Kiến trúc quan phủ nhà Thương, Chu đều theo kiểu “Tiền phủ hậu trạch”, tức phía trước dùng để làm việc công còn đằng sau là nơi quan viên ở. Thế giới trò chơi dựa theo lịch sự có thật nên đại bộ phận phủ nha thành thị đều có kiểu kiến trúc này.
Phủ nha Trần đường quan cách cổng thành không xa, gạch đỏ ngói xanh, nguy nga mà nghiêm ngặt, chỗ ở của lý tịnh chính nằm phía sau phủ nha, tương đối thấp bé đơn sơ hơn, trong sân cổ thụ dày đặc, yên ắng thanh bình, nếu không phải có thủ vệ canh gác ngoài cửa thật sự không thể nhận ra là nơi ở của Tổng binh đại nhân ---đây hẳn là một thanh quan.
Có Vân thiên nhận dẫn đường thủ vệ cũng không hề ngăn cản, hai người đi qua cửa hông vào ngoại viện. Trước sân có giả sơn lưu thủy cùng một ao sen nhỏ, dưới nền dùng đều một loại đá xanh lót sân, đồng thời còn đặt một giá binh khí, trường thương đoản kiếm đủ cả. Trên con đường dẫn vào trong nội trạch một trung niên mặc đạo phục, râu đen ba chòm, mày kiếm mắt sao đang mắng một đứa bé:” Không đọc thi thư, gây chuyện sinh sự, lần sau còn dám bướng bỉnh thì ngay cả mẹ ngươi cũng không thể xin hộ cho nữa.”
Trương húc cẩn thận nhìn lại, một dòng chữ nhỏ màu tím nổi trên đầu trung niên : lý tịnh, cấp bậc ??? huyết trị ??? Ặc, tử sắc thần thoại cấp, không thể nhìn được cấp bậc, quả là có điểm khủng bố, chỉ sợ dù là hắn nhảy mũi hắt xì cũng khiến mình treo.
Đứa bé bị mắng kia có một khuân mặt trắng hồng đáng yêu, thân mặc một cái yếm đỏ thẫm thêu hoa, rõ ràng là một thằng cu kháu khỉnh nhưng dáng người lại cao quá mức, tối thiểu phải đến 1m6.
Đây là Na tra sao ? Hơi khác so với trong phim truyền hình, cao hơn nhiều nhưng nếu ấn theo nguyên tác {Phong thần diễn nghĩa} thì bảy tuổi na tra đã cao sáu thước, thế kia vẫn là bình thường, thời cổ sáu thước đại khái bằng 1m8, m9 hiện tại, người ta là thần tiên đầu thai quả nhiên là khác người.
Lý tịnh thấy có người tiến vào, phất tay cho na tra đi, trong mắt na tra đầy vẻ không phục nhưng không dám tranh luận chỉ ngoan ngoãn đi vào trong.
Vân thiên nhận cong tay cúi đầu :” Sư phụ ở trên, đệ tử mang một người bạn tới gặp sư phụ, mong sư phụ xem hắn có thể dạy dỗ thành nhân tài hay không ?”
Trương húc vội học bộ dáng cũng hành lễ nói:” Lý tướng quân an hảo, tại hạ Hoa lộ thuỷ có lễ.”
Lý tịnh nhìn về phía hắn, giống như bị kinh hãi mà lắp bắp nhưng lại cẩn thận đánh giá trương húc rồi đột nhiên hét lớn một tiếng như tiếng sét vang giữa trưa nắng:” Câm, tên trộm to gan, dám xâm nhập Lý phủ ta, niệm tình ngươi trẻ người non dạ hãy nhanh nhanh bước đi, nếu không sẽ chém đầu không tha !”
Hai người bị hắn hét lớn một tiếng mà đờ ra, không hiểu vì sao lại thành thế này. Lý tịnh lại quay sang nói với Vân thiên nhận :” Đồ nhi, tại sao lại hạ mình cùng kẻ như thế làm bạn, nếu không biết kiểm điểm đừng trách ta trở mặt vô tình !”
