Bùi công công cười lạnh, sắc mặt trầm xuống, nói: "Thường cung phụng, thường cung phụng, các ngươi làm việc như thế nào thế, không bắt được hắc đạo, còn khiến cho sư đệ của ta mất mạng, ngay cả thi thể cũng không còn, nếu không nể mặt Tào cung phụng thì sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Thường Ngũ Đức nghe hắn giáo huấn thì trên mặt tỏ vẻ bực mình, nói: "Bùi công công, cũng không thể nói như vậy, không chừng Tiết công công vẫn còn tại thế, vẫn chưa bị người khác sát hại, nếu như tiết công công đã chết thì nhất định phải có thi thể, nhưng chúng ta đã điều định quan binh của cả Hàng Châu, thậm chí là cả cẩm y vệ, nhưng vẫn không tìm được, thế thì làm sao xác định được là Tiết công công đã chết?"
Bùi công công nói: "Hừ, sư đệ của ta sống hay chết, chẳng lẽ ta còn không biết sao, trong giang hồ có một loại độc dược tên là 'Hóa Thi Phấn', chắc hẳn ngươi cũng nghe nói qua, cẩm y vệ đúng là càng ngày càng vô năng, năng lực làm việc chỉ còn lại như thế này. Thường cung phụng, ta biết đại nội cung phụng của các ngươi luôn có quan hệ rất tốt với cẩm y vệ, hầu như là liên thủ đối kháng với Đông Hán chúng ta, ta nói như vậy, ngươi sẽ không cáo mật lại trước mặt Tư Mã Vô Phong chứ!"
Thường Ngũ Đức cười nói: "Nói thế này, bất quá ... Đại cung phụng luôn trung thành và tận tâm với thánh thượng, mà cẩm y vệ lại là thân quân của thánh thượng, chúng ta và cẩm y vệ thân cũng cũng là điều tất nhiên, tuy vậy, chúng ta và Đông Hán cũng hợp tác rất tốt, có điều ..."
Bùi công công cười lạnh, nói: "Có điều thế nào?"
Thường Ngũ Đức nói: "Có điều Vương công công làm việc ... Thật sự là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, nếu hắn biết một ít đạo quân thần, vẫn còn luyến tiếc chức vị đại cung phụng, thì không nên ở trước mặt thánh thượng nói năng lung tung!"
Bùi công công ồ một tiếng, nói: "Ta biết ý của ngươi, ngươi nói chính là chuyện của Bạch Liên giáo?"
Thường Ngũ Đức nói: "Công công quả nhiên lợi hại, không sai, ta nói chính là việc này, đại cung phụng và Ma Môn Thái Thượng có giao tình không tệ, bọn họ lui tới cũng là chuyện đương nhiên, vương đại công công dĩ nhiên là hiểu rõ mối quan hệ này, vậy mà còn ở trước mặt thánh thượng nói điều không tốt về đại cung phụng, việc này có vẻ như không nể mặt mũi, nên biết rằng Ma Môn hiện nay đã không còn là Bạch Liên giáo!"
Bùi công công cười âm trầm, nói: "Thật thế sao? Nhưng theo như chúng ta biết, trong võ lâm hiện nay, ngoại trừ cửu đại môn phái, Cái bang, thì thế lực mạnh nhất là ma giáo và ma môn, lão nhi Tư Mã Vô Phong, lúc trước vốn là trưởng lão của ma giáo, đại cung phụng và hắn qua lại mật thiết với nhau, chẳng lẽ không nhận ra làm như thế là rất mất mặt sao..."
Thường Ngũ Đức cười nói: "Bùi công công, tư mã đại nhân đã sớm không còn là người của ma giáo nữa, mối quan hệ giữa tư mã đại nhân và hắn đương kim thánh thượng cũng biết, việc đại cung phụng lui tới với hắn cũng là do chủ ý của thánh thượng!"
Bùi công công cười lạnh, nói: "Hay cho một câu thuần phục hoàng thượng, nói đúng ra phải là 'quan miện đường hoàng', chúng ta cũng không muốn vạch trần các ngươi, tránh tổn thương hòa khí giữa ba nhà!"
