Một khi tẩu hỏa nhập ma, người tu hành sẽ lập tức bị tâm hỏa cắn trả, sẽ hóa thành một khối than cháy đen. Vô Phương, Vô Niệm công lực còn thấp, không nhận thức được lợi hại, song Tông Chân lại biết được sự nguy hiểm đó, xưa kia, trong lúc sư tổ hắn tu hành dưới gốc tùng đã nhìn thấy một thiếu nữ hái dâu, tâm hỏa vừa động, tám mươi năm khổ tu liền biến thành hư vô. Khi đó Tông Chân mới chỉ là thiếu niên hơn mười tuổi, sư tổ nhập ma thì hắn đang ở bên cạnh, chỉ thấy trước mắt sáng lòa, gốc cây mới vừa rồi vẫn còn xanh um tươi tốt trong chớp mắt đã bị thiêu cháy thành than. Chuyện đó xảy ra cho đến bây giờ đã gần trăm năm, thỉnh thoảng nhớ lại - cho dù hắn đã đạt đến vô tâm vô niệm vô tướng - thì cũng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi. Lúc này hắn thấy sắc mặt Vô Niệm đã biến đổi, thân hình chớp lên, người đã đến phía sau Vô Niệm. Vô Niệm giãy người đứng lên, song lại bị Tông Chân ấn ngồi xuống, khuôn mặt lại điềm tĩnh trở lại một chút.
Tuy nhiên Vô Phương lúc này cũng đã đến giới hạn chịu đựng cuối cùng, thanh âm Phạn xướng càng ngày càng vang dội, bóng người trên gò đất cũng đã hiển lộ gần rõ ra ngoài, khuôn mặt Vô Phương đã tím ngắt lại như người phun hết máu sắp chết. Tông Chân đang định đưa tay vỗ vào lưng Vô Phương đã thấy Vô Tâm nhanh nhẹn nhảy đến, vỗ một chưởng vào lưng Vô Phương. “Bộp” một tiếng, trên lưng Vô Phương đã có một lá bùa, cả người lão cũng tựa như biến thành tượng gỗ, không hề nhúc nhích nữa. Vô Tâm không phải là người của Phật môn, mặc dù đạo thuật của y còn không tinh thuần bằng Vô Niệm nhưng y lại không hề bị tiếng Phạn xướng ảnh hưởng đến..
Vô Tâm kiềm chế Vô Phương xong, quay đầu lại nói:
- Đại sư, đó là yêu quái gì thế, sao nó cũng niệm Phật?
Tông Chân duỗi tay xoa hai cái sau lưng Vô Niệm, khống chế hắn, sau đó đáp lời:
- Miệng thốt ra Phật ngữ, lòng chưa chắc đã có Phật.
Tông Chân tiến lên vỗ một chưởng xuống thiền trượng đang cắm trên mặt đất, mặt đất tựa như biến thành bùn nhão, thiền trượng cắm sâu xuống dưới, chỉ còn đầu trượng nhú lên. Hắn quát:
- Tà ma ngoại đạo, hiện hình cho ta!
Thiền trượng vừa ngập đất, gò đất giữa hố sâu vừa hiện lên dị quang bỗng trở nên mờ nhạt xuống. Những nhánh cây vốn kim quang xán lạn lúc này cũng đã trở nên xám xịt, bóng người tỏa hào quang sáng chói khi nãy cũng đã biến thành một tượng chì.
Bóng người đó ngẩng đầu lên nhìn về Tông Chân ở miệng hố.
Ánh trăng lúc này đã sáng rõ, nhìn bóng người đó khi không còn hào quang nữa thì mới thấy người đó hệt như một pho tượng đất, màu da không hề có một chút huyết sắc, cơ bắp và tĩnh mạch đều lộ hết ra ngoài, cả người giống như một cái xác khô, chỉ có đôi mắt là xanh biếc như muốn đoạt lấy hồn phách người khác. Người đó nhìn chòng chọc một lúc, đột nhiên nói:
- Thì ra là Tông Chân sư đệ.
Tông Chân nhíu nhíu màu, mặt vẫn không đổi sắc, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người đó bước ra ngồi trên đỉnh gò đất, cười nói:
- Tông Chân sư đệ, bảy mươi năm trước trên núi Vô Tưởng, ngươi đã trục xuất ta khỏi sư môn, hôm nay sao lại không nhớ một chút nào thế?
