Trong lòng sợ hãi, Dương Vân dùng toàn bộ sức lực cơ thể thẳng hướng Phong Lâm Uyển một hồi đã chạy tới.
Nhưng Dương Vân cũng không dám lại gần quá mức, xung quanh căn nhà Tứ tiểu thư toàn là độc trùng, hiện tại lại là buổi tối, căn bản không thể nhìn rõ ràng, nếu không cẩn thận bị cắn phải, có khả năng biến thành quỷ chết oan.
Hơn nữa, Dương Vân cũng sợ mình chạy động tĩnh quá lớn kinh động đến Tứ tiểu thư, mụ phù thủy tóc dài này mà ra đây, chắc chắn không trưng cái bộ dạng tươi cười cho mình xem. Cho nên, chỉ cần đến gần nơi ngọn đèn trong phòng hắt ra bên ngoài Dương Vân đã ngừng lại, lén lút lại gần, trông như kẻ trộm.
Bất quá hắn vừa lo lắng đến Tứ tiểu thư, cũng không nghĩ tới vừa đến gần, đã nhìn ngay thấy một thân bạch y đứng trước vườn hoa, đúng là một người, bất động, mái tóc dài tung bay theo gió.
"Trinh, trinh.........tử" Dương Vân cảm giác thân thể bắt đầu run rẩy, hắn bỗng nhiên nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mình từng xem qua, nói là một lữ khách đi qua một trấn nhỏ, bởi vì người dân nhiệt tâm mời mọc mà ở lại, buổi tối toàn bộ thị trấn cư nhiên không có người sống, tất cả đều là cương thi. Chẳng lẽ chính mình lại gặp hoàn cảnh như vậy, trong sơn trang này ban ngày đều là người, buổi tối biến thành quỷ?
"Ai, đi ra !" Không nghĩ tới nhân ảnh kia lỗ tai thật thính, lại có thể nghe thấy tiếng lắp bắp kinh hãi của Dương Vân, ngay lập tức quay ra quát lớn.
Nghe được tiếng người, vẫn là giọng nói lạnh băng quen thuộc, Dương Vân cuối cùng cũng kìm nén được ý nghĩ đáng sợ của mình, âm thanh có chút khàn khàn: " Là ta, Tứ tiểu thư."
Người nọ tựa hồ vô cùng kinh ngạc : " Ngươi tới đây làm gì !"
Dương Vân lại gần một chút, phát hiện dưới chân Tứ tiểu thư có bóng (DG: Chắc quỷ không có bóng dưới chân ), tâm lí liền thả lỏng, nuốt một ngụm nước miếng : "..........Ta sợ. "
"Sợ? Ngươi sợ cái gì? " Tứ tiểu thư có chút sửng sốt, hoài nghi liệu mình có nghe lầm :" Một đại nam nhân, lại sợ mấy thứ hư vô vẩn vơ gì đó?"
Nghe Tứ tiểu thư nói vậy, Dương Vân quả thật có cảm giác mất mặt, chính là so với mất mặt hắn vẫn thấy cái mạng nhỏ trọng yếu hơn, cầu xin: "Tứ tiểu thư, có thể hay không cho ta trú tạm ở nơi này một lát, một lát thôi............."
Có lẽ là lần đầu tiên nghe được nam nhân lấy lý do hoang đường như vậy cầu xin mình, Tứ tiểu thư không nói tiếp, chính là vẫn bất động tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng Dương Vân biết, Tứ tiểu thư có lẽ đồng ý, nếu không chỉ cần có chút đề phòng, đã sớm đuổi mình đi.
Hai người cách nhau mấy thước cứ đứng như vậy, không khí có chút yên lặng quỷ dị.
Một lát sau, có lẽ bởi vì thấy đứng lâu như vậy mà Tứ tiểu thư vẫn chưa có thái độ tức giận gì với mình, Dương Vân lá gan cũng không khỏi lớn lên, tìm cớ nói chuyện: "Tứ tiểu thư, ta hỏi một chút, có phải hay không Tam tiểu thư rất khủng bố?
"Khủng bố? " Tứ tiểu thư nghe xong mới từ trầm tư tỉnh lại, nghe được hai chữ cuối cùng mới hỏi lại Dương Vân.
"Ta nghe Dương Thiên đại ca nói, hắn nói Tam tiểu thư có chút...........Ách, tính tình không tốt." Dương Thiên a Dương Thiên, ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.
