Thiên Thiền Đao vừa ra khỏi động khẩu, "nghe thấy" tiếng kêu, tiếng hống của dã thú, không cam lòng yếu thế, thân đao mang theo vỏ đao, nhảy lên không bay múa, ngân lên một tiếng thật là lớn. Vô Danh nhìn lên trên tảng đá lớn không thấy Thiên Thiền bí cấp, biết là đã bị Hắc y mông diện nhân lấy mất, liền phi thân hướng Hắc y mông diện nhân nhào tới, quát to: "Tặc tử, hãy để lại Thiên Thiền đao phổ." Hắc y mông diện nhân thấy Vô Danh vừa nói xong đã tới nơi, hắn không lường được Vô Danh lại khôi phục nội công nhanh chóng đến như vậy, trong lòng hoảng hốt, trong tay cầm Thiên Thiền Đao phổ đưa ra xa xa, kêu lên: "Giáo chủ, Thiên Thiền Đao Bí Kíp." Quay đầu một chưởng, cùng Vô Danh nghạnh tiếp.
"Oa" một tiếng, Hắc y mông diện nhân ngực chấn động, phun ra một búng máu tươi, tấm mặt nạ đen trên mặt bị thổi lên trông cực kỳ nhếch nhác. Bản thân hắn cũng bị bay ra ngoài mười trượng, chân rơi xuống "bịch bịch bịch bịch" liên tục lùi bảy bước, trong miệng họng khô rát, cười to nói: "Hắc hắc, hảo công phu, quả nhiên không hổ là Thiếu lâm thần tăng, bổn toạ cam bái hạ phong."
Vô Danh nhất chưởng bổ ra, cùng Hắc y mông diện nhân đánh liều một chưởng, không tự chủ được cũng lui lại một bước, hơi thở hơi có chút gấp gáp, thầm nghĩ: Đêm đó lão nạp đã xem nhẹ tặc tử này rồi, cứ chiếu theo công lực của hắn, cùng Chưởng môn sư điệt Đại Phương dư sức liều mạng. Tặc tử lại tự xưng bổn toạ, chẳng biết là nhân vật lộ nào?
Thiên Thiền bí cấp bị ném lên cao, tại không trung vạch thành một đường cong cực kỳ đẹp mắt, hai bóng nhân ảnh đồng thời hướng không trung bay đến, song chưởng hai người bổ ra, trận trận chân khí lưu động, chúng nhân nối nhau lảng tránh, chỉ có Thiên Thiền Đao toàn thân rung động, hoan khoái vòng quanh hai người phi vũ. Hai người một chưởng chống lại, khe núi chỉ là cái khe nhỏ không thể ngăn cản một lát, cát bay đá chạy, hoa cỏ loạn phi.
"Phanh...." Một tiếng vang dài, hai người đều bay ra ngoài mấy trượng, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương. Thiên Thiền Đao Vỏ đao xoay ngang, tiến tới tóm lấy Thiên Thiền bí cấp, tại không trung ngân lên một tiếng nhỏ, không có bay đi, đại khái muốn xem hai người kia một phen đả đấu.
"Hắc....hắc....hắc, ngươi là ai?" người đến là một người tóc vàng - một lão giả cổ quái - lên tiếng nói.
Đao Thần tịnh không nhận ra hắn, hỏi: "Các là ai? Tới đây làm gì?"
Lúc này một đám Hắc y nhân từ xa xa phi thân tới, trong đó bốn người đội một cái nhuyễn kiệu, nhóm người này đại bộ phận đều là các đại hán trang phục hắc y, đi ở phía trước, một hàng dàn trận cũng là tám Hắc y mông diện nhân, trang phục của bọn họ cùng Hắc y mông diện nhân lúc trước giống nhau như đúc, chỉ là cao thấp mập gầy không đồng nhất.
Tám người nọ tiến tới phía trước, cùng Hắc y mông diện nhân lúc trước cao giọng nói: "Cung chúc Đại giáo chủ thần công bất phàm đoạt được Thiên Thiền Đao, hoành tảo võ lâm, xưng bá giang hồ."Mấy chục tên đại hán trang phục hắc y quỳ một gối xuống, tiếng như chuông đồng kêu lên: "Chúc Đại giáo chủ đoạt được Thiên Thiền Đao, xưng bá võ lâm, ngũ hồ tứ hải, không người địch lại."
