Lão đổ tài nhìn quanh bốn phía rồi hỏi:" Huy nhi đâu, hắn không có ở đây sao?"
Hồ hải tán nhân nói:" Đã đi từ sớm rồi, trời còn chưa sáng thì đệ đã gọi lão Trung dắt hắn ra khỏi thành rồi, tên bại gia chi tử này!"
Phương Kiếm Minh ở một bên ngồi nghe thì đứng dậy nói:" Hai vị tiền bối muốn ôn chuyện, vãn bối xin cáo lui trước!"
Hồ hải tán nhân gật đầu, Phương Kiếm Minh ôm quyền, chuẩn bị xoay người rời đi thì lão đổ tài đột nhiên hỏi:" Chờ chút, lão đổ tài có chuyện muốn hỏi, tối qua tiểu hữu theo dõi người kia, chẳng lẽ có thù oán với hắn sao?"
Phương Kiếm Minh sửng sốt, chần chờ một chút, nói:" 'Thù' thì có thể không nói đến, tiểu tử có một bằng hữu có vài 'khúc mắc' với hắn, cho nên tiểu tử mới cố tình theo dõi hắn!"
Lão đổ tài nói:" Ồ, vậy khúc mắc này có lớn không?" Phương Kiếm Minh nghe lão hỏi chi tiết thế thì trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ:" Lão có kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể biết được vài manh mối!"
Mở miệng nói:" Liên quan đến tính mạng vô tội, tiền bối nghĩ thử xem có lớn không?"
Lão đổ tài nói:" Thì ra là thế, vậy đêm nay tiểu hữu không nên ra ngoài, lão đổ tài đến tìm tiểu hữu."
Phương Kiếm Minh thuận miệng hỏi:" Có việc?"
Lão đổ tài nói:" Có liên quan đến người đêm qua tiểu hữu theo dõi! Bây giờ lão đổ tài không rãnh nói, tiểu hữu cứ chuyển bị sẵn rượu và thức ăn ngon, trời tối lão đổ tài sẽ đến!"
Phương Kiếm Minh vui mừng nói:" Vậy sao, thế thì tốt quá, lão đổ tài, tiền bối không nên lỡ hẹn!"
Lão đổ tài cười nói:" Chỉ cần có rượu và thức ăn ngon để chiêu đãi lão đổ tài thì lão đổ tài sẽ không làm cho tiểu hữu thất vọng, có lẽ sẽ giúp được một ít cho việc của tiểu hữu! Nếu như lão đổ tài nói trúng thì tiểu hữu nên bồi tiếp lão đổ tài vài ván mạc chược!"
Phương Kiếm Minh ngẩn người ra nói:" Mạc chược? Tiểu tử không biết đánh, tiền ..."
Lão đổ tài ngắt lời hắn, nói:" Được rồi, được rồi, tối nay nói tiếp, lão đổ tài không tiễn, tiểu hữu cứ vượt tường ra ngoài không cần phải đi bằng cửa lớn!"
Hồ hải tán nhân cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Phương Kiếm Minh đành cười khổ, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời lão, ra khỏi đại sảnh thì phi thân lên mái nhà rồi rời đi.
Khi trở lại đại viện, vừa vào đại sảnh, Long Bích Vân đang đứng ngay đại sảnh, trong tay cầm một mảnh giấy, đôi mày liễu hơi nhíu, thấy hắn trở về thì mới giãn ra, cười nói:" Chàng đã về, có thư!"
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói:" Kỳ lạ, mấy ngày hôm nay sao lại có nhiều chuyện lạ xuất hiện, không ngờ có người gửi thư cho ta."
Vừa nói vừa tiếp nhận phong thư trong tay của Long Bích Vân, trên thư viết:" Phương thiếu hiệp, canh ba đêm mai, Tây Hồ Lôi Phong tháp, không gặp không về, Tiêu Dao Thần Kiếm."
Bút tích trên phong thư giống như bút tích trên mảnh giấy đêm qua, không ngờ người này lại muốn gặp hăn, không biết hắn có ý định gì?"
Phương Kiếm Minh cười khổ, nói:" Đây là một phong thư ước chiến sao? Ai, tối qua được sự chỉ điểm của hắn, xem ra không thể không đi!"
Long Bích Vân lo lắng hỏi:" Phương lang, chàng muốn đi thật sao?"