Thường Ngũ Đức mỉm cười, nói: "Bùi công công biết là tốt rồi, lần này ba nhà chúng ta tề tụ ở Hàng Châu, cũng là việc trọng đại nhiều năm rồi chưa có, trước khi đến đây, đại cung phụng đã giao việc rõ ràng, tất cả đều nghe theo Bùi công công, Bùi công công có gì sai phái cứ việc phân phó!"
Bùi công công nghe hắn cung kính như thế thì lạnh lùng cười, nói: "Nói đi, các ngươi định chơi trò gì?"
Thường Ngũ Đức nói: "Bùi công công có tin tức linh thông, chắc hẳn đã biết tin 'Đồ Long Côn' xuất thế?"
Bùi công công cả kinh, thầm nghĩ: "Hay lắm, việc này chỉ có mình và người của đông hán biết, không ngờ đại nội cung phụng các ngươi cũng biết!" Gật đầu, nói: "Đúng vậy, tin tức 'Đồ Long Côn' xuất hiện, chúng ta đã biết, ngươi nói lời này là có dụng ý gì?"
Thường Ngũ Đức mỉm cười, nói: "Là thế này, Bùi công công. Tám năm trước vương đại công công đã kiếm được bảo vật thần kỳ nhất trên đời - Trường sinh bình, có lẽ không có bảo vật gì có thể khiến vương đại công công để trong mắt nữa, 'Đồ Long Côn' mặc dù là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự, không phải là phàm vật, nhưng làm sao có thể so sánh với trường sinh bình, nói thế không biết Bùi công công có đồng ý?"
Bùi công công cười nói: "Hay lắm, rất hay, trường sinh bình là vạn cổ bảo vật, Đồ Long Côn làm sao có thể so sánh được! Ý của ngươi ta đã hiểu, ngươi yên tâm, đông hán chúng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào Đồ Long Côn!"
Thường Ngũ Đức vui vẻ nói: "Kỳ thật, ta cũng biết vương đại công công sẽ không để ý đến 'Đồ Long Côn', có một câu nói của Bùi công công ta rất yên tâm."
Bùi công công cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: "Đông hán sẽ không nhúng tay, nhưng không có nghĩa là 'người' của đông hán không nhúng tay, hừ, Thường Ngũ Đức, tính toán trong đầu của ngươi tưởng ta không rõ sao!"
Thường Ngũ Đức vội nói: "Chỉ cần cao thủ của đông hán không ra tay thì người của tình nhân sơn trang cứ để chúng ta đối phó!"
Không nói đến hai người lòng đầy tính toán kia, chúng ta nói về bốn người Phương Kiếm Minh, sau khi rời khỏi thì đi về hướng tây, không bao lâu thì đến phân đà của cái bang ở Hàng Châu, vừa thấy mặt lưu kiến thì Hoa Thiên Vân liền nói: "Lưu đà chủ, làm phiền an bài cho ta một gian mật thất, ta cần chữa chương cho một người!"
Lưu kiến thấy trên ngực lão đổ tài có vết máu, mặc dù không biết là đã có chuyện gì xảy ra nhưng biết rằng lúc này không phải là lúc nhiều lời cho nên vội vài cho người an bài một gian mật thất, Hoa Thiên Vân thấy Phương Kiếm Minh đang lo lắng thì cười nói: "Kiêm minh, ta biết đệ đang lo lắng, yên tâm đi, có ta ở đây thì cho dù lão đổ tài có bị kéo về Diêm Vương Điện thì hoa đại ca cũng có thể cứu lão trở về!"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì trong lòng buông bỏ được một tảng đá lớn, hoa thiên đã nói như thế thì đã nắm chắc thành công, thân phận của hắn là bang chủ cái bang, tuyệt không nói quá.
Lưu kiến sai hạ nhân dâng trà lên, cùng với Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh ngồi trong phòng khách, đang muốn hỏi chuyện thì nghe được tiếng của Tôn Khổ nhi: "Ngô đại ca, nghe nói kiếm minh đệ đến, muội và bà bà liền đến thăm!"
Tiếp theo là thanh âm già nua của Tôn bà bà: "Minh nhi, lão thân cũng muốn gặp vị sư đệ này của ngươi!"