Khuôn mặt Tông Chân vẫn trơ trơ như gỗ, nhưng câu nói của người đó thực sự đã khiến cho lòng hắn nổi sóng vạn trượng. Nguyên sư huynh đệ của Tông Chân có hai người, bảy mươi năm trước sư huynh Tông Lãng đọa nhập ma đạo, Tông Chân bị bức bách đành phải lên núi Vô Tưởng đánh một trận, mặc dù Tông Lãng học được không ít tà thuật, nhưng Mật Tông chính pháp lại thui chột, cuối cùng bị Tông Chân đánh rơi xuống vách núi. Việc này Tông Chân cất giữ rất kỹ trong lòng, không hề nói với ai, sau đó hắn rất căm ghét những thứ tà thuật ngoại đạo, sở học của Vô Niệm vốn không phải là tà thuật, chỉ vì không liên quan đến môn phái mà hắn đã có ý muốn phế bỏ tên đồ đệ này, bây giờ đột nhiên nghe một câu nói như thế, cho dù hắn đã đạt đến kim cương bất hoại thể cũng vẫn chấn động trong người.
Ngay khi Tông Chân chấn động, người kia đột nhiên mở to mắt, ánh mắt xanh biếc tựa như một thanh đoản kiếm hữu hình phóng thẳng vào trán Tông Chân. Tông Chân quát lên một tiếng, thân người lui về sau từng bước.
Vô Tâm nghe chuyện lại cảm thấy rất ngạc nhiên. Y thấy tuổi Tông Chân còn nhỏ, chỉ mang thân phận sư phụ của người khác, thực ra sư phụ nhỏ tuổi hơn đồ đệ cũng là chuyện bình thường, không nghĩ ra nghe chuyện này thì Tông Chân đã là một lão tăng hơn bảy mươi. Nghe thấy người kia nói về chuyện bảy mươi năm trước, y không kìm được, trề môi mỉa mai:
- Thì ra là một con yêu quái đánh chưa chết. Bảy mươi năm trước ngươi đã bại một lần, còn lần mò đến nữa làm gì?
Người đó ngửa mặt lên trời cười nói:
- Tiểu đạo sĩ, ngươi thực sự là chẳng biết sống chết gì cả.
Tông Chân đột nhiên tiến về phía trước một bước, đưa tay đẩy mạnh vào Vô Tâm. Vô Tâm hoàn toàn không phòng bị, lập tức bị Tông Chân đẩy ngã trên mặt đất, đang cảm thấy khó hiểu, song đã thấy một ánh điện quang lóe lên lướt qua đỉnh đầu y, cắm vào thân cây phía sau, tia lửa bắn tung tóe. Khi đó Vô Tâm mới hiểu được bản thân mình đã vừa mới trở về từ phía trước quỷ môn quan, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cất tiếng nói:
- Đại sư, đa tạ.
Tông Chân ứng lời:
- Đó chính là sư huynh Tông Lãng của ta. Hắn… - Lời còn chưa nói xong đã thấy cả người Tông Chân run lên, khóe miệng ứa ra một đường tơ máu. Vô Tâm hoảng sợ kêu lên:
- Đại sư, làm sao vậy?
Tông Lãng ngồi trên gò đất cười ha hả:
- Tiểu đạo sĩ, hắn tự cho là đã tu thành kim cương bất hoại, đạt đến cảnh giới Vô Tướng, vạn độc bất xâm, nhưng lại không biết rằng trên người hắn lại có chỗ lộ ra hình thái Hữu Tướng.
Tông Chân chỉ cảm thấy lực lượng trên người đang thoát đi như một dòng chảy nhỏ, cả người phát lạnh, run rẩy. Chuyết Hỏa Định của hắn đã đến cảnh giới vô tướng, nhưng từ nhỏ hắn đã rất chú ý đến phong độ và trang phục của mình, mặc dù đã hơn một trăm tuổi song vẫn dùng thuật Trú Nhan, cà sa trên người không để cho nhiễm một hạt bụi. Song chính việc không để nhiễm một hạt bụi nào lại chính chỗ lộ ra “Tướng” của hắn, trong lòng đã có chấp niệm tồn tại, không còn là Vô Tướng nữa, Tông Lãng cố ý biến hình thành dáng vẻ giống như cương thi khiến cho Tông Chân sinh ra cảm giác kinh tởm trong lòng, khiến cho tâm niệm dao động, nhờ thế nhất cử công phá được Kim Cương Bất Hoại công pháp của Tông Chân, mặc dù Tông Chân đã cố gắng đẩy tà khí ra bên ngoài cơ thể, song đã đại thương nguyên khí.
Tông Lãng còn đang cười sằng sặc, Tông Chân đột nhiên mỉm cười nói:
- Tông Lãng sư huynh, tuy ngươi đã thay đổi thân thể, nhưng tật lắm mồm vẫn không hề thay đổi.
