Ngô Thế Minh nghe xong thì lửa giận bùng cháy, quát: "Thúi lắm, ngươi dám điên đảo trắng đen, cho dù đúng như lời ngươi nói, thì cho dù Tôn đại thúc có không đúng thì ngươi dựa vào cái gì để giết hắn, xem ra cũng là do hắn phát hiện ra gian tình giữa ngươi và con ả Mị Nương kia nên các ngươi mới muốn giết người diệt khẩu, ta không cần biết Tôn đại thúc đã làm chuyện gì, hôm nay đã không còn tại thế nữa, ta chỉ muốn hỏi ngươi tại sao lại muốn giết hắn!"
Thanh niên đó cười lạnh: "Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại giết hắn, thật ra ngươi đã đoán đúng rồi, đó là vì hắn thấy chuyện không nên thấy, còn muốn nói lung tung với Hồ Bất Quy, ta chỉ còn cách tiễn hắn về Tây Thiên, để hắn đi đoàn tụ với thê tử của hắn, ngươi đã biết ta là hung thủ, vậy thì ta cũng nói cho ngươi biết, năm đó sau khi Tôn Đại Ngũ luận võ với Hồ Bất Quy trở về thì đến 'Nghênh Xuân Viện' uống rượu giải sầu, hắn vốn đã đánh cuộc với Hồ Bất Quy, nếu kẻ nào thu thì không được dây dưa với Mị Nương nữa, tiểu tử đó làm sao là đối thủ của Hồ Bất Quy chứ, đương nhiên là thảm bại trở về, hừ, thằng nhãi này mượn rượu giả điên, xông vào khuê phòng của Mị Nương, tất nhiên là muốn phi lễ với nàng, không ngờ rằng lúc đó ta lại đang ở trong phòng ân ái với nàng, bị hắn nhìn thấy, thằng nhãi ấy còn nói cái gì mà 'thì ra Hồ Bất Quy đúng là một con rùa, xem ra ta không có thua, Hồ Bất Quy, không ngờ ngươi lại yêu một người phụ nữ như vậy, hảo, hảo, hảo, Hồ Bất Quy, ta muốn nhìn thấy sắc mặt của ngươi khi biết được tin này', ta nghe xong thì đương nhiên biết là thằng nhãi đó muốn đi nói lại cho Hồ Bất Quy, cho nên giết chết hắn ngay tại chỗ, hừ, thằng nhãi đó đúng là đáng chết, Ngô Thế Minh, bây giờ ngươi biết tại sao lão tử muốn giết hắn rồi chứ!"
Ngô Thế Minh nghe xong thì cười to ba tiếng, nói: "Quả nhiên là như thế, quả nhiên là như thế."
Thanh niên cười lạnh, nói: "Vốn lão tử không cần phải nhiều lời, nhưng mà xem ra các ngươi sắp phải đi gặp diêm vương, miễn cho các ngươi phải thành một đám quỷ hồ đồ nên lão tử thành toàn cho các ngươi, nói ra mọi chuyện năm đó, như vậy thì các ngươi có chết cũng không hối tiếc! Còn không mau cảm ơn ta, hé hé!"
Bốn người nghe những lời vô sỉ của hắn thì trong lòng không ít thì nhiều cũng cảm thấy tức giận, còn sáu người kia nghe xong thì không chút động dung, sáu người bọn họ giết người vô số, cũng làm không ít chuyện vô sỉ, nếu không thì cũng không được gia nhập vào tổ chức.
Hoa Thiên Vân nghe xong thì nhíu mày, mỉm cười, nói: "Nói thế thì ngươi muốn giết tất cả chúng ta!"
Thanh niên đó nhìn hắn một cái, thấy dung mạo của hắn đường đường chính chính, nhưng không hề có một chút nào giống như là một cao thủ, hỏi: "Ngươi là ai?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Người thích xen vào chuyện người khác, hạng người như ngươi, có chết hàng ngàn lần cũng không đủ, trong mắt của ngươi không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu, ta không quen nhìn cho nên cùng ngô lão đệ đến đây hỏi tội các ngươi!"
Tử y nhân hừ một tiếng, xen vào nói: "Trên giang hồ vốn là mạnh được yếu thua, người trẻ tuổi, nếu ngươi không đem chuyện hôm nay nói ra thì chúng ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "À, thế sao, đó là một ý kiến không tệ, đáng tiếc là ngươi lại nhìn nhầm đối tượng, ta không phải là hạng người sợ chết!"
Khóe miệng của tử y nhân hiện lên một nụ cười, nhìn về Phương Kiếm Minh đứng ở phía sau, nói: "Còn tên tiểu tử chưa dứt sữa kia cũng dám đến đây!"
Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói: "Ta thì sao, đúng là chưa dứt sữa, nhưng cho dù là còn chưa duest sửa thì cũng mạnh hơn bọn người không biết trời cao đất rộng là gì."
Tử y nhân quát: "Ngươi nói ta không biết trời cao đất rộng?"
Phương Kiếm Minh nói: "E rằng là thế, ngươi cho rằng còn có thể là ai nữa?"
Tử y nhân nghe xong thì giận dữ quát lớn: "Các vị, chúng ta động thủ, tiểu tử này cứ giao cho ta!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì đã xuất trảo hướng thẳng về phía ngực của Phương Kiếm Minh, thế đến cực nhanh, nhất kích như lôi, Phương Kiếm Minh rùng mình, thầm nghĩ: "Thật là nhanh!" Sử dụng một chiêu 'Quái Mãng Phiên Thân', tránh khỏi trảo của tử y nhân.
Tử y nhân thấy một chiêu không trúng thì sửng sốt, cười lạnh: "Xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh!" Miệng thì nói nhưng song thủ cong lại như câu, đánh về phía Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thấy thế đến hung mãnh, không dám khinh địch, lui về sau liên tiếp năm bước, vừa thối lui vừa phản chiêu, hắn sử dụng ra 'Mộng Tiêu Dao Quyền', môn quyền pháp này công thủ đều được, không có nhiều người thấy qua nó.
Tử y nhân có võ công cao cường, thế công hung mãnh, nhưng muốn trong thời gian ngắn công phá phòng ngự của Phương Kiếm Minh là cực kỳ khó khăn.
Động tác của cả hai nhanh như thiểm điện, chớp mắt cái là đã giao thủ hơn mười chiêu, quyền phong kích động, trảo phong dồn dập, mặc dù trong võ lâm tử y nhân chỉ là một người vô danh nhưng hắn lại có tu vi võ học cao thâm, lại rất tự phụ đối với võ công của mình, mà Phương Kiếm Minh đánh với hắn lại không hề thua kém tí nào, càng đánh càng cảm thấy tức, thầm nghĩ: "Lão tử thân là một trong ba mươi sáu thiên cương, không ngờ lại không thu thập được một tên tiểu tử, nếu để cho bọn hắn biết, chẳng phải là cười đến chết luôn sao!"
Vừa nghĩ thế, động tác của hắn dần chậm lại, Phương Kiếm Minh nhìn sang bên cạnh, thì thấy lão đổ tài đang giao đấu với hai người khác, lão đổ tài tay thì đánh mà miệng thì hô to liên tục, Phương Kiếm Minh không biết là lão kêu lên những gì, nhưng xem ra lão dư sức đối phó hai người đó cho nên hắn hiển nhiên là không lo lắng gì cho lão, mà trong lòng còn cười thầm.
Lại tiếp thêm một chiêu nữa đẩy lùi tử y nhân ra, Phương Kiếm Minh nhìn sang phía Ngô Thế Minh, thấy hắn đang giao đấu với một người có đôi tai hơi nhọn, Ngô Thế Minh rất coi trọng đối thủ, hắn rút côn ra, triển khai 'Hồi Long Côn' do hắn tự nghĩ ra, mưa gió không lọt, nội lực của người đó hùng hậu hơn so với Ngô Thế Minh, nhưng chiêu thức của hắn lại không tinh diệu bằng Ngô Thế Minh, hai người không ai nhường ai, trận đấu vô cùng kịch liệt, trong thời gian ngắn không ai có thể đánh bại được đối phương.
Mặc dù hai mắt của Phương Kiếm Minh chỉ chuyển qua một lượt, nhưng cũng có thể thấy rõ tình hình, thầm cảm thấy lo lắng cho Ngô Thế Minh.
Phương Kiếm Minh sử ra một chiêu 'Mộng Lý Hoa Lạc Tri Đa Thiếu', quyền ảnh hiện ra liên tiếp, tựa như vô số đóa hoa tung bay, mỗi một đóa hoa phiêu dật theo gió, không thể biết được đóa hoa nào mới là sát chiêu thật sự, chiêu thức này chính là chiêu lợi hại nhất trong 'Mộng Tiêu Dao Quyền' của Phương Kiếm Minh, vừa có thể tấn công mà cũng có thể dùng để phòng thủ.
Tử y nhân thất kinh, vội phối hợp cả ba loại thân pháp, xoay người thối lui, quát: "Hảo tiểu tử, lộ số của ngươi rất lạ, đây là quyền pháp gì?"
Phương Kiếm Minh còn chưa nói gì thì đã có người cười nói: "Cái gì mà lộ số rất lạ, võ công trong thiên hạ không phải vô số sao? Ừm, không sai, chiêu thức không tồi!"