Mấy chục tên đại hán võ công bất phàm cùng thét lên, tuy nhiên so với tiếng hống cường mãnh của ngàn thú ẩn náu trong rừng thì vẫn còn là yếu nhược. Hoàng phát lão giả nghe xong, trên mặt hiện nét cao hứng, gật đầu, cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi chỉ cần đi theo ta, tương lai thiên hạ sẽ là của chúng ta." Nói xong, ha ha cười to một tiếng.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, bị làm cho khóc cười không được, Hoàng phát lão giả này như thế nào mà lại tuyên bố khoác lác, ngông cuồng như vậy. Đao Thần phát ra một đạo ám kình, thử tám Hắc y mông diện nhân một chút, cảm giác võ công của bọn họ so với người lúc trước cũng không hơn kém bao nhiêu, trong lòng chấn động, nghĩ: Từ đâu mà kéo tới nhiều cao thủ như vậy? Chỉ tuỳ tiện chọn ra một người cũng là nhất phương chi chủ. Hoàng phát lão quỷ này rốt cuộc là ai? Bản lãnh những người này cao như vậy, cư nhiên lại làm thủ hạ sai khiến của lão.
"A di đà phật, thí chủ là ai? Theo như lão nạp thấy, thí chủ hình như không phải là nhân sĩ Trung nguyên?"
Hoàng phát lão giả cười nói: "Không sai, ta không phải người Trung nguyên, ta là Ngoã thứ nhân, ta nghe nói Trung Nguyên các ngươi có cái gì thiên hạ đệ nhất cao thủ, tên là 'Độc Cô Cửu Thiên', còn có cái gì Cửu đại môn phái, Tứ Xuyên Đường Môn, Giang Nam Lôi Gia, một đống lớn loạn xì ngầu các võ lâm cao thủ, ta thủa nhỏ luyện được thần công, nghĩ đến võ lâm Trung nguyên là nơi tụ hội thiên hạ cao thủ..........ha ha, không tưởng được, ta tới Tổng đàn Ma giáo, Độc Cô Cửu Thiên nọ tự xưng bế quan tu luyện cái gì 'Đại Thiên La Thần Công', không đấu với ta, ta đành phải tại Võ Lâm Trung Nguyên tứ xứ tìm người luận bàn, không có một người nào hợp tay ta. Nguyên lai cao thủ chân chánh là ở đây, lão hoà thượng, ngươi là ai? Báo danh đi.
Vô Danh nói: "Lão nạp Vô Danh."
Hoàng phát lão giả nghe xong, thấy cái tên đó tịnh chưa từng nghe qua. Giương mắt nhìn về phía chín Hắc y mông diện nhân bên cạnh, một người bước lên một bước, ghé bên tai hắn thì thầm một lát, rồi lui trở về. Hoàng phát lão giả cười nói: "Ta biết Lão hoà thượng ngươi là ai rồi, ngươi là Cao tăng hàng chữ Vô của Thiếu Lâm Tự, hảo, ta đang muốn tìm tới Thiếu Lâm Tự gặp Chưởng môn của các ngươi, ngươi kí nhiên là hàng sư thúc của hắn, nghĩ rằng võ công rất cao, vắn tắt là ta muốn cùng ngươi so tài.
Vô Danh hướng cái nhìn đến người nói nhỏ mới vừa rồi, bạch mi nhướng lên, lạnh lùng nhìn người nọ. Người nọ cúi đầu , không dám với Vô Danh đối thị, hình như sợ Vô Danh đối với hắn phát nộ.
Đao Thần nhàn nhạt nhìn những người này, đột nhiên nói: "Các ngươi vì Thiên Thiền Đao mà đến?" Hoàng phát lão giả đáp: "Không sai, ta nghe nói Thiên Thiền Đao là báu vật võ lâm, một trong Thiếu Lâm thất tuyệt, tưởng đến xem nó có bao nhiêu đạo hạnh, hôm nay xem ra, quả nhiên là nhất kiện hảo binh khí, ta không dùng đao, nhưng là ta có thể lấy nó tặng người."
