Thế thì, lý do thích hợp nhất chính là bọn họ ẩn nấp. Lúc nãy, khi ở 'Nhạc Tiêu Dao', Phương Kiếm Minh nghe được người bịt mặt kia tự xưng là 'bổn tọa', đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi đạt được thì không tốn công, võ công, thủ đoạn của người này có nhiều điểm tương đồng với chín người bịt mặt kia, cho dù hắn không phải một trong số đó thì cũng có liên quan, tám năm, Phương Kiếm Minh đương nhiên la fko thể nhớ kỹ hình dáng của họ, hơn nữa lúc đó hắn đâu có tâm trí là nhớ kỹ chín người đó, ngoại trừ người trước mặt tự xưng là bổn tọa, hai vai hơi gồ lên thì còn có chút ấn tượng, còn tám người còn lại thì đều đeo khăn bịt mặt, bộ dáng như lén lén lút lút.
Phương Kiếm Minh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được, cho dù đối phương đã đi được một lúc nhưng hắn vẫn muốn đuổi theo. Hắn không biết người bịt mặt đó đi đến đâu, chỉ có thể nhắm thẳng về phía nam mà chạy, khoảng thời gian nửa chén trà, Phương Kiếm Minh đã ra khỏi Hàng Châu, tới ngoại thành, bóng đêm dày đặc, không biết những người kia đi về hướng nào.
Hắn còn đang chần chừ thì chợt nghe được một tiếng động bên trái, một thân ảnh chợt ẩn chợt hiện ngoài mười trượng, ẩn vào trong màn đêm, Phương Kiếm Minh giật mình, quát:
- Ai?
Đang định đuổi theo thì một tiếng gió vang lên, một bóng trắng đánh đến, đôi mắt của Phương Kiếm Minh tựa như điện, thấy rõ vật đến là một cuộn giấy trắng, vội dùng tay bắt lấy, người kia đã sớm đi xa.
Phương Kiếm Minh nghi hoặc trong lòng, mở cuộn giấy ra, chỉ thấy trên giấy có viết qua loa bảy chữ 'Hướng Tây Nam, Tiêu Dao Thần Kiếm'!
Phương Kiếm Minh ngẩn người, thi triển khinh công về phía tây nam, trong lòng thầm nghĩ:
- Người này chẳng lẽ chính là hán tử trong ngõ nhỏ đêm đó sao? Hắn làm vậy là có ý gì, sao lại chỉ đường cho mình, hay là hắn thật sự là một người hữu tâm!
Mặc dù trong lòng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn triển khai kinh công, cả người phóng đi như lưu tinh, chưa đến thời gian một chén trà đã đi được gần năm mươi dặm, gặp núi vượt núi, gặp rừng băng rừng, cước trình rất nhanh, cho dù thiên lý mã cũng không nhanh hơn được!
Đúng lúc này, hắn loáng thoáng nghe được tiếng người nói, vội giảm cước bộ, sử dụng liên tiếp năm lần 'Đăng Bình Độ Thủy', sau khi vượt qua một số cây, giương mắt lên nhìn, ở phía trước khoảng hơn hai mươi trượng, có vài người đang nói chuyện, và cũng đang thi triển khinh công chạy đi.
Đám người này chính là đám người lúc nãy. Phương Kiếm Minh vui vẻ trong lòng, hét dài một tiếng, tiếng hét chấn khắp nơi, hoa cỏ bên đường lung lay dữ dội.
Vừa quát lên, Phương Kiếm Minh vừa phóng người vọt đi, tiến về trước hơn mười trượng, quát:
- Các ngươi tạm thời dừng bước, ta có chuyện muốn nói!
Đám người nghe được tiếng thét dài, tưởng rằng gặp phải kẻ địch, vội dừng chân, tám thanh niên cầm loan đao vung loan đao trong tay lên, ánh đao lập lòe chói mắt giữa màn đêm, tàm người xoay lại, chặn ở phía trước.
Ba người đi trước cũng đã quay người lại, lúc này Phương Kiếm Minh đã đến gần, nhìn vào người bịt mặt hỏi:
- Ngươi là ai?
Ba người thấy người đến là Phương Kiếm Minh thì ngẩn ra, toàn bộ như lâm phải đại địch, tưởng rằng lão đổ tài ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, người bịt mặt dò hỏi, ngươi là ai tại sao lại đi theo chúng ta, lão đổ tài đâu?
Phương Kiếm Minh nói:
- Lão đổ tài không đến, người bị các ngươi đả thương còn cần được chữa trị, ta hỏi ngươi, ngươi là ai?
Ba người nghe được lão đổ tài không đến thì yên tâm, trong lòng như trút được gánh nặng, người bịt mặt cười lạnh, nói:
- Hảo tiểu tử, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chui vào, không có lão đổ tài ở đây để xem ngươi có gì kiêu ngạo, bổn tọa sẽ cho ngươi chết được toàn thây!
