Lúc Kim thiếu gia chuyển tới gốc cây kia thì đã lại không còn ai, hắn nổi giận gầm lên:” Ra đây, thằng đánh lén đê tiện kia.”
Vừa dứt lời sau lưng hắn chợt nhói lên đau đến thót tim, huyết trị mất đi hai phần ba, hắn vừa trúng phải quan tài đinh của Trương húc---không phải mạng hắn lớn mà chính là Trương húc cố tình lưu hắn ở lại cuối cùng.
Kim thiếu gia cuống quýt lấy thuốc bổ huyết ném vào miệng, đồng thời lập tức xoay người lại, rốt cục nhìn thấy kẻ đánh lén đê tiện kia, vẻ mặt anh tuấn kèm nụ cười gian xảo của Hoa lộ thủy sáng lên.
“Là ngươi ! Thằng khốn, ta sẽ…”
“Ta đã nói rồi, ta chơi từ khi ngươi còn đóng bỉm kia, đấu với ta a, không có cửa đâu!”
Kim thiếu gia vung kiếm định chém nhưng độc tính phát tác, trên đầu hiện lên con số -100 khiến hắn suy yếu đến nỗi khó đứng thẳng người. Tốc độ bổ huyết của hồi huyết đan cũng không nhanh bằng tốc độ trừ máu của kịch độc a.
Trương húc thở dài một hơi, lắc đầu nói:” Ngươi cứ yên tâm đi, bạn gái của ngươi cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ đối xử với nàng như với vợ ta.”
Kim thiếu gia vừa giận vừa sợ, khuân mặt vặn vẹo, lại cầm một nắm bổ huyết đan ăn như đậu phụng rang.
“Ngã, ngã!” Trương húc vừa giơ tay lên Kim thiếu gia đã không cam tâm gục xuống, bổ huyết đan cần một chút thời gian mới có thể hồi huyết, sao có thể chống lại một đòn của pháp bảo âm độc kia? Kim thiếu gia gục xuống còn bạo ra thanh trường kiếm lóng lánh ngân quang cùng một đống bạc. Không nói nhiều Trương húc nhanh chóng thu tất cả vào túi Càn khôn của mình.
Theo trò chơi thiết định người chơi dưới 10 cấp giết người không bị trừng phạt, bị giết cũng không giảm kinh nghiệm cũng không bạo vật phẩm; sau 10 cấp giết người sẽ làm giảm công đức trị còn người bị giết bị trừ kinh nghiệm, hơn nữa trang bị vật phẩm trên người có 50% xác suất bạo ra, đồ vật trong túi Càn khôn chỉ có 30%.
Công thức tính trừ kinh nghiệm trị : bị người chơi cùng cấp hoặc quái vật giết bị trừ 50% tổng số kinh nghiệm trị của cấp bậc hiện tại, nếu đối phương mỗi thấp hơn mình một cấp kinh nghiệm trị bị trừ tăng thêm 5%, nếu vượt qua 10 cấp thì đối phương mỗi cao hơn mình một cấp kinh nghiệm trị lại trừ thêm 5%. Nói cách khác bị người kém hơn mình 10 cấp giết sẽ giảm hẳn 1 lv , bị người cao hơn mình 10 cấp giết cơ bản gần như không bị trừ kinh nghiệm trị nhưng xác suất bạo vật phẩm vẫn như nhau.
Kim thiếu gia 14 cấp, Trương húc 9 cấp, hơn kém 5 cấp nên Kim thiếu gia lần này bị Trương húc giết khiến kinh nghiệm trị giảm hẳn 75%, đủ để hắn buồn bực cả ngày.
Thiết định về việc giảm máu của người chơi, nếu lượng máu còn trên 80% thì người chơi hoàn toàn khỏe mạnh, dưới 50% sẽ cảm thấy suy yếu còn dưới 10% tổng lượng huyết cơ bản không thể chiến đấu, nếu dưới 5% sẽ rơi vào hôn mê mặc người xử lý.
