Hửng đông, Dương Thiên Sở tỉnh lại trước tiên, trừ Tống Vân Nhi ngủ trên giường, ba nam nhân còn lại hoặc gục trên bàn như Trương Tường Vũ, ngồi tựa vào ghế như Dương Thiên Sở hoặc là lăn ngay ra đất như Vương Dịch, nhưng tất cả đều ngủ rất ngon.
Dương Thiên Sở đứng dậy, tuy chỉ ngủ một chút nhưng tinh thần hắn rất tỉnh táo phấn chấn, có điều toàn thân đau nhức êm ẩm, xem ra Tống Vân Nhi nói không có sai, chẳng thể ỷ lại vào nội công khí công lười vận động được, từ nay phải luyện tập thêm chút quyền cước đơn giản mới được.
Dương Thiên Sở đánh thức mọi người dậy để trở về, Tống Vân Nhi đương nhiên là lén trốn đi nên phải về sớm trình diện, dù ở nhà đã có nha hoàn che dấu cho, nhưng mẹ nàng mỗi sáng đều tới tìm nên không trở về là không xong.
Lúc bốn người rời đi thì cả Miêu gia vẫn còn say giấc ngủ, ngay cả tam phu nhân cũng chưa dậy, đó là do hậu quá của buối tối bận rộn hôm qua. Dương Thiên Sở cũng không muốn làm phiền, chỉ báo cho quản gia một tiếng rồi trở về.
Dương Thiên Sở và Tống Vân Nhi chia tay ai về nhà nấy. Dương Thiên Sở tới ngoại thư phòng trước, hắn tạm thời chuyển tổng hành dinh của Cẩm Y vệ về đây, mọi công văn thư báo từ các dịch trạm đều gửi trực tiếp tới chỗ này của hắn.
Mở cánh cửa tủ có có hình con cá, nơi chứa những tin báo tối mật, tối khẩn của Cẩm Y vệ, thấy bên trong trống trơn, Dương Thiên Sở yên tâm. Chừng nào chiếc tủ này còn trống, hắn vẫn được an nhàn.
Mọi loại thư từ, văn kiện khác đều được các thư ký quan, trách nhiệm giống như ban giải mã và phân tích tình báo thời hiện đại xem trước. Sau đó đặt lên bàn làm việc của Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở nhìn qua một lượt, chỉ có tin từ Tô Châu đáng lưu tâm, thiên hộ Cẩm Y vệ Hồ Thiếu Phong không tự mình điều tra xử lý vụ án của Vương Long, mà báo lên triều đình. Còn đối với bên ngoài cũng chỉ lấy lý do Vương Long cậy thế cưỡng ép dân nữ..v..v.. để tạm thời giam giữ. Dương Thiên Sở thầm nghĩ lão già đó nhất định đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm gì rồi nên món mồi ngon như vậy mà lại bỏ lỡ, nhưng dù sao hắn chẳng muốn quản, mà quản không nổi vì đó là chuyện của địa phận Giang Tô rồi.
Tiếp tục ở thư phòng xem xét và xử lý công văn, rồi hắn ngủ quên béng đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy thì cũng gần tới trưa rồi, cảm giác như ngủ cả một thế kỷ vậy, sực nhớ ra hắn hứa mỗi sáng đi dạo cùng với Tả Giai Âm, vậy mà quên khuấy mất vì thế vội vàng chạy về nội viện tìm nàng.
Dương Thiên Sở tới nội viện, thấy trong phòng khách đặt thêm bốn lò sưỡi, trong phòng chẳng những ấm áp như mùa xuân, mà cũng tràn ngập sắc xuân. Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm, Lục Nhi, Ngọc Đường Xuyên, Tuyết Lý Mai toàn mỹ nữ phong tình xuất chúng, dung mạo như hoa như ngọc. Các nàng đều áo chẽn bằng lụa Tô Châu, áo ấm bằng gấm Tứ Xuyên, đang ríu rít chuyện trò, oanh yến đua sắc khoe thanh, làm Dương Thiên Sở như lạc vào trong vườn địa đàng.
Dương Thiên Sở đánh tiếng:
- Sao hôm nay mọi người rảnh rồi tụ tập ở đây tán gẫu thế?
