“ Tiểu Cường!”
“ Ngươi làm sao vậy! Chúng ta từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, lẻ loi hiu quạnh, còn nói tương lai chúng ta cùng đi xem thế giới xinh đẹp này, là ai ác tâm như vậy thế nhưng lại làm cho ngươi phải chết oan chết uổng ở đây! Tiểu Cường! Nói chuyện a! Tiểu Cường, chúng ta còn phải đi xem mưa sao sa…”
Người tới chính là Vương Duy.
Theo từ đầu vừa nhìn thấy những người này, Vương Duy liền cân nhắc rốt cục làm sao mới có thể tiếp xúc với bọn họ, làm cho bọn họ an tâm đưa mình đi tới thế giới loài người, đồng thời sẽ không vì nhìn thấy một con bò cạp lớn như thế mà không nảy sinh lòng nghi ngờ. Như vậy xem ra, một người từ nhỏ lớn lên trong rừng, hơn nữa xưng bằng hữu với bò cạp thì thân phận bối cảnh như thế mới là thích hợp, nhưng dù sao thứ này chỉ có kinh nghiệm lâm sàng, có thể tham khảo lại.
Năm người kia ngây ngẩn cả người, theo ngay từ đầu bọn họ bị đàn heo ngăn cản đường đi, bọn họ liền nhận định đàn heo này hẳn là sinh vật có tính uy hiếp, cho nên chiến đấu căn bản không cần lý do. Nhưng thật không ngờ nơi này thế nhưng đột nhiên toát ra một người chủ nhân!
Năm người mặt lộ vẻ xấu hổ, nhìn trái nhìn phải, cũng không biết nên nói gì cho đúng.
“ Khái khái, vị bằng hữu kia, chào ngươi, ta là Ngải Tác Khắc đế quốc Lĩnh Nam quận lĩnh chủ Đa Luân đại công tước thủ hạ, nhị đẳng kỵ sĩ Duy Ai Nhĩ Phí Nhĩ Nam Đa, xin hỏi ngài là?”
Tên nam tử tóc nâu đi tới trước mặt Vương Duy, làm một lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn, từ trên xuống dưới xem ra không có gì có thể trách móc.
“ Ta là…Khải Ân.”
Vương Duy đầu óc lưu chuyển, rốt cục nghĩ ra một cái tên hơi có chút quan hệ với bò cạp.
Sau đó, Vương Duy dùng hành động có thể so sánh với diễn viên Hollywood xuất sắc để làm cho vài người tin tưởng, chính mình là một người đáng thương, bị vứt bỏ lại từ nhỏ ở trong cánh rừng này, là một thanh niên vô hại mà thôi. Mà con heo vừa bị bọn họ dùng thủ đoạn “ tàn nhẫn” giết hại lại chính là đồng bạn của mình.
Coi như đám người kia rốt cục tin lời Vương Duy nói, lại thêm một con bò cạp thật lớn từ trong rừng chui ra.
Đuôi giương cao, chân thật lớn, giáp xác ngăm đen.
“ Là Tác Khắc bò cạp.”
Nam tử kia sau khi nhìn thấy rõ ngoại hình sinh vật mới tới, thở phào một chút.
“ Tác Khắc, bò cạp?”
Đã có thể dùng thuần thục một chút ngôn ngữ thông dụng, Vương Duy tự nhiên biết từ “ Tác Khắc” là có nghĩa gì, chính là dùng lên người con bò cạp binh của mình, rốt cục là có ý tứ gì?
“ Đúng vậy, Tác Khắc hạt tử( bò cạp), là loài thấp nhất trong khế ước sinh vật, chúng nó cơ hồ không thể chiến thắng bất cứ địch nhân nào, cũng không thể cấp người mang khế ước được thiên phú kỹ năng, giáp xác của chúng nó ngay cả đao kiếm tổn thương đều không thể chống đỡ, lực lượng thậm chí còn không bằng một con phong lang( sói) vị thành niên, dù là thủ đoạn công kích là độc tố xạ tuyến cũng còn không thể xuyên qua vật gì thể rắn cùng với ma pháp phòng ngự, bên trong thân thể ngoại trừ tinh hạch thì không có sở trường gì, thuộc loại sinh vật yếu kém nhất cho dù là chiến sĩ yếu nhất cũng không muốn dùng luyện tập.”
Phí Nhĩ Nam Đa nhìn hạt tử đang từ xa xa đi tới gần.
Sau đó hắn nhìn thấy được nơi đầu con hạt tử quả nhiên có một ký hiệu khế ước thật lớn.
“ Tác Khắc hạt tử này, không phải là sinh vật khế ước của ngươi chứ?”
“ Đúng vậy, nó gọi là Cường Sâm, Nham Thạch Cường Sâm! Là bằng hữu của ta!”
Vương Duy cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Toàn trường trầm mặc.