Sơn tao tuy thoát khỏi đám võng nhưng còn chưa cởi được sợi thừng cuốn dưới chân nên đang không ngừng gầm rú, Trương húc giờ không thèm để ý đến những thứ rác rưởi của đám thủ hạ Kim thiếu gia mà cười to quay sang phía Sơn tao :” Sơn thần gia gia, ta đến đây, có bảo bối gì tốt hãy mau lấy ra đi !”
Thời gian làm lạnh của quan tài đinh chỉ có 5s, có thể tính là liên tục phát ra, chỉ với hơn 10 phát một chuỗi -100 dài bốc lên phía trên đầu Sơn tao, không tính lực sát thương của pháp bảo chỉ riêng độc tính của nó đã độc chết đầu lục boss này.
Sơn tao kêu rên thê thảm, không ngừng giãy dụa nhưng không thoát khỏi sợi thừng dưới chân, mấy nghìn huyết trị còn lại nhanh chóng bị trừ sạch, cuối cùng vị sơn thần trong truyền thuyết ầm ầm ngã xuống, bạo ra một quyển sách, hai tấm bùa, một tấm đạo bào cùng một đống bạc.
Kim quang lóe lên, Trương húc đã tăng hai cấp, bọn Kim thiếu gia tấn công đã sớm qua một phút đồng hồ nên hệ thống phán định toàn bộ điểm kinh nghiệm cùng trang bị đều thuộc về Trương húc .
Chỗ thị phi không nên ở lâu, Trương húc cực nhanh thu dọn chiến lợi phẩm rồi biến mất vào màn đêm, vừa định bỏ ra xem kiếm được những cái gì thì từ mũ giáp chợt rít lên tiếng còi cảnh báo phải thoát ra.
Trò chơi quy định trong phạm vi mười thước không có sinh vật mang địch ý mới có thể thoát ra, nếu không sẽ do hệ thống cưỡng chế điều khiển ba tiếng đồng hồ. Trương húc tìm được một điểm an toàn trong khu tiểu quái rồi thoát khỏi trò chơi, tháo mũ giáp xuống, từ thế giới hư cấu quay lại hiện thực một người phụ nữ hơn bốn mươi đang lo lắng nhìn Trương húc, hắn không kịp nói gì chỉ ôm bụng phóng thẳng vào phòng vệ sinh, bàng quang hắn sắp bục đến nơi rồi.
Thoát gần hai phút sảng khoái khiến hắn run lên mấy lần mới cảm thấy đói bụng kinh khủng, bước ra ngoài hắn nói với người phụ nữ trung niên kia:” Ngô di, lấy cho ta chút đồ ăn, cái gì cũng được, càng nhanh càng tốt.”
“Được, được, ta lấy ngay.” Ngô di mới bước đi vài bước lại quay lại lo lắng hỏi:” Cháu đội cái mũ kia để làm gì ? Nằm im trên ghế mười mấy tiếng bất động, gọi ngươi cũng không phản ứng làm ta sợ quá.”
“Ngô di yên tâm, cháu đang chơi trò chơi thôi, đây là thứ tiên tiến nhất đó.”
“Thật sự không sao chứ ? Bố mẹ cháu không có ở đây, cháu phải học các tự chăm sóc bản thân, đừng để đói quá mà dễ mắc bệnh đó.” Ngô di vừa nói vừa đi vào bếp làm đồ ăn.
Trương húc cười khổ lắc lắc đầu, Ngô di cái gì cũng tốt nhưng mỗi tội nói nhiều, luôn lải nhải không ngừng. Dì từ dưới quê lên, là một người họ hàng xa của mẹ hắn, đã làm mấy năm trong nhà Trương húc nên về chuyện trung thành tuyệt không có vấn đề. Ba năm qua nàng vẫn lo cho Trương húc, lòng người dễ đổi, vô số quý tộc thân thích có uy tín danh dự của Trương gia rốt cục không bằng một người hầu không học quê mùa.
Ngô di nhanh chóng dọn lên một đĩa thịt dê xào, trứng gà, thịt lợn rang cùng một ít rau xanh, mùi thơm nức mũi bay lên, Trương húc vội vàng ăn.