Vân thiên nhận sợ tới phát run cả chân, không ngừng nói dạ rồi mang theo trương húc chạy trối chết. Ra khỏi cửa Vân thiên nhận cả giận nói:” Tiểu tử ngươi rốt cuộc làm chuyện thương thiên hại lý gì, khiến hắn nổi giận như vậy khiến ta suýt nữa liên lụy mà bị đuổi khỏi sư môn, nếu như bị đuổi thật thì hết thảy đều xong rồi.”
“Ta không hề làm chuyện gì xấu xa a, một không trộm cắp hai chẳng cướp đoạt, ba không cờ bạc bốn chẳng …” trương húc giải thích đầy vẻ oan khuất nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện trộm mộ, chẳng lẽ NPC có thể nhận ra chuyện mình trộm mộ sao ?
Vân thiên nhận cũng nghi hoặc không ngừng, không biết có vấn đề ở chỗ nào, nghĩ một lúc rồi lại hỏi:” Công đức trị của ngươi có phải số âm đúng không ?”
Chuyện trộm mộ tuyệt đối không thể nói, trương húc ầm ừ trả lời:” Chỉ là đánh lén giết mấy người bọn kim thiếu gia nên thành số âm.”
“Ai, vừa rồi quên hỏi về công đức trị của ngươi, nếu biết là âm thì đã không cần phải đi, lý tịnh là người cực kỳ tôn thờ trung nghĩa đạo đức, người công đức trị không cao không bao giờ lão hiền lành nói chuyện, cũng may chưa xảy ra chuyện gì lớn, thôi, chúng ta quay về thôi.”
Thông qua giết quái vượt cấp hoặc hoàn thành một số nhiệm vụ đặc thù là có thể tăng công đức trị nhưng tên trộm mộ họ Trương kia lại có số âm cực cao, nếu chỉ giết quái thì ngay cả số lẻ cũng chưa chắc đã xóa hết. trương húc cực kỳ buồn bực, nghĩ một nhân tài kiệt xuất, trí lực phi phàm như mình lại bị một NPC coi như kiến cỏ, Boss tử sắc rất giỏi sao ? Một ngày nào đó ta sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất !
Hai người mang bộ mặt chảy dài quay về Thần nông miếu, lại thấy vẻ mặt mọi người khác thường, hỏi ra mới biết vừa có một đội gần hai trăm người vào thành, hầu hết đều tới 15 cấp, dẫn đầu chính là người của tổ chức Thập phương tuyệt sát vẫn đối đầu cùng Lăng vân các. Bởi Lăng vân các chưa có đông người nên dù giữ được cửa thành nhưng không dám ngăn cản, chỉ có thể để mặc đám kia đi vào, rất có thể những người này là do Thập phương tuyệt sát mời đến giúp đỡ.
Các nhân vật chỉ huy của Lăng vân các bắt đầu khẩn cấp thảo luận đối sách, trương húc vẫn chưa chính thức gia nhập, không thích hợp tham gia nên đứng dậy định đi ra thì Vân thiên nhận đã lên tiếng :” Hoa huynh đệ, ngươi không phải người ngoài, không phải tránh ra ngoài, huống hồ Lăng vân các hiện nay cực kỳ cần nhân tài, thêm người là thêm mọt phần lực, hy vọng ngươi có thể cùng đứng chung một chỗ với chúng ta.”
“Tất nhiên rồi, vậy ta tạm thời sẽ không đi đâu, có điều cấp bậc của ta quá thấp, chỉ sợ không có tác dụng gì.” Trương húc nói rồi mới ngồi lại, trong lòng nghĩ thầm : các ngươi thích tranh thế nào thì tranh, liên quan gì đến chuyện của ta. Nếu Lăng vân các ngay cả một thử thách nho nhỏ này còn không qua được thì ta gia nhập cùng các ngươi làm gì ? Hãy tạm tọa sơn quan hổ đấu, trước nhìn xem anh em các ngươi có khả năng đến đâu đã.