Phương Kiếm Minh gật đầu, Long Bích Vân nói:" Có muốn ta cùng đi?"
Phương Kiếm Minh nói:" Hắn chỉ hẹn một mình ta, tốt nhất là nên để ta đi một mình, Vân nhi, không cần phải lo lắng, nếu hắn hẹn ta đến thì sẽ không có âm mưu quỷ kế gì, ta sẽ cẩn thận ứng phó!"
Long Bích Vân suy nghĩ một chút rồi nói:" Thế thì tốt!"
Phương Kiếm Minh hỏi Long Nguyệt, Long Bích Vân nói:" Ta bảo nàng đi làm một việc rồi!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cũng để tâm lắm, sắc mặt vui vẻ nói:" Đêm nay lão đổ tài muốn đến, lão có tin tức muốn nói cho ta biết, Vân nhi, nàng đi gọi Lý mụ mụ chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, lão là tiến bối trên Thiên Bảng, chúng ta không thể tiếp đãi chậm trễ!"
Long Bích Vân cười nói:" Lão muốn đến sao? Thật là tốt, ta cũng muốn gặp mặt vị lão đổ tài du hí nhân gian này!"
Khi đèn vừa được thắp lên thì lão đổ tài cười ha ha tìm đến, Phương Kiếm Minh đã sớm đứng ngoài cửa chờ lão, lão đổ tài vừa vào cửa thì cười lớn nói:" Lôi gia quả thật là giàu có, đình viện này đúng là không tệ, Phương tiểu hữu, tiểu hữu dẫn kiến cho lão vị hôn thê của tiểu hữu nào, lão đổ tài cũng muốn gặp Phiêu Miễu Tiên Tử Long Bích Vân, một trong bát đại mỹ nữ của giang hồ!"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc, nói:" Tiền bối biết bọn tiểu tử?"
Lão đổ tài chớp mắt, nói:" Tiểu hữu tưởng rằng hai tai của lão đổ tài không biết nghe chuyện của giang hồ sao, danh khí của các ngươi lớn như thế thì làm sao lão đổ tài không nghe qua được!"
Phương Kiếm Minh còn chưa kịp mở lời thì Long Bích Vân đã từ trong đại sảnh đi ra, khẽ vén áo hành lễ, nói:" Danh khí của tiền bối mới là lớn, vãn bối ra mắt cao thủ Thiên Bảng!"
Lão đổ tài cười lớn nói:" Mấy năm nay lão đổ tài sao có thể so sánh với tuổi trẻ các người, hiện nay trong võ lâm còn có mấy người nhớ đến Thiên Bảng Địa Bảng chứ, sóng sau đè sóng trước, lão đổ tài không thể không thừa nhận là mình đã già rồi!"
Vừa nói lão vừa tiến vào trong đại sảnh, không hề câu lễ.
Lão đổ vài vừa vào, rượu và thức ăn lập tức được đưa lên, mặc dù chỉ mới bày có nửa bàn nhưng được sắp xếp tinh trí, mùi thơm xông vào mũi, tuyệt đối là do một danh gia đích thân xuống bếp.
Lão đổ tài cũng là một người có tửu lượng tốt, vừa ngồi vào bàn là con sâu rượu nó liền trở mình, lão làm liên tiếp ba chung rồi mới lau khóe miệng, cười hỏi:" Phương tiểu hữu, lão đổ tài lắm miệng, tiểu hữu và Long tiểu thư thật sự là vị hôn phu thê?"
Phương Kiếm Minh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, Long Bích Vân cười hỏi:" Tiền bối không tin?"
Lão đổ tài hô lớn:" Tin! Lão đổ tài tin chứ sao lại không, kẻ nào không tin thì kẻ đó có mắt không tròng."
Vừa nói vừa đứng lên, hai người Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân tưởng lão muốn kính rượu, định đứng lên thì thấy tay trái của lão áp xuống, ra hiệu cho bọn họ ngồi yên, miệng thì nói lớn:" Phương Kiếm Minh tiểu hữu, tiểu hữu đoạt được thiên hà bảo lục, có khi nào là đồ giả hay không, đầu năm nay có không ít hàng giả xuất hiện rồi, không chừng thứ mà tiểu hữu đoạt được cũng chính là đồ giả rồi đó, lão đổ tài cũng là một người có kiến thức không tệ, hay là tiểu hữu lấy thử ra cho lão đổ tài xem một cái, lão đổ tài ..." Vừa nói đến đây thì ngữ khí của lão liền biến đổi, cười nói:" Bằng hữu, trời lạnh như thế, sao không vào đây dùng một ly cho ấm nào!"
