Lúc này, lão đổ tài cười ha hả, nói: "Lén lén lút lút, còn không mau chui ra!" Song chưởng đánh ra, chưởng lực như bài sơn buộc hai người kia phải lui sát vào góc tường, tay phải của lão đưa lên người, một khối mạt chược bắn thẳng về phía mái nhà.
Khối mạt chược bay cực nhanh, lướt qua bề mặt mái ngói, một nhân ảnh hiện ra, khối mạt chược bắn thẳng về phía hắn, nhưng dường như là có một bức tường vô hình cản lại, nó không thể tiến thêm chút nào nữa, 'bộp', rơi xuống mái ngói.
Người đó đang ở trong không trung, vươn tay phải, một phách không chưởng lực ập đến lão đổ tài ào ạt như hồng thủy. Khóe môi lão đổ tài nhếch lên cười nhạo, chuyển mình, sau đó lại chuyển mình tiếp, trong nháy mắt không biết lão đã chuyển thân bao nhiêu lần, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một đoàn bóng đen di động, chứ không nhìn thấy thân hình lão, lão đổ tài chuyển động, phách không chưởng lực kia ập đến va chạm vào, sinh ra khí lưu, đột nhiên bắn ra ngoài, từng đợt từng đợt, đất đá trong sân bay loạn cả lên, tạp vật hỗn độn, những tiếng 'lốp đốp' vang lên không ngừng, sau đó vỡ vụng, cửa sổ cửa lớn gì cũng bật ra, bay lên, tựa nhau là có một bàn tay vô hình nâng lên. Khí thế mãnh liệt như thế khiến cho những người trong sân khó mà đứng yên.
Bảy bóng người từ trong sân phi thân lên, rơi xuống mái nhà, Phương Kiếm Minh và cửu ca đứng cách nhau hai trượng, mặt đối mặt, tử y nhân đứng phía sau cửu ca, cương giản của hắn đã thu về, bên cạnh hắn là người có đôi tai nhọn và thêm hai đồng bọn nữa, chính là hai người liên thủ đấu với lão đổ tài.
Ngô Thế Minh đứng ở phía sau Phương Kiếm Minh, bọn họ đứng ở phía bên phải mái nhà, còn người kia thì ở phía tay trái của mái ngói.
Ngô Thế Minh không nhìn thấy Hoa Thiên Vân trên mái ngói, nhìn xuống sân. Thấy được Hoa Thiên Vân, một tay sau lưng một tay trước ngực, giống như một lão tăng, hai người kia đứng ở hai bên, một người đang làm động tác chuẩn bị phóng người lên, song chưởng đưa lên cao, còn người kia thì đang trầm người xuống, song chưởng chụm lại tựa như là đang ôm một quanh một đại thụ, động tác của ba người vô cùng kỳ lạ, đứng yên không nhúc nhích, giống như là người đất vậy.
Gió cát trong sân bay loạn, nhưng đến trước bọn họ khoảng một trượng thì dừng lại, không thể nào tiến vào thêm được, chỉ bay loạn ở bên ngoài. Tình hình trong sân lúc này khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ, trong phạm vi một trượng năm quanh ba người Hoa Thiên Vân thì yên tĩnh như đêm, mà bên ngoài thì cuồng phong bạo vũ, kình khí tung hoành.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều chấn động trong lòng, Phương Kiếm Minh vui vẻ nói: "Võ công của hoa đại ca quả nhiên là vô cùng thần kỳ, có thể khóa chặt đối phương lại!"
Ngô Thế Minh nghĩ thầm: "Hai lão quái này có nội công thâm hậu, đáng tiếc là bọn họ lại gặp phải hoa đại ca, cho dù có mười người như họ thì cũng không phải là đối thủ!"
Cửu ca thì thầm nghĩ: "Không ổn! Thì ra người này mới là một tuyệt đỉnh cao thủ!"
Tử y nhân thì hừ lạnh, thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, sao hắn lại lợi hại như thế, cho dù ta có luyện 'Thanh Minh Chưởng' đến cảnh giới cao nhất cũng không thể đánh lại hắn! Xem ra chỉ có thiên tôn đích thân ra tay mới có thể chế trụ hắn được, cho dù tứ đại thiên vương có đơn độc ra tay thì cũng không chiếm được phần hơn, trừ khi là cả bốn người bọn họ liên thủ!"
Bốn người đứng phía sau hắn thì lại nghĩ: "Đúng là khinh khủng, cũng may là không gặp phải đối thủ như hắn! Còn lão đổ tài này nữa, lão là ai, mà lại tự động thủ!"
Mọi người còn đang nghi hoặc thì thân hình của người kia càng lúc càng lên cao, thẳng đến khi cách mặt đất hơn hai trượng thì mới từ từ hạ xuống, mỗi khi hạ xuống một trượng thì động tác của lão đổ tài cũng chậm hơn một chút, mọi người biết rằng hai người bọn họ đang giao đấu kình khí với nhau, nếu ai mắc sai lầm thì lập tức táng mạng, tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.