Tông Lãng thoáng chấn động trong lòng, Tông Chân có thể trấn định như thế thật khiến lão kinh hãi. Tông Chân đưa tay lau tơ máu trên khóe miệng, nói:
- Sư huynh, lời vừa rồi nếu nói cách đây bảy mươi năm thì hoàn toàn đúng.
Vừa rồi Tông Chân hệt như bị bệnh nặng, song thần thái lúc này lại trở nên xán lạn, khiến cho Tông Lãng chấn động, thầm nghĩ:
- Tên tiểu hòa thượng này…tiểu hòa thượng thực sự đã tu đến cảnh giới này hay sao? – Trong ký ức của lão thì Tông Chân vẫn là một tiểu hòa thượng như bảy mươi năm trước, mặc dù lúc này Tông Chân đã phải trên dưới một trăm tuổi.
Tông Chân vẫn như cười như không mà nói:
- Sư huynh, ngươi ngộ tu ngoại đạo, không nghĩ ra lại tu đến Ba La Di, bậc đạo thuật yêu tà này không lẽ không sợ trời tru đất diệt sao?
Tông Lãng dường như đang suy nghĩ, cũng không trả lời, được một lúc, lão ngẩng đầu lên, cao giọng nói:
- Thế sự vô thường, hôm nay nắng, ngày mai mưa, thị phi luôn luôn điên đảo, ngươi lại lải nhải cái gì mà trời phạt, mọi việc đều là thắng làm vua, bại làm giặc, thế thôi.
Tông Chân quát:
- Thị phi luôn luôn điên đảo nhưng lòng người không thể đảo điên. Sư huynh, lầm lỡ đã bảy mươi năm, mau quay đầu lại.
Áo cà sa trên người hắn tựa như được gió thổi căng phồng, tung bay phần phật, đột nhiên chân giẫm mạnh xuống đất, cả người như ngự phong mà đi, lướt xuống hố sâu. Vô Tâm ở một bên kinh hãi kêu lên:
- Đại sư! – Nhưng Tông Chân đã lướt đến trước mặt Tông Lãng. Hắn ra tay cực nhanh, tay phải vẽ vòng tròn, tay trái xuyên qua vòng tròn, miệng quát lớn như sét đánh ngang trời:
- Nam mô tam mạn đa phược viết la noản hám!
Đây là chân ngôn Tâm chú trong tam chú của Mật Tông Đà La Ni. Tác dụng của Tâm chú là có thể trấn nhiếp tán ma tiêu tà, song Tông Lãng chỉ cười lạnh nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi còn muốn thi triển lại đạo thuật cũ kỹ của bảy mươi năm trước sao? – Bảy mươi năm trước trên đỉnh Vô Tưởng, Tông Chân đã dùng Tâm chú để chấn tan hồn phách Tông Lãng, chấn bay lão xuống núi, bảy mươi năm nay trong lòng Tông Lãng không lúc nào không nghĩ đến chiêu thức đó của Tông Chân. Tông Chân vừa niệm ra, Tông Lãng lui lại một bước sau đó tiến lên tung một quyền vào ngực Tông Chân. Cánh tay của lão hoàn toàn không có da, gân thịt đen ngòm từng khối từng khối nổi lên, giống hệt như thây khô. Lão biết Tông Chân thích nhất là sạch sẽ, tuyệt không dùng cương đối cương, thế nhưng một quyền của lão vừa đánh ra, Tông Chân đột nhiên tiến lên trước vỗ ra một chưởng lên đầu quyền Tông Lãng, cả người mượn lực lộn qua đỉnh đầu Tông Lãng, đứng phía sau lão, song thủ kết ấn vỗ xuống đỉnh đầu Tông Lãng, quát:
- Nẵng mạc tát phược đát nghiệt đế bì dược tát phược……
Đây là Hỏa Giới chú trong Đà La Ni. Trong tam chú của Đà La Ni, Hỏa giới chú được xưng là đại chú, niệm hơi lâu, nhưng uy lực cực lớn, một khi Tông Chân niệm xong, Tông Lãng nhất định sẽ trở thành thịt nát xương tan. Tông Chân niệm cực nhanh, thầm tính sao cho niệm xong Hỏa giới chú thì Tông Lãng vẫn chưa thể quay đầu lại, tuy nhiên mới niệm được một nửa đã cảm thấy ngực tê rần, từ lưng Tông Lãng đột nhiên lộ ra một cánh tay, tung ra một chưởng vào ngực hắn. Một chưởng này thực sự không thể nào tưởng tượng được, Tông Chân niệm Hỏa giới chú chưa xong đã im bặt, thân người bị chấn bay vào vách đất, rơi dần xuống, miệng ứa ra một vết máu.