Chắc vì lo cho sức khỏe của Tả Giai Âm, nên lò sưởi đặc biệt nhiều, hơn nữa trong sảnh lại đông người, nên gò má mềm mại của các nàng đều đỏ bừng bừng, thậm chí Ngọc Đường Xuân còn đã cởi áo khoác, ngay cả cúc áo cũng đã nới hai chiếc ở gần cổ ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy khe núi sâu chết người dưới chiếc yếm hồng nhạt bó sát người.
Dương Thiên Sở theo bản năng đánh giá, ít nhất phải bằng Phi Yến.
Ngọc Đường Xuân thấy Dương Thiên Sở đi vào, nàng vội vàng cái lại cúc áo, mặt đả đỏ càng thêm đỏ.
Dương Thiên Sở cũng vội di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, nhìn thấy trên bàn đặt đủ mọi loại y phục đủ các loại màu sắc, lớn lớn nhỏ nhỏ chắc là chuẩn bị cho em bé.
Lục Nhi thấy Dương Thiên Sở chăm chú nhìn Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm, biết rằng mấy đêm nay hắn đều ở bên ngoài, cho nên về nhà nhất định muốn thân thiết với các vị tẩu tẩu. Vì thế rất không khéo, chỉ thuận miệng đáp mấy câu rồi kiếm lý do lui ra ngoài.
Lục Nhi đi đương nhiên Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai cũng chẳng có lý do gì mà ở lại, giở hai nàng hoàn toàn tin rằng hắn chuộc thân cho mình chỉ vì Lục Nhi rồi, Tuyết Lai Mai không thất vọng nhiều lắm, nhưng Ngọc Đường Xuân có vẻ héo hon đi nhiều, trước đi đi không khỏi u oán nhìn hắn một cái, rồi mới buồn buồn cáo từ.
Dương Thiên Sở lúc này chẳng để ý nhiều, thấy mọi người vừa đi đã tới ngay trước mặt Tả Giai Âm, áp mặt vào bụng nàng tay khẽ xoa lên đó, nhẹ nhàng nói nói:
- Con gái ngoan, cha hôm nay về muộn không đưa con đi dạo được rồi. Cho cha xin lỗi nha.
Tả Giai Âm vừa thẹn vừa buồn cười, đây hắn ra nói:
- Ai nói với chàng là thiếp sẽ con gái?
Dương Thiên Sở đi tới bên Hạ Phượng Nghi hôn một cái lên má nàng rồi nói:
- Cần gì ai bảo, ta thích có con gái. Nàng nhất định phải sinh cho ta một đại tiểu thư thật xinh xắn.
Lúc đầu hai nàng đều không thích Dương Thiên Sở có hành vi thân mật với mình ở chỗ đông người, thế nhưng sau dần thành quen, thậm chí có chút thích thú, kiêu hãnh khi chứng kiến ánh mắt hâm mộ của mọi người. Tất nhiên chỉ cho phép hắn có hành động nhẹ nhàng không xuồng xã như với Phi Yến.
Hạ Phượng Nghi mỉm cười nói:
- Vậy thì chàng chuẩn bị tinh thần mà thất vọng đi, Kim Linh Thiên Sư đã xem rồi, nhất định Giai Âm tỷ tỷ sẽ sinh cho Dương gia một đại thiếu gia.
Dương Thiên Sở chẳng tin, Tả Giai Âm mới có mang hơn một tháng, dù có đi siêu âm cũng chưa có gì để đoán định nữa là mấy thứ bói toán vơ vẩn vô căn cứ. Thế nhưng hắn chả dại mà nói ra suy nghĩ của mình, Tả Giai Âm dám không nhìn mặt hắn một tháng lắm, vì vậy chuyển đề tài:
- Phải rồi, Phi Yến đâu sao ta không thấy? Lại xuống vườn rồi sao?
Hạ Phượng Nghi lúc này đang sai nha hoàn thiếp thân của nàng là Hạ Linh đi chuẩn bị bữa sáng cho Dương Thiên Sở, Tả Giai Âm trả lời:
- Không phải, Phi Yến nói hôm nay thành tây họp chợ, biết thiếp thích ăn thịt vịt, mà hiện giờ mùa đông đang chính lúc vịt béo ngon nhất, nên chạy ra chợ mùa rồi.
