Nhàn Vân cùng Thiên Vực hai sư đồ đi khỏi Hồng Công mà không dùng phương tiện gì, từ Nghiễm Châu xuất phát thẳng một đường đi về bắc, theo kế hoạch của Nhàn Vân, từ hường bắc chuyển sang tây bắc, sau đó đi qua hai tỉnh Xuyên, Quý, cuối cùng trở về Nam Kinh. Dọc đường đi, ban ngày du lịch tới các đô thị phồn hoa, buổi tối đi đường nhỏ luyện tập ngự khí phi hành, rạng sáng thì đả tọa luyện công hấp thu tinh hoa chi khí của thiên địa, tu thân dưỡng tính, khôi phục thể lực của một ngày. Có khi Nhàn Vân cố ý đi quá thành thị, mang theo Thiên Vực ăn ngủ ngoài hoang dã, một năm trôi qua, Thiên Vực đã hoàn toàn thoát ly cẩm y ngọc thực, cuộc sống phú quý của gia đình, người đã cao hơn rất nhiều, màu da vì bôn ba mà trở sang màu đồng cổ, tâm trí dưới sự hun đúc của Nhàn Vân đại khai dật trí, , nếu như chứng kiến Thiên Vực hiện tại thì thật khó để liên hệ với cái tiểu bạch si ngây ngốc nói chuyện đều lắp bắp trước kia của Sở gia, thay vào đó chính là ánh mắt thâm thúy cùng thần thái trấn định, thường thường còn có lưu quang hiện lên, khiến người ta không dám hé mắt lại nhìn.
Ngày hôm nay, ánh sáng mặt trời từ phương đông châm rãi dâng lên, tia nắng ban mai xuyên thấu qua phía chân trời rải xuống, sương khói mờ mịt trên đỉnh tuyệt phong dưới những kim hoàng sắc quang mang chiếu rọi xuống, tạo ra một màn kỳ cảnh.
Trên đỉnh núi,Sở Thiện Vực ở bên trong lều cỏ hoạt động một chút, tinh mâu chậm rãi mở, tinh quang bắn ra tứ phía, Thiên Vực cảm thấy quanh thân hơi thở lưu động hùng hậu, trăm mạch thư sướng, biết Huyền Thanh giải kinh trải qua một đêm khổ tu cùng hấp thu thiên địa linh khí nơi này đã có đột phá, vượt hẳn qua sự kì vọng của sư phụ.
Liền đứng dây, trước mắt sương mù dày đặc, một mảnh trắng xóa, cảnh vật gì cũng đều không thấy, giống như đặt mình vào bên trong mây mù vậy.
Sở Thiên Vực đang hân thưởng cảnh mặt trời mọc, bên tai bỗng vang lên thanh âm hiền hòa của nhị sư phụ:” Thiên Vực, sư phụ có chút cảm ngộ, muốn tiếp tục đả tọa luyện công, con cứ đi chơi đi, chờ sư phụ tỉnh dậy sẽ gọi.”
Nghe thanh âm gần như gang tấc nhưng Thiên Vực biết rằng nhị sư phụ đang ở ngọn núi đối diện truyền lời cho hắn, cái nãy cũng quen rồi, nhị sư phụ trừ bỏ truyền thụ cho hắn vài môn thần công của Vân môn, chủ yếu vẫn là cảm ngộ tự nhiên, lịch lãm tâm cảnh. Sư phụ ngồi xuống cảm ngộ, nhanh thì hai ba giờ, chậm thì hai ba ngày, Sơ Thiên Vực cũng đã quen rồi.
Gió núi sáng sớm lạnh thấu xương, Thiên Vực không khỏi vận khí một chút, nhất thời cảm giác cơ thể ấm áp dị thường, có thư sướng cùng thoải mái vô cùng, nhưng đúng lúc này, bụng lại kêu càu nhàu mấy tiếng, báo rằng nó đã đói muốn chết rồi.
Sở Thiên Vực không giống như sư phụ đã đến cảnh giới bế cốc, hắn còn đang tuổi phát triển, cơm canh là không thể thiếu được. Ngay tại lúc hắn đang chuẩn bị lấy thịt khô ra ăn, đột nhiên một mùi thơm nồng nàn truyền đến, giống như nó đang ở ngay bên cạnh vậy.
Dưới sự tò mò, Thiên Vực bức kình khí phát tán ra xung quanh, mây mù liền tiêu tan, cảnh vật trong vòng ba trượng liền hiện ra hình dạng vốn có. Sở Thiên Vực dựa vào mùi hương đi dần lên phía trước, chỉ trong chốc lát đã đến cuối, dưới chân là vách núi đen vạn trượng,. Quả nhiên mùi hương là từ dưới này bốc lên. Thiên Vực vận Huyền Thanh chân khí, tung người nhảy xuống, nếu ở đây có ai chứng kiến, chắc hẳn sẽ cho rằng tiểu hài tử này trong lòng nghĩ quẩn nên nhảy xuống tự vẫn.
