Thành Safin, thành trọng điểm khai thác khoáng sản của Hayes đế quốc - một trong ba vương quốc của Ardin đại lục. Tòa thành này phía nam gần Hắc Hải, phía bắc tựa vào dãy Phục Gia nổi tiếng.
Dãy núi Phục Gia không chỉ sản xuất các loại khoáng sản quý hiếm mà càng trọng yếu hơn chính là, nơi đó có một ngọn núi tên là Garm phía cuối đông dãy núi, trong núi còn có một mỏ vàng rất lớn.
Trải qua hơn vạn năm khai thác, sản lượng mỏ vàng lại không chút nào giảm sút, từ đó có thể thấy được dãy núi Phục Gia này ẩn chứa quặng vàng giàu có biết bao nhiêu. Chính quặng khoáng sản phong phú của dãy Phục Gia này đã hấp dẫn hàng loạt người tới đây an cư lạc nghiệp. Qua mấy vạn năm, bên cạnh dãy Phục Gia mới hình thành lên thành Safin.
Bắc môn thành Safin, đại lộ Champs Elysees, trên con đường phồn hoa nhất toàn thành, các phân xưởng, cửa hàng san sát mọc lên như nấm, người tới người lui, tiếng hò hét của đám thương nhân tiểu thương vang lên liên tiếp không ngừng, náo nhiệt xiết chừng nào.
Một vị trung niên toàn thân y phục bó sát, đầu trọc, cường tráng đang đi giữa đường. Chỉ là thần sắc của hắn hơi hiện lên chút cẩn trọng, ánh mắt lấp lóe, không ngừng lướt qua khắp đám người xung quanh. Tay trái thỉnh thoảng xoa xoa chiếc túi đeo giữa hông một cái, tay phải lại đè lên phối kiếm. Thông qua trang phục và cách ăn mặc của người này thì thấy đây hẳn là một Linh giả!
Linh giả là một cách gọi đối với vũ giả trên Ardin đại lục.
Bất cứ một thế giới nào đều dựa vào thực lực để lên tiếng. Ardin đại lục cũng tương tự như thế.
Có một đám người trên đại lục dựa vào linh khí ẩn chứa trong thiên địa vạn vật tu luyện thành linh lực để cường đại thực lực bản thân. Những vũ giả tu luyện linh lực đó được gọi là Linh giả. Linh giả tổng cộng chia thành sáu cấp bậc : Linh tu giả, Linh chiến giả, Linh đấu giả, Linh thánh giả, Linh tôn giả và Linh ẩn giả. Mỗi một cấp bậc đều thông qua độ cao thấp của linh lực lại chia thành chín cấp bậc.
Chẳng hạn như Linh tu giả, chia thành nhất tinh Linh tu giả, nhị tinh Linh tu giả cho đến tận cửu tinh Linh tu giả.
Một Linh tu giả cho dù là nhất tinh cũng có thể kiếm được một nghề nghiệp không tồi.
Hoặc là nhập ngũ, phải biết rằng, khác biệt giữa người tu luyện linh lực và người bình thường thực sự quá lớn. Nói cách khác, một nhất tinh Linh tu giả ít nhất địch lại hơn năm người bình thường. Cho nên Linh tu giả nhập ngũ, gia nhập quân đội đế quốc thì phần lớn đều sẽ là một quan quân.
Hoặc là trở thành hộ vệ của cường hào quý tộc, một năm cũng có thể có thu nhập hai mươi kim tệ.
Nếu là Linh chiến giả, vậy càng không cần phải nói, một năm thu nhập năm mươi kim tệ, điều ấy tuyệt đối có thể.
Thế nhưng, muốn trở thành một linh giả lại không hề dễ dàng. Nếu muốn trở thành linh giả thì bắt buộc phải dựa một vật thể đặc biệt trên Ardin đại lục làm vật dẫn, dẫn phát linh nguyên (nguồn linh lực) trong cơ thể.
Vật thể đặc thù này được người trên Ardin đại lục gọi là Linh thạch.
Nhưng Linh thạch trên Ardin đại lục cũng không nhiều lắm, cho nên một viên Linh thạch phải tốn mười kim tệ mới có thể mua được. Điều này cũng đã chặn đứng hi vọng của hầu hết người bình thường muốn trở thành Linh tu giả. Dù sao thì mười kim tệ đối với một người phổ thông mà nói, đó chính là một con số không hề nhỏ.
Trong một góc nhỏ hẻo lánh trên đường, hai thiếu niên một cao một thấp, ánh mắt sắc bén nhìn người đi đường.
Thiếu niên thấp bé tuổi chừng mười lăm mười sáu, thân cao khoảng một thước sáu, mi thanh mục tú, vóc người đơn bạc, toàn thân mặc áo vải thô sơ, giữa cổ còn đeo một cái chìa khóa đen thui.
