Nữ tử kia chạy loạn khắp nơi, mấy tên gia đinh thì có vẻ luống ca luống cuống như không biết có nên ra sức bắt lấy không, thành ra mãi không bắt nổi. Lúc này Miêu Triết nghe thấy tiếng động cũng đã xuất hiện, y quát lớn một tiếng, vọt lên không trung chộp lấy nữ tử đó gọn gàng như chim ưng bắt gà, nha hoàn ở bên cạnh vội đưa một chiếc áo khoác lên, Miêu Triết choàng chiếc áo lên người nữ tử đó.
Miêu Triết tức giận quát:
- Nàng có phải là điên rồi hay không? Đêm hôm khuya khoắt còn bày trò gì nữa đây?
Lúc này Dương Thiên Sở mới được Tống Vân Nhi bỏ tay che mắt ra, diễn biến vừa rồi đều do nàng thuật lại. Còn chưa kịp than khổ vì cô tiểu thư khó tính thì đã giật mình kinh hãi, nữ nhân kia không ngờ lại là nhị phu nhân, hai bên chia tay chưa tới nửa giờ, sao đã xảy ra sự tình này.
Nhị phu nhân cứ như không hề nhận ra Miêu Triết, không ngừng vùng vẫy la hét trong lòng y:
- Ngươi buông ta ra, mau buông ta ra, ta muốn uống nước, ta sắp chết khát rồi. Có buông ta ra không, ngươi muốn hun chết ta sao, trời nóng thế này chùm cái chăn kia lên người ta làm gì?
Đại phu nhân rảo bước đi tới, tát cho nhị phu nhân một cái, nghiêm giọng nói:
- Ngươi còn thấy chưa đủ mất mặt sao? Lão gia, người sao còn chưa mau đem cô ta về phòng đi, ta đã nói rồi không thể cho cô ta ra ngoài được, nhưng lão gia lại mềm lòng. Giờ thì nhìn đi, Miêu gia còn thể diện gì nữa không?
Miêu Triết không phản bác lại nửa lời, liền ôm nhị phu nhân đi nhanh về phòng.
Miêu Nhu ra tới nơi thì Miêu Triết đã bắt được nhị phu nhân rồi, thấy cha mình bế mẹ đi cũng chuẩn bị đi theo, nhưng bị đại phu nhân quát:
- Đứng lại, người định làm gì, cái nhà này còn chưa đủ loạn sao?
Miêu Nhu quay ngoắt người lại, nói lạnh như băng:
- Bà nhìn mà không biết làm gì hay sao? Mẹ tôi có chuyện đương nhiên tôi phải theo rồi.
Đại phu nhân thoáng một chút ngỡ ngàng, có vẻ như không ngờ Miêu Nhu dám đốp chát lại với mình, nhưng giây lát sau tức thì nổi giận:
- Ngươi.. ngươi dám ăn nói như thế với ta?
Khuôn mặt xinh đẹp sắc cạnh của nàng từng đường nét lúc này đều lộ vẻ cứng rắn mạnh mẽ, nhìn thẳng vào mắt đại phu nhân như nhìn một người hoàn toàn xa lạ:
- Tại sao ta lại không dám? Ta đi thăm mẹ của ta, bà là ai mà cản ta? Bà là cái gì chứ?
Miêu Nhu nói xong cũng chẳng thèm để ý tới đại phu nhân tức tới mức run bần bật, mặt xám xịt ở đằng sau, đi theo Miêu Triết tới lầu của nhị phu nhân, sau đó vào phòng đóng cửa lại.
Bốn người Dương Thiên Sở đứng ở bên xem thùy chung không hề nói gì, mà cũng không thể nói gì.
Nhìn sang bên tam phu nhân cũng y như vậy, không nói không rắng, cũng chẳng xen tay vào, cứ như người ngoài vậy, trên mặt không hề lộ ra chút tình cảm nào, một sự dửng dưng tới lạnh lùng.
Ở trong phòng đại phu nhân vẫn còn đang kêu gào hò hét, đại phu nhân phất tay bảo mọi người giải tán, nói nhị phu nhân đã bị điên. Đám hạ nhân cũng rất biết khôn, vừa rồi thấy đại tiểu thư cãi lại đại phu nhân không nể nang gì, biết đại phu nhân đang bốc lửa trong lòng, sớm đã tránh thật xa bà la sát này rồi.
Đại phu nhân giận tới mức không để ý tới nhóm Dương Thiên Sở, quát tháo một hồi xong thì trở về thẳng phòng của mình.
Tam phu nhân thấy mọi người giải tán cả rồi, cũng đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện bốn người Dương Thiên Sở vẫn đứng nguyên tại đó, nhỏ giọng nói:
- Tống sư gia…
Dương Thiên Sở hơi giật mình, vì vừa rồi hắn đang chú ý quan sát biểu hiện của tam phu nhân. Với lại nhà người ta xảy ra chuyện mà bọn hắn đứng trơ mắt ra như xem diễn trò quả không được hay.