'Ô', lam triều tiêu trong tay của Phương Kiếm Minh đột nhiên kêu lên, sau đó Thiên Thiền Đao trên lưng cũng ngâm lên, thiên thiền chân lực trong cơ thể của Phương Kiếm Minh tự động vận khởi, Ngô Thế Minh thấy Phương Kiếm Minh có điều dị thường, nắm đặt tay lên vai của Phương Kiếm Minh, nói: "Kiếm minh, đệ sao thế?"
Đầu ngón tay vừa chạm vào Phương Kiếm Minh là lập tức bật ra, cảm thấy trong người của Phương Kiếm Minh có một cổ chân lực cường đại đánh bật hắn ra, hai mắt của Phương Kiếm Minh hiện lên hắc quang, cả người phát ra sát khí mãnh liệt, những người đối diện đang mãi quan sát tình hình bên dưới cho nên không phát hiện ra dị tượng trên người Phương Kiếm Minh, lam triều tiêu và Thiên Thiền Đao.
Động tác của lão đổ tài càng lúc càng chậm, mỗi lần chuyển một vòng, trên mặt đất liền xuất hiện một đạo liệt ngân, đảo mắt cái trên mặt đất đã xuất hiện đầy vết nứt, người kia hạ xuống mai ngói, tóc tai vũ động theo gió, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, mắt thấy sắp chạm vào mái ngói thì ngừng chuyển động.
Chính lúc này, hai tiếng thét dài vang lên, hai người vốn bị Hoa Thiên Vân dùng kình khí khóa chặt, trong mắt chợt lóe lên hàn quang, hét dài, động thân, hai người cùng lăng không, song quyền và song chưởng kích lên người Hoa Thiên Vân cùng một lúc.
Trên mặt tử y nhân lộ vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: "Hay lắm, thì ra hai người các ngươi còn ẩn tàng thực lực!"
Cửu ca thì lộ rõ vẻ vui mừng, còn ba người kia thì nhìn nhau, trên mặt hiện lên thần thái cao thâm khó lường.
Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh thấy thế thì đồng thời kinh hô thất thanh: "Hoa đại ca!"
Hai người kia vừa đánh trúng Hoa Thiên Vân thì xoay người rời đi, đột nhiên Hoa Thiên Vân cười lớn, nói: "Hai vị, mới đó mà muốn đi rồi à!" Tay trái ở phía sau lưng từ từ chuyển động, cả hai người kia đều chấn động, tốc độ giảm mạnh, chân khí trong người Hoa Thiên Vân chuyển động, từ trên người hắn phát ra, cánh tay vốn dựng thẳng trước ngực liền đánh ra môt trảo, hai người kia liền không thể di động tiếp.
Hai người tự biết là không phải đối thủ của Hoa Thiên Vân, bất chợt xoay người lại, bốn chưởng mang theo lực đạo ngàn cân đánh xuống.
Hoa Thiên Vân cười nói: "Thế mới là một hán tử!" Hai tay vung lên, đối chưởng, 'ba ba' hai tiếng, đánh trúng đầu vai của hai người, hai người đó kêu lên đau đớn, máu huyết sôi trào, chưa kịp phản chiêu thì hai quyền của Hoa Thiên Vân đã đánh đến, 'ba ba', trước mắt hai người kia hoa lên, lại bị đánh trúng, cuối cùng há mồm phun ra một ngụm máu tươi, Hoa Thiên Vân quát: "Những người chết dưới tay ta đều là cùng hung cực ác, tạm thời bỏ qua cho các ngươi, tha cho các ngươi một đường sống, biến!"
Song quyền kích lên đầu vai của hai người, chấn hai người bay đi, Hoa Thiên Vân cố ý chấn bọn họ văng lên trên mái ngói.
Lúc này, lão đổ tài đã ngừng chuyển thân, hai chân nhẹ nhàng chạm lên mái ngói, khi chân lão vừa chạm vào mái ngói thì nơi tiếp xúc liền nứt ra, nhưng đặc biệt nhất là viên ngói đó đầy vết nứt nhưng không có bể nát, tựa như là có một lực lượng vô hình âm thầm tương trợ.
Hoa Thiên Vân đảo mắt nhìn qua, thấy được tình thế của lão đổ tài và người kia, vận 'Phá Thiên Chân Khí' trong cơ thể, phát ra, hai tay giang rộng, cười nói: "Đổ lão, cần gì phải thế!"
Hai đạo khí phách va chạm vào kình khí của hai người kia, lão đổ tài kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cười ha hả, nói: "Lợi hại, lợi hại, đã nhiều năm rồi lão đổ tài chưa từng gặp phải địch thủ!"
