Ôi giấc mộng! Một thời khờ dại
Ta vội mơ nên vừa tỉnh lại
Bóng người xưa đã thấy không còn
Chẳng nhận ra một cõi thiên thai
Nên giấc mộng xin em đừng ấp ủ
Có còn đâu! Những kỉ niệm hư vô
Máu đã khô và lệ đã hết
Mộng một đời đâu chỉ riêng ta
Thì mai này dẫu có cách xa
Em hãy tưởng chỉ là giấc mộng
Cuối trời thu nhìn lá rơi đầy
Không nuối tiếc, trời sắp vào đông...
|