Dương Thiên Sở ho khẽ một tiếng lảng đi, thầm than hi vọng không làm nàng ta hiểu lầm. Đang định quay trở lại phòng thì Tống Vân Nhi lẩm bẩm:
- Nhị phu nhân bị làm sao vậy nhỉ? Vừa rồi không phải còn khỏe sao?
Không ngờ câu này bị tam phu nhân thính tai nghe thấy, nàng hỏi ngay:
- Ồ, nói vậy Tống tiểu thư vừa gặp nhị phu nhân sao?
Tống Vân Nhi biết mình lại lỡ mồm nữa, vội ngậm miêng không dám nói nữa. Dương Thiên Sở bình tĩnh nói:
- Nhị phu nhân tới trước tam phu nhân một lúc, hỏi qua chúng tôi việc phá án tiến triển gì không. Lúc đó quả thực vẫn còn rất tinh táo.
Tam phu nhân khẽ mỉm cười tỏ ý đã hiểu, nói:
- Ra vậy, thật ra cũng đâu có gì, vì trong cái nhà này bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra được …
Tựa như cảm thấy mình đã nói lời không nên nói, tam phu nhân vội đổi đề tài:
- Tôi về phòng trước, nếu cần chuyện gì Tống sư gia cứ gọi.
Tiếp đó hai bên ai về chỗ người nấy.
Khi bốn người Dương Thiên Sở đi về tới phòng thì tiếng la hét náo loạn của nhị phu nhân đã ngừng lại, không biết đã tỉnh táo lại rồi hay do bị Miêu Triết cho uống thuốc. Vừa rồi đúng là nhị phu nhân có chút bất thường, tự nhiên tới đến nói cho hắn bao nhiêu chuyện? Thế nhưng lời nói có vẻ bình tĩnh tỉnh táo, không giống loạn trí gì cả .. hơn nữa câu cuối cùng nhị phu nhân bỏ lại chẳng lẽ ám chỉ chuyện này? Nhị phu nhân đã biết trước sao?
Còn đang cân nhắc những khả năng có thể thì Tống Vân Nhi đã đưa ra cao kiến:
- Hay là nhị phu nhân bị quỷ nhập, do hai đứa bé kia trở về …
Dương Thiên Sở bật cười, khẽ vuốt mũi nàng một cái:
- Muội lại mê tín rồi, cái gì mà quỷ nhập với quỷ hiện, thế mà cũng đòi làm nữ bộ khoái.
Tống Vân Nhi vẫn bướng bỉnh nói:
- Vậy ca nói xem tại sao trời lạnh như vậy nhị phu nhân lại kêu nóng, chạy như phát điên khắp nơi? Không phải ít nhất bà ta cũng đã có ý định giết hai đứa bé đó sao?
Dương Thiên Sở hỏi vặn lại:
- Nếu là có quỷ thật thì sao hai đứa bé đó lại không tìm hung thủ thật sự mà ám, nhắm vào nhị phu nhân làm gì?
Tống Vân Nhi tới lúc này đành cãi cùn:
- Ca tin lời bà ta thật sao, biết đâu bà ta chính là hung thủ.
Dương Thiên Sở đột ngột hỏi:
- Vậy muội nói xem nhị phu nhân có biết võ công không?
Tống Vân Nhi nghi hoặc lắc đầu:
- Không hề, thậm chí thể chất còn yếu hơn người binh thường một chút.
Dương Thiên Sở gật đầu:
- Thế thì đúng rồi, nhị phu nhân không phải là hung thủ, hoặc chí ít không phải là người trực tiếp giết hai đứa bé đó. Muội quên rồi sao? Hai đứa bé đó bị treo lên xà nhà rất cao, người thường không thể đưa chúng lên đó được, mà ta quan sát kỹ ở hiện trường không hề có dấu vết đồ vật di chuyển, trên xà nhà bám bụi không có dấu vết có vật gì như thang được bắc vào cả. Chứng tỏ hai đứa bé đó bị treo trực tiếp lên, nhị phu nhân làm được chuyện đó thì phải nói là gần như không thể. Còn nữa, khi đó nhị phu nhân còn cùng ba người nữa chơi mạt chược cơ mà, khả năng là hung thủ càng ít hơn.
Vương Dịch cũng lên tiếng xác nhận:
- Lúc đó đại nhân cũng sai thuộc hạ dựng lại hiện trường, thuộc hạ phải kê hai chiếc bàn lớn mới có thể với tới cái xà đó, nên nếu nói nhị phu nhân tranh thủ thời gian ra ngoài giết hai đứa bé đó cũng không thể bởi quá ít hời gian để sắp xếp.
