Công viên Victoria, công viên lớn nhất của Hông Công, xây dựng vào năm 1955, mục đích chính là nơi tập thể dục cho người dân, có bể bơi, sân tennis, sân bóng đá,…. Lối vào công viên có tượng của nữ hoàng Victoria bằng đồng. Hôm nay là chủ nhật, trong công viên người đông tấp nập, du khách ra vào không ngớt, buổi trưa còn cử hành một luận sự hội rất đặc sắc – thành thị diễn đàn.
Nhàn Vân cũng dẫn Thiên Vực đi du ngoạn ở nơi đây, vừa đi vừa giới thiệu cho Thiên Vực tình hình lần trước hắn đến đây, nơi này nguyên lai là như thế nào, nơi đó hiện tại biến thành dạng gì, Thiên Vực nghe cũng cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi, một già một trẻ tán gẫu rất là tâm đắc.
Khi đi đến trước một sạp hàng bán đồ ăn lạnh, thân thể Nhàn Vân đột nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn về hướng xa xa.
Vốn đang nói chuyện, thấy tình huống của sư phụ, Thiên Vực khó hiểu hỏi:” Nhị sư phụ, ngươi làm sao vậy?”
Nhàn Vân lúc này mới định thần lại, vội nói:” Thiên Vực, con ở đây chờ sư phụ một chút, sư phụ cảm ứng thấy hơi thở của một cố nhân, lại đó xem một hồi, con ngàn lần không được chạy lung tung, vạn nhất nếu như không tìm thấy sư phụ, con chỉ cần vận khí một chút, sư phụ sẽ tìm được con, nhớ kĩ chưa?”
Thiên Vực nghe vậy, hiểu ra nói:” Vâng, Thiên Vực nhớ kỹ, nhị sư phụ cứ yên tâm đi, Thiên Vực sẽ không chạy lung tung đâu.”
Nói vừa xong, Nhàn Vân di động một cái, thoát khỏi tầm mắt của Thiên Vực. Có nhị sư phụ phân phó, Thiên Vực cũng chỉ đành nhàm chán ngồi nhìn cảnh sắc sung quanh, nhìn mãi cũng chán, ánh mắt lại chuyển sang nhìn người, cuối cùng hai con mắt cũng dừng lại nơi chỗ bán đồ uống lạnh. Thiên Vực mới mười hai tuổi, vẫn còn tâm tính trẻ con, vừa mới chuẩn bị đi tới mua đồ uống liền thấy một tiểu cô nương giống như búp bê đang cầm một cây kem đại bự đi ra, chuyển hướng ban đầu sang chỗ của hắn. Tiểu cô nương khoảng chừng bảy, tám tuổi, bộ dáng cực kì đáng yêu, hơn nữa trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính vài vệt kem, khả ái không thể nói hết.
Chỉ trong chốc lát, tiểu cô nương đã đi đến trước mặ, hai con mắt to long lanh không chớp mắt nhìn hắn, Thiên Vực chưa từng gặp qua tình huống này, nhất thời không biết làm sao cả, cứ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hai tay gãi đầu gãi tai, cuối cùng vẫn là tiểu cô nương kia mở miệng nói trước:” Tiểu, tiểu ca ca, ngươi…ngươi hảo, ta tên là…là Kim Ngọc Cơ, người Hàn Quốc, ngươi bảo ta Ngọc Cơ là được rồi, đúng rồi, tiểu ca ca tên là gì?”
Thiên Vực vừa nghe khẩu âm, quả nhiên là không giống như khẩu âm hắn thường nghe, có vẻ rất đông cứng, may mà tiểu cô nương càng nói càng lưu loát, cũng không ảnh hưởng trao đổi, có chút khẩn trương nên nói lắp trả lời:” Ta…ta tên là Sở Thiên Vực, ngươi…ngươi tìm ta có việc à?”
Vừa mới dứt lời, không nghĩ tới Kim Ngọc Cơ liền cười khì một tiếng nói:” Ha ha, tiểu ca ca, ta nghe tiếng Trung Quốc rất tốt, không cần dùng ngữ khí của ta nói chuyện đâu…”
Thiên Vực cực kì buồn bực gãi gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ:” Ai học ngữ khí của ngươi chứ, chỉ là do ta có chút khẩn trương mà thôi.”
Cái miệng nhỏ của Ngọc Cơ một bên liếm kem một bên tiếp tục nói:” Tiểu ca ca, ngươi luyện khí công phải không? Sao trên người ngươi có một loại hơi thở khiến ta rất muốn đến gần thế?”