Tông Lãng khẽ chuyển thân, cánh tay mọc trên lưng bỗng rụt trở lại, hòa nhập vào cơ thể, trở thành một bộ phận trên người lão. Tông Chân bị trúng một chưởng, ngũ tạng đã bị chấn lệch, hắn dựa vào vách đất, đầu cúi xuống khẽ nói:
- Ngươi…ngươi đã dùng Bì Đà La Pháp!
Trong Phạm Võng kinh phần hạ có câu: “Chú sát vị bì đà la đẳng”, trong phần chú giải có ghi: “Người Bì Đà La, Tây Thổ có chú pháp. Niệm có thể khiến tử thi sống lại, gọi quỷ đi giết người.” Bì La Đà pháp này chính là một môn tà thuật ở tây phương, Mật Tông chuyên về tu chú, cấm luyện những loại tà thuật như thế. Tông Chân biết Tông Lãng đã hóa thân, song trên người lại có thể tùy ý xuất ra cánh tay, đó chính là dấu hiệu tu luyện thành Bì Đà La pháp.
Tông Lãng chuyển chuyển hông, cánh tay vừa rồi hòa nhập ẩn vào trong cơ thể lão. Lão cười nói:
- Tông Chân, Bì Đà La thì sao, Đà La Ni thì sao. Bảy mươi năm qua ngươi vẫn giẫm chân tại chỗ nên mới phải nếm thất bại này.
Lão giơ cao tay trái lên. Cánh tay như được nhúng sâu vào nước, dần dần tỏa sáng, năm ngón tay cũng khép lại, trong chớp đã giống hệt như một thanh đao bén. Tông Lãng nhìn cánh tay, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Năm mươi năm trước ta từ ngoại giáo học được Long Ly chú, hôm nay công đức viên mãn, vừa khéo gặp thiên cẩu thực nguyệt, Tông Chân, ngươi là người thứ nhất chết dưới tay ta cũng có thể xem là tam sinh hữu hạnh.
Cánh tay trái của lão quang hoa rạng rỡ, đã hoàn toàn giống như một thanh đao. Tông Chân vặn người cố đứng dậy, nhưng một quyền của Tông Lãng mang theo lực đạo quá mạnh, Tông Chân tuy có hơn tám mươi năm khổ tu, song vẫn chỉ là thân thể bằng huyết nhục, trúng một đòn toàn lực của Tông Lãng, xương cốt toàn thân cũng cơ hồ muốn tan rã, vì vậy lúc này có muốn tránh cũng không thể. Đến bước đường cùng, Tông Chân khẽ khép mắt lại.
Thủ đao của Tông Lãng chém vào phía cổ Tông Chân. Hơn bảy mươi năm nay, lúc nào lão cũng canh cánh trong lòng làm thế nào để đối phó Tông Chân, nhưng đến lúc này, đối mặt với Tông Chân thì hai tay vẫn còn phát run.
Thủ đao vung lên chém xuống, Tông Chân trước mắt bất thình lình biến mất vô tung. Tông Lãng giật nảy mình, nhưng lúc này lão chỉ là một thân thể biến hóa thành, khuôn mặt không thể nào nhìn thấy nét thay đổi. Lão quay người quan sát xung quanh, những nhánh cây dưới chân cũng tựa như độc xà ngửi được mùi máu tanh mà tức giận, một nhánh cây ngẩng đầu lên.
Tông Chân bị thương nhưng vẫn còn có bản lĩnh biến mất như thế sao? Lão có nghĩ thế nào cũng không hiểu được. Hố sâu lúc này tối tăm u ám, thân thể Tông Chân tựa như đã hóa thành bùn đất, hoàn toàn không hề phát hiện được một chút dấu hiệu hơi thở nào. Lão đang nghi hoặc nhìn quanh, đột nhiên nghe tiếng xé gió bén nhọn vang lên, hai khoen đồng đã bắn đến trước mắt.
Hai khoen đồng phát ra từ thanh thiền trượng mà Tông Chân đã cắm trên mép hố. Hai khoen đồng bay cực nhanh, tấn công vào hai mắt Tông Lãng. Tông Lãng chờ đến trước mặt, vung tay bắt lấy, chỉ thấy lực đạo không quá mạnh, đang nghi ngờ đã thấy từ bên cạnh vang lên tiếng Phạn xướng khe khẽ.