Mọi người vừa nghe xong, trong lòng liền kêu lên: Tên này giỏi, Thiên Thiền Đao này là bảo vật mà người võ lâm mơ tưởng dĩ cầu, hắn cư nhiên còn muốn đưa cho người khác, chẳng lẽ hắn không động tâm sao?
Những người đứng ngoài xem cũng không biết thân phận thực sự của Hoàng phát lão giả này là ai. Chín Hắc y mông diện nhân cũng chỉ biết là người tóc vàng này tự xưng "Hoàng phát lão quái", đến từ Ngoã thứ, tới Trung Nguyên tìm gặp khắp các cao thủ, còn muốn âm thầm làm một việc đại sự, đại sự là cái gì, hắn chưa từng nói rõ. Bọn họ chín người một năm trước bị Hoàng phát lão giả với võ công quỷ thần khó lường hoàn toàn đánh bại, Hoàng phát lão giả buộc bọn họ phát thệ bảo đảm trung thành cùng hắn, vì hắn mà làm việc, tương lai tất một phen thành tựu đại nghiệp. Vừa bị uy bức, vừa bị lợi dụ hoặc, chín người đi theo hắn, gọi hắn là Đại giáo chủ, tự mình đều lùi xuống chức Phó giáo chủ, một năm qua, thực tế hắn đã thu không ít các tiểu huynh đệ.
Đao Thần cười nói: "Ngươi tưởng rằng ngươi đủ khả năng đoạt được Thiên Thiền Đao?"
Hoàng phát lão giả mười phần ngạo khí đáp trả: "Đó là đương nhiên, không có mười phần nắm chắc, ta như thế nào mà lại tới đây."
Đao Thần nói: "Ngươi biết ta là ai không?"
Hoàng phát lão giả trả lời: "Ngươi là ai ta làm sao mà biết được, ta chỉ biết là công phu của ngươi rất cao."
Đao Thần cười nói: "Lão phu sáu mươi năm trước bị người kêu là Đao Thần, tiểu tử ngươi sợ rằng khi đó chỉ là một người tuổi trẻ, thế mà ở chỗ này còn dám khoác lác cái gì đại khí."
Hoàng phát lão giả kinh ngạc nói: "Không sai, ta năm nay tám mươi sáu, chẳng lẽ tuổi của ngươi rất cao ư ? "
Đao Thần cười nói: "Ngươi thẩm vấn thuộc hạ của ngươi xem, lão phu nghĩ bọn chúng chưa chắc chưa từng nghe qua danh đầu của lão phu."
Đao Thần báo xuất danh tự với hắn, chín Hắc y mông diện nhân nọ đều toàn thân chấn động, tựa hồ không thể tưởng tượng được, xem niên kỷ người này bất quá chỉ như một đại hán trên dưới bốn mươi, thế nhưng vào sáu mươi năm trước xếp thứ tư trên Thiên Bảng chính là Đao Thần. Bọn họ đều là mở to hai mắt nhìn Đao Thần. Hắc y mông diện nhân âm thầm ẩn phục lúc trước, phi thân ra, ghé vào tai Hoàng phát lão giả nói một hồi.
Hoàng phát lão giả sắc mặt hơi đổi, nói: "Không thể tưởng được cao thủ võ lâm Trung Nguyên còn có các Lão gia hoả ngươi tồn tại, nhưng thật ra ta xem thường các ngươi, bất quá, niên kỷ cao thế nào? Chẳng lẽ ta còn sợ các ngươi sao?
Đang nói, phát ra một cỗ kình lực siêu cường hướng Đao Thần vọt tới. Đao Thần bước lên một bước, như một thiên thần, cũng phát xuất một cỗ kinh thiên kình lực vọt ra. Hai cỗ kình khí gặp nhau, Hoàng phát lão giả thất thế lùi lại một bước, Đao Thần vị trí dưới chân hơi động, cũng là không có rời khỏi. Điều này một chút ai nấy đều thấy được, Hoàng phát lão giả nọ cũng bị thiệt thòi không nhỏ.