Nói tới đây như hiểu ý Dương Thiên Sở, không đợi hắn hỏi nàng nói thêm:
- Chàng yên tâm, Phi Yến mang theo rất nhiều hộ vệ, dù sao gần đây tình hình cũng yên bình rồi.
Dương Thiên Sở gật đầu, hiện giờ không chỉ có Cẩm Y vệ, Tả Giai Âm cũng cho điều tới rất nhiều đạo sĩ của Thiên Sư giáo. Đương nhiên một tổ chức lâu đời hùng mạnh như Thiên Sư giáo không chỉ có các đạo sĩ chỉ biết vẽ bùa bắt ma, mà đủ các thành phần từ lực lượng chiến đấu, bình báo… thế nên kết hợp với Cẩm Y vệ, có thể nói một chút gió lay cỏ động ở thành Hàng Châu cũng không qua mắt được hắn, đích xác là không cần phải lo cho Phi Yến.
Lúc này Hạ Phượng Nghi đã quay lai, nói với vẻ không vui:
- Thiếp đã bảo nó là để hạ nhân đi mua rồi nhưng nó không chịu, muốn tự mình đi. Không biết đến bao giờ mới đổi được cái tình nha hoàn. Hừm, thật phí công thiếp dạy dỗ.
- Thế mới là Phi Yến, cứ để cho nàng ấy được thoải mái đi.
Dương Thiên Sở khẽ trách Hạ Phượng Nghi:
- Nàng nữa, nhìn cách nói chuyện của nàng đi. Rõ ràng vẫn còn có thói quen coi Phi Yến như cô bé nha hoàn ngày trước, vậy mà còn trách Phi Yến.
Hạ Phượng Nghi cười bẽn lẽn, thói quen đúng là không phải ngày một ngày mai có thể bỏ được, huống hồ Phi Yến gần như thành bản chất mất rồi.
Dương Thiên Sở dịu dàng nắm tay Tả Giai Âm hỏi:
- Âm Nhi! Hôm nay người có mệt không? Nếu mệt nên nghỉ ngơi nhiều vào, đừng quá vật vả, mấy sở thích của nàng tạm thời giảm bớt đi mới được. Có thấy thèm ăn hoa quả chưa? Đáng tiếc thời tiết này chẳng có quả tươi để ăn, đợi mấy tháng nữa hoa quả trong nhà ấm lớn lên rồi, nàng nên ăn nhiều vào, rất tốt cho sức khỏe…
Tả Giai Âm luyện võ từ nhỏ, lại mới mang thai có một tháng còn chưa có biểu hiện gì nên không thấy gì khác thường, phải trả lời những câu hỏi của Dương Thiên Sở làm nàng còn mệt hơn. Nhưng sự quan tâm của Dương Thiên Sở làm trong lòng nàng hết sức ấm áp.
Lúc này Hạ Linh đã thức ăn lên, Dương Thiên Sở xoa bụng nói:
- Sao chỉ có ít thế này, gấp đôi thế này ta ăn không đủ no nữa là.
Hạ Phượng Nghi trả lời:
- Chàng chỉ nên ăn cho đỡ đói thôi, hôm nay Phi Yến nói sẽ làm cơm thật ngon. Tới trưa chàng không ăn Phi Yến lại buồn.
Dương Thiên Sở vỡ lẽ, lại nhớ tới lời màn “nữ nhân luận” của Tống Vân Nhi hôm qua, hắn mới hiểu hết sự chu đáo hiểu lòng người của Hạ Phượng Nghi, Phi Yến luôn tự hào về tài nấu nướng của mình, mà nàng chỉ có mỗi tài năng đó để dựa vào, nên nếu Dương Thiên Sở không ăn thì khỏi nói Phi Yến sẽ buồn thế nào.
Đúng là nếu không có Hạ Phượng Nghi khéo léo điều hòa, thì dù các nàng không tranh đấu gì với nhau thì không khí trong nhà hắn chẳng được dễ chịu như thế.
Nghĩ thế nên Dương Thiên Sở dù ăn không no nhưng trong lòng lại càng vui vẻ.