“Nóng đấy, từ từ thôi, ai, không phải ta thích lải nhải mà tại cháu không biết giữ sức khỏe, người chứ có phải sắt thép đâu mà gần một ngày không ăn gì rồi.”
“Ngô di, dì đừng hiểu lầm, đây là mũ giáp công nghệ cao, có thể hoàn toàn khống chế thần kinh đại não, sau khi tiến vào trò chơi nó sẽ điều chỉnh thân thể tiến vào trạng thái nghỉ ngơi hoàn toàn, giống như ngủ đông vậy, tiêu hao năng lượng cực kỳ ít, không ăn cơm mười mấy tiếng cũng không thành vấn đề.”
Ngô di mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn cái mũ rồi nói :” Cái gì mà công nghệ cao a, ta không hiểu…hoàn toàn khống chế đại não vậy thì sao còn là mình nữa ?”
Trương húc đang ăn mỳ nghe thế không khỏi nghẹn lại, nếu công ty trò chơi có mục đích gì không tốt hoặc có một hacker nào lợi dụng mũ giáp này không phải đã trực tiếp khống chế hàng trăm triệu người sao ? Nếu lợi dụng năng lượng tinh thần của hàng trăm triệu người thì sức mạnh của nó… Hẳn sẽ không xuất hiện chuyện này a, hắn quá lo xa rồi.
Trương húc cắm mặt xuống ăn, một lúc ngẩng lên Ngô di chính đang nhìn hắn, dường như có gì muốn nói.
“Ngô di, có chuyện gì sao ?”
“Không có gì, không có gì.”
“Thực sự không có gì chứ ? Có gì hãy nói ra đi.”
Ngô di do dự một hồi mới lắp bắp nói :” Con dâu dì sắp sinh, dì muốn về tìm việc ở gần nhà để tiện bế cháu nhưng lại lo ở đây không có ai dọn dẹp, cháu xem có thể nói chuyện với mẹ cháu tìm ai đến giúp .”
“Thật tốt quá, dì sắp lên làm bà nội rồi, chúc mừng chúc mừng. Dì cứ yên tâm về nhà đi, cháu đã lớn vậy rồi chẳng lẽ còn không thể tự lo cho mình sao.”
“A húc a, cháu luôn làm dì không yên tâm, ta không ở đây ngươi nhất định chỉ ăn mỳ tôm suốt ngày, thứ đó không nên ăn nhiều, có hại cho thân thể…”
“Được rồi được rồi, dì cứ yên tâm mà về, cháu hứa sẽ không ăn mỳ tôm, cháu sẽ tự lo cho mình .”
“Hay là cháu đi tìm người giúp việc trước rồi ta về sau.” Ngô di kỳ thực cũng không muốn rời đi, ở lâu có cảm tình, huống hồ bà luôn coi Trương húc như con cháu trong nhà.
“Cháu nói rồi, dì cứ yên tâm, cháu sẽ nấu cơm và dọn dẹp hàng ngày. Đợi đến cháu nội của dì được tuổi rưỡi hoặc đến lúc nó có thể tập đi rồi tính sau.” Trương húc cũng không muốn Ngô di đi, người mới tới khẳng định phải cần có một thời gian tiếp xúc làm quen, có thể tin được hay không lại càng khó nói. Hiện tại trên thị trường mặc dù có người máy nội trợ nhưng trí năng thực sự thấp đến đáng thương, còn không bằng cả NPC trong trò chơi.
“Bao giờ thì dì về?”
“Dự tính cũng sắp đến ngày sinh rồi, ta mấy lần định nói trước với cháu nhưng vì ngại không nói được, cả nhà cháu thực sự đã rất tốt với ta…”
“Dì có người nhà ở thành phố này không ? Phải đáng tin chứ đừng tám khắp nơi khắp chỗ.”
Ngô di lắc đầu, dọn dẹp bát đũa rồi bước đi, đột nhiên như nhớ ra điều gì:” Đúng rồi, ta có một đứa cháu gái đang học ở đây, nghỉ hè cũng đang tìm việc làm thêm, nếu cháu đồng ý thì để nó đến nấu nướng dọn dẹp nhà cửa giúp cháu, yên tâm hơn so với người ngoài một chút.”
