Cách Tư Đằng cũng thật là hào phóng, vừa ra tay là tặng ngay cho hắn một toà phòng tại đế đô cho hắn. Nhìn kiến trúc của toà phòng này hẳn là của một gia đình quý tộc không may nào đó, vị trí rất tốt, hơn nữa diện tích hoàn toàn phi thường lớn. Vốn Cách Tư Đằng còn muốn tặng hắn một vài người hầu, nhưng lại bị Lâm Tịch cự tuyệt. Ai mà biết hắn đưa tới người nào, nói là người hầu chứ thật ra là gián điệp cũng không biết chừng. Về phần người hầu trong nhà, Lâm Tịch sẽ có chủ ý riêng của mình.
- Khải Kỳ thúc, không nghĩ tới mới đến đế đô không đầy hai ngày, ta đã hồ đồ trở thành một vị bá tước, lại còn sỡ hữu một chi Ma pháp sư đoàn, thật sự là nằm ngoài dự đoán!
Mặc dù Lâm Tịch là người tu đạo, nhưng dù sao thì cũng chưa dứt phàm trần, tâm lý lúc này vẫn có chút cảm giác đạt được.
Khải Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn hoàng cung cách đó không xa thở dài:
- Lang Bối Tư không ngờ có thể tùy thời tổ chức một chi ma pháp sư đoàn, đúng là thực lực so với Áo Tư quốc ta mạnh hơn nhiều lắm! Nhớ ngày đó, mỗi cái Thị vệ đội của ta mà cũng phải tính toán tỉ mỉ, đúng thật là khoảng cách một trời một đất! Đệ đệ Khải Văn của ta mấy năm nay cũng không biết như thế nào rồi, Tạp Bội Nhĩ cũng không biết đã lớn đến như thế nào?
Cho đến lúc này, Khải Kỳ vẫn nghĩ phải làm sao để phục quốc, Lâm Tịch cũng vì trung tâm của hắn mà cảm thán:
- Ngươi cũng đừng quá mức e ngại, phải biết rằng thành luỹ dễ dàng bị hạ nhất là đánh từ bên trong. Hôm nay chúng ta đã tiến vào bên trong Lang Bối Tư, chỉ cần chúng ta đợi đúng thời cơ hành động, hẳn sẽ có cơ hội. Nhưng nếu như vậy mà cũng không được, vậy biện pháp khác càng không thể thực hiện.
- Được, ta nghe ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ có biện pháp. Chúng ta bây giờ phải làm gì? Trở về chưa?
Hôm nay Khải Kỳ cũng không còn đủ tin tưởng, Vì vậy hy vọng của hắn ký thác tại trên người kẻ luôn sáng tạo kỳ tích - Lâm Tịch.
- A a, hai người chúng ta bây giờ làm cái gì hả? Hay là chúng ta đi dạo một chút, thuận tiện mua một vài ngưởi hầu, nếu không mặt mũi của bá tước ta sẽ mất hết!
Lâm Tịch tâm tình rất khá, nói chuyện cũng kèm theo vài câu chọc đùa.
Mặc dù đây là địa phương phồn hoa, nhưng cũng không thiếu người nghèo khó. Cuộc đời là như vậy, có rất nhiều người đang hưởng thụ cuộc sống giàu có, nhưng cũng còn nhiều người đang phải bôn ba vất vả để kiếm miếng cơm manh áo. Mà tại đây, các quý tộc lão gia rất ít khi ra ngoài, làm sao có thể thấy được hoàn cảnh những người nghèo khổ đang sinh sống tại dây, cho nên lúc nào cũng có thể thấy được một vài cô nhi không nhà không cửa du đãng tại nơi này.
Lâm Tịch biết, có thể cứu những cô nhi này, thì chỉ có cách là chế độ xã hội tiến bộ hơn, mà bây giờ hiển nhiên khả năng này là không thể xảy ra. Có thể kiếp trước hắn cũng là cô nhi, cho nên hiện giờ hắn rất đồng cảm với những cô nhi này. Hắn tới nơi này, hoàn toàn chính là vì mục đích nào đó—— tìm kiếm một vài người có tư chất tốt, mang về làm người hầu cho mình.
Hai ma pháp sư đột nhiên xuất hiện ở loại địa phương này, điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy tò mò. Vì vậy mọi người không nhịn được nhìn bọn họ vài lần. Lâm tịch cũng không chút nào để ý, vẫn ung dung không nhanh không chậm đi tới, thỉnh thoảng dùng con mắt đảo qua những cô nhi ven đường.
Muốn tìm một người có tư chất không phải là việc dễ dàng, Lâm Tịch liên tiếp đi mấy ngã đường cũng không có nhìn thấy người nào vừa ý. Ngay từ đầu tâm tư hắn cũng không kỳ vọng nhiều lắm, đột nhiên có một thiếu niên làm mắt hắn sang ngời— Kẻ mà ấn đường hơi lõm vào, mắt ẩn nội quang, hiển nhiên là kẻ thiên tư thông minh. Lại nhìn cơ gân xương cốt đều đặn, hơi thở ổn trọng, hẳn là trăm mạch đều thông. Thiên tư thông minh có thể tự suy mà biết, trăm mạch thông hẳn trong người súc tích linh căn, đúng là một tư chất vô cùng thích hợp!