Đầu tiên là đem con heo của người ta giết chết, sau đó lại ngay trước mặt người ta vũ nhục sinh vật khế ước của họ, điều này làm cho Phí Nhĩ Nam Đa luôn thừa hành theo chuẩn tắc của một vị kỵ sĩ cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn phi thường trịnh trọng cấp Vương Duy nói lời xin lỗi. Hơn nữa xuất phát từ lòng áy náy cùng với đạo nghĩa, chính thức mời Vương Duy gia nhập tiểu tổ của bọn họ, đợi sau khi chuyện bọn họ làm xong sẽ cùng nhau trở lại quận Lĩnh Nam.
Vương Duy thật ra không hề bất mãn gì với cách nói của hắn, biết đến càng nhiều thì hắn càng cao hứng, vì thế hắn từ miệng của vị kỵ sĩ thiện lương này đã biết rất nhiều chuyện về thế giới hiện tại mà nhiều đứa nhỏ cũng đều biết hết.
Nhân loại sẽ không bị lệ thuộc sinh vật khế ước mà mình ký kết, nhân loại đạt được kỹ năng nào đó của sinh vật khế ước, được xưng là thiên phú, mà sinh vật khế ước sẽ đạt được lực lượng trong cơ thể loài người mà họ không biết sử dụng. Người bình thường vẻn vẹn chỉ có thể ký kết với hai sinh vật khế ước, mà một ít người cường đại thậm chí có thể ký kết được với ba con thậm chí là bốn con!
Bên trong tư liệu lịch sử ghi lại có cực mạnh chiến sĩ, Ngải Tác Khắc đế quốc khai quốc đại đế, Ngải Tác Khắc A Tây Mạt Phu đại đế từng ký được sáu sinh vật khế ước! Mà trong đó là hai con đến từ dị giới sinh vật máy móc, mà sinh mệnh máy móc đã cho A Tây Mạt Phu đại đế mang đến thiên phú năng lực chính là cơ giới phụ ma khải giáp cùng với cơ giới phụ ma liên cứ đao, đó cũng là siêu cấp vũ khí chỉ xuất hiện ở bên trong sử thi!
Nhân loại sẽ căn cứ năng lực của sinh vật lớn nhỏ khác nhau mà đạt được thiên phú kỹ năng, tỷ như trong đội ngũ có một vị nữ nhân vẫn không bỏ khăn che mặt, khế ước sinh vật của nàng chính là Hỏa Hồ, là một con hồ ly có thể kích phát ra ngọn lửa. Bởi vì hai hồ ly có vị giai cao phi thường, cho nên nó mang đến cho vị nữ tử này thiên phú kỹ năng chính là “ tứ cấp hỏa nguyên tố thông đạo” một loại kỹ năng câu thông nguyên tố của người thi pháp, điều này làm cho nữ tử vốn tu luyện hỏa nguyên tố pháp thuật càng như hổ thêm cánh.
Mà bản thân Phí Nhĩ Nam Đa lại có một con huy hoàng sư tử, loại sư tử có chứa quang thuộc tính đã cấp cho Phí Nhĩ Nam Đa thiên phú kỹ năng chính là “ Bào Hao Đạn” một loại dùng đấu khí bản thân qua tiến hành viễn trình công kích.
Mà Tác Khắc hạt tử vẫn đi theo Vương Duy, Phí Nhĩ Nam Đa vốn ngay thẳng thành thật nói cho Vương Duy nghe đánh giá của người trên thế giới này đối với chúng nó.
“ Một loại sinh vật nhỏ yếu cho dù kết thành đàn mà nhìn thấy cũng không cần chạy trốn.”
Đối với việc này, Vương Duy chỉ là cười cười.
Bởi vì hắn biết, hai ngàn con hạt tử kết thành đàn xuất hiện, nếu như không có người chỉ huy, như vậy khẳng định không phải là đối thủ của những người này, nhưng một khi đàn hạt tử này có người chỉ huy, như vậy những người này căn bản không còn cơ hội sinh tồn!
Hạt tử trí tuệ thấp, không có cách nào tự tổ chức tiến công, mà cho tới bây giờ cũng không có người thuần dưỡng thành công loại sinh vật trí tuệ thấp này, chứ đừng nói đến có thể ký kết được một ổ hạt tử.
Nhưng Vương Duy thì có thể.
Hai ngàn con hạt tử nếu đồng thời sử dụng độc tố xạ tuyến tiến hành công kích, những người này chỉ còn con đường chết, bởi vì dù là hộ giáp cũng không thể ngăn trở tất cả ánh sáng.
Hai vị nam nhân khác trong đội ngũ thủy chung đối với việc Vương Duy gia nhập có ý kiến, vẻ chán ghét trên mặt bọn họ cơ hồ làm cho người có tính tình tốt như Vương Duy cũng nghĩ muốn hung hăng đánh bọn họ một trận.
Nhưng Vương Duy vẫn nhịn được.
Bởi vì Vương Duy sùng bái sấm sét.
Sau khi Vương Duy gia nhập, đoàn người nhanh chóng bắt đầu hành động, hai vị tiểu thư được thỉnh lên ngồi sau lưng hạt tử, mà Vương Duy thì xuống dưới đi bộ cùng ba người kia, nhưng ngoại trừ Phí Nhĩ Nam Đa, hai người kia nếu né tránh ra xa.