Vừa nói, vừa tiến lên trước.
Phương Kiếm Minh cười ha hả:
- Ngươi tự xưng 'bổn tọa', chẳng lẽ lai lịch không nhỏ?
Người bịt mặt âm trầm cười, nói:
- Chết đến nơi mà còn muốn biết lai lịch của bổn tọa, chẳng lẽ bổn tọa có thù oán với ngươi sao?
Phương Kiếm Minh nói:
- Có thù hay không thì phải xem ngươi có nói thật hay không đã!
Người bịt mặt ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, nói:
- Từ khi nào mà võ lâm trung nguyên lại xuất hiện một tên tiểu tử điên cuồng như thế, lúc bổn tọa hành tẩu giang hồ sợ rằng tiểu tử nhà ngươi còn chưa được sinh ra!
Phương Kiếm Minh nói:
- Ta hỏi lại ngươi, ngươi là ai, danh tính là gì?
Người bịt mặt nghe được ngữ khí của Phương Kiếm Minh như là muốn gây sự, thế nào cũng phải biết được lai lịch của hắn thì không nhịn được tò mò, hỏi:
- Bổn tọa là ai, có liên hệ gì với ngươi sao?
Phương Kiếm Minh nói:
- Đương nhiên là có quan hệ, ta không phải chỉ muốn biết thân phận của ngươi mà còn muốn hỏi thăm một ít bí mật!
Người bịt mặt nghe được hai chữ 'bí mật', nghĩ đến thân phận của mình ở trung nguyên thì rùng mình, cười lạnh, nói:
- Ngươi muốn biết thân phận của bổn tọa, vậy bổn tọa sẽ cho ngươi biết, bổn tọa 'Diêm La Ma Quân', ngươi có nghe qua danh hào của bổn tọa?
Phương Kiếm Minh sửng sốt, nói:
- Ta chưa từng nghe qua danh hào này, xem ra là ngươi bịa đặt!
Người bịt mặt cười lên quái dị:
- Thật thông minh, quả nhiên ngươi đúng là một 'hữu tâm nhân', sau khi bổn tọa phế bỏ võ công của ngươi thì sẽ cho ngươi biết thân phận thật của bổn tọa!
Lời vừa dứt, một chưởng được phách ra nhanh như chớp, Phương Kiếm Minh dừng bước, tránh sang một bên, người bịt mặt một kích không trúng, cười hắc hắc, nói:
- Thì ra ngươi cũng có chút bản lĩnh! Lần này để bổn tọa xem ngươi chạy đi đâu!
Lời vang lên thì cũng bổ ra chín chưởng liên hoàn, một chưởng nối tiếp một chưởng, chưởng phong dồn dập, trong vòng ba trượng, ngoại nhân khó có chỗ đặt chân, ba chưởng cuối cùng thì tập trung lên vai trái của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, lộn một vòng ra ngoài, người bịt mặt không nghi ngờ gì, thấy thế thì vui vẻ, hóa chưởng thành trảo, theo sát Phương Kiếm Minh, khi vừa chụp lên xương bả vai của Phương Kiếm Minh, có ý định phế bỏ võ công của hắn, nội lực phát ra, năm ngón tay cứng lên, hắn rất tự tin vào võ công của mình, xương bả vai của Phương Kiếm Minh nhất định sẽ bị hắn chấn gãy, nhưng không ngờ, xương bả vai của Phương Kiếm Minh lại cứng hơn sắt thép, hắn không thể làm gì được, trong lòng sửng sốt, kinh ngạc vô cùng, bỗng dưng chợt nhận ra:
- Không ổn!
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Phương Kiếm Minh cười nói:
- Ngươi phế công phu của ta không được thì ta cũng đành xin lỗi vậy!
Tay phải xuất ra như chớp, xuất chỉ như gió, điểm lên vài huyệt đạo của đối phương, người bịt mặt muốn sử dụng 'Di Huyệt Hoàn Vị' để tránh, nhưng làm sao mà kịp, đành trơ mắt nhìn Phương Kiếm Minh, cả người rơi xuống, Phương Kiếm Minh sử ra một thức 'Tham Nang Thủ Vật', chụp lấy đầu vai của hắn, phi thân, mang theo người bịt mặt phá không bay về phía xa.
Phương Kiếm Minh cố ý trúng chiêu, đánh lén thành công, lập tức chế trụ người bịt mặt, mang đi. Khi Cổ Bách và Tam hoàng tử phát hiện ra điều không ổn thì Phương Kiếm Minh đã phóng đi được mấy trượng, đợi đến khi bọn hắn đuổi theo thì Phương Kiếm Minh đã bỏ xa bọn họ ngoài trăm trượng, làm sao có thể đuổi kịp được nữa.
