Lão giả trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Người chết thì bất quá cũng là đầu rơi xuống đất, bổn tọa có đến qua Thương Long cốc, thế thì sao?
Phương Kiếm Minh nghe lão thừa nhận thì vui vẻ trong lòng, vội hỏi:
- Nói vậy thì lão chính là một trong chín người bịt mặt! Còn nữa, lão quái tóc vàng năm đó là ai? Hiện tại hắn đang ở đâu, còn tám người bịt mặt kia nữa?
Lão giả chấn động trong lòng, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này là ai? Sao lại biết rõ như thế?
Miệng thì nói:
- Người muốn thế nào?
Phương Kiếm Minh lộ vẻ tàn nhẫn, cười lạnh nói:
- Ta muốn đích thân tìm họ, phế bỏ võ công của bọn họ!
Lão giả nghe Phương Kiếm Minh nói thế thì không tự chủ được mà run người, không hề nghĩ đến việc Phương Kiếm Minh có được năng lực đó không, mà hỏi:
- Ngươi cũng muốn phế bỏ võ công của bổn tọa sao?
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn lão, nói:
- Thế thì phải xem biểu hiện của lão, ít nhất thì tạm thời sẽ không, ta hỏi lão, bọn họ đang ở đâu, sao những năm gần đây không hề có tung tích trong giang hồ?
Lão giả trầm tư một lúc, nói:
- Bọn họ hiện đang ở trong hoàng cung Ngõa quốc, ngươi muốn vào đó thì còn khó hơn lên trời, bổn tọa mặc dù không biết tại sao ngươi muốn tìm chúng ta gây khó dễ, nhưng bổn tọa khuyên ngươi tốt nhất là hãy bỏ ý định này đi!
Phương Kiếm Minh thấy lão không có đoán ra lai lịch của hắn thì cũng không nói, gật đầu, nói:
- Ta đương nhiên là sẽ không một mình xông vào đó, ta nhận lời khuyên của lão, tạm thời không buông tha lão, nếu sau này ta còn thấy lão làm chuyện gian ác, tuyệt không buông tha!
Đầu ngón tay bắn ra, tám đạo chỉ phong, trúng vào các huyệt đạo trên người đối phương, khai giải huyệt đạo, lão giả âm thầm vận khí, nội lực vận chuyển tự nhiên, khôi phục lại như lúc ban đầu, thầm giật mình trong lòng, cách không giải huyệt không phải là công phu khó, nhưng cùng lúc bắn ra tám đạo chỉ phong thì không phải là đơn giản, hơn nữa, thủ pháp giải huyệt của Phương Kiếm Minh nhanh nhẹn tuyệt luân, lão giả cố nhớ lại động tác tay của hắn nhưng không thể nào được.
Lão làm sao biết được, thủ pháp mà Phương Kiếm Minh sử dụng chính là do Đao Thần truyền thụ, sau khi Phương Kiếm Minh học được thì chưa từng sử dụng trước mặt người ngoài, không phải hắn không cần dùng đến, mà là thủ pháp này người thường không chịu nổi.
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ lão có nội lực thâm hậu, không nắm chắc là trong thời gian ngắn có thể bắt được lão, cho nên giả vờ như không đánh lại để đối phương khinh địch, để cho đối phương đánh trúng, sau đó liền sử dụng thủ pháp điểm huyệt này, vì thế lão giả không thể nào tránh được.
Nếu như là Đao Thần sử dụng thủ pháp này thì hiển nhiên là không cần phải giả vờ để dụ địch, chỉ cần đánh nhau vài chiêu, rồi sau đó biến chiêu là có thể chế trụ được đối phương.
Phương Kiếm Minh mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, có được ma lực của Thiên Thiền Đao, lại tu luyện môn công phu 'Đại Thụy Thần Công' cổ quái, nhưng hắn cũng chỉ mới có mười sáu tuổi, sao có thể so sánh với cao thủ có cấp bậc như Đao Thần (trừ khi hắn sử dụng Thiên Thiền Đao, Thiên Thiền Đao là một ma đao), bên cạnh lại có Cổ Bách, Phương Kiếm Minh cần phải tốc chiến tốc thắng, mới có thể vừa bắt được lão giả vừa chạy trốn.