Ăn xong Dương Thiên Sở đột nhiên nhớ ra một việc, lấy chiếc khăn tay của nữ nhân mà nhị phu nhân đưa cho ra để Tả Giai Âm xem.
Tả Giai Âm đặt trong tay xoa vuốt rồi xem xét cẩn thận một hồi, sau đó đưa cho Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh.
Dương Thiên Sở hỏi:
- Dùng con mắt nữ nhân của các nàng đánh giá vật này giúp ta, xem có chỗ nào đặc biệt không?
Hạ Phượng Nghi cũng xem cẩn thận một hồi, rồi nói:
- Chàng muốn hỏi về vấn đề gì đây? Chiếc khăn tay này có rất nhiều điều để nói.
Rất nhiều sao? Dương Thiên Sở suy nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy nàng nói xem bông hoa thêu trên chiếc khăn đó có ý nghĩa là gì?
Hạ Phượng Nghi khẽ nhíu đôi mày xinh, nói:
- Cái này thì thiếp không nhìn ra rồi, thiếp chỉ thấy là một loại hoa loa kèn mà các cô nương thỉnh thoảng vẫn thêu thôi, nhờ tới Giai Âm tỷ tỷ vậy.
- Ta lúc đầu cũng nghĩ như vậy thôi, sau này nghe người ta nói mới biết là không phải. Giai Âm nàng có biết không?
Tả Giai Âm gật đầu chắc chắn:
- Không những chỉ biết mà thiếp còn biết rất rõ về thứ Mạn Đà La này nữa cơ.
Dương Thiên Sở ngạc nhiên:
- Biết rất rõ? Nàng nghiên cứu cả về độc dược sao?
Tả Giai Âm trả lời với vẻ rất tự hào:
- Độc dược và tà trùng là hai thứ mà thiếp đắc ý nhất am hiểu nhất, còn hơn cả võ công của thiếp nữa.
Tà và độc? Nghe mà lạnh cả người, đúng là mấy cô vợ của hắn không chút liên quan gì đến hai cái chữ “hiền huệ” gì cả. Sau này phải cần thận hơn mới được, nếu lỡ làm nàng không vui, bị nàng nhỏ một hai giọt gì đó vào thức ăn thì… toi!
Lúc Dương Thiên Sở còn nghĩ bậy nghĩ bạ, thì Hạ Phượng Nghi nói:
- Cô nương này đúng là đặc biệt, đem thứ hoa độc dược thêu lên khăn tay. Đúng là con người phức tạp khó hiểu.
Tả Giai Âm nói đôi mắt nhung huyền biết nói như tỏa sáng:
- Mạn Đà La là loài hoa màu trắng, giống như chiếc loa treo ở đầu cành. Vào ban đêm nó tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu, nhưng lại là một loại độc dược, đặc biệt khi đã kết thành quả. Giống như xà huyết mỹ nhân, khiến người ta yêu thích say mê, nhưng lại không dám tới gần.
Dương Thiên Sở cười nhăn nhó, không hiểu sao có thể nói về độc dược một cách thích thú so sánh đẹp đẽ như vậy, Tả Giai Âm đúng là cô gái kỳ lạ, một quyển sách không bao giờ lật được hết, hắn hỏi:
- Ta cũng biết là nó có độc, nhưng không biết độc tính lớn nhường nào, dùng để làm gì, ăn vào sẽ có biểu hiện thế nào?
Tả Giai Âm say sưa nói:
- Mạn Đà La dùng với lượng nhỏ thích hợp thì là thứ thuốc giảm đau, gây tê. Có thể cuộn vào lá để hút, đắp lên vết thương .. lập tức sẽ không còn đau đớn nữa. Nhiều hơn một chút thì trở thành một loại trí huyễn dược cực kỳ lợi hại, có thể không chế được thần kinh tạo ra ảo giác, nhưng dùng nhiêu hơn chút nữa lại dẫn tới hôn mê sâu và tử vong. Hiện giờ dùng Mạn Đà La cũng đã khá phổ biến rồi, thế nhưng có thể khống chế được liều lượng của nó để tạo nên hiệu quả như mình mong muốn hay không thì rất rất ít người nắm được.