Trương húc cũng không muốn có một nữ sinh viên giúp việc nhưng nhất thời không nghĩ ra có thể tìm ai khác, nếu không tìm được người, vài ngày không sao chứ mười bữa nữa tháng không ai dọn dẹp đúng là không thể, hơn nữa ý tốt của Ngô di cũng không tiện từ chối.
“Được rồi, dì để cháu gặp nàng một lần, nếu chịu khó được thì tạm thời để nàng thay dì, tiền lương cũng giữ nguyên.”
“Được, được, ngày mai là thứ bảy, ta sẽ gọi nó tới.” Ngô di cao hứng bước đi.
Ăn uống nó đủ cũng đã qua 12h đêm, nằm trên giường cảm giác chỉ mới chợp mắt trong chốc lát thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, thì ra đã sáng rồi.
Trương húc rất ít liên lạc cùng người khác, cũng không hay đi ra ngoài nên hầu như chỉ dùng máy điện thoại bàn chứ không dùng di động. Nhưng chiếc điện thoại di động hoa lệ kia lại là một ngoại lệ, chiếc điện thoại này có một cấu tạo đặc biệt, sử dụng một loại tần sóng đặc thù, chỉ có thể cùng vài số liên lạc nên cực kỳ khó nghe trộm.
Người biết số điện thoại này không vượt quá năm, hai người là bố mẹ Trương húc, người thứ ba cũng chính là người đang gọi hắn và là người đã tặng hắn cái di động này ---- A Quý.
A quý tên thật không gọi là A quý nhưng vẫn thường bị gọi là A quý. A quý cùng Trương húc là bạn thân nhau từ bé, trước đây ông nội cả hai đã từng cùng nhau đánh Nhật, đến thế hệ hai thằng lại học cùng một trường, ngồi cùng một bàn, đi đâu cũng đều song hành cùng nhau. Ba năm trước bố mẹ Trương húc có thể ra nước ngoài kịp thời, Trương húc có thể ở khu nhà này tất cả đều nhờ ông nội A quý rất có uy vọng trong quân đội, đệ tử đông đảo --- A quý cũng là người duy nhất dám liên lạc với hắn sau khi Trương gia thất thế, vẫn giữ vững tình cảm chiến hữu.
“Húc ca, dạo này có kiếm được em nào không ? Nếu có trèo lên người em nào phải cẩn thận tinh tẫn nhân vong a.”
“Lượn đi, ta tối thiểu đã cấm dục ba tháng rồi, ngươi thế nào, làm ăn phát chứ ?”
“Cũng bình thường, ha ha, à có trò chơi mới rất hay, thử chơi không ?”
“Là {Phong thần thời đại} đúng không, ta đang chơi rồi.”
A quý cười to:” Ta cũng đoán rằng ngươi sẽ chơi mà, cảm giác chân thực thế nào ?”
Trương húc cũng nở nụ cười:” Thực đến mức sờ lên ngực nữ nhân giống hệt như người thực, ngay cả mùi thơm cũng ngửi thấy được.”
“Hay quá, mấy tháng tới ta cũng rảnh rỗi, đã kêu người đi mua thiết bị, khoảng giữa trưa là lên được.”
“Được, ta sẽ đợi ngươi trong trò chơi, nick ta là Hoa lộ thủy, tối hôm qua đã động chạm không ít người rồi, có ngươi tới thì may rồi.”
“Ta phi, tại sao lại chọn cái tên ẻo lả như vậy. Nick ta vẫn như cũ – Phi châu tiểu bạch kiểm, tí nữa sẽ lên gặp sau.”
A quý nói xong liền cắt liên lạc, mặc dù là cách liên lạc đặc biệt nhưng cả hai đều không dám nói nhiều, ngẫu nhiên nói chuyện đều chỉ là mấy câu thăm hỏi bình thường. A quý cũng rất thích chơi gameonline nhưng trình độ thực sự không dám bàn luận, một lần tốt nhất là trong trò “Chinh đồ” vừa qua, hắn bỏ ra không ít tiền mua một bộ cực phẩm trang bị, lại kéo theo một đống tiểu đệ làm quốc vương hơn một tháng nhưng rất nhanh nhàm chán, cảm giác a dua nịnh bợ ngoài hiện thực hắn cũng không phải chưa từng thấy, chứ trong các trò không tốn tiền thì nếu không có Trương húc thực sự hắn đuội đến không ngóc đầu lên nổi cho nên chơi gì đều gọi Trương húc.