Với công phu hiện nay của hắn thì đã vượt hẳn Cổ Bách và lão giả, nhưng nếu như hai người bọn họ liên thủ lại thì sẽ không dễ ứng phó, huống chi còn có tam hoàng tử và tám thanh niên cầm loan đao, sợ rằng người phải bỏ mạng chính là hắn. (Hắn không dám tùy tiện sử dụng Thiên Thiền Đao, một là nó có lực sát thương quát lớn, hai là hắn vẫn chưa chính thức khống chế được Thiên Thiền Đao, ba là hắn vốn thiện lương, không cần xuất đao thì tốt hơn là phải xuất đao)
Lão giả được giải huyệt, nhìn Phương Kiếm Minh, không nói được một lời. Hắn muốn nhìn kỹ Phương Kiếm Minh xem xem có phải là người hắn biết hay không, nhưng vẫn không nhìn ra được, chỉ cảm thấy Phương Kiếm Minh cực kỳ xa lạ, hắn không thể nào nghĩ đến Phương Kiếm Minh chính là tiểu hài tử tám năm trước, không phải hắn không nghi ngờ mà là hắn căn bản không tin, chỉ trong tám năm ngắn ngủn, một tiểu oa nhi, cho dù có là thần đồng cũng không thể nào tu luyện đến cảnh giới một chiêu là chế trụ được lão!
Chờ đến khi hắn đã rời đi, không còn thấy bóng dáng nữa thì Phương Kiếm Minh mới chợt nhớ ra là còn có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng hắn đã thả lão đi, cho dù đuổi theo thì phải làm sao, Phương Kiếm Minh không phải là một người nói không giữ lời, chỉ có thể bỏ qua ý nghĩ này trong đầu.
Đây cũng là do kinh nghiệm giang hồ của Phương Kiếm Minh vẫn còn kém, lúc nãy hắn dùng khẩu khí trong giang hồ ép hỏi lão giả đã là 'kinh nghiệm' lắm rồi, hơn nữa chuyện hắn cần biết là nơi ở của lão quái tóc vàng đã được lão giả nói ra, trong lòng hắn lúc đó vui mừng, cho nên không suy nghĩ nhiều, lập tức ra tay giải huyệt, thả lão giả đi.
Phương Kiếm Minh thi triển thuật dịch dung, khôi phục lại diện mạo ban đầu, khi trở về đến bên ngoài thành Hàng Châu thì trời đã rạng sáng, cửa thành vẫn còn chưa mở ra, Phương Kiếm Minh muốn trở về gặp Long Bích Vân và Long Nguyệt, hắn đi cả đêm chưa về nên sợ hai người lo lắng.
Thấy không có ai, hắn vượt qua tường thành, qua thời gian nửa nén hương, người đi đường cũng dần dần nhiều hơn, hắn cũng đã về đến phụ cận Lôi gia, còn chưa đến cửa viện thì đã có người vui mừng kêu lên:
- A, Phương công tử, cuối cùng thì công tử cũng đã trở về, công tử khiến chúng ta phải mệt!
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn thì thấy chính là nha hoàn Tiểu Đồng, vội đi nhanh đến đại môn, cười nói:
- Sao cô lại đứng ở đại môn, mau đi vào, coi chứng lạnh, ta không có việc gì!
Hai người đi vào, tiểu đồng đóng cửa lại, rồi nói:
- Phương công tử, công tử mau vào đi, hai vị tiểu thư đang trong đại sảnh chờ công tử!
Đi đến đại sảnh thì thấy Long Bích Vân đang ngồi, thần thái an tường, một nữ tử xinh đẹp thì đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng, nghe tiếng bước chân của Phương Kiếm Minh cũng không ngẩng đầu lên mà đã nói:
- Sao rồi, Phương đại ca đã trở về rồi à?
Không phải Long Nguyệt thì còn ai nữa!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Vân nhi, Nguyệt nhi, khiến hai người phải lo lắng!
Long Nguyệt không ngờ là đụng phải Phương Kiếm Minh, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng lên, thần thái lo lắng lúc nãy của nàng đã lọt vào mắt Phương Kiếm Minh, cái tên oan gia này, sao vào mà không sớm lên tiếng!
Long Bích Vân đứng lên, cười nói:
- Nguyệt nhi, tỷ nói rồi, Phương đại ca của muội không có việc gì, không phải hắn đã êm đẹp trở về rồi sao?
Long Nguyệt nghe xong thì mặt càng đỏ hơn, đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Minh thấy nàng có thần thái của một nữ nhi, không khỏi ngạc nhiên và buồn cười, Long Nguyệt hờn dỗi:
- Tiểu thư, sao tiểu thư lại trêu muội trước mặt hắn chứ, muội ... Muội không để ý đến hai người nữa!
Nói xong liền chạy như bay ra khỏi đại sảnh.
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi:
- Vân nhi, Nguyệt nhi sao thế? Chẳng lẽ lại là ta làm gì sai, khiến cho nàng tức giận?
Long Bích Vân bật cười, nói:
- Ta làm sao biết được sao muội ấy tức giận, chàng tự đoán đi, đúng rồi, không phải chàng nói đi theo dõi người sao, sao lại đi cả đêm?