Nghe một lúc hắn cũng tạm hiểu được ngọn nguồn sự việc.
Thủ lĩnh Thập phương tuyệt sát nickname là Chiến phách, là một kẻ dạ độc tay hiểm, rất hiếu chiến, khi chơi thử từng có chút xích mích với Vân thiên nhận, giờ cả hai người lại đều nhìn trúng Trần đường quan, chỉ vào thành chậm hơn Lăng vân các một chút, cũng chiếm gần nửa địa bàn, hai ngày nay chủ tướng hai phe tuy chưa trực tiếp xung đột nhưng thủ hạ cả hai đều đã cướp quái, đoạt địa bàn mấy lần.
Tổng số người phe Thập phương tuyệt sát ước khoảng bốn trăm, ít hơn một chút so với Lăng vân các, hai cổng thành cũng do Lăng vân các khống chế nên Vân thiên nhận cũng không thực sự để ý đến Chiến phách, nhưng nếu đối phương đột nhiên có thêm hai trăm cao thủ thì tình thế liền đảo ngược Lăng vân các sẽ ở thế hạ phong. Trò chơi vận hành chưa lâu, cao thủ khó cầu, không biết đối phương mời được đông cao thủ như vậy từ đâu, rất có thể vì tranh đoạt Trần đường quan mà Chiến phách đã bắt tay hợp tác cùng một tổ chức nào đó.
Vân thiên nhận tuy là đệ tử ký danh của lý tịnh nhưng cũng không thể điều động binh lính NPC mà hiện tại hắn cũng không thể tìm được minh hữu nào có thực lực chút ở gần, tình hình hết sức bất lợi, hơn nữa hiện tại Lăng vân các cực kỳ thiếu trang bị tinh phẩm cùng bí kíp, rất nhiều người không thể bộc lộ hết khả năng chiến đấu.
Đến thời điểm này trong Trần đường quan có hơn mười tổ chức có khoảng gần trăm thành viên, nhưng không hề đoàn kết, không tạo thành uy hiếp gì; còn có khoảng năm sáu nghìn người chơi tự do, đều đang đợi xem tình thế phát triển, chỉ cần ai có thể trụ vững tất những tổ chức nhỏ cùng đám người tự do kia sẽ chỉ có thể lựa chọn gia nhập hoặc rời đi cho nên tình hình hiện tại cực kỳ quan trọng, cực kỳ ác liệt.
Anh em họ Vân cùng tam hổ Lục gia bàn bạc một hồi mà vẫn không tìm được cách giải quyết, Vân thiên nhận cho rằng hiện tại muốn một mình chiếm Trần đường quan có điểm khó khăn, không bằng đàm phán cùng Chiến phách, thà rằng chia một chút lợi nhỏ cho hắn chứ không thể để thế lực bên ngoài tiến tới; Vân thiên nguyệt lại quyết không chịu yếu thế, đối phương mời minh hữu thì Lăng vân các cũng có thể đi tìm, giờ cần phải phái người chạy thâu đêm mời người; Lục đại hổ thì đưa ra ý kiến dùng giá cao hoặc cấp lợi ích cho những tổ chức nhỏ nhằm dụ bọn họ gia nhập, hoặc đại quy mô thu nhận người chơi tự do, gia tăng lực lượng chống lại đối phương. Phương pháp tuy hay nhưng vấn đề mấu chốt là hiện nay vừa không có tiền vừa không có trang bị, bằng vào thứ gì để mọi người nhiệt tình gia nhập ?
Trương húc ở bên cạnh nghe đến mệt, không nhịn được cười lạnh một tiếng:” Đương lúc nguy cấp thì lại loạn cả lên, đợi các ngươi thảo luận ra phương hướng thì Lăng vân các đã bị Thập phương tuyệt sát tiêu diệt rồi !”