Sắc mặt của người kia tái mét, hai vết máu từ khóe miệng chảy xuống, đôi mắt đang khép hờ bỗng hé ra, bạo phát tinh quang, ngửa mặt lên trời, cười lớn, không cười thì còn đỡ, hắn vừa cười thì máu tươi chảy ra ròng ròng, nói: "Hảo, hảo, Đổ Thần Phiên Phiên, quả nhiên không hổ danh là cao thủ trên Thiên Bảng! Đi!" Vừa dứt lời, hai vai thoáng động, phá không bay đi, tỷ y nhân nắm lấy đầu vai của 'cửu ca', quát khẽ: "Đi!"
Ngô Thế Minh thấy thế thì vội quát: "Đi? Để ta xem các ngươi chạy đi đâu?"
Hắn đang định đuổi theo thì Hoa Thiên Vân, đang dìu lão đổ tài phi thân xuống sân, nói: "Giặc cùng chớ đuổi, tên cửu ca đó ngày khác xử lý cũng không muộn, ưng trảo tôn đã đến, chúng ta mau rời khỏi đây!"
Thanh âm của Hoa Thiên Vân còn chưa dứt thì từ phía xa đã vang lên một giọng nói: "Có cao thủ ở đây, chúng ta phải đến xem, trong các ngươi, ai là người đã giết chết sư đệ ta?" Theo giọng nói, một nhân ảnh từ xa ngoài ngàn trượng, lướt qua mái ngói phi thân bay lại, tốc độ rất nhanh, đảo mắt cái là đã đến gần.
Nhóm người của 'cửu ca' còn chưa đi được trăm trượng thì đã bị người đó vượt qua. Trên mặt tử y nhân hiện lên vẻ giận dữ, giao cửu ca cho người có đôi tai nhọn, phóng người lên, quát: "Hoạn đảng, có được bao nhiêu bản lãnh, xem chưởng!"
'Thanh Minh Chưởng' kích xuất như thiểm điện, một đạo âm phong ẩn trong chưởng phong ập đến, người kia khẽ kêu lên một tiếng, kinh nghi nói: "Thanh Minh Chưởng!" Tay trái vung lên, kình khí cường đại phát ra theo tay của hắn, kình khí mang theo khí thế tịch mịch, hủy diệt, khiến cho người khác phải cảm thấy khó chịu, tử y nhân thất sắc hô lên: "Tịch Diệt Thủ!"
Một tiếng ầm vang lên, tử y nhân lăng không lộn người, rơi xuống mái ngói, mũi chân điểm lên mặt ngói, phá không bay đi, cười khằng khặc.
Người vừa đến chân còn chưa chạm mái ngói thì đã có thêm hai bóng người, bốn chưởng phong đánh về phía hắn, người đó cười một tiếng, song chưởng phân ra, cười quái dị: "'Tịch Diệt Thủ' của ta vừa mới tu luyện đến tầng thứ tám, để ta dùng các ngươi thử uy lực!"
Hai phách không chưởng lực đánh ra, va chạm với tứ chưởng, một tiếng nổ lớn vang lên, hai người kia cười lớn, nói: "Huynh đệ chúng ta còn có việc, không rảnh chơi đùa với quái vật bán nam bán nữ như ngươi!" Phóng người, động tác đều nhau, đuổi theo tử y nhân ở phía trước, đảo mắt cái đã biến mất ở phía xa.
Người kia cười âm hiểm, nhìn hai bóng người ở phía xa, lên tiếng nói: "Bám sát chúng cho ta, để xem bọn chúng có quỷ kế gì?" Mặc dù thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại truyền rất xa, lọt vào tai của mười người đang chạy đến, là cẩm y vệ và đông hán phiến tử, lập tức phân ra một nửa số người, chuyển hướng đuổi theo hướng đám người cửu ca đã biến mất.
Thái giám đó đảo mắt nhìn qua, thấy bốn người Phương Kiếm Minh đứng trên mái ngói thong thả tự nhiên, di chuyển về phía tây, cười âm trầm, nói: "Thường cung phụng, ngươi phái cẩm y vệ đi điều tra chi tiết về mấy người kia!"
Một người thân vận áo bào trắng, tay cầm trường kiếm đi đến, đứng phía sau thái giám, gật đầu, vẫy tay, lập tức có một người vận y phục cẩm y vệ đi đến.
Thường cung phụng ghé vài tai hắn nói nhỏ vài câu, cẩm y vệ đó được ra lệnh lập tức dẫn theo tám cẩm y vệ khác rời đi, còn những người khác chỉ đứng ở xa chứ không tới gần.
Thường cung phụng này nguyên danh vốn là Thường Ngũ Đức, hắn mỉm cười, hắng giọng một cái rồi nói: "Bùi công công, lần này ngài đến Hàng Châu là để tìm 'Tiết công công'?"