Phương Kiếm Minh ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, vừa uống vừa đem mọi chuyện gặp phải, lọc ra những chuyện quan trọng kể lại cho Long Bích Vân nghe, hắn cũng không có giấu chuyện mình đến kỹ viện xem hội thi hoa khôi.
Long Bích Vân nghe hắn kể lại xong thì đôi mãy liễu khẽ cau, một lúc lâu mới nói:
- Nói như thế, phỏng đoán của ta đã đúng hơn phân nửa rồi, nhưng chỉ không ngờ là chuyện này lại còn dính dáng đến của Ngõa Thứ, Phương lang, bây giờ chàng định làm sao?
Phương Kiếm Minh duỗi người, nói:
- Chuyện khác thì tạm thời gác sang một bên, ta muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó đến phía bắc thành gặp lão đổ tài, Vân nhi, lão đổ tài là ai?
Long Bích Vân tươi cười nói:
- Lão là cao thủ trên Thiên Bảng, ngoại hiệu là 'Đổ Thần Phiên Phiên', nguyên danh Thượng Quan Vô Thác.
Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng:
- Thì ra là lão, hèn chi võ công lại cao thâm như thế!
Đột nhiên Long Bích Vân bật cười khanh khách nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù ở cùng nàng nhiều ngày, đã nhìn quen dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng nhưng lúc này Phương Kiếm Minh vẫn không kềm được lòng mình, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nói:
- Vân nhi, nàng làm gì thế, trên mặt ta có hoa sao?
Long Bích Vân nói:
- Trên mặt chàng không có hoa, ta chỉ cảm thấy kỳ quái là đến tột cùng chàng có phúc thế nào?
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói thì không hiểu, hỏi:
- Vân nhi, nàng nói thế có nghĩa là gì?
Long Bích Vân nói:
- Phương lang, có lẽ chàng không phát hiện, người mà chàng gặp phải, toàn là những người mà người khác cả đời cũng không thấy được một lần, ta thật không biết là chàng có may mắn cỡ nào, chẳng lẽ chàng là phúc tinh hạ phàm.
Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói:
- Vân nhi, đừng đùa nữa, cái gì mà phúc tinh hạ phàm chứ, cho dù có là phúc tinh hạ phàm thật sự đi nữa thì đã đói bụng thì cũng phải ăn cơm chứ!
Long Bích Vân sao lại không hiểu ý của hắn chứ, luyến tiếc thu hồi ánh mắt trên người hắn, đi ra ngoài, tự mình bưng thức ăn đến.
Sau khi Phương Kiếm Minh dùng cơm xong, ngồi điều tức một hồi rồi đi ra ngoài, hắn vừa đi thì Long Nguyệt lại đến, không thấy bóng dáng của Phương Kiếm Minh, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư, hắn đâu?
Long Bích Vân giả vờ không biết, hỏi:
- Người nào?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nguyệt ửng đỏ, dậm chân nói:
- Tiểu thư, tiểu thư lại trêu muội rồi, nhưng mà hắn có đại sự gì à? Sao lại vội vàng thế?
Long Bích Vân nói:
- Hắn phát hiện được kẻ thù ở Thương Long cốc năm xưa!
Long Nguyệt cả kinh, kêu lên:
- Ai da, một mình hắn đối phó được sao?
Long Bích Vân nói:
- Yên tâm, Phương đại ca của muội không có việc gì, hắn ra ngoài có chút chuyện, việc báo thù vẫn còn sớm, có một số việc nên để hắn tự xử lý, chúng ta không nên nhúng tay vào quá nhiều!
Phương Kiếm Minh vừa đi vừa hỏi thăm đường, rốt cục cũng đến được nơi ở của lão đổ tài, 'Khách Điếm Vạn An', khách điếm không lớn, cả chưởng quỹ và tiểu nhị cũng chỉ có bốn người, nhìn thấy lão đổ tài thì Phương Kiếm Minh hỏi:
- Lão đổ tài, vị bằng hữu kia thế nào rồi?
Lão đổ tài vẫn chưa kịp trả lời thì đã có tiếng bước chân vang lên, vị trường mi đầu đà giả đi từ trong phòng ra, tướng mạo của hắn so với hôm qua thay đổi không ít, nhìn thấy Phương Kiếm Minh, song phương đều ngẩn ra, đồng thanh nói:
- Ngươi (thí chủ) là ...
Lão đổ tài cười:
- Tối qua hai người các ngươi đều dịch dung, có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được lão đổ tài, Phương Kiếm Minh và đầu đà (hắn cũng là một đầu đà) cùng phá lên cười.