Vân thiên nguyệt tức giận hừ một tiếng:” Ở đây tới phiên ngươi lên tiếng sao ? Anh ta giữ thể diện cho ngươi, ngươi lại tưởng là thật, một thái điểu như ngươi thì biết cái gì ?”
Lục gia tam hổ tuy không nói gì nhưng vẻ coi thường trong mắt họ càng khiến người ta khó chịu hơn Vân thiên nguyệt .
Mỹ nhân nổi giận quả là đặc sắc, trương húc trong lòng dù giận, trên mặt vẫn cười hì hì như trước nói:” Hai trăm người kia vừa mới vào thành Chiến phách đã vội vàng nghênh đón chúc mừng, rất có thể chúng còn chưa thiết định điểm hồi sinh ở Trần đường quan. Nếu theo suy nghĩ của ta thì xuất kỳ bất ý, đánh úp đem đám cao thủ vừa tới giết sạch đám Thập phương tuyệt sát còn dám làm gì ? Đây cũng là cơ hội xoay chuyển duy nhất của các ngươi bây giờ, chứ cứ do dự như các ngươi chỉ làm lỡ cơ hội, hừ hừ, e rằng Lăng vân các chỉ còn nước cuốn xéo mà đi.”
Anh em họ Vân cùng Lục gia tam hổ đều tái mặt, Vân thiên nguyệt cùng Lục gia tam hổ lập tức đứng phắt dậy, mặt đầy hưng phấn nhìn Vân thiên nhận chờ đợi quyết định của hắn, tất cả đều nhận ra đây đúng là cơ hội duy nhất có thể xoay chuyển thế cục.
Vân thiên nhận cười khổ:” Đề nghị của ngươi rất chuẩn, bọn họ vẫn chưa lập điểm hồi sinh, giết một sẽ bớt đi một nhưng đáng tiếc phía chúng ta khuyết thiếu trang bị nghiêm trọng, đối phó Thập phương tuyệt sát còn miễn cưỡng chứ nếu bị những cao thủ mới tới giáp công sợ rằng sẽ thiệt lớn. Đều tại ta mềm lòng không sớm tiêu diệt bọn chúng.”
Vân thiên nguyệt nghe vậy như bong bóng bị xì hơi, ảo não liếc nhìn trương húc, hiển nhiên ý nói : đâu chỉ ngươi mới có ý kiến hay, ngươi nghĩ đến thì anh trai ta cũng đã sớm tính ra rồi.
Bị ai xem thường đều có thể, duy nhất là không thể để mỹ nữ xem thường, huống chi trước mặt đông người như vậy a ! trương húc đứng dậy, đổ hết số trang bị trong túi càn khôn ra, chất thành một ngọn núi nhỏ, hàn quang lấp lánh, bảo khí dập dờn, chiếu sáng khắp cả gian phòng.
“Thứ này tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng có thể trang bị cho vài chục vị cao thủ, xem như ta cho các ngươi mượn.”
Năm nhân vật thủ lĩnh đều trợn tròn mắt, tiểu tử này kiếm được nhiều trang bị cực phẩm như vậy ở đâu ? Ngoài bí kíp, Ất mộc kinh cức bào cùng Phi phượng khôi còn đâu toàn bộ trang bị trương húc đào mộ cùng giết quái có được đều ở đây, những thứ này trương húc tuy không vừa mắt nhưng đối với người khác lại đều là bảo bối, sao có thể không khiến mọi người giật mình.
“Nếu vẫn chưa đủ, ta có một thứ có thể khiến mấy trăm người đồng thời hủy diệt.” trương húc nói rồi quẳng “Huyền hỏa tinh bạo phù” lên, nó có đạo pháp cấp hai, thương tổn 490 – 560, hữu hiệu trong phạm vi 30 trượng, nếu sử dụng trong đám đông địch nhân, giết chết mấy trăm người không thành vấn đề. Đến lúc đó để xem ai mới là thập phương tuyệt sát, chỉ cần cướp được trang bị của đối phương bạo ra thì các ngươi sẽ không lại thiếu trang bị nữa.”