Thiên Vực tìm được đề tài nói chuyện, liền vội vàng hỏi:” Ngọc Cơ, làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi cũng luyện khí?”
Tiểu Ngọc Cơ hung hăng gật gật đầu, nói:” Vâng, từ nhỏ bà ngoại đã dạy Ngọc Cơ luyện khí rồi, nói là để Ngọc Cơ làm đại truyền nhân thứ 11 của Kim thị gia tộc chúng ta! Ta còn được kế thừa một cái ngoại hiệu, kêu là :” Phi kim bất đả!” (Không phải vàng thì không đánh)
“Phi kim bất đả? Đây là ý gì, chẳng lẽ nhà các ngươi chuyên môn đánh vàng sao?” Thiên Vực khó hiểu hỏi.
“Ha ha, không phải, không phải, là nói ám khí nhà chúng ta đều lấy nguyên liệu là vàng ròng, cho nên mới gọi ‘Phi kim bất đả’ “
“À, ta hiểu rồi, các ngươi chắc cũng là mang nhẫn, vòng tay,.. bằng vàng như trên phim, khi gặp địch nhân đột nhiên lấy ra dùng, khiến cho họ phải bất ngờ đúng không? Ủa, sao không thấy ngươi mang theo cái gì?”
Tiểu Ngọc Cơ ra vẻ thành thục nói:” Thiên Vực ca ca, mấy thứ này không thể mang ra bên ngoài, sẽ khiến người khác chú ý, bà ngoại đã dạy, như theo lời của người Trung Quốc là tiền tài không thể để lộ ra ngoài. Ta dùng chính là mấy cái này…”
Nói xong, từ bàn tay không cầm kem đột nhiên hiện ra một miếng kim diệp tử màu vàng tươi, đưa tới trước mặt Thiên Vực. Thiên Vực cầm lên nhìn kĩ, thấy mặt ngoài có rất nhiều hoa văn, tạo hình cẩn thận, cảm xúc khi sờ lên rất tốt, nhưng nhìn một hồi lâu cũng không thấy có gì mới mẻ đành đưa trả lại cho Ngọc Cơ, nói:” Thật sự là bằng vàng a! Nếu tất cả ám khí đều như vậy chẳng phải thực lãng phí sao?”
Tiểu Ngọc Cơ cười duyên khanh khách nói:” Tất nhiên là không rồi! Đây là bảo vật gia truyền của Kim thị tộc chúng ta, tổng cộng chỉ có ba chiếc kim diệp tử này thôi, Thiên Vực ca ca, ngươi đừng xem thường nó nha, nó được tổ hợp từ một trăm lẻ tám phiến tiểu diệp tử mà thành, dùng độc môn nội lực của Kim gia chúng ta đánh ra là có thể khiến những phiến tiểu diệp tử đó tách rời đánh trúng địch nhân!”
“Oa, thần kì thế ư? Vậy chẳng phải Ngọc Cơ muội muội ngươi lợi hại phi thường sao?”
“Ngọc Cơ vẫn chưa thể đánh tiểu diệp tử ra được, bà ngoại nói Ngọc Cơ công lực không đủ, phải chờ đến khi trưởng thành mới được, mẹ cũng chỉ có thể đánh ra năm mươi mấy phiến diệp tử mà thôi, bình thường Ngọc Cơ đều dùng thứ này…” Nói xong, Ngọc Cơ thu hồi kim diệp tử, trong tay không biết như thế nào lại xuất hiện mấy hạt kim đậu nhỏ cỡ hạt đậu xanh, tròn vo.
“Cái này cũng làm bằng vàng à? Chậc chậc, toàn bộ ám khí đều dùng bằng vàng, nhà của ngươi rất có tiền à?”
“Hì hì, có tiền hay không ta cũng không biết, dù sao là cha ta đi kiếm tiền mà!”
“Đúng rồi, Ngọc Cơ, sao ngươi có thể đổi tới đổi lui mấy thứ cầm trên tay mà ta không thể thấy được nhỉ?”
“Ha ha, đây là thủ pháp độc môn của nhà chúng ta. Tục ngữ Trung Quốc có câu ‘Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng’, cho nên dùng ám khí cần chú ý nhất chính là ổn, chuẩn, tàn nhẫn, xảo, âm hiểm, linh hoạt,….” Nói đến chuyện ám khí, Ngọc Cơ hăng hái hẳn lên, thao thao bất tuyệt, bất quá càng về sau càng không giống như ngữ khí của nàng mà là giống như lời của người lớn được đứa bé thuật lại vậy.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên không xa truyền lại vài tiếng nói Hàn Quốc, nhìn sang, một đôi vợ chồng trung niên đang hô gọi Ngọc Cơ.
“A, cha mẹ gọi ta, Thiên Vực ca ca, ta đi trước, lần sau gặp mặt” Nói xong vừa mới đi được không xa, tiểu Ngọc Cơ như nhớ tới cái gì đó, quay lại bên người Thiên Vực, trong lòng bàn tay nhỏ bé, nộn nộn xuất hiện một hạt tiểu kim đậu, nghe nàng nói:” Thiên Vực ca ca, tặng cho ngươi, về sau phải nhớ Ngọc Cơ nha, hẹn gặp lai!” Nói xong bỏ kim đậu vào trong tay Thiên Vực, xoay người trở về chỗ cha mẹ.
“Ngọc Cơ, con nói chuyện với ai thế? Đi, chúng ta đi tìm bà ngoại đã.”
“Vâng!”
Thiên Vực nắm chặt tiểu kim đậu trong tay, đang hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra đã thấy sư phụ trở lại, vẻ mặt thất vọng thì thào tự nói:” Nguyên lai còn tưởng là cố nhân, không ngờ chỉ là tiểu bối, ài, trăm năm trôi qua, hoa rơi nước chảy, tình này còn đâu…”
“Nhị sư phụ, người nói cái gì thế ạ? Thiên Vực nghe không hiểu.”
“À, không có gì, Thiên Vực, đi, chúng ta tiếp tục đi dạo…”
“Nhị sư phụ, vừa rồi Thiên Vực nói chuyện với một tiểu cô nương, rất đáng yêu, nàng hình như cũng có võ công, hơn nữa còn có ngoại hiệu, kêu là ‘phi kim bất đả’, ám khí của nàng đều dùng bằng vàng, còn có phiến kim diệp tử, là từ…” Thiên Vực cứ thế kể hết, hoàn toàn không chú ý đến sư phụ ở một bên nghe thế đang chấn động cả người….
………
Mà bên kia…
“bà ngoại, Ngọc Cơ đến đây!”
“Ô, tiểu bảo bối của bà, đến đây, bà ngoại ôm một cái!”
“Bà ngoại, vừa rồi Ngọc Cơ gặp một tiểu ca ca…”
“A, có phải tiểu Ngọc Cơ nhà chúng ta lại khi dễ nó đúng không?”
“Không phải mà, trên người tiểu ca ca kia có một khí tức khiến Ngọc Cơ cảm thấy rất thoải mái, Ngọc Cơ sao lại khi dễ tiểu ca ca được chứ? Hơn nữa Ngọc Cơ cũng biết, Ngọc Cơ đánh không lại tiểu ca ca kia…”
“Phải không thế? Khí của hắn so với tiểu Ngọc Cơ nhà chúng ta còn cao hơn sao?”
Tiểu Ngọc Cơ gật đầu thật mạnh, nói:” Vâng, gần đây Ngọc Cơ từng cảm thụ qua khí của thái bà bà, nhưng mà, khí của tiểu ca ca, hình như…hình như còn muốn mạnh hơn thái bà bà.” Tiểu cô nương thật sự không tìm ra từ gì tốt để hình dung.
“Cái gì!” Vị bà ngoại kia nghe xong cả người liền chấn động, ngay cả hai vợ chồng trung niên vẻ mặt cũng hoàn toàn kinh ngạc tỏ vẻ không tin.
“Ngọc Cơ, không phải mẹ đã dặn ngươi không được nói dối sao?” Mẹ Ngọc Cơ giận tái mặt nói.
Tiểu Ngọc Cơ nghe mẹ quát lớn, trong lòng ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn cong lên như sắp khóc, bà ngoại liền ngăn trở con gái răn dạy, đem tiểu Ngọc Cơ kéo vào trong lòng, hiền lành hỏi:” Ngoan, Ngọc Cơ, đem chuyện vừa rồi nói cho bà ngoại nghe.”
Tiểu Ngọc Cơ lên tiếng trả lời thật to, ủy khuất vơi dần, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi mới nhẹ nhàng nói:” Vâng, bà ngoại, Ngọc Cơ không có nói sai, vừa rồi…”