Phương Kiếm Minh giương mắt nhìn lên, thì thấy 'hoa đại ca' đang cười khanh khách nhìn về phía này, đối chiêu với hắn là hai người, một trung nhiên mặt dẹt, một trung niên mũi dẹt, Phương Kiếm Minh nhìn kỹ lại thì ngẩn người ra, thì ra Hoa Thiên Vân để tay trái ra phía sau, chỉ dùng tay phải để đối phó với hai người đối phương.
Tay phải của Hoa Thiên Vân vung lên, thân hình của hai người kia liền chấn động, giống như là bị trúng bệnh lạ vậy, chiêu thức này của Hoa Thiên Vân chính là 'Nhị Lang Thiêu Thủy' trong 'Nhị Lang Quyền'.
(Nhị Lang Quyền: Một bộ quyền của Bắc Thiếu Lâm)
'Nhị lang quyền' vốn chỉ là hạng xoàng trong giang hồ mà thôi, uy lực tầm thường, không ngờ khi Hoa Thiên Vân sử dụng, vẫn là những chiêu thức đó nhưng uy lực lại cao hơn rất nhiều, hắc diện trung niên vừa bổ một chưởng về phía sau của Hoa Thiên Vân, chưởng còn chưa đến thì nắm tay phải của Hoa Thiên Vân đã đến trước ngực của hắn, trong lòng hoảng sợ, hắn vội vàng thu chiêu thối lui.
Hoa Thiên Vân mỉm cười, vẫn sửa dụng chiêu thức 'Nhị Lang Thiêu Thủy', lại đánh lui trung niên nhân mũi dẹt thêm lần nữa, cười nói: "Các ngươi nương tay à, sao động tác lại thong thả thế?"
Hai người nghe xong lời này thì lập tức dùng cả hai tay, bốn phách không chưởng lực đồng thời đánh về phía Hoa Thiên Vân, chưởng phong như lôi động, phát ra những tiếng gió rít, Hoa Thiên Vân gật đầu, nói: "So với lúc nãy thì khá hơn nhiều, võ công của hai ngươi xem ra cũng được!"
Tiến lên một bước, nghênh đón chưởng phong, chưởng phong khiến cho vạt áo dưới của hắn dao động, khi chưởng phong sắp đánh đến thì Hoa Thiên Vân hét lớn một tiếng, vẫn là chiêu thức 'Nhị Lang Thiêu Thủy' được thong thả thi triển, mỗi khi đầu quyền của hắn di chuyển là chưởng phong liền giảm bớt ba phần, khi song quyền ngang với đầu vai thì chưởng phong vốn mãnh liệt đã biến mất không còn tăm hơi.
Hai người thấy Hoa Thiên Vân có công phu kinh khủng như thế thì kinh hãi trong lòng, hét lớn một tiếng, sử dụng hết công phu của mình, Hoa Thiên Vân thấy thế thì nhướng mày, quát: "Hảo, ta sẽ chơi đùa với các ngươi!"
Phương Kiếm Minh mãi lo xem bên này, chính lúc đó, một chưởng phong ập đến, Phương Kiếm Minh không hề nghĩ ngợi, vội xuất ra một chưởng, lão đổ tài thấy thế thì biến sắc, nói: "Đừng tiếp chưởng của hắn!"
Với cấp bậc như lão thì cho dù có bị hai người vây đánh thì vẫn có thể quan sát tình hình xung quanh rõ như lòng bàn tay, xuất ra một trảo, một khối mạt chược bắn ra như lưu tinh, cắm vào lòng bàn tay của hai người, mặc dù lão ra tay sau nhưng ám khì thì lại nhanh hơn động tác của con người nhiều, cho nên sau khi lão phóng mạc chược ra thì nó lại đến trước.
Khối mạc chược bị chưởng đánh thành bột phấn, lúc này thủ chưởng của Phương Kiếm Minh chỉ cách đối phương có nửa tấc, tử y nhân cười nham hiểm: "Chậm rồi tiểu tử!" Cánh tay dài chợt dài thêm ba tấc, thủ chưởng áp lên các đốt ngón tay của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh cười nói: "Chưa chắc!" Sau đó cả người chợt động, giống như một người say rượu bị nghiêng ngả, các ngón tay của tử y nhân chỉ có thể lướt qua y phục của Phương Kiếm Minh, cánh tay của hắn đã rụt về, khi vừa ngã người xuống thì lăng không đá một cước.
Tử nhân nhân tránh sang một bên, hét lớn, tay trái thì bổ ra, nhằm về phía bắp chân của Phương Kiếm Minh, còn tay phải thì rút cương giản trên vai xuống, bổ lên đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh, cương giản là một binh khí ngoại môn, lại thuộc về loại binh khí ngắn, khi giao đấu ở cự ly gần, thì một chiêu này không hề đơn giản, mạng của Phương Kiếm Minh có thể sẽ mất!