Chỉ thấy Sở Thiên Vực tuy rằng nhảy xuống nhưng tốc độ rơi cũng không nhanh, một đoàn thanh khí bao trùm quanh thân thể, mây mù bị mạnh mẽ tách ra. Dựa theo mùi hương, cuối cùng Thiên Vực cũng nhìn thấy được vật tạo ra nó. Đó là một cái cây màu bạc, quả màu đỏ, nhìn kĩ thấy quả trên cây đã thực chín, vỏ ngoài đỏ rực như lửa, hình dạng hơi giống quả hạnh, mùi hương chính là do nó phát ra. Sở Thiên Vực đi theo Nhàn Vân lịch lãm, việc chế đan dược của đạo gia đương nhiên không thể thiếu được, đây cũng là khóa học mà Nhàn Vân bắt buộc hắn phải biết.
Cho nên Sở Thiên Vực tuy rằng không biết trái cây kia cụ thể tên gọi là gì, nhưng là chắc chắn là dị quả hiếm có, không ngờ cơ duyên xảo hợp, lại tới đây đúng lúc nó vừa chín, đang muốn tiến đến ngắt lấy thì đột nhiên Sở Thiên Vực nhớ tới sư phụ từng nói qua, những kì trân dị bảo như quả này bình thường đều có linh xà dị thú bảo hộ, hơn nữa muốn ngắt quả cũng phải có kĩ xảo, cần ấn theo trình tự riêng mới được, nếu không chỉ là công dã tràng mà thôi.
Sở Thiên Vực liền nghĩ ra kế hoạch, chân lập tức chậm rãi di động lên trước, ngay lúc Thiên Vực cách cái cây không xa, đột nhiên, từ trong một khe đá, hai đạo quang ảnh hắc bạch bay ra, hướng thẳng tới chỗ của hắn.
Sở Thiên Vực đang muốn vận công chống cự, bỗng nhiên toàn thân kim quang đột khởi, hơi thở không tự chủ được trở nên dồn dập, Sở Thiên Vực có thể cảm thấy rõ ràng khỏa long hạch trong cơ thể đang run rẩy vận hành, như là hưng phấn, hoặc như là đang cộng hưởng cùng cái gì đó.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, ngay khi hai đạo hắc bạch tiến gần sát đến cơ thể, quang mang toàn thân đột nhiên biến đổi thành hình dạng của một chiếc đầu rồng, đầu rồng mở miệng ra, chờ nuốt lấy hai đạo hắc bạch đang lao đến.
Hai đạo quang ảnh dường như cũng có linh tính, trong nháy mắt liền chuyển hướng, bắn ngược trở về chỗ chúng đi ra, không trung chỉ lưu lại tàn ảnh của chúng, Thiên Vực nhìn kĩ, mơ hồ có thể nhận ra màu trắng là một con hạc, còn màu đen là một con rùa.
Ngay sau khi hai đạo quang ảnh biến mất, đầu rồng màu vàng không cam lòng vặn vẹo vài cái, sau đó mới dần dần chuyển lại thành kim quang bao phủ xung quanh thân thể Thiên Vực.
Sở Thiên Vực cũng bị biến cố này làm cho choáng váng, suy nghĩ một hồi lâu mới đoán ra rằng linh thú hộ bảo bị long khí trong cơ thể hắn dọa, chạy trốn trở về, nhưng cũng không phải là rõ ràng lắm, đành mặc kệ, chờ nhị sư phụ tĩnh tọa xong liền hỏi cũng được.
Giải quyết linh thú hộ bảo, nhìn linh quả chín đỏ trên cây, Sở Thiên Vực liền muốn hái xuống nếm thử một miếng, sau đó dùng bình chứa đan cùng phương pháp mà sư phụ dạy để bảo tồn. Không nghĩ tới, tay hắn vừa mới vươn ra, đầu rồng màu vàng lại xuất hiện, nhảy lên cây, làm ra dạng như đang hấp thu. Mà linh quả cũng tách ra từng đạo hồng sắc khí lưu, xoay tròn như cơn lốc rồi dần dần chảy vào trong miệng đầu rồng, khi một tia khí lưu cuối cùng bị nó hấp thu, đầu rồng liền trở lại bên người Thiên Vực, chạy trở vào trong đan điền, chỗ chứa long hạch.
Sở Thiên Vực trải qua một năm lịch lãm khai trí sớm đã trở nên tuệ căn thông minh vô cùng, tuy rằng trong lòng còn mờ mịt không hiểu nhưng cũng biết, lúc này hẳn là nên cấp bách vận công trợ giúp long hạch hấp thu linh quả chi khí.