Ba người đang giằng co đấu khí cũng không nghĩ tới đột nhiên sẽ có người mở cửa lao ra, mắt thấy tiểu hộ sĩ kia bị bắn lên, sợ rằng sẽ có nguy hiểm đến tính mệnh, Nhàn Vân cách cửa gần nhất liền nương theo cỗ kình khí của hai người kia bắn ra, hai tay dựng hình thái cực xoay tròn một cái, cách không vững vàng đỡ lấy nàng. Thân thể tiểu hộ sĩ chỉ là xoay tròn vài vòng, trừ bỏ có chút choáng váng đầu ra cũng không có gì đáng lo ngại.
Bất quá Nhàn Vân cũng đồng thời thừa nhận công lực áp bức của hai người kia khiến cho khí huyết bốc lên, mấy lần suýt buồn nôn, may mà tâm pháp đạo gia bọn họ vốn chú ý việc lấy mềm nhẹ làm chính, lúc này mới khó khăn lắm cứu tính mạng nhỏ của hộ sĩ.
Hộ sĩ cũng kinh hồn táng đảm. Không nói đến chuyện nàng sao tự nhiên lại bị đánh bay ra, mà chính là trước mắt đám hòa thượng đạo sĩ này khiến cho nàng cũng không biết phải làm sao.
Qua biến cố này, tam phương giằng co cũng tạm thời hòa hoãn một chút, thu công lực lại. Thấy tình huống này, Sở Phóng Sơn biết mình nên đến lúc xuất trướng, vì thế bước đi thong thả tiến đến, cũng không quản ba người trước mặt, chỉ là trâm ổn hướng hộ sĩ kia hỏi:” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi cứ từ từ nói.”
Tiểu hộ sĩ vừa thấy rõ người hỏi, vội vàng nói:” A, chủ tịch, vâng, là tiểu bảo bảo, đột nhiên, đột nhiên toàn thân tím lên, hô hấp dồn dập như là thiếu không khí vậy. Điện não đồ cũng gián đoạn, những biện pháp cứu chữa không có chút biện pháp nào…”
“Cái gì?” Cùng với tiếng thét kinh hãi của Sở Phóng Sơn, đồng thời theo đó còn vang theo tiếng của ba người Nhàn Vân.
Nhàn Vân nhanh chóng liếc mắt nhìn Bất Thiện cùng Cuồng Nho, vội vàng nói:” Tại sao lại như vậy chứ? Long vực trạch chủ, kì chủ tất nhiên sẽ phúc duyên thâm hậu, đương chi vô quý! Sao có thể phản phệ được?”
Bất Thiện nói:” Đừng nói trước, vào xem mới quyết định…”
Lời còn chưa dứt, ba đạo thân ảnh chợt lóe biến mất, mọi người Sở gia cũng kịp phản ứng lại, nguyên lai là đứa bé đã xảy ra chuyện, Sở Minh Lôi lại vội vàng chạy vọt vào, nhưng vừa muốn di chuyển thân mình đã bị một trận vô hình khí kình cản lại.
Không đợi mọi người động bước, ba người Nhàn Vân đã lại xuất hiện, chỉ là trong lòng Nhàn Vân đã thêm một đứa trẻ toàn thân bị tử khí bao phủ…
Sở Minh Lôi rống to một tiếng:” Các ngươi muốn làm gì, buông nhi tử của ta xuống, nếu không…”
Nhàn Vân cũng không trả lời, nhanh chóng quét mắt qua mọi người nói:” Nơi này ai có thể làm chủ?”
Theo ánh mắt của mọi người, Sở Phóng Sơn tiến lên từng bước, nói:” Là ta! Không biết các vị cao nhân vì sao muốn khó xử một cái đứa trẻ mới sinh như vậy, có lời gì sao không đem hài tử chữa khỏi rồi nói sau.”
Không đợi Nhàn Vân đáp lời, thanh âm lạnh như băng của Cuồng Nho đã vang lên:” Muốn bảo trụ hài tử, chữa bệnh hiện đại vô dụng rồi. Người hiện tại phải làm là đầu tiên tìm cho chúng ta một cái phòng, thứ hai cam đoan không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Bất Thiện cũng lên tiếng nói:” A di đà phật, thí chủ mau chóng quyết định, giải thích thì để sau đi, thời gian không nhiều lằm đâu…”
Nghe thanh âm cảu bọn họ bên tai, ánh mắt của Sở Phóng Sơn lại hướng về trên người tiểu tôn tử mới sinh ra, chỉ thấy tầng tử khí kia càng ngày càng đậm cũng dần chuyển sang giống như thiêu đốt vậy…
Xem ra lời nói của bọn họ không giả, không cần nghĩ nhiều, Sở Phóng Sơn quyết đoán hướng về phái viện trưởng một bên phân phó:” Lý viện trưởng, nhanh chóng tìm một căn phòng trống cho các vị đại sư.”
“Minh Lôi, ngươi mau vào xem Y Tuyết, tạm thời không cần nói thêm cái gì, cứ an ủi nàng đi là được.”
Sở Minh Lôi nghe vậy không khỏi thất thanh hô:” Cha!”
Còn chưa nói xong, đã bị Sở Phóng Sơn cắt đứt:” Đi nhanh đi!”
Phân công xong, Sở Phóng Sơn quay đầu lại nói:” Các vị, mời theo Lý viện trưởng. Còn muốn chuẩn bị cái gì cứ việc phân phó là được.”
