Đại nhân Khuyết Cư của Trường Lộc bộ lạc có cái ngoại hiệu nổi tiếng là “Trường Lộc Trư”. Không phải là do lão ta mập như heo mà là tính cách của lão hung ác như heo rừng.
Hiện tại hắn đang ngồi đối diện với Kha Nhất cười hung tợn, Kha Nhất bị đánh bại, bại vô cùng thảm. Kha Nhất đã từng là danh tướng của Tiên Ti quốc, đã từng vì cuộc thống nhất của Tiên Ti quốc mà lập được nhiều công lao hiển hách. Nhưng có một sự kiện thất bại trong cả cuộc đời hắn chính là vì quyền thế địa vị mà phản bội Mộ Dung Phong. Phản bội ai cũng được nhưng phản bội chiến thần Mộ Dung Phong trong lòng người Tiên Ti thì nhất định không được. Hắn bị toàn bộ các Tiên Ti bộ lạc chế giễu. Hoà Liên đã thực hiện hứa hẹn với hắn, phong cho hắn một trong ba địa vị cao nhất, trung bộ Tiên Ti đại nhân. Nhưng kể từ đó, trung bộ Tiên Ti lại là nơi có nhiều bộ lạc phản loạn nhất, chiếm gần một nửa tổng số các bộ lạc ở trung bộ Tiên Ti.
Hiện tại hắn cuối cùng cũng bị Mộ Dung Phong trừng phạt. Hổ bộ lạc mặc dù ở trung bộ Tiên Ti là một đại bộ lạc, nhưng cũng chỉ có một vạn binh mã. Hiện giờ bị Mộ Dung Phong tiêu diệt tám ngàn, cái chức vị trung bộ Tiên Ti đại nhân này là hắn không làm nổi nữa rồi, chủ yếu nhất hiện giờ là hắn phải bảo trụ mấy vạn già trẻ và phụ nữ của Hổ bộ lạc. Một khi Mộ Dung Phong tiêu diệt Hổ bộ lạc, tất cả những người may mắn còn sống đều sẽ trở thành nô lệ của bộ lạc chiến thắng, tất cả tài sản của bộ lạc đều sẽ bị phân chia, Hổ bộ lạc từ nay về sau sẽ biến mất trên lãnh thổ Tiên Ti.
Kha Nhất thỉnh cầu Khuyết Cư ra tay viện trợ. Khuyết Cư đương nhiên đáp ứng vì bọn họ là thân thích. Nhưng cho dù là thân huynh đệ thì cũng phải tính toán thù lao. Thù lao vô cùng đắt đỏ, Kha Nhất không thể tiếp nhận. Hắn nổi điên đập bàn mắng Khuyết Cư.
- Người Hổ bộ lạc chúng ta cho dù có chết cũng không tiếp nhận hư tình giả ý của ngươi.
Khuyết Cư đắc ý cười ha hả, nhưng khuôn mặt tươi cười kia vừa mới xuất hiện liền biến mất. Bởi vì toàn bộ Câu Truân đột nhiên vang lên tiếng tù báo nguy. Kha Nhất vừa nghe thấy thanh âm này không tự chủ được rùng mình một cái.
Khuyết Cư lạnh lùng nhìn Kha Nhất.
- Ngươi muốn báo thù sao? Mộ Dung Phong đến rồi đó.
Thiết Lang, Công Tôn Hổ, Đoạn Tùng ba người cỡi ngựa đứng trên thảm cỏ ngoài Câu Truân.
Câu Truân là một tiểu bình nguyên, vốn có hơn mười hộ cư dân của Hổ bộ lạc, hiện tại đều đã chạy trốn đến nơi khác. Phía sau tiểu bình nguyên là một toà núi không lớn lắm. Nhưng nhìn vào cũng cao ba bốn mươi thước, phạm vi khoảng hai ba dặm. Khuyết Cư đem đại quân đặt dưới chân núi.
Lúc này, từ trong đại doanh lục tục chạy ra một đội kỵ binh chỉnh tề, đang ở trên bình nguyên lập thành trận thế. Các loại tiếng tù bất đồng từ các góc của đại doanh liên tục vang lên, biểu hiện rằng thủ lĩnh các đội quân đang điều động quân lính mà phát ra các đạo chỉ lệnh.
- Thiết Lang, chúng ta tiến công như thế nào?
Công Tôn Hổ quay đầu nhìn về phía Thiết Lang hỏi.