Hoàng phát lão giả đến võ lâm Trung Nguyên, đã gặp gỡ không ít cao thủ, không có một người là đối thủ của hắn, hôm nay chịu sự thiệt thòi lớn này, trong lòng giận dữ, quát: "Hảo, ta cùng ngươi tiếp tục so cao thấp." Thân hình nhảy lên một cái, chớp mắt đã gần kề đỉnh đầu Đao Thần, tay duỗi ra dò xét, Đao Thần khẽ mỉm cười, song quyền phân ra ngăn trở, tại trước ngực vẽ thành một vòng tròn, Hoàng phát lão giả thân hình chấn động, lăng không lộn ba vòng, lại lăng không nhào tới.
"Chao ôi...." Đao Thần thực không thể tưởng được thân pháp của Hoàng phát lão giả này lại cổ quái như vậy, cư nhiên không có bị chấn khai. Đao Thần song quyền đảo lộn, quát: "Cuốn đi...."
"Vị tất." Hoàng phát lão giả, người ở không trung, song trảo trải rộng, tư thế giống như một con diều hâu lớn, từ trên đầu Đao Thần lướt qua, thân hình gập lại, từ phía sau Đao Thần một trảo chộp tới, huyệt vị nhằm vào chính là huyệt Mệnh môn ở sau lưng. Đao Thần nghe gió phân tích hướng, biết Hoàng phát lão giả hạ độc thủ, lòng tàn nhẫn khởi phát, cởi Đại Khảm Đao bên hông xuống, cũng chẳng quay đầu phách không một đao.
"Gọi ngươi cuốn đi còn không đi." Đao Thần quát.
Hoàng phát lão giả sắc mặt cả kinh, bay lên trên trời, xa xa hạ xuống ba trượng ở bên ngoài. Chân chạm đất, thân hình thẳng lại, sắc mặt xanh đen nói: "Hảo đao pháp, quả nhiên không hổ một đời cao thủ của Trung Nguyên."
Đao Thần vừa lăng không bổ một Đại Khảm Đao, chỉ thấy nổ ầm một tiếng, một chỗ trên thạch bích tại mười trượng xa ở bên ngoài bị đao khí cách khai thành một cái khe. Đao Thần quát lên: "Nếu không muốn giữ mạng cứ đến cướp Thiên Thiền Đao."
Thiên Thiền Đao nọ lúc này vẫn đảo quanh những người vây bắt nó, trên thân đao vẫn nằm Thiên Thiền Đao bí kíp, hơn mười người đối phương không dám nhúc nhích nửa phân. Hoàng phát lão giả đột nhiên cười to nói: "Trung Nguyên các ngươi có một câu nói kêu 'Hảo hán bất địch nhân đa'. Hôm nay ta có đông thủ hạ như thế, còn có thể đánh không lại các ngươi sao? Cho các ngươi một chút thời gian cân nhắc cân nhắc, là muốn Thiên Thiền Đao hay là muốn tánh mạng."
"A di đà phật, lão nạp thân là tăng nhân Thiếu Lâm, há có thể cho ngươi cầm Thiên Thiền Đao lấy đi, các ngươi cứ người đông thế mạnh, lão nạp và mọi người liên quan há cũng như hạng người ham sống sợ chết ....a Nghi, mang đao lại đây cho ta." Vô Danh lớn tiếng nói.
Chỉ thấy Anh tuấn thiếu niên từ trên lưng cởi xuống một bao đựng đao màu tro bằng vải bố , mở ra, cầm đao đưa vào trong tay Vô Danh, Vô Danh liền rút đao khỏi vỏ, phách không vung lên, đao thanh hưởng khởi, như tiếng hổ ngâm. Thiên Thiền Đao nghe tiếng đao ngân, lập tức bay đi, vòng quanh Vô Danh với thanh đao trong tay "nhìn ngắm" cả nửa ngày.
"A.... Đây không phải là Thiên Thiền Đao đấy chứ?"
"Có thể nào ....có việc đó, Thiên Thiền Đao như thế nào lại có hai thanh, nha ...."
Ngoại trừ Vô Danh và Anh tuấn thiếu niên kêu "A Nghi" kia, tất cả đều động dung.
Thanh đao nọ cự nhiên cùng Thiên Thiền Đao giống nhau như đúc, Phi Thiền trên vỏ đao có vẻ như sống thật, giả sử đặt lẫn với nhau, ai có thể phân biệt cho ra thanh đao nào mới chính thức là Thiên Thiền Đao?