Cuồng Nho vừa đi vừa đáp:” Cái khác không cần. Nếu không có ý kiến của chúng ta, ngàn vạn lần không được quấy rầy. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay nên giữ bí mật thế nào, nhìn ngươi cũng không phải cái gia đình bình thường, hẳn là không cần phải ta nói nhiều…”
Nhìn bóng lưng ba người bước đi, Sở Phóng Sơn trong lòng cũng là thắc thỏm bất an. Chẳng qua dựa vài trực giác nhiều năm qua “Đặt cửa” một lần.
“Cha, ngươi, ngươi sao lại dễ dàng tin bọn họ thế được. Chúng ta không biết bọn họ rốt cuộc là người nào, hơn nữa nhìn họ làm việc quỷ dị, ngôn ngữ quái đản, lại là xông vào chỗ tư nhân…”
Thấy nhi tử Sở Minh Lôi trở lại, Sở Phóng Sơn không đáp mà hỏi:” Ngươi sao lại trở về? Y Tuyết sao rồi?”
Sở Minh Lôi đáp:” Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy rồi, hiện tại đang ngủ, tạm thời vẫn chưa tỉnh, cha…”
Sở Phóng Sơn khoát tay chặn lời của con nói:” Không cần phải nói, ý ngươi ta hiểu được. Ta sẽ ở chỗ này chờ, thừa dịp không có việc gì, ngươi đi an bài một chút, thứ nhất, điều động một số nhân thủ bảo an của công ti lại đây, canh giữ trong khuôn viên. Thứ hai, gọi điện cho Trương thị trưởng cùng với Hồ cục trưởng của cục công an, nói ta thỉnh họ uống trà, an bài ở khách sạn Sở Uyên cách đây không xa. Thứ ba, gọi toàn bộ thư kí của ta lại đây, ta có việc phân phó.”
Nghe từng mục an bài, Sở Minh Lôi biết phụ thân mình đã sớm có chuẩn bị, cũng không nhiều lời, chỉ là trước khi đi nhắc nhở phụ thân một câu:” Cha, hiện tại đêm đã khuya, mời Trương thị trưởng, Hồ cục trưởng sợ rằng…”
“Cứ theo ta nói mà làm! Thuận tiện gọi luôn tam thúc của ngươi tới cùng ngồi!” Sở Phóng Sơn nói như chém đinh chặt sắt.
“Vâng!”
Bố trí xong hết thảy, gặp Lý viện trưởng đi trở về, bèn hỏi:” Sắp xếp xong xuôi rồi chứ? Ở đâu, mang ta đi nhìn xem.”
Lý viện trưởng vội vàng đáp:” Vâng, ở cuối tầng lầu này, là một cái phòng bệnh dành cho khách quý, chủ tịch, mời theo ta.”
Theo dọc đường đi, Sở Phóng Sơn cau mày, không ngừng tự hỏi toàn bộ quá trình vừa phát sinh hồi nãy, đối với những an bài hồi nãy của hắn, so với công lực kinh thế hãi tục của ba người kia chắc cũng chỉ xem như cho có mà thôi.
Đi đến nơi, cửa phòng đã đóng kín, vẫn còn mờ hồ lộ ra kình khí. Sở Phóng Sơn thử thử, dùng hết toàn thân lực lượng cũng không thể chạm đến cửa phòng, than thầm một tiếng:” Thôi kệ, đã đến bước này rồi, hết thảy mặc cho số phận đi!” bèn ngồi ở trước hành lang, nhăm hai mắt, lâm vào trầm tư.
Chỉ chốc lát sau, Sở Minh Lôi liền mang theo một đám người tiến đến, tiếng bước chân làm bừng tình Sở Phóng Sơn đang ở trong tự hỏi không ngừng. Thấy nhi tử lại đây, biết hắn đã an bài chuyện ổn thỏa, bèn thu suy nghĩ trong lòng lại, nói:” Minh Lôi, ngươi trước đi bồi Y Tuyết, chờ nàng tỉnh lại hảo hảo nói, không cần che dấu nhiều, gia tức (con dâu) so với ngươi thông minh cùng lí trí hơn ngươi nhiều, sẽ hiểu ngay thôi. Đúng rồi, thuận tiện nói cho nàng biết, chuyện này ta đã xử lí rồi…”
“Vâng, cha!” Sở Minh Lôi không nói thêm gì nữa, ấn theo ý tứ của phụ thân hắn xoay người đi làm, nghĩ thầm rằng nếu không vướng bận đến sinh tử của nhi tử, hắn đã sớm đến bên Y Tuyết rồi…
Sở Phóng Sơn quay mặt sang nhóm người kia, tiếp tục nói:” Hàn thư kí, ngươi lập tức đem toàn bộ công việc mấy ngày hôm nay của ta hủy bỏ. Ta muốn ngươi hai mươi bốn giờ trực ở công ty, có chuyện gì thì báo cho ta, luôn phải bảo trì liên hệ vệ tinh, tùy thời nghe ta thông báo.”
“Trần thư kí, ngươi lập tức an bài vài người đi tuần tra chung quanh xem có dị trạng gì không, bất kể là người nào đều phải ngay lập tức báo cáo.”
“Lý thư kí, ngươi nhanh chóng liên hệ công ty điện tín, 5 phút nữa ta muốn che chắn toàn bộ sóng vô tuyến của khu vực này, chúng ta toàn bộ chuyển sang sử dụng vệ tinh liên hệ.”
“Hoàng thư kí, Tôn thư kí, Vương thư kí, các ngươi lưu lại…”
“À, đúng rồi, Lý viện trưởng, ngươi lập tức đem danh sách tất cả nhân viên trực ban hôm nay báo lên cho ta, chuyện đêm nay không có sự cho phép của ta không được để lộ ra ngoài, nhân viên đi làm nhiệm vụ cũng không cho phép đi ra bên ngoài.”