Tống Vân Nhi đưa ra ý kiến khác:
- Có thể bà ta còn có tòng phạm..
Mọi người ngồi bàn luận, chỉ có Trương Tường Vũ đứng ở cửa sổ quan sát bên ngoài, nhìn thấy Miêu Triết và Miêu Nhu từ lầu nhị phu nhân đi ra, thở dài một tiếng:
- Chắc nhị phu nhân ổn rồi, thực ra bà ta cũng hết sức đáng thương.
Dương Thiên Sở thấy Trương Tường Vũ nói vậy cũng đi ra xem, nhìn căn phòng sáng đèn của nhị phu nhân, chẳng hỉểu sao trong lòng hắn cứ trổi lên dự cảm bất tường.
Chẳng bao lâu sau lão quan gia đã sai người mang đồ ăn đêm tới, nhìn qua cũng rất đầy đủ rau cá thịt, bày đầy một mâm, chẳng giống ăn lót dạ chút nào mà cứ như đi ăn tiệc vậy.
Dương Thiên Sở thầm nghĩ, đúng là bày vẽ lại không biết cách, ăn đêm bày ra mấy món hạng nặng thế này thì tội bụng, nếu đổi lại là Tiểu Yến Tử của hắn, chỉ cần vài món bánh trái nhẹ nhàng cũng đủ làm người ta thèm nhỏ dãi rồi.
Bốn người ngồi ở trước mâm nhưng không có ai có vẻ muốn ăn cả, Vương Dịch thì chụp lấy vò rượu trước, mở nút ra hít một hơi khen:
- Thơm! Miêu gia chi có cái này là hay thôi. Mọi người có uống không?
Ba người còn lại đều lắc đầu, Vương Dịch hí hửng nói:
- Vậy lão Vương không khách khí nữa, ta uống hết một mình vậy.
Vương Dịch đang muốn uống đột nhiên bị Dương Thiên Sở giật lấy bình rượu, sau đó rút một cây ngân châm trên đầu Tống Vân Nhi ra thử nhứng vào trong rượu. Cây trâm không hề đổi màu.
Tống Vân Nhi bĩu môi:
- Ca ngốc ạ, cái này chỉ đề mấy thứ độc vớ vẩn được thôi. Trên giang hồ có hàng trăm loại độc dược, có cả thứ không mùi, không màu, không vị, uống vào không có gì khác thường, nhưng ba ngày sau lăn ra chết.
Dương Thiên Sở là dân học hóa, đương nhiên hắn am hiểu chuyện này còn hơn cả hạng giang hồ nửa mùa như Tống Vân Nhi, nhưng hắn vẫn cẩn thận thử bởi nếu bởi chẳng may đúng là thứ “chất độc vớ vẩn” thì hắn chết quá oan uổng sao.
Vương Dịch lấy lại bình rượu cười nói:
- Thuộc hạ không sợ chất độc, mà nếu có sao cũng có mọi người trả thù rồi.
Bình rượu vừa kề lên miệng, lại đến lượt Trương Tường Vũ chặn lại:
- Lúc nãy nhị phu nhân có nói chúng ta đừng nên ăn no uống say, Vương đại ca, huynh uống hạn chế một chút.
Dương Thiên Sở gật đầu hài lòng, tên tiểu tử Trương Tường Vũ này rất tinh nhanh nhạy bén, sau này chắc chắn trở thành trợ thủ cực kỳ đắc lực của hắn.
Lúc này thoáng nghe bên ngoài có người nói chuyện, Trương Tường Vũ lập tức đứng dậy ra cửa sổ nhìn, rồi thông báo lại là tam phu nhân và Miêu Nhu tới.
Dương Thiên Sở liền mở cửa đi ra, tam phu nhân trông thấy vội nói:
- Thật là ngại quá, tới giờ này rồi còn làm phiền mọi người.
Miêu Nhu khinh thường liếc tam phu nhân:
- Nếu bọn họ còn chưa ngủ, ta đã có thể gặp họ được chưa?
Tam phu nhân nói:
- Tống sư gia, Nhu Nhi có việc muốn gặp mọi người. Nhưng tôi sợ làm phiền sư gia và các vị nghi ngơi nên vừa rồi có nói để tới ngày mai hãy quay lại tìm.
Miêu Nhu chẳng thèm để ý tới ai, đi thẳng vào trong phòng, nhìn thấy mâm rượu thịt ở trên bàn, nói:
- Xem ra đúng là ta làm phiền mọi người rồi, Tống sư gia, ta có việc muốn nói, ngài không phiền chứ?
Dương Thiên Sở cười nói:
- Không phiền dù sao chúng tôi cũng định thức đêm canh chừng, có thể người trò chuyện càng tốt.
Tam phu nhân thấy Dương Thiên Sở nói thế rồi chỉ đành lùi xuống lầu dưới.