Năm người sau khi nhìn thuộc tính lá bùa trong tay hắn đều phấn chấn hẳn lên, ngay cả Vân thiên nguyệt vốn cực kỳ khinh bỉ trương húc lúc trước cũng không khỏi thay đổi thái độ. Lần này không những trương húc giúp bọn họ xoay chuyển thế cục mà càng vì tôn trọng thực lực của hắn. Những cực phẩm trên người trương húc có lẽ có thể cho rằng nhờ vận may mà hắn kiếm được nhưng có thể lấy ra nhiều trang bị tốt như vậy đã không phải là vận may nữa mà là thực lực. Chính là câu nói : hữu chí bất tại niên cao, hữu bảo bất tại cấp cao.
Vân thiên nguyệt vẻ mặt hồ nghi hỏi:” Ngươi nói chỉ có duy nhất một tấm Thiểm điện phù, tại sao lại vẫn còn ?”
Trương húc bí hiểm cười:” Thật sự chỉ có một tấm, không tin ngươi có thể soát người ta, tìm được là của ngươi.”
Vân thiên nguyệt dĩ nhiên sẽ không chạm vào người hắn, trong trò chơi cũng không thể lấy được thứ gì từ trên thân người khác, nàng sao có thể trúng kế.” Ngươi có được những thứ này thế nào ? Nhất là tấm bùa này, hiện tại e là có tiền cũng không thể mua được a ?”
“Phật viết : không thể nói, không thể nói, nói chính là không nói, vẫn là không thể nói."
Vân thiên nguyệt cong môi lên có chút mất hứng, trương húc liền đưa tấm "Huyền hỏa tinh bạo phù" cho nàng:” Ngươi học hỏa hệ pháp thuật, từ ngươi sử dụng hẳn sẽ đạt tới hiệu suất lớn nhất.”
Trận tập kích sắp tới có thể thành công hay không toàn bộ phải xem công hiệu tấm phù của trương húc, không ngờ hắn lại đem cơ hội gây náo nhiệt nhất nhường cho Vân thiên nguyệt. Vân thiên nguyệt có chút bất ngờ, mặt thoáng đỏ lên, hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy, ánh mắt nhìn trương húc cũng thay đổi hẳn, ẩn như có xin lỗi, lại như cảm kích, còn có cả thứ tình cảm khó tả thành lời.
Vân thiên nhận được lý tịnh truyền thụ một bộ “Hỗn nguyên tứ tượng ngũ tuyệt thương pháp" cùng một thanh cương thương hồng sắc, chỉ thiếu một bộ giáp tốt. trương húc thấy hắn ăn mặc đơn sơ, trực tiếp tháo bộ Xích lân giáp trên người xuống giao cho Vân thiên nhận, chính mình chỉ mặc một tấm đạo bào không có thuộc tính.” Ngươi cấp cao công kích mạnh, mặc nó rồi xung phong ở phía trước, ta sử dụng pháp bảo cùng pháp thuật nên không cần thiết lắm.”
Nhìn nghĩa cử của trương húc mà mấy vị thủ lĩnh đều cảm động đến suýt rơi lệ, thời đại bây giờ gặp được người giảng nghĩa khí như vậy thật sự không nhiều a ! Năm người tại chỗ đem trương húc thêm vào danh sách hảo hữu, Lục gia tam hổ đều giơ ngón cái, khen không ngừng lời, nếu không phải mấy năm trước bộ {Đầu danh trạng} ảnh hưởng ác liệt chỉ sợ cả bọn đã kéo trương húc tại chỗ kết nghĩa anh em mất.