- Chúng ta không thể tiến công quá sớm, tránh cho tự thân bị tổn thất quá nhiều. Nhưng cũng không thể quá trễ, chúng ta nhất định phải đem trận hành của đối phương làm rối loạn, giúp cho kỵ binh của đại soái dễ dàng đánh tan bọn hắn. Cho nên…
Thiết Lang ngẩng đầu nhìn thái dương trên bầu trời.
- Chúng ta nghỉ ngơi trước.
- Đại soái nói, bọn họ đại khái khoảng chiều chiều một chút sẽ đuổi tới, cũng không nói trễ nhất là lúc nào. Nếu bọn họ một hơi chạy tới mà chúng ta vẫn chưa có tiến công thì làm sao bây giờ?
Công Tôn Hổ chần chừ nói.
Thiết Lang không để ý tới hắn, đánh ngựa mà đi.
- Đại soái nói, chúng ta phải nghe theo Thiết Lang, chúng ta cứ nghe hắn là được.
Đoạn Tùng ở một bên cười nói.
Công Tôn Hổ hướng về phía bóng dáng Thiết Lang làm ra một cái mặt quỷ.
- Tiểu tử này ở Hổ Đô làm nô lệ mấy năm, tính tình vẫn không tốt hơn.
Sau đó đối với Đoạn Tùng nói.
- Ngươi không thấy hắn thường xuyên đối với Báo Tử đánh mắng sao, chả khác nào một tên du côn, nào đâu có giống một tên thiên phu trưởng.
Giữa trưa, Mộ Dung Phong mệnh lệnh đại quân ở tại Yến Vĩ cốc nghỉ ngơi, quân linh sôi nổi xuống ngựa tự tìm chỗ ăn uống và cho ngựa ăn, rất trật tự, bận bịu nhưng không loạn. Trinh sát thám báo chạy như bay liên tục lui tới. Toàn bộ Yến Vĩ cốc ngoại trừ tiếng ngựa hí ngẫu nhiên cùng với tiếng binh khí va chạm khi binh lính đi lại ra thì không có thanh âm nào khác.
Trên bầu trời Câu Truân, không khí vô cùng khẩn trương. Thỉnh thoảng có vài con chim nhỏ chợt bay ra, tự do tự tại ở trên không trung bay lượn, miệng vui thích hót líu lo, chúng nó đùa giỡn líu rít truy đuổi nhau nô đùa.
Trong bụi cỏ rậm rạp, thỉnh thoảng lại có một vài con côn trùng nhảy ra. Vài con bươm bướm với đôi cánh đủ loại màu sắc, nhẹ nhàng hoạt bát, đứng ở trên thảm cỏ xanh đung đưa nhè nhẹ.
Một cái miệng ngựa thật lớn đột nhiên xâm nhập vào thế giới của đàn bướm này. Đám bướm kinh hoảng bay trốn tứ tán. Đám cỏ kia lập tức được cuốn vào trong miệng ngựa.
Thiết Lang ngồi trên lưng ngựa, tay chỉ trận thế địch quân ở ngoài bốn trăm bộ, đối với Công Tôn Hổ, Đoạn Tùng nói.
- Thật không ngời Khuyết Cư cũng có bản lĩnh. Loại trận thế phòng ngự túng thâm(1) này, nhìn sơ qua thì lực lượng ở giữa hơi yêu, nhưng thật ra lực phản kích rất lớn, hai cánh bảo vệ dày đặc, có thể thủ có thể công. Dưới tình huống thực lực hai quân tương đương, lạoi tiêu hao chiến này quả thực tổn thất rất lớn.
Công Tôn Hổ đối với Thiết Lang nói.
- Không biết Khuyết Cư đem chủ lực dấu ở cánh trái hay cánh phải. Có lẽ chúng ta mang một chi một ngàn quân đột kích giết đến trung tâm đội quân của Khuyết Cư. Nếu hắn phát động cường thế phản kích thì chủ lực nhất định phải tham gia. Ngươi sau khi xác định sẽ mang chủ lực quân ta xung kích chúng.
- Cũng chỉ có biện pháp này, không tìm được chủ lực của Khuyết Cư để cuốn lấy nó, sẽ không thể cam đoan hoàn thành kế sách toàn diệt của đại soái. Đoạn đại nhân dẫn một ngàn dự bị quân áp trận, nếu phát hiện hai cánh trái phải của địch quân cánh nào di động về hướng trung quân trước, lập tức thổi tù báo hiệu cho ta biết. Sau đó ta dẫn binh công kích quân chủ lực của địch, ngươi dắt binh dọc theo trái phải của Công Tôn Hổ sáp nhập, tiếp tục công kích trung quân và chặn đánh địch nhân phụ trợ cánh sườn. Hiểu chưa?
Đoạn Tùng gật đầu, ba người đánh ngựa hướng về phía đội quân đã sắp xếp chỉnh tề, chuẩn bị dẫn binh tiến công.
- Lão Lang, ngươi đem một ngàn tù binh Hổ bộ lạc đặt ở đội ngũ đột kích hay là đội ngũ xung phong?
- Đương nhiên là đội ngũ xung phong, bọn hắn trước kia đều là người của những tiểu bộ lạc khác, sau này bị Kha Nhất tiêu diệt thu làm nô lệ binh. Có thể nói cùng với Kha Nhất, Khuyết Cư đều có huyết hải thâm cừu. Cho bọn hắn cơ hội này để báo thù, bọn hắn còn cảm kích không kịp. Những binh lính vốn là của Hổ bộ lạc ta đều đưa Vụ Bang đem đi rồi.
- Lão quỷ tinh ranh.
Công Tôn Hổ cười khen.
Nhìn thấy cây cờ hình đại điêu màu lửa đỏ, liên tục có hai ba con ngựa phân biệt hai hướng trái phải của đội ngũ chạy tới, Kha Nhất nhấc tay đối với Khuyết Cư ra hiệu thổi vang tiếng tù báo hiệu chuẩn bị ứng chiến.
Số lần ra chiến trường của Khuyết Cư so với Kha Nhất ít đến đáng thương. Nhưng kinh nghiệm lâm chiến không đủ cũng không chứng tỏ rằng hắn không biết đánh trận, không biết lợi dụng ưu thế trên để dành được thắng lợi. Kha Nhất chiến bại chạy trốn đến đại doanh của Khuyết Cư, Khuyết Cư liền nhiệt tình tiếp đãi, hơn nữa còn ra sức an ủi. Hắn cần kinh nghiệm chiến đấu của Kha Nhất, đồng thời cũng cần bộ lạc của Kha Nhất. Kha Nhất không có mặt mũi nào quay về nên đành phải liều một phen, nếu trợ giúp Khuyết Cư đánh bại Mộ Dung Phong, thì tốt xấu gì cũng có một chút công lao. Nếu đại vương khai ân, may ra còn có thể giữ lấy Hổ Đô làm nơi nương thân cho Hổ bộ lạc.
Binh lính của Trường Lộc bộ lạc bắt đầu sắp trận từ giữa trưa đến giờ đã trải qua hai canh giờ. Dưới ánh mặt trời tháng chín, binh lính bị ánh nắng chói chang mồ hôi lấm tấm, trong lòng không ngừng ác độc nguyền rủa thủ lĩnh đại nhân. Nhưng không ai dám mở miệng. Cuộc tập kích của Mộ Dung Phong làm cho Kha Nhất khắc cốt minh tâm, nên vô cùng coi trọng quân kỷ. Quân kỷ không nghiêm khắc thì chỉ có tử vong. Có mấy tên binh lính vừa mạo phạm liền bị Kha Nhất trực tiếp phái người giết chết.
Ai cũng không dám động.
Nghe thấy tiếng tù hiệu bắt đầu tiến công, cỗ khí tức khó chịu áp lực lên đám binh lính rốt cuộc cũng nhẹ đi.
Hô hô …. Hô hô …. Hô hô
Giống như một loạt những tiếng nổ, nặng nề nện trên vùng quê trống trải. Tiếng hô kích thích chiến mã dưới thân binh lính, không con nào chịu an phận, hoặc ngửa đầu hí dài, hoặc nhấc chân rít gào, hoặc lắc lắc đầu thở phì phì. Những con chim nhỏ trên không trung bị kinh hoảng, lập tức tứ tán tìm nơi trốn, nháy mắt liền biến mất.
Thiết Lang dường như không có nghe thấy tiếng hô của binh lính Trường Lộc bộ lạc, vẫn như cũ thực thi từng bước điều phối đại quân. Quân lính dựa theo tiếng tù mà bố trí, dần dần đội hình được bố trí tốt. Công Tôn Hổ dẫn dắt một ngàn binh linh cường hãn đứng ở hàng trước nhất. Thiết Lang ở giữa, Đoạn Tùng mang theo đại kỳ của Mộ Dung Phong và một ngàn binh lính áp trận.