Thiếu niên cao tuổi lớn hơn một chút, thân hình cũng cao hơn thiếu niên thấp khoảng hai mươi cm, vóc người cũng khá cường tráng.
- Mục tiêu chọn được chưa? - Thiếu niên thấp xoay cổ, liếc mắt sang thiếu niên cao, hỏi.
- Chọn được rồi! Ngươi nhìn thấy trung niên đại thúc đeo kiếm ngang hông bên cạnh Tiểu Ngũ không? Mục tiêu lần này chính là hắn! - Thiếu niên cao nói, hai cánh tay vô ý thức chà chà, lộ vẻ rất hưng phấn.
- Cái gì? Gates, ngươi xác định? Hắn chính là một Linh giả a! Lần này nếu thất thủ, ngươi đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? - Ánh mắt Tả Nham quét qua đã phát hiện ra mục tiêu mà Gates nói.
Nhưng sắc mặt Tả Nham lại có chút u ám. Đó chính là một Linh giả chứ không phải một người bình thường. Một khi thất thủ, không bị đánh chết cũng sẽ bị đánh cho tàn phế.
Pháp luật Hayes đế quốc quy định, người bị mất trộm có quyền tùy ý xử trí kẻ ăn trộm. Cho nên Tả Nham không thể không nghĩ đến kết cục nếu sau đó mình thất thủ.
Gates nghe vậy lại không thèm để ý, cười :
- Sao thế? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, Tả Nham. Ngươi sao lại không có lòng tin đối với mình thế hả? Ngươi, ta còn không rõ ràng sao? Chỉ cần ngươi nén tức giận, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Hơn nữa chỉ cần ngươi hôm nay đắc thủ thì ít nhất hai năm nữa ba chúng ta chẳng cần mạo hiểm thêm đâu.”
- Ý của ngươi là....
Nhìn theo nụ cười xấu xa có phần thích thú của Gates, Tả Nham nhướng mày, ít nhiều cũng đoán ra được điều gì đó.
- Hắc hắc! Đại thúc này nhìn bề ngoài không có gì nhưng bên trong chính là một thần tài đó. Tiểu Ngũ cũng là do ngẫu nhiên phát hiện ra, vị đại thúc này lúc trưa ở quán ăn trả tiền dùng cơm chính là kim tệ. Xem đi, chính là cái túi kia, bên trong ít nhất có năm mươi kim tệ. - Ánh mắt tham lam của Gates lại một lần nữa quét lên người vị trung niên linh giả. Yết hầu vừa phát dục trồi lên trồi xuống. Không nhịn được tưởng tượng đến sau khi chia kim tệ, hắn có thể ăn thịt ăn cá, còn có thể cầm đi đánh bạc.
- Năm mươi kim tệ!
Tả Nham cũng động tâm, bàn tay phải vốn dựa vào đó mà sống cũng nắm chặt lại.
Phải biết rằng một kim tệ đủ để khiến cho một hộ gia đình bình thường duy trì sinh nhai hai ba tháng. Năm mươi kim tệ ba người chia nhau thì mỗi người cũng có thể được mười sáu mười bảy kim tệ.
Tả Nham năm nay mười lăm tuổi, hắn cũng chẳng phải dân bản gốc thành Safin. Bảy năm trước, Tả Nham theo phụ thân tới Safin thành này, phụ thân giao phó hắn cho Liễu gia gia, sau đó liền mất tích. Lần mất tích này chính là bảy năm, lại cũng không hề xuất hiện nữa. Vật duy nhất để lại cho Tả Nham chính là chiếc chìa khóa đeo trên cổ Tả Nham. Chiếc chìa khóa mặc dù bình thường nhưng từ nhỏ đã đeo trên cổ Tả Nham. Sau khi phụ thân mất tích, Tả Nham lại không nỡ vứt bỏ, vẫn luôn đeo trên cổ như bảo bối.
Mà bảy năm qua, Tả Nham một mực cùng Liễu gia gia nương tựa lẫn nhau sinh sống trong thành Safin.
Liễu gia gia bởi vì gia cảnh bần hàn từ bé, không được dẫn phát linh nguyên cho nên ông chỉ là một người bình thường, cũng chính là người dân gốc gác của đại lục này. Ông chỉ có thể làm một vài công việc thấp hèn để sống qua ngày.
Vào một ngày năm năm trước, Liễu gia gia bước qua tuổi sáu mươi chân không cẩn thận đã bị ngã gãy. Sau đó cũng không còn ai thuê gia gia làm công nữa. Một già một trẻ không có nguồn kinh tế, cuộc sống ấy có thể tượng tượng có biết bao gian nan.