"Ngươi rất sợ Tam tỷ?" Tứ tiểu thư hơi nghiêng người, đem ánh mắt hướng vào căn nhà của mình nói.
"Nói thật, ta thực sự sợ hãi. " Dương Vân có chút run rẩy nói, chỉ là đối với Tứ tiểu thư thích nuôi độc trùng, hắn xem mình sợ hãi Tam tiểu thư hơn một chút. Ai biết Dương Thiên kia có nói giảm đi mức khủng bố của Tam tiểu thư hay không, nếu là một dạng nữ bạo long, chính mình có khi thi thể cũng không còn.
"Cái đó ngày mai ngươi sẽ biết. "Tứ tiểu thư nói càng làm Dương Vân mù mịt.
Dương Vân vẻ mặt đau khổ, trong lời của Tứ tiểu thư cũng không thu được tin tức gì hữu dụng, mới dời chủ đề :" Tứ tiểu thư, vì sao người lại nuôi những..........sủng vật kì quái? "
"Thích." Âm thanh bình thản lãnh đạm, không lộ chút nhân tình.
"Tứ tiêu thư, ta nghe nói người thích ăn thịt, có phải sự thật hay không?"
"Giả. "
"Tứ tiểu thư, ta nghe nói.........."
"Ngươi một nam nhân sao lại dông dài như vậy? "Tứ tiểu thư rút cuộc không kiên nhẫn, trong mắt tựa hồ bắn ra tia băng lãnh.
Dương Vân sợ tới mức liên tục xua tay: "Không nói, không nói nữa............." Hắn sợ Tứ tiểu thư tức giận mà đuổi mình đi.
Hai người lại trầm mặc yên lặng bất động hồi lâu, lần này Tứ tiểu thư chủ động nói chuyện: "Ngươi ở trong sơn trang gặp phải quỷ?"
"Không có, chính là không hiểu sao, phòng ta đột nhiên mất điện. " Dương Vân thành thật giải thích .
"Đây là lí do ngươi cho rằng gặp quỷ?" Tứ tiểu thư ngữ khí cao hơn: "Nếu như ngươi nói, ngươi có thể về đi."
"A?" Dương Vân sửng sốt, Tứ tiểu thư không thể không chút nhân tính vậy chứ? Cho dù không tin có quỷ, chẳng lẽ để mình ở lại đây một lát sẽ chết sao?
"Trong sơn trang có một quy củ, phàm là căn nhà nào có đồ điện mở vượt quá mười giờ không tắt, toàn bộ căn nhà sẽ tự động cắt điện, mười phút sau mới có điện trở lại. Ngươi ngay cả cái này cũng không biết sao? "Tứ tiểu thư lanh lùng nói.
"Không, không ai nói với ta a." Dương Vân trong lòng kêu oan uổng, ta mới tới, như thế nào biết nhiều quy củ như vậy? Đồ điện dùng quá 10 giờ, quả thật có, chính là cái máy tính trong phòng ngủ của mình. Nhưng một cái sơn trang lớn như vậy, cấp cho nam bảo mẫu mặc đồ cũng hàng hiệu, điện đóm sao lại tính toán chi li như vậy, quả nhiên có tiền càng hà tiện, lại còn tự động cắt điện? Cái này không phải tự bới việc sao?
Tứ tiểu thư cũng mặc kệ Dương Vân kêu oan uổng, tuy rằng cảm giác nam nhân nhát gan trước mặt cùng nam nhân khác có chút bất đồng, nhưng vẫn như cũ không chút lưu tình ra lệnh trục khách:" Còn ở lại làm gì? Muốn ta đưa lễ vật sao?"
Lễ vật? Tứ tiểu thư khách khí quá đi? Dương Vân trong lòng thầm nghĩ, dưới chân đang chuẩn bị li khai. Cũng không nghĩ vừa nhìn lại, gặp Tứ tiểu thư trong tay đang cầm một vật thể dài dài, hắn sợ tới mức hốt hoảng: "Cái gì đây?"
"Con rết"
Dương Vân sợ tới mức hét lớn, xoay người bỏ chạy. Tứ tiểu thư ta với nàng không thù không oán, ngươi cũng không nên hại ta như vậy a.
Nhìn bóng dáng nam nhân xa dần, Tứ tiểu thư trên khóe miệng có một tia cười khó hiểu, khuôn mặt lạnh băng giờ này biến hóa không nhỏ.