Giọng nói chưa dừng thì Tôn bà bà và Tôn Khổ nhi đã từ ngoài đi vào, ba người vội đứng lên, Phương Kiếm Minh thi lễ với Tôn bà bà, nói: "Vãn bối là Phương Kiếm Minh, ra mắt bà bà."
Tôn bà bà nhìn Phương Kiếm Minh, gật đầu, cười nói: "Anh khí bừng bừng, tuấn tú lịch sự, khó trách minh nhi lại nhắc đến người trước mặt lão thân nhiều lần!"
Phương Kiếm Minh mỉm cười, nói: "Bà bà khích lệ!"
Tôn Khổ nhi vừa tiến vào, trước tiên là nhìn Phương Kiếm Minh, có một chút mừng rỡ, sau đó ánh mắt chỉ tập trung lên người của Ngô Thế Minh, dường như trong mắt nàng chỉ có Ngô Thế Minh thôi.
Sau khi năm người ngồi xuống, Ngô Thế Minh không che dấu được sắc mặt vui mừng, nói: "Bà bà, Khổ nhi, chuyện của tôn đại thúc ta đã điều tra ra manh mối!"
Vừa nghe nói thế thì hai người ngẩn ra, nửa mừng nửa lo, Tôn bà bà kích động nói không thành lời: "Minh ... Minh nhi, con nói là ... là thật?"
Ngô Thế Minh gật đầu, kể lại mọi chuyện một lần, hai người vừa nghe vừa rơi lệ, Tôn bà bà đột nhiên hét lớn: "Đại Ngũ, con chết thật là oan, đều do năm đó nương không quản giáo con tốt, nếu không dung túng cho con thì năm đó con sẽ không bị tai hạo như thế, Minh nhi, con ả Mị Nương đó hiện đang ở nơi nào? Còn tên hung thủ kia nữa, hắn đang ở đâu?"
Ngô Thế Minh nói: "Bà bà yên tâm, thù của ngô đại thúc, con sẽ giúp hai người báo, hôm nay con và kiếm minh đã cùng tên hung thủ kia giao đấu một trận, tạm thời vẫn chưa biết rõ được lai lịch của hắn, việc trả thù cho tôn đại thúc cần phải bàn bàn kỹ hơn!"
Tôn bà bà nói: "Sao? Con đã cùng tên tặc tử kia đánh nhau, sao lại không kêu bà bà? Lão thân muốn đích thân giết chết tên tặc tử kia!"
Tôn Khổ nhi nói: "Bà bà, chúng ta đã trách lầm Hồ Bất Quy nhiều năm như thế, nếu sau này gặp hắn, e rằng phải nói một lời xin lỗi."
Tôn bà bà nói: "Nói cái gì thế? Tên Hồ Bất Quy kia cũng không phải thứ tốt lành gì, chuyện Đại Ngũ bị giết, hắn không thể tránh khỏi liên quan, lão thân không tìm hắn tính sổ đã xem như là phá lệ khai ân rồi, tuyệt không cúi đầu trước hắn!"
Tôn Khổ nhi cười khổ nói: "Bà bà, nghe khẩu khí của ngô đại ca, lai lịch của tên tặc tử kia không nhỏ, việc báo thù cho phụ thân, e rằng chúng ta quá đơn bạc!"
Tôn bà bà cười lạnh, nói: "Khổ nhi, con không nên nâng cao người khác mà hạ uy phong của mình, lúc bà bà tung hoành giang hồ thì tên tặc tử kia còn chưa xuất thế, hắn có được bao nhiêu bản lãnh!"
Phương Kiếm Minh nghe khẩu khí của lão xong thì thờ dài trong lòng, thầm nghĩ: "Tôn bà bà này tính tình dữ dằn như thế, đã nhiều năm như vậy rồi, không biết Tôn tỷ tỷ đã được bà ấy chân truyền bao nhiêu rồi!"
Ngô Thế Minh nghiêm mặt nói: "Khổ nhi, muội không nên lo lắng, muội phải tin đại ca, đại ca đã xem muội là muội muội, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
Tôn Khổ nhi nghe thế thì lệ châu tuôn rơi, nhìn thấy Lưu Kiến ở một bên nên vội lau đi, nói: "Ngô đại ca, Khổ nhi tin đại ca!"
Lưu kiến thở dài một hