Biết được nguyên nhân mất điện, Dương Vân cũng an tâm hơn, về phần sau gáy như bị cái gì phớt qua, có lẽ cũng chỉ là do tâm lí mình hoảng sợ mà sinh ảo giác.
Trở lại căn nhà, điện đã sáng trở lại, cả căn nhà biến thành một mảnh sáng trưng.
Có lẽ trải qua kinh hãi vừa rồi, tuy đã biết nguyên nhân mất điện, nhưng Dương Vân vẫn không dám tắt đèn, cứ để đèn như vậy mà ngủ. Dù sao vượt quá 10 giờ sẽ tự động ngắt điện, cũng không cần mình phải quan tâm. Hơn nữa, khi đó đã là ban ngày, còn có cái gì đáng sợ?
Đang ngủ say xưa, bỗng cảm giác tựa hồ có người vào phòng mình, Dương Vân trong lòng run lên, mở to mắt.
Chỉ thấy cuối giường là một cái bóng màu trắng, bởi vì ngọn đèn chói mắt nhất thời cũng không thấy rõ, nhưng cũng đủ để hắn kinh sợ gần chết. Trùm kín chăn, cả người hắn co ro, gắt gao ôm chặt cái chăn.
"Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi a? " Bóng trắng truyền đến âm thanh mơ hồ, nghe như xa lại vang vọng như cái loại âm thanh của u hồn phát ra.
"Ngươi, ngươi .......... là ai?" Dương Vân cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều co rút lại, sớm biết đụng phải cái thứ này, chính mình dù Tứ tiểu thư nói cái gì cũng nhất quyết ở lại Phong Lâm Uyển, cho dù bị độc trùng cắn chết cũng không đáng sợ bằng bị quỷ hù chết.
"Ngươi nhìn ta một chút chẳng phải là sẽ biết?" Lần này âm thanh không còn mông lung, bởi vì hắn nghe rõ trong giọng đối phương có ý trêu chọc. Cho dù là quỷ, phỏng chừng cũng có quỷ tốt a.
Bỏ chăn trùm ra, Dương Vân ló đầu. Chỉ thấy bên giường đang ngồi một lão nhân hiền lành mặc đường trang ( cái này không rõ lắm ) màu trắng, ước chừng 60 tuổi, mặt mày hồng hào, làm cho người ta có cảm giác thật sung mãn, tuyệt không giống ma quỷ thường có sắc mặt xanh lè, tái nhợt.
Dương Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, cả người tung chăn chui ra, không quên oán giận: "Ta nói lão nhân gia người, khi vào có nên báo một tiếng hay không? Cứ thế đột nhiên ngồi trên giường của ta hù ta suýt nữa sợ quá mà chết."
"Cái đó thật ngại quá, ta vào ngươi đang ngủ, vốn không định đánh thức ngươi." Đường Trang lão nhân tủm tỉm cười, nói xong đứng dậy.
Dương Vân lúc này mới phát hiện lão nhân rất cao, chừng hơn 1m85, đối với những người tầm tuổi lão nhân mà nói, hiển nhiên ít gặp. Áp chế lòng hâm mộ, Dương Vân hỏi: " Lão nhân gia, ông cũng là người trong sơn trang?"
"Đúng vậy, đều ở trong này vài..........thập niên." Đường trang lão nhân một bên đánh giá bài trí của căn phòng, một bên thoáng chần chờ nói.
"Nguyên lai ông đã ở trong sơn trang lâu như vậy." Dương Vân cũng không chú ý đến việc đối phương khi nói hơi mất tự nhiên, nghe xong ở đây vài thập niên, bật ra tình cảm ngưỡng mộ.
Đã đánh giá xong bài trí của căn phòng,đường trang lão nhân quay đầu về phía Dương Vân hỏi:" Đúng rồi trước kia chưa thấy qua ngươi, là người mới hả?"
Dương Vân gật đầu:" Đúng vậy, ta hôm nay vừa tới."
"Vậy khó trách." Đường trang lão nhân trong mắt lộ vẻ hiểu rõ, đặt tay lên bàn máy tính, ngón tay gõ có tiết tấu lên mặt bàn, tựa hồ tự hỏi cái gì.
Dương Vân tuy rằng không muốn quấy rầy, nhưng có chút vấn đề muốn hỏi rõ ràng: " Lão nhân gia, đã trễ thế này, ông không ở nhà ngủ sao còn đến đây?"
" A........ Người già đều thế, giấc ngủ không tốt, cứ ban đêm là không ngủ được, muốn tìm người tâm sự." Đường trang lão nhân thu hồi tay trên mặt bàn, ánh mắt có chút lóe lên.