Chính lúc Lâm Tịch dùng hai mắt quan sát đối phương, thiếu niên cũng chú ý tới. Thiếu niên kia nhìn hắn và Khải Kỳ một lúc, cuối cùng ánh mắt đặc biệt chú trọng nhìn cấp bậc tiêu chí trước ngực hắn, sau đó trong ánh mắt hiển xuất một loại quang mang.
Tâm lý Lâm Tịch đột nhiên sinh ra một loại trực giác, hắn cảm giác cái này thiếu niên khẳng định sẽ chủ động đi lên nói chuyện, vì vậy hắn không vội vàng tiến lên, nhưng vẫn như hồi nãy không nhanh không chậm đi tới, bất quá thần niệm vẫn luôn chú ý thiếu niên kia.
Khi Lâm Tịch đi qua người thiếu niên, có thể cảm giác được sự ngạc nhiên của hắn, nhưng lại không phát ra âm thanh gì. Lâm Tịch làm bộ không biết, tiếp tục đi về phía trước. Khi đi qua được năm thước, thiếu niên kia cắn răng, chạy tới trước mặt bọn họ, sau đó lại nhìn chằm chằm tiêu chí ma pháp sư của Lâm Tịch.
Lâm Tịch thầm nghĩ:
"Quả nhiên bị ta đoán đúng!"
Nhưng trên mặt lại làm bộ không có chuyện gì:
- Ngươi làm gì, vô cớ ngăn cản đường đi của Ma pháp sư, ta giết ngươi cũng không ai quản đâu.
- Các ngài có phải hay không đến nơi này tìm kiếm thuộc hạ!
Thiếu niên kia cũng không để ý đến sự uy hiếp của Lâm Tịch, nhìn chằm chằm vào hắn nói.
Những lời này cũng làm cho Lâm Tịch thoáng ngạc nhiên. Hắn có thể cảm giác được đối phương sẽ chủ động nói chuyện là bởi vì hắn có thần niệm diệu dụng vô song, có thể nhìn thấy tâm tình thiếu niên kia có chút dao động rồi từ đó mà phán đoán ra. Nhưng thiếu niên này cư nhiên có thể nhìn ra mục đích bọn họ, cũng thật sự là làm cho hắn có điểm ngoài ý liệu.
Kỳ thật Lâm Tịch không biết, thỉnh thoảng cũng có Ma pháp sư cùng kiếm sĩ đến địa phương này tìm kiếm thuộc hạ, khi đó cũng là mơ tưởng của những đứa cô nhi ở đây. Chỉ cần khôn khéo một chút, đều có thể nhìn ra Lâm Tịch khác với người đi đường bình thường, điểm ấy cũng không phải khó khăn gì.
- Không, chúng ta không phải tìm đến thuộc hạ.
Khoé miệng Lâm Tịch lộ ra nụ cười:
- Sự thật là ta vừa sở hữu một toà ốc, mà ta còn thiếu mấy người hầu, bởi vậy nên ta mới tới đây. Đương nhiên, là những kẻ không cần trả tiền lương đó.
Thiếu niên kia cắn môi nhìn chằm chằm Lâm Tịch một hồi:
- Ta có thể làm người hầu cho ngài, cũng không có yêu cầu gì. Nhưng là ta thỉnh cầu ngài một chuyện, muội muội ta bị bệnh, ta nghĩ thỉnh ngài giúp nàng trị bệnh.
- A a, cũng biết nói điều kiện?
Lâm Tịch cười một tiếng nói:
- Được rồi, cũng là cấp chút gì đó cho người hầu không cần trả lương như ngươi, ta giúp ngươi lần này. Bất quá, ta cũng nói trước, ta không cam đoan là chắc chắn bệnh của nàng có thể trị khỏi.
Thiếu niên kia gật mạnh đầu:
- Được! Cứ vậy đi! Hai vị xin theo ta.
Lâm Tịch đi theo thiếu niên, thuận miệng hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Tá La(1)
Thiếu niên cũng không quay đầu lại, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
- Tá La?!
Thanh âm Lâm Tịch tràn ngập kinh ngạc, trong đầu hắn lập tức xuất hiện hình ảnh một Hắc y kiếm khách đeo mặt nạ cùng với dấu hiệu chữ "Z" viết hoa trước ngực, như tia chớp loé lên......
Tựa hồ nghe ngữ khí Lâm Tịch có chút khác lạ, Tá La quay đầu hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
- Khục khục, không có, ta chỉ là muốn nói, ngươi rất xứng với cái tên này.
Lâm Tịch vội vàng ho khan để che dấu sự kinh ngạc của mình.
........................
(1). Tá la: Zorro