Vân thiên nhận vỗ vai trương húc :” Hảo huynh đệ, lời cảm tạ ta cũng không muốn nói nhiều. Sự tình khẩn cấp, tập hợp mọi người lập tức !”
Bởi tổ chức vẫn chưa chính thức thành lập, không thể sử dụng chức năng của đoàn đội để thông tin cho mọi người nên chỉ đành dựa vào các tiểu tổ phân biệt thông báo cho thành viên online. Vừa ra lệnh mọi người liền bắt đầu hô anh gọi em, giục bạn gọi bè khẩn cấp tập trung. Vân thiên nhận cũng không phải người không có năng lực mà chỉ vì nhất thời quẫn bách, như rồng mắc nơi nước cạn, được trương húc hết lòng tài trợ, tinh thần phấn chấn, lập tức điều binh khiển tướng, chuẩn bị kế hoạch tấn công.
Những thành viên chủ lực tin tưởng đều được cấp trang bị cực phẩm, Vân thiên nhận sẽ mang 200 người trực tiếp tấn công, dụ chủ lực bộ đội của địch tập trung lại. Vân thiên nguyệt sẽ đợi đến lúc chủ lực của địch tập trung lại mà lẻn tới dùng “Huyền hỏa tinh bạo phù” tận khả năng tiêu diệt số lượng địch nhân nhiều nhất, đặc biệt những tên vừa tới, sau khi cho nổ thành công Lục đại hổ, Lục nhị hổ mỗi người dẫn theo 100 người từ bên cạnh xuyên vào, ba mặt giáp công, yêu cầu trận nà phải tất thắng.
Trương húc cũng không nhàn rỗi, hắn cùng Lục tam hổ mang 20 cao thủ cùng 87 thành viên khác mai phục ở điểm hồi sinh phía ngoài khu vực an toàn, tới một người giết một người, qua một đôi diệt một đôi, để thành viên của Thập phương tuyệt sát hồi sinh không thể quay về trợ giúp. Nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, càng về sau áp lực sẽ càng lớn, hơn một trăm người căn bản không đủ nhưng bộ đội chủ lực số lượng ít hơn địch nhân rất nhiều nên không thể lấy thêm người ra, chỉ có thể chống được bao lâu hay bấy lâu.
Việc không nên chậm trễ, sau khi phân công xong liền bắt tay chuẩn bị lập tức, thực ra cũng chỉ là đi chuẩn bị đan dược. Hiện nay tiệm thuốc bán bổ huyết đan có ba loại, cấp thấp nhất Ngưng huyết đan, mỗi phút bổ 50 máu, tổng cộng 200, mỗi viên 50đồng; loại vừa là bổ huyết đan, mỗi phút bổ 100 máu, tổng cộng 400, mỗi viên một lượng bạc; loại tốt nhất là đại bổ đan giá năm lượng bạc. Đan dược bổ pháp lực cũng có giá gần như vậy. trương húc trước kia cơ bản không cần đan dược, dùng cũng chỉ là loại rẻ tiền nhất, hôm nay chuẩn bị đi giết người, chưởng tâm lôi lại vô cùng tiêu hao pháp thuật nên đành bấm bụng mua mấy chục viên bổ huyết đan cùng bổ linh đan.
Thành viên của các tiểu tổ, hoặc là bạn bè, hoặc là bạn của bạn, tổng thể vẫn là khá đoàn kết, cũng khá nghe chỉ huy, nghe nói sắp đánh lén hang ổ địch nhân cả đám đều hưng phấn xoa tay, anh dũng bước lên trước --- tổ chức tuy chưa nói có phần thưởng nhưng đồ vật địch nhân bạo ra nhất định có phần,. đánh quái luyện cấp vì cái gì, không phải vì giết người sao ?
Chuẩn bị xong xuôi thì bóng đêm cũng buông xuống, trên tay mỗi người đều buộc một mảnh vải trắng làm dấu, các đội theo lệnh xuất phát !