Tình hình chung, khế ước thú đều nằm trong không gian triệu hoán, chỉ có thời điểm chiến đấu mới có thể bị triệu hồi ra ngoài, đương nhiên, chiến đấu cũng phân vài loại, đa số mọi người sẽ không cho khế ước thú đích thân tham gia chiến đấu, bởi vì người cùng khế ước thú sẽ cùng nhau tăng lên vị giai, hơn nữa theo vị giai tăng lên, còn có thể đạt được nhiều kỹ năng thiên phú mạnh đại. Nhưng một khi xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, làm cho sinh vật khế ước chết bên trong chiến đấu, như vậy chẳng những kỹ năng thiên phú cũng biến mất, mà có thể còn gây nguy hiểm đến tính mạng con người.
Cho nên giống như Vương Duy như vậy, đĩnh đạc đem sinh vật khế ước ném ra như kẻ điên thật sự là quá ít.
Bọn họ nào biết đâu rằng, Vương Duy khế ước sinh vật không phải tính theo con, mà là tính theo ổ!
Hồi lâu, đoàn người rốt cục đi vào con sông nhỏ đánh dấu trên bản đồ, một khối cự thạch làm con sông nhỏ bị cắt ngay giữa, hai nữ nhân chiếm thượng du, mà hai gã nam nhân luôn bày ra bộ mặt như *** chó lại chiếm cứ trung du, Phí Nhĩ Nam Đa cùng Vương Duy thì ở hạ du.
Chuẩn xác mà nói, Vương Duy ở hạ du thu thập hành lý. Đoàn người chuẩn bị qua đêm ở đây, Vương Duy cũng không thể tự mình rời đi, cho nên hắn đi tới trên lưng hạt tử, lợi dụng tinh thể ngay dưới đuôi nó chiếu sáng, đem lều trại may từ da dã thú cố định ở bốn chân của hạt tử, bên trong trải một ít da lông mềm mại, một túp lều ấm áp thoải mái liền thành công làm ra.
“ Khải Ân tiên sinh, ngài thật sự là một vị nghệ thuật gia, cho tới bây giờ đều không có người nghĩ tới nguyên lai khế ước thú cũng có thể làm được việc này!”
Một thanh âm mĩ lệ vang lên sau lưng Vương Duy còn đang bận rộn công việc, lại phát hiện hai nữ nhân đã tắm rửa xong trở về, gỡ xuống chiếc khăn che mặt để lộ ra khuôn mặt cũng không có mị lực siêu phàm thoát tục lắm, nhưng vì khí chất mà các nàng ở địa vị cao vẫn không cách che giấu, hơn nữa cô gái đi trước, đôi mắt màu lam giống như tinh thuần không hề có một tạp chất như thủy tinh, mà ngay cả Vương Duy cũng không thể không cảm thán sao có người có được đôi mắt xinh đẹp như thế.
“ Nếu ta có một Tác Khắc hạt tử, ta nói không chừng còn có thể dùng nó qua làm chiến xa công thành đó.” Vương Duy còn không có nói chuyện, một thanh âm đột nhiên xen mồm tiến vào.
Đối với việc này Vương Duy chỉ là cười cười, hắn đối với lời nói mạo phạm của kẻ khác luôn luôn không có gì hứng thú, chính là một vở hài kịch vụng về mà thôi, người tốt Vương Duy quyết định buông tha cho tên ngu ngốc này.
“ Này không có gì, chính theo như lời của vị lão gia tôn quý này, hắn thậm chí còn có thể làm ra một chiến xa công thành, vẻn vẹn chỉ là làm ra một lều trại trú ẩn cũng không có gì đáng giá kì quái.” Vương Duy nói.
“ Hảo tiểu tử, ngươi dám tiêu khiển ta?”
Tên kia nghe qua làm sao không hiểu sự chế nhạo bên trong lời nói của Vương Duy, hắn vừa muốn rút ra thanh kiếm cầm trong tay, lại phát hiện đuôi con hạt tử vốn chỉ đang chiếu sáng chợt biến thành màu xanh biếc, mà mũi nhọn tinh thể lại nhắm ngay vào mình.
Độc tố xạ tuyến, loại đồ vật này là phương thức công kích phòng ngự thấp nhất, nhưng đối với một người vừa tắm rửa trở về, trên người chỉ có quần áo vải, không có hộ giáp gì mà nói, cũng phải nếm một trận khổ sở. Nhất là loại hạt tử nhị giai đã được tiến hóa sau khi cùng người ký kết khế ước.
Chết thì không chết được, phỏng chừng sẽ rất chật vật.
“ Mau dừng tay! Ngải Nhĩ!”
Cô gái khen Vương Duy đột nhiên mở miệng, đem tên gọi là Ngải Nhĩ gọi lại, ngăn lại tranh đấu hết sức căng thẳng.
Từ đầu đến cuối, Vương Duy đều không hề quay đầu lần nào.
Tựa hồ làm bộ không hề nhìn thấy.