Dương Thiên Sở nhìn Miêu Nhu thấy vẻ kiêu ngạo thường ngày đã bị thay bằng sự buồn bã lo âu, nhớ tới vừa rồi nàng cự lại đại phu nhân, đột nhiên cảm thấy cô nương này ngoài kiêu ngạo vẫn còn có tính cách riêng, vì nương thân của mình không ngại đắc tội với đại phu nhân mà ngay cả cha nàng cũng phải nể mặt. Xem ra cô nàng này ngoài khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn có chỗ đáng yêu khác.
Miêu Nhu thấy tam phu nhân đi rồi, chủ động đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống chủ vị nói:
- Mọi người đừng đứng cả nữa, ngồi xuống cả đi.
Lời nói có vẻ lịch sự hơn một chút nhưng vẫn y nguyên tác phong của đại tiểu thư. Dương Thiên Sở cũng ra hiệu mọi người ngồi xuống xem nàng có điều gì muốn nói.
Miêu Nhu đợi mọi người ngồi cả xuống rồi mới bắt đầu:
- Sáng sớm ngày mai là ta phải đi rồi. Nếu không phải vì mẹ ta bị hàm oan và vì hai tiểu đệ bất hạnh qua đời. Ta cũng chẳng bao giờ muốn trở lại cái nơi này. Ngày mai ta đi muốn mang cả mẹ và đệ đệ đi cùng, cho nên ta muốn nhờ Tống đại ca và Tống tiểu thư giúp cho.
Câu nói này của Miêu Nhu làm cả bốn người tưởng chừng mình nghe nhầm, cô nương kênh kiệu này không ngờ gọi hắn một tiếng Tống đại ca, thật đúng là không cần đến phật không thắp hương.
Dương Thiên Sở không đưa ra ý kiến ngay mà hỏi lại:
- Vì sao Miêu tiểu thư lại muốn đưa cả nhị phu nhân và Miêu thiếu gia đi cùng? Mà ta thì có thể giúp được gì cho tiểu thư đây?
Miêu Nhu lại nhẹ nhàng nói:
- Tống đại ca gọi muội một tiếng Nhu Nhi hoặc như muội được rồi, cũng như đại ca gọi Hiển đệ vậy.
Sức đề kháng của ‘Tống đại ca’ với nữ nhân là cực kỳ yếu ớt, đợi cho hắn gọi một tiếng Nhu Nhi, Miêu Nhu mới bắt đầu nói tiếp:
- Mẹ có kể Tống đại ca là người thông minh, vậy chắc cũng đã hiểu vũng nước trong đại viện Miêu gia này nông sâu thế nào. Muội sống ở đây gần mười bảy năm, đã hiểu tới chân tơ kẽ tóc, giờ gả tới nhà chồng thì càng thấu hiểu hơn nữa, nhà càng lớn gia thế càng hiển hách, càng không thể dung nạp được những nữ tử đơn thuần lương thiện sống ở bên trong. Mẹ của muội dù miệng lưỡi cay độc, nhưng kỳ thực tâm địa vẫn rất đơn thuần. Muội nói thế có lẽ mọi người sẽ cười, một người mà ngay cả hai đứa bé chưa tròn tuổi cũng muốn gì thì sao có thể xưng là đơn thuần thiện lương được. Điều muội muốn nói là chính vì mẹ quá thiện lương mà trở thành vật thế mạng cho hung thủ thật sự.
Dương Thiên Sở không ngờ rằng một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu lại nhìn vấn đề một cách sâu sắc như vậy, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, phân tích hợp lý. Giống như Tống Vân Nhi vấn đề dạng này này chỉ có những nữ nhân sống trong những nơi vườn rộng nhà sâu mới có thể thể nghiệm được.
- Ý muội nói là có người muốn mượn tay nhị phu nhân để giết hai đứa bé?
- Chẳng lẽ còn không phải, muội muốn nhắc huynh, nếu huynh nghĩ mẹ muội là hung thủ thì huynh lầm to rồi, hơn nữa hung thủ không phải chỉ nhằm vào hai đệ đệ đáng thương kia, mà còn muốn thông qua chúng khơi lên bão tố càng lớn hơn nữa.
Miêu Nhu nói thẳng thứng:
- Được rồi, mọi không muốn nói nhiều nữa. Con người muội thích thẳng thắn, có gì nói đấy. Trước có điều gì không phải với đại ca và tiểu thư, muội xin bồi tội ngay tại đây. Muội tin vào con mắt nhìn người của mình, muội cho rằng mình sẽ không nhìn nhầm, mong đại ca và tiểu thư có thể giúp muội. Muội nhất định phải đưa mẹ và đệ đệ di, nếu đệ họ tiếp tục còn ở lại đây chỉ sợ lần này muội đi là lần gặp mặt cuối cùng rồi.