Chẳng hiểu sao cái cách nói của Tả Giai Âm làm Dương Thiên Sở không thoải mái lắm, liền tạm chuyển đề tài:
- Ừm, ta nhớ rồi. Nhưng tại sao một người lại đi thêu cái hoa này lên khăn tay?
Tả Giai Âm cười:
- Thế này thì phải hỏi đại hành gia của chúng ta rồi.
Hạ Phượng Nghi rất biết ăn mặc, nên về phương diện này đúng là một đại hành gia, chỉ nghe nàng cẩn thận phân tích:
- Kỳ thực thêu hoa trên khăn tay cũng không có quy định hay yêu cầu hoặc mang hàm nghĩ gì đặc biệt, thường mang dấu hiệu đặc trưng hoặc là một sở thích của người đó.
Dương Thiên Sở gật đầu, hắn đã thấy trên khăn tay của Hạ Phượng Nghi thêu một con phượng hoàng còn của Phi Yến thêu một con chim én, Tả Giai Âm thì không thêu gì cả, một là nàng không thích lắm mấy đồ làm dáng của nữ nhi, hai là có thích cũng chịu… bảo nàng cầm kiếm thì được, chứ cầm kim thêu chì chỉ giỏi đâm vào tay.
- Nhưng trên chiếc khăn tay này lại rất lạ, bởi vì ít ai thêu hình lớn như thế, và cũng không thêu ngay chính giữa phải thêu ở góc mới đúng. Hơn nữa nhìn các mũi thêu, không hề có sự nâng niu tỉ mỉ như thêu thứ mình thích thú, nó giống như sự tàn phá, tiết giận hay gì đó tương tự, nên các đường thêu mạnh bạo, có điều bông hoa lại rất sống động rất thật, chứng tỏ người này vấn có khả năng kiểm soát rất tốt. Vì vậy bông hoa này có ý nghĩa như sự nhắc nhở gì đó, nhưng bản thân người đó lại không thích làm.
Trước giờ chỉ nghe người ta dựa tranh hoa, thư pháp luận người, không ngờ Hạ Phượng Nghi còn có thể nhìn hình thêu luận tính cánh nữa. Giờ cộng thêm với những điều Tả Giai Âm nói, Dương Thiên Sở đã nắm được phần nào rồi, hôn mạnh lên môi hai nàng mỗi người một cái, cao hứng nói:
- Bây giờ thì ta đã hiểu rồi, nhà có hiền thê đúng là diểm phúc lớn nhất của nam nhân.
Trong khi Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi vẫn còn xấu hổ thì Dương Thiên Sở lại hưng phấn hỏi:
- Giai Âm này, nếu dùng thứ thuốc chế ra từ Mạn Đà La, liệu có thể khiến người ta có ảo giác, cảm thấy nóng bức trong người, thậm chí ngay giữa trời tuyết mà tưởng chừng như trưa hè không?
- Ảo giác thì chắn chắn rồi, khi đã luyện thành trí huyễn dược thì đều thế cả. Nhưng mà phản ứng chàng nói thì không giông với Mạn Đà La, hẳn tạo ra từ thứ khác.
Tả Giai Âm biết hắn hỏi vì liên quan đến vụ án nên nói:
- Chàng thử kể chi tiết tình hình thế nào đi, biết đâu thiếp có thể đoán ra được.
Dương Thiên Sở vội đem chuyện liên quan tới sự khác thường của nhị phu nhân đêm đó kể ra, tất nhiên tránh đi bí mật cả đại phu nhân như đã hứa.
Tả Giai Âm nghe xong nhíu mày:
- Người nhà trong vụ án chàng kể có người biết y thuật.
Dương Thiên Sở gật đầu:
- Gần như cả nhà đó ai cũng biết hết.
- Thiếp có thể đoán ra chút manh mối, nhưng loại thuốc này có tác dụng rất nhanh, vừa dùng thuốc xong không đi được tới bảy bước đã có phản ứng rồi. Từ tình huống chàng nói mà xét, người hạ độc này cực kỳ am tường, năm rất chuẩn liều lượng, nếu không đã không thể có hiệu quả như thế mà làm người ta chết bất đắc kỳ tử rồi.
Dương Thien Sở hỏi:
- Nói như nàng thì người hạ độc không muốn nhị phu nhân bị chết, mà chỉ muốn người khác cho rằng nàng ta bị điên?