Đặt di động xuống, Ngô di đã sắp sẵn bữa sáng rồi, Trương húc vội vàng chén rồi đang định đăng nhập thì có tiếng chuông cửa vang lên, Ngô di ra mở cửa sau đó dẫn theo một cô gái quay vào. Người tới dáng người mảnh khảnh, tóc ngắn ngang má, dung mạo tú lệ, toàn thân tỏa ra nhựa sống tràn trề, nhìn nàng mà Trương húc đột nhiên cảm thấy mình đã rất già.
“A húc, đây là Trần hảo cháu gái ta, đừng thấy nó nhỏ nhưng việc gì cũng có thể làm đó.”
Trương húc ngẩn ra, hắn vẫn tưởng đó là một người cháu ở quê nên không ngờ lại đến sớm như vậy, lại rất xinh đẹp, không phải hai người kia đã sớm tính toán kế hoạch a ? Trần hảo khẽ gật đầu nói với Trương húc :” Trương húc tiên sinh, ta là Trần hảo hiện đang học ở học viện kinh tế năm thứ ba.”
“Uh, xin chào, mời ngồi a .” Trương húc lại quan sát nàng từ trên xuống dưới, làn da tuy hơi sẫm nhưng lại tràn căng sức sống hồng hào, so với những nữ nhân tái mét cả ngày không thấy ánh mặt trời hấp dẫn hơn rất nhiều, nàng mặc bộ đồ thể thao, sạch sẽ mà giản dị, tuy hơi rộng nhưng không giấu hết được bộ ngực căng tràn kia.
Trương húc trong lòng không khỏi thầm rung động, không ổn, hắn nhíu mày gọi Ngô di ra một bên.
Ngô di hơi khẩn trương hỏi :” Mấy tuần tới nó chỉ có thể làm vào cuối tuần, đến tháng bảy mới làm cả tuần được, cháu thấy có được không ?”
“Nhìn qua thì có vẻ nhanh nhẹn, cũng rất xinh nhưng tuổi có lẽ hơi trẻ quá…”
“Tuổi trẻ tốt a, luôn sạch sẽ chứ không như bà già ta, làm việc cũng mau lẹ.”
“Cháu không phải ý đó, mà là một nam một nữ sống chung có chút không tiện a, dì hiểu ý cháu chứ ?” Trương húc bóng gió nói hắn không phải Liễu hạ huệ, cô nam quả nữ nếu lỡ không nhịn được làm ra chuyện gì bội tình bạc nghĩa sẽ rất khó ăn nói với người quen.
Ngô di thở dài nhẹ nhõm rồi thấp giọng nói:” Thì ra là chuyện này, ta cứ tưởng là cháu nói gì cơ. Ta đã tin vào cháu thì cháu còn có gì phải lo, nếu cháu thực sự để ý nó thì đó chính là vận may của nó rồi.”
Hãn, Ngô di biết rõ tình cảnh của Trương húc, cũng biết tính hắn chỉ thích chơi một đêm mà vẫn chấp nhận, đây không phải là đem cháu gái vào miệng cọp sao ?
“Được rồi, dì giao lại công việc với nàng đi, sau khi dì về hàng tuần nàng chỉ cần tới dọn dẹp, đến lúc nào nghỉ học sẽ chuyển tới sau cũng được. Giờ dì dẫn nàng đi các phòng, nhớ nói với bảo vệ ngoài cửa một tiếng, buổi trưa nấu cơm mời nàng, cháu lên mạng đây, không cần gọi cháu đâu.”
Trò chơi, chỉ ở trong trò chơi hắn mới có thể tạm thời quên sầu, mới có thể khiến cho mình có chút sinh khí.