Sau khi Liễu gia gia không có biện pháp kiếm tiền mua thức ăn, Tả Nham lúc ấy mới mười tuổi liền trở thành một tên móc túi, cùng Gates, Tiểu Ngũ ba người liên thủ dựa vào trộm cắp, trộm được ít tiền cũng miễn cưỡng cùng Liễu gia gia sống qua ngày. Điểm khác biệt với Gates và Tiểu Ngũ chính là, Tả Nham sau mỗi lần đắc thủ luôn phải nghỉ một đoạn thời gian. Cho đến khi tiền xài không còn bao nhiêu mới lại tiếp tục ra tay!
Mà lúc này, Tả Nham cần tiền, cần tiền một cách cấp bách.
Bởi vì Liễu gia gia ngày hôm qua đột nhiên lâm bệnh, hơn nữa đợt bệnh này chẳng phải là trúng gió cảm mạo thông thường. Cho nên Tả Nham cần tiền, rất nhiều tiền để Liễu gia gia tìm đại phu, bốc thuốc. Trong túi Tả Nham còn có vài ngân tệ chỉ có thể nuôi miệng mười ngày, nhưng nếu cho Liễu gia gia khám bệnh thì chỗ tiền này không thể đủ.
Chính vì để khám bệnh cho Liễu gia gia mà Tả Nham hôm nay mới phải tìm đến Gates và Tiểu Ngũ, nhờ bọn chúng nghiên cứu chuẩn bị làm một cuộc.
Nghe thấy Gates nói vị tu linh giả trung niên này giàu có như thế, không thể không khiến cho tâm trí Tả Nham sinh ra một ý niệm. Nếu trung niên linh giả này thực sự giống như Gates nói, có nhiều kim tệ như thế, vậy thì phải mạo hiểm một lần đích thực cũng đáng giá.
- Thế nào? Làm hay không? Lần này chia 4 - 6, ngươi 4, ta và Tiểu Ngũ hai người 6. - Gates cắn cắn răng, nhìn chằm chằm Tả Nham nói.
Ba người lúc trước vẫn luôn phân phối tang vật theo bình quân. Mà lần này vì bảo đảm thành công, Gates đã không ngần ngại nhường cho Tả Nham lấy nhiều hơn một chút.
Bởi nếu Tả Nham không làm, chỉ dựa vào hắn và Tiểu Ngũ thì tỷ lệ nắm chắc thành công sẽ không quá cao. Gates rất rõ ràng, thủ đoạn của Tả Nhâm vượt rất xa so với hắn và Tiểu Ngũ.
Điểm này từ sự hợp tác của bọn chúng mấy năm qua thì thấy khá rõ ràng. Tả Nham bề ngoài mặc dù nhu nhược nhưng lại to gan lớn mật, hơn nữa thân thủ khá linh hoạt. Chỉ cần Tả Nham ra tay, tỷ lệ thành công phải từ 90% trở lên, gần như chưa từng thất thủ. Mà gã và Tiểu Ngũ, làm mười lần có thể thành công năm lần đã rất không tồi rồi. Vì thế, gã và Tiểu Ngũ đã chịu không ít đau khổ. Sau lưng gã cho đến bây giờ còn lưu lại vết cào của đợt thất thủ lần trước đó, đối phương hành hạ hắn rồi hằn lại vết thương. Còn may đối phương không muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn, bằng không Gates lúc này đã không còn tồn tại rồi.
- Được rồi! Biện pháp cũ, ngươi và Tiểu Ngũ tạo cơ hội. Bất kể đắc thủ hay không, trước tiên phải tản ra, đến Linh Đấu tự hội họp. - Tả Nham nuốt một ngụm nước bọt, quyết định làm.
Có được khoản tiền này, không chỉ có thể giúp Liễu gia gia trị bệnh, nói không chừng còn có thể mua được một viên linh thạch, dẫn phát linh nguyên trở thành một linh giả. Việc này là việc Tả Nham khao khát nhất.
Tả Nhâm hiểu rất rõ, trở thành tên móc túi chẳng những tiếng tăm không tốt mà còn cực kỳ nguy hiểm. Đắc thủ còn dễ nói, nếu thất thủ thì hậu quả rất nghiêm trọng. Hắn đã tận mắt chứng kiến một tên tiểu thâu sau khi hành sự bị bắt tại trận, rồi bị người ta đánh chết tươi.
Vì thế, làm tên móc túi, ấy là việc Tả Nham không hề muốn.
Hắn muốn chính là trở thành một Linh giả, cho dù là một Linh tu giả cấp thấp nhất thì cuộc sống của Tả Nham và Liễu gia gia cũng sẽ có bảo đảm.
Trên con đường, người đi đường đi đi lại lại nhốn nháo. Tả Nham ẩn náu trong đám người hướng về phía Gates nháy mắt một cái, Gates gật gật đầu, hướng về Tiểu Ngũ làm một động tác.
Ba người chia nhau đi gần về phía Linh giả trung niên đó.