Từ 'bằng' vừa vang lên thì trong đại sảnh đã xuất hiện một làn gió, hai cánh cửa sổ được mở ra, từ 'hữu' vừa dứt thì lão đổ tài đã biến mất, động tác của lão cực nahnh, mắt thường không thể nhìn thấy.
Bên ngoài chợt có tiếng hét lớn 'Muốn Chết!', sau đó là một tiếng 'bịch'. Hai người Phương, Long vừa định đi ra ngoài thì lão đổ tài đã phi thân vào lại từ ngoài cửa sổ, miệng thì kêu lên:" Lợi hại, lợi hại, lão đổ tài không ngăn được đại giá, tôn giá đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được!"
Hai người Phương, Long kinh hãi, có người ngoài nghe lén mà bọn họ lại không biết, khinh công của người này thật lợi hại, với thân thủ của lão đổ tài cũng không thể ngăn đối phương lại dược, võ công của người này chỉ có thể sử dụng hai từ 'Cao Thủ' để gọi.
Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, đi thẳng đến cửa lớn, có người gõ cửa hỏi:" Phương công tử, Long tiểu thư, hai người không có chuyện gì chứ? Lúc nãy có thích khách sao?"
Lão đổ tài cười hà hà, nói:" Thích khách? Làm gì có thích khách, chỉ là một con mèo hoang chạy lung tung vào đây thôi, các ngươi trở về đi, Phương công tử và Long tiểu thư không có chuyện gì!"
Long Bích Vân tiếp lời:" Không có chuyện gì, các người lui xuống đi!"
Chờ sau khi tiếng bước chân vang xa thì Phương Kiếm Minh hỏi:" Lão đổ tài, sao lão biết bên ngoài có người?"
Lão đổ tài cười nói:" Khi lão đổ tài vừa vào đại môn thì đã có cảm giác lạ, một cảm giác như bị người khác nhìn lén, cho đến khi vào đại sảnh, sau khi uống xong ba ly thì lén dò xét tứ phía, phát hiện ra trên mái nhà hình như có người ẩn nấp nghe lén, nhưng không biết được vị trí chính xác cho nên cố ý nói ra 'Thiên Hà Bảo Lục', khiến cho hắn không yên, mới có thể tìm được vị trí chính xác của hắn, hắc hắc, người này không đơn giản, võ công cũng không dưới lão đổ tài!"
Đôi mày liễu của Long Bích Vân nhíu lại, hỏi:" Tiền bối, hắn là người thế nào?"
Lão đổ tài cũng nhíu mày, nói:" Mặc dù lão đổ tài và hắn cùng đối mặt nhưng tướng mạo của hắn thì lão đổ tài không nhìn rõ, một lục bào lão giả, tướng mạo bình thường, không có điểm gì đặc biệt, nhưng tay trái của hắn thì giấu trong tay áo, lão đổ tài vừa cùng hắn đấu một chưởng, kẻ tám lạng người nửa cân, người này là ai? Các ngươi biết không?"
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu, Long Bích Vân cũng lắc đầu, nói:" Người này, tiểu nữ chưa từng gặp qua, tiền bối có kiến thức rộng rãi còn không nhận ra được lại lịch của hắn huống chi là tiểu nữ!"
Lão đổ tài trầm ngâm nói:" Theo như lão đổ tài thấy thì mục đích của hắn có thể chính là vì 'Thiên Hà Bảo Lục'!"
Phương Kiếm Minh gật đât hỏi:" Tiền bối, võ công của hắn lợi hại như vậy sao?"
Lão đổ tài nói:" Còn giả được sao! Cho nên lão đổ tài mới cảm thấy lạ, thân thủ của hắn cao như thế, mà lão đổ tài lại không nhận ra được hắn là ai, xem ra cao thủ trong võ lâm không chỉ có Thiên Bảng Địa Bảng mà thôi, người này hoàn toàn có tư cách xếp hạng trên Thiên Bảng hoặc là Địa Bảng!"