" Có chuyện gì nói một chút ta có thể nghe." Dương Vân nghĩ, dù sao cơn buồn ngủ của mình vừa rồi cũng bị dọa cho mất sạch, hơn nữa xem ra cũng đã sáng, 6 giờ đã phải đến chỗ chờ Tam tiểu thư, hiện tại mình lại đi gặp chu công, vạn nhất để muộn, Tam tiểu thư lấy cớ phát tác, có lẽ thê thảm. Huống chi, trước mặt là một lão nhân gia sống vài thập niên trong này, nói không chừng còn biết cả chủ nhân sơn trang, mình lấy lòng lão, chung quy không có gì không tốt?
Nghe Dương Vân nói, đường trang lão nhân gật gật đầu: "Tiểu tử, ngươi tên gì?"
"Ta họ Dương, tên một chữ Vân." Dương Vân tự giới thiệu, có lẽ thấy đường trang lão nhân cũng có chút cổ phong ( phong cách xưa ) , hắn cũng dùng cách nói ngày xưa mà giới thiệu.
"Dương Vân? Tên rất hay! " Đường trang lão nhân tán thưởng một tiếng, cũng không nói hay chỗ nào, lại nói tiếp:" Ta họ Chu, nếu ngươi không ghét bỏ, có thể kêu ta một tiếng Chu đại gia, đây là năm đó..........là họ của hoàng tộc Minh triều, là thái tổ gia tự mình............" Nói tới đây, đường trang lão nhân bỗng lớn tiếng hơn một chút.
Dương Vân nghe được cũng thấy hay hay, không để ý đến đường trang lão nhân xưng hô với Chu Nguyên Chương có chút khác biệt hỏi: "Tự mình cái gì?"
"Nga, không có gì..................Ta nói tiểu Dương a, ngươi tin trên đời có quỷ sao?" Đường trang lão nhân nói lảng sang chuyện khác.
Dương Vân trong lòng giật mình, lại đánh giá đường trang lão nhân một cái, xác định không có khả năng là cái kia, nhíu mày nói: "Chu đại gia, ngươi hỏi cái này là?"
" Nga, ta đúng là muốn hỏi vậy." Chu đại gia ánh mắt liếc về phía đông hồ treo tường, tựa hồ nhìn kim chậm rãi quay, có chút không yên lòng.
Dương Vân nói:" Kỳ thật ta cũng không biết nên tin hay không, bất quá nếu buổi tối không có ánh sáng đèn, ta phỏng chừng là tin."
Chu đại gia quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Vân, hơi cười nói:" Ngươi rất thành thực! Đại đa số mọi người đều vậy, bóng tối không thể hiểu rõ, nên sinh sợ hãi, mọi người đều thế."
Dương Vân trong lòng vừa động, quả thật có đạo lý, nếu là ban ngày gặp quỷ phỏng chừng hắn cũng không để trong lòng. Nhưng nếu buổi tối, một mảnh hắc ám, vậy có thể sợ tới mức tiểu ra quần.
" Chu đại gia, ngươi tin có quỷ sao?"
"Đại khái là tin?" Chu đại gia trên mặt có chút mờ mịt, bất quá càng nhiều hơn là vẻ quỷ dị.
Dương Vân tỏng lòng căng thằng:" Ngài đã gặp qua?"
Như là hiểu rõ Dương Vân nghĩ gì, Chu đại gia thần bí cười:" Không chỉ ta đã thấy, phải nói ngươi cũng gặp qua."
"Chu đại gia, cái loại đùa giỡn này không có buồn cười." Dương Vân có chút sợ, hắn không phải người lớn gan, nhất là lại thấy bộ dáng của đường trang lão nhân.
Chu đại gai cười càng quỷ dị:" Tiểu dương a, ta ở đây mấy trăm năm, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cùng người sống nói chuyện lâu như vậy. Ngươi không tồi, muốn đến chỗ của ta hay không?"
"Ngươi, ngươi..... nhà ngươi ở đâu?" Chẳng lẻ là phần mộ sao, Dương Vân răng đánh vào nhau cồm cộp, bởi vì hắn phát hiện sau khi nói xong đường trang lão nhân thân ảnh dần như ảo ảnh, chậm dãi biến thành trong suốt, cho đến khi biến mất không thấy.
Dương Vân thấy trời đất quay cuồng, bị dọa cho choáng váng. Chính mình lại thật sự gặp quỷ, lại còn là một lão quỷ vài trăm năm, trời ạ! Ngọc Hoàng đại đế, Quan Thế Âm bồ tát, Đức mẹ Maria mau tới cứu con đi.