- Thiếp nghĩ là như thế, nếu không thì nhị phu nhân đã chết trong phòng rồi. Tuy thế chất độc này lưu trong người rất lâu, nếu không trừ ra sớm sợ là…
Dương Thiên Sở hơi sốt ruột, không biết Miêu Nhu đã đưa nhị phu nhân đi chưa, nếu không hắn muốn giúp người lại thành hại người mất:
- Tức là nàng nói nhị phu nhân đang lành ít dữ nhiều? Rốt cuộc đó là loại độc gì?
- Có mấy loại độc dược có tác dụng như thế, thiếp phải tự mình xem mới biết chính xác được.
Hạ Phượng Nghi góp ý:
- Không phải tam phu nhân nhà bên đó bảo chàng đưa Giai Âm tỷ tỷ tới đó khám lấy thuốc an thai sao, giờ chàng lấy cớ này cùng tỷ tỷ tới đó là được rồi.
Dương Thiên Sở nghe vậy cao hứng giục:
- Phượng Nghi nói chính phải, Linh Nhi muội tới viện tử của Giai Âm phu nhân lấy thêm áo ấm lại đấy, ta và phu nhân có việc phải ra ngoài…
***
Chú thích chôm ở chương 162 của Nạp Thiếp Ký - Mộc Dật do ****** dịch. Đúng hay sai là tại bác Thanh Phong nhá:
Trí huyễn dược (hay thuốc gây ảo giác) ngày nay là loại hợp chất hóa học có thể làm cải biến tư duy tình cảm của con người, ức chế hệ thần kinh... Đó là những loại thuốc thuốc nhóm ma túy mạnh, như hợp chất MDMA, LSD, DMT, MDA, PCP... Thường sau khi sử dụng 30 phút sẽ có tác dụng. Triệu chứng là nở con ngươi, huyết áp tang, run rẫy, phản xạ mạnh, có ảo giác khác thường, không phân biệt được hiện tại và hư ảo, có cảm giác hòa nhập vào vũ trụ... Khoái cảm thường ngắn sau đó dẫn tới những biểu hiện xấu, ví dụ cảm giác xui xéo, bị chương ngại về tri giác, vọng tưởng, chương ngại về tình cảm, bao gồm cả những cảm giác buồn rầu, bức rức, hay có những biểu hiện khác tính người.
Những hợp chất ma túy trên thường đường bào chế thành thuốc lắc, ví dụ như ecstasy (Hồng Phiến), được tổng hợp từ năm 1912 với tên khoa học là 3,4-methylen dioxymetamphetamin (MDMA), đây là dẫn xuất của amphetamin được dùng nhiều từ thập niên 1980. Thuốc dùng chủ yếu qua đường uống. Vào khoảng cuối thập niên 1970, MDMA được một số bác sĩ chuyên khoa tâm thần Hoa Kỳ cho sử dụng như một phương thức điều trị hỗ trợ liệu pháp tâm lý. thuốc được trình bày dưới dạng viên nén, viên nang chứa 200mg chất MDMA. Ecstasy còn có tên là "viên thuốc tình yêu", EX, E, XTC, Adam, MDMA, Shamalow. Giới sử dụng gọi là "thuốc lắc" (dance pill) vì thường dùng trong các hộp đêm, vũ trường. Do tác dụng của thuốc, họ nhảy múa không biết mệt mỏi. Tác dụng đối với cơ thể rất đa dạng: làm tăng nhịp tim và tăng nhiệt độ cơ thể, thậm chí gây tình trạng mất nước cấp kèm trụy tim mạch. Có trường hợp tử vong do tăng nhiệt độ cơ thể ác tính, viêm gan trầm trọng và ngưng tim.