Mười người đuổi theo chỉ được hơn mười dặm là đã không thấy bóng dáng của Phương Kiếm Minh nữa, Cổ Bách dừng lại, dùng phạm ngữ nói một cau, Tam hoàng tử và tám người kia cũng dừng lại, Tam hoàng tử do dự một lúc, Cổ Bách lại nói mấy câu, Tam hoàng tử trầm tư một lúc, gật đầu, hai người mang theo tám thủ hạ, đi về phía tây nam, không đuổi theo Phương Kiếm Minh nữa, cũng không có ý định quan tâm đến sống chết của người bịt mặt.
Phương Kiếm Minh mang theo người bịt mặt, chạy được hơn hai mươi dặm thì không nghe thấy tiếng đuổi theo phía sau nữa, phóng người bay vào một khe núi, ném người bịt mặt xuống đất, khai giải 'Vựng Huyệt' của đối phương.
Hai mắt của ngươi bịt mặt hé ra, định đứng dậy, nhưng không thể nào động đậy được, muốn vận công tự giải huyệt nhưng lại không cảm giác được nội lực trong cơ thể, trong lòng hoảng sợ, mồ hôi toát ra, hắn thấy Phương Kiếm Minh chỉ là một tiểu tử mi thô mắt to, không giống người xấu, nhưng không hiểu tại sao Phương Kiếm Minh lại đuổi theo hắn, không biết đối phương sẽ dùng cực hình gì đối với mình, run giọng hỏi:
- Ngươi ... Ngươi muốn ... Muốn gì?
Phương Kiếm Minh mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Các hạ hỏi tại hạ làm gì?
Người bịt mặt nói:
- Chúng ta không phải đã bỏ qua tên trường mi đầu đà giả mạo kia rồi sao? Ngươi còn muốn gì nữa?
Phương Kiếm Minh lắc đầu nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến chuyện của hắn, ta có chuyện khác muốn hỏi ngươi, ta hỏi ngươi, tám năm trước, ngươi có từng đến Thương Long cốc?
Người bịt mặt ngẩn ra, nhãn châu thiểm động, nói:
- Không có!
Phương Kiếm Minh nhìn thấy hết mọi động tác của hắn, mỉm cười, nói:
- Ta nghe ngươi tự xưng là 'bổn tọa', khẩu khí rất giống một 'bằng hữu cũ' của ta, tám năm trước, bọn họ đã làm một chuyển khó lường tại Thương Long cốc, ngươi nói là chưa từng đến Thương Long cốc, thật sự khiến ta hoài nghi!
Người bịt mặt nói:
- Thiếu hiệp, trong thiên hạ, người tự xưng là bổn tọa không phải chỉ một mình ta, ta nghĩ thiếu hiệp nhận lầm người rồi!
Khẩu khí hoàn toàn bất đồng so với trước, chẳng khác gì bùn nhão, lại còn lấy lòng Phương Kiếm Minh mà gọi hắn là thiếu hiệp.
Phương Kiếm Minh cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt thì giận dữ, quát:
- Đến lúc này mà ngươi còn không nói thật sao?
Người bịt mặt hù một tiếng:
- Bổn tọa căn bản là không biết Thương Long cốc là ở đâu, ngươi có giết bổn tọa thì bổn tọa cũng chỉ có thể nói một câu không biết!
Phương Kiếm Minh lạnh lùng cười, nói:
- Vậy sao, ngươi tự xưng là 'Diêm La Ma Quân', vừa nghe là nghĩ đến một hung thần ác sát, không biết là thật hay giả?
Xuất ra một trảo, chụp lấy mặt nạ trên đầu của hắn, hình dáng của đối phương hiện ra.
Người bịt mặt không ngờ Phương Kiếm Minh sẽ kéo mặt nạ của mình xuống, ngẩn người ra, sau đó lộ vẻ kinh sợ, đôi mắt tựa như muốn phun lửa, hung tợn trừng mắt nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh thấy hắn tướng mạo không xấu, mái tóc trên đầu màu đen nhưng đã có đốm bạc, má bên trái có một cái bớt đen rất lớn, đại khái vào khoảng chừng bảy mươi tuổi, Phương Kiếm Minh sửng sốt, hỏi:
- Lão không giống như Diêm La, ngươi rốt cuộc là ai?
Lão giả tức giận, nói:
- Hôm nay ngươi đã thấy chân diện của bổn tọa, còn không tha cho bổn tọa sao?
Phương Kiếm Minh cười lạnh, nói:
- Nếu ngươi đáng thả thì ta sẽ thả, nói thật cho ta biết, lão đã từng đến thương long cốc, nếu dám lừa ta, ta sẽ một chưởng phế bỏ võ công của lão để sau này lão không thể làm chuyện ác nữa!