Tiếng tù tiến công được chờ mong rốt cuộc cũng vang lên. Đại quân của Mộ Dung Phong bắt đầu chậm rãi di động, tốc độ dần nhanh hơn, tiếng vó ngựa từ thưa thớt mà dần dần dày đặc.
Kha Nhất ra một chỉ lệnh, nhanh chóng được truyền đạt xuống. Truyền lệnh binh giống như đàn chim bị nhốt trong lồng đột nhiên được thả ra, tràn ra tứ phía. Tù hiệu binh theo sát Kha Nhất lập tức đem chỉ lệnh mới nhất liên tục thay nhau thổi ra.
- Trường mâu binh tiến lên, chuẩn bị chặn đánh.
- Cung tiển thủ ở giữa, chuẩn bị bắn.
- Mệnh lệnh thiết kỵ trung quân, chuẩn bị phản kích.
- Mệnh lệnh hai cánh trái phải, chuẩn bị lấy cung tên yểm hộ trung quân.
Đại quân của Trường Lộc bộ lạc dưới sự chỉ huy của tiếng tù bắt đầu khẩn trương tự điều chỉnh.
Khoảng cách giữa hai bên là ba trăm bộ[TG: tương đương với hiện nay là 420m]. Hậu quân của Đoạn Tùng liền đình chỉ tiến tới.
Thiết Lang giơ cang chiến đao trong tay quát lớn.
- Nhạn hình đội ngũ! Tăng tốc tiến tới.
Tiếng tù to rõ đột nhiên dâng lên giữa tiếng vó ngựa nghe rất khác lạ.
Tốc độ chiến mã đột ngột tăng nhanh. Tiếng vó ngựa dày đặc lập tức biến thành tiếng gầm rú, giống như tiếng sấm, rung động toàn bộ chiến trường.
Đội ngũ bốn ngàn người do Công Tôn Hổ dẫn đầu, đang phi bôn ở tốc độc cao cấp tốc biến trận thành hình chữ 人. Đầu nhạn càng lúc càng dài, càng lúc càng sắc bén. Xa xa nhìn lại, giống như một thanh kiếm sắc bén loé ra sát khí, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người. Mà khúc đuôi lại giống như một thanh thiết chuỳ nặng nề, chỉ cần có người nghênh đón, nó sẽ ngay lập tức gào thét nện xuống giống như mãnh hổ xuống núi, có thể đập nát bất cứ thứ gì.
Kha Nhất giống như bị thanh lợi kiếm này đâm trúng, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ.
Hắn vốn nghĩ Mộ Dung Phong sẽ lấy một ngàn quân công kích thử để thăm dò, cho nên mệnh lệnh trung quân chỉ áp trận. Bây giờ nhìn qua hắn lại sai lầm, Bốn ngàn đại quân của Mộ Dung Phong cùng nhau đè ép tiến lên. Đội ngũ hình nhạn của Mộ Dung Phong là chuyên dùng để xé mở phòng tuyến địch quân, đầu nhạn của nó giống như cái dùi, từng tấc từng tấc một tiến vào tâm tạng của địch quân, cho đến khi địch quân tan vỡ.
Hắn dùng sức rút ra chiến đao, dùng hết toàn thân sức lực quát.
- Cánh trái hướng trung quân sát nhập, cánh phải yểm hộ, trung quân xuất kích, toàn tốc tiến tới.
Hắn dùng sức đá mạnh bụng ngựa, chiến mã bị đau, giống như tên bắn phóng ra ngoài, trung quân một ngàn người lập tức đem hắn cuốn vào đội ngũ, giống như luồng nước lũ đang cuồng nộ.
Khuyết Cư đứng trên một ngọn núi nhỏ nhìn xuống toàn bộ chiến trường. Nhìn thấy Kha Nhất không để ý sống chết dẫn đầu giết ra ngoài, không khỏi tiếc hận thở dài một hơi, đối với một người đàn ông gầy gò đứng ở bên cạnh nói.
- Kha Nhất điên rồi.
- Hắn đã không còn danh dự, không còn quyền thế, không còn bộ lạc, chỉ còn lại một chút dũng khí cuối cùng này thôi. Chết thì chết thôi. Chết ở trên chiến trường mới là cái hắn mong muốn vào lúc này.