Về mặt tâm thần học, thuốc lắc nguy hiểm vì là tác nhân gây những cơn hoảng sợ, trầm cảm và bệnh tâm thần, đặc biệt càng dễ xẩy ra đối với những người có nhân cách dễ bị bệnh. Sự tiêu thụ ecstasy thường được kết hợp với các chất khác như rượu, cocain hoặc cần sa, nhằm phát huy tác dụng, kéo dài tác dụng hoặc giảm bớt tác dụng phụ. Ecstasy còn gây cảm giác thích hoạt động xã hội, dễ tiếp xúc với mọi người, tạo cảm giác hưng phấn. Tuy nhiên tác dụng phụ của chất này có thể dẫn đến chết người. Tác dụng phụ nhẹ thì có cảm giác khó chịu, vã mồ hôi, khô miệng. Khi dùng nhiều hơn 150 mg có nguy cơ chết người. Dùng nhiều lần sẽ có nguy cơ tim mạch, rối loạn tâm thần: vật vã, cơn kích động hoảng sợ, rối loạn tính khí và có biểu hiện tâm thần ảo giác.
Loại thuốc đặc biệt nguy hiểm nữa là LSD, (d-diathylaminde de l' acide lysergique), xuất hiện xuất hiện năm 1938 tại Thụy Sĩ. Ðây là một dẫn xuất bán tổng hợp của acide lysregic, có tác dụng gây ảo giác, rối loạn tâm thần, thậm chí gây ra tình trạng bị tâm thần. Thuốc sẽ gây một số phản ứng như cao huyết áp, tim đập nhanh, ớn lạnh, vã mồ hôi, tăng tiết nước bọt, ảo giác thị giác, ảo giác thính giác, ảo giác toàn thân, mất cảm nghiệm thời gian. Nguy cơ chủ yếu của thuốc này là về mặt tâm thần: hoang tưởng, tâm thần phân liệt kèm theo cảm giác không còn là mình nữa (giải thể nhân cách).
Loại thuốc ketamine còn được gọi là "thuốc đặc biệt K" gây nghiện tổng hợp, xuất hiện từ năm 1996, có nguồn gốc từ ketaphen, là một chất gây vô cảm dùng trong cấp cứu hay dùng trong thú y dưới dạng nước. Chất này tác động đến não và ức chế sự bắt giữ dopamin và nora drenalin. Ketamin là loại thuốc gây ảo giác mạnh, sau khi dùng sẽ có cảm giác bay bổng, thay đổi cảm giác đau, mất khái niệm thời gian, mất thăng bằng, giảm trí nhớ. Nếu dùng quá liều có thể gây bất tỉnh, hôn mê và tử vong.
Chất PCP (phenylcyclidin (1-phenylcyclohexyl) piperidin), được tổng hợp thử nghiệm vào cuối thập niên 50, bán trên thị trường năm 1963 dưới tên thương mại là sernyl, được dùng như loại thuốc gây vô cảm. Thuốc được sản xuất dưới dạng bột hoặc viên, được giới sử dụng gọi là "angel dust", "peace pill" và dùng uống, hút, chích. Thuốc gây cảm giác vật vã, lú lẫn kèm cảm giác cơ thể biến dạng, rối loạn thị giác, thính giác, trường hợp dùng quá liều có thể dẫn đến co giật và hôn mê. PCP cũng có thể gây phản ứng tâm thần cấp tính hay trầm cảm...
Trong Trung y, các loại thuốc gây ảo giác đã được nói khá nhiều. Ví dụ "Bổn thảo cương mục" có nó "trí huyễn dược" là thứ dược vật có thể gây ra ảo thị, ảo thính hoặc tinh thần thất thường. Những thứ thuốc này nếu dùng không đúng cách đúng liều sẽ gây ra những chứng như "phát cuồng bôn tẩu" (phát điên chạy lung tung), hoặc "như kiến quỷ thần" (giống như gặp quỷ thần). Các loại dược vật này là "Thương lục", "Phòng quỳ", "Lang đãng", "Mạn Đà la", "Vân Thật Hoa", "Đại ma", "Mộc nhĩ"... tổng cộng chín loại được kể trong các sách Đường bổn thảo, Bản thảo đồ kinh, Danh y biệt lục, Dược tính luận, Thần nông Bản thảo kinh, ... Lý Thời Trân nhận định nguyên nhân của việc này đều là do “giai hữu độc, năng sử đàm mê tâm khiếu, tế kì thần minh ,dĩ loạn kì thị thính cố nhĩ” (đều có độc, có thể khiến tâm thần mê mang, dù là đang tĩnh trí nhưng thật sự đã nghe loạn nhìn loạn hết cả rồi).