không phục nói:" Ngươi đừng ngoài miệng thổi pháp loa, con lừa hóa thành con ngựa, rồi lại chạy mất dép lúc nào không hay đấy."quay đầu nhìn Đinh Nguyên kêu lên:" Đinh tiểu tử, ngươi cũng đến, chúng ta hai người đấu với hắn!" Ngày hôm trước lão đánh đạn tử thua Tất Hổ ba bàn, tâm lý không tự tin, vì vậy không chút do dự kéo Đinh Nguyên theo để cho hắn giơ đầu chịu báng.
Hai lão quỳ rạp trên mặt đất đào một ít lỗ, nhiệt hỏa dâng cao, Thạch Ki nương nương nhìn Tằng Sơn bất chợt khẽ thở dài.
Cơ Tuyết Nhạn ngạc nhiên nói: " Thạch bà bà, người vì sao lại thở dài?"
Thạch Ki nương nương cười khổ nói:" Lão ngoan đồng này đích thực không có hồ đồ, nhưng hắn lại chưa bao giờ để ta ở trong lòng." Nàng tính tình thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, cũng không cấm kỵ Cơ Tuyết Nhạn.
Cơ Tuyết Nhạn cười nói:" Kỳ thật trong lòng Tằng thái sư công chưa chắc đã không có bà bà, bất quá người cả ngày mang một bộ dáng hung dữ, cho dù người nào thấy cũng sợ hãi. Nam nhân đều thích phụ nữ ôn nhu, nghe lời, Tằng thái sư công cũng không ngoại lệ."
Thạch Ki nương nương nhãn tình phát sáng nói:" Ngươi nói có thật không?" Nàng sống tới hơn trăm tuổi, nhưng tại phương diện này lại không bằng một tiểu cô nương như Cơ Tuyết Nhạn.
Cơ Tuyết Nhạn bình tĩnh nói:" Như Đinh Nguyên chẳng hạn, tính tình so với tằng thái sư công còn ương nghạnh hơn nhiều, ngươi nếu đối xử lạnh nhạt với hắn, thì hắn ngay cả nói cũng không thèm nói với ngươi một câu, nhưng nếu ôn nhu dịu dàng một chút thì tình huống sẽ hoàn toàn ngược lại.”
Thạch Ki nương nương kinh ngạc nhìn Tằng Sơn lẩm bẩm nói:" Ôn nhu một chút, ôn nhu một chút?"
Đúng lúc Tằng lão đầu vì đánh đạn tử với Tất Hổ, toàn thân quỳ rạp trên mặt đất, bộ dạng hết sức khó coi, Thạch Ki nương nương vốn định trách mắng hắn, lập tức nhớ tới lời khuyên của Cơ Tuyết Nhạn, vội vàng nói:" Tằng đại ca, ngươi cẩn thận một chút, đừng để quần áo bị đính bụi, bất quá cũng không sao, ta liền giúp ngươi giặt sạch quần áo!"
Tằng Sơn ngẩn người, quay đầu lại ngơ ngác nhìn Thạch Ki nương nương không thể tin được những lời mới rồi lại phát ra từ miệng nàng, lão cảm thấy ngạc nhiên không thôi khẽ "òh" lên một tiếng, từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng lại tới nửa ngày cũng không đem đạn tử đánh ra.
Tất Hổ ghen muốn chết, nhưng không dám phát tác trước mặt Thạch Ki nương nương, đành thúc giục Tằng Sơn:" Ngươi mau đánh a! "
Thạch Ki nương nương mày liễu dựng đứng, hướng Tất Hổ kêu lên:" Ngậm cái miệng thối của ngươi lại, không thấy người ta đang ngắm chuẩn hay sao?"
Tất Hổ ngẩn ngơ, giờ này mới chính thức hiểu được thế nào gọi là cùng người nhưng không cùng mệnh, thế nào gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
…………………………………………� � �……………….