Đó chính là tiếng tụng niệm Hỏa giới chú! Nhất định là Tông Chân đã nép mình vào đất, sau đó lại mượn tiếng xé gió của khoen đồng để che giấu tiếng niệm chú của mình. Tông Lãng nghĩ thông suốt, khuôn mặt nhất thời trở nên dữ tợn, vọt mạnh về phía phát ra tiếng Phạn xướng.
“Phá!”
Tông Chân đúng là đang ẩn mình trong đám bùn đất, tiếng quát vừa vang lên, hắn đã lao ra, đất cát xung quanh cũng theo đó bắn ra tứ phía. Tông Lãng đưa thủ đao đâm thẳng vào ngực đối phương, cùng lúc đó Tông Chân đã niệm xong Hỏa giới chú, đầu ngón tay Tông Lãng vừa đâm thủng áo cà sa, cắm vào thắt lưng hắn thì một ngọn lửa cũng ngay tức khắc từ đỉnh đầu Tông Lãng bốc lên, thiêu cháy nửa đoạn thân thể của Tông Lãng đến khi biến mất. Ngọn lửa vừa biến mất, Tông Chân chỉ cảm thấy khí lực trên người hoàn toàn tan biến, nhũn người gục xuống đất.
Không nghĩ ra lại đồng quy vu tận.
Nghĩ đến đó, khuôn mặt Tông Chân thoáng hiện nét tươi cười. Chuyết Hỏa định của hắn đã đạt đến cảnh giới vô tướng, nếu tiếp tục cười như thế nữa tất sẽ bị tâm hỏa cắn trả, muốn ngừng cười nhưng lại không thể làm được, cho dù có Phật pháp tinh thâm, song nhất thời cũng trở nên tâm tư rối loạn
Đột nhiên có người đáp xuống bên cạnh hắn, đó chính là Vô Tâm. Vô Tâm đặt một tay lên đỉnh đầu Tông Chân. Hắn chỉ cảm thấy từ đỉnh đầu như có một dòng nước mát thấm nhập. Tinh thần hắn chấn động, đứng lên cầm lấy đoạn tay của Tông Lãng trên người vứt đi. Tông Chân tuy thụ thương nặng, nhưng chung quy vẫn có hơn tám mươi năm khổ hành, lúc này tuy vô lực, nhưng đứng lên vẫn tựa như người thường.
Vô Tâm nói:
- Đại sư, vật này rốt cuộc là thứ gì thế?
Tông Chân nhìn nửa đoạn tàn thi trên mặt đất, nhíu mày lại nói:
- Đi mau.
Bất thình lình Vô Phương ở phía trên nhô đầu ra nói:
- Sư phụ, sư phụ! – Vô Tâm đã thi triển cấm chú trên người lão, khi đó lão như người câm người điếc, lúc này cấm chú tự giải, tỉnh lại vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tông Chân ngẩng đầu lên nói:
- Mau giúp bọn ta lên trên.
Vô Phương vâng mệnh, từ trên thòng xuống một nhánh cây thật dài. Vô Tâm đỡ Tông Chân đến bắt lấy, Vô Phương ở phía trên hô:
- Nắm chặt. – Đoạn dùng sức kéo lên. Vô Tâm ở dưới ôm lấy hông Tông Chân, hai người như bắt đầu được nâng từ dưới lên trên.
Vừa đến mặt đất, Vô Phương lập tức ngẩn người. Tông Chân vốn từ trước đến nay trang phục sạch bong không hề có một chút bụi bẩn, nhưng lúc này trên người lại lấm lem bùn đất máu me, làm gì còn phong độ của cao tăng trước kia nữa?
Tông Chân với tay rút lấy thiền trượng, thấy Vô Phương còn đang ngẩn người nhìn mình thì lớn tiếng quát:
- Chư phật thường hộ niệm, ma không thể xâm nhập. Nghiệp chướng của chúng nhân đều khổ ải nhơ nhuốc, có thế mới nhanh chóng thu được sự thanh tịnh.
Đây là bốn câu kệ trong Phá Ma Đà La Ni Kinh của Vô Lượng môn. Vô Phương bị Tông Chân quở trách, mồ hôi trán toát ra ròng ròng, cúi đầu nói:
- Đệ tử đã hiểu. – Lão chỉ tùy ý đáp lại, vốn chuẩn bị chờ Tông Chân tiếp tục giáo huấn, nhưng Tông Chân chỉ nói:
- Đi thôi.
Vô Tâm ngoái đầu nhìn lại phía sau, vẫn có phần lo lắng, hỏi:
- Đại sư, Ba La Di này có thật là đã ổn chứ?
Tông Chân cũng quay lại nhìn một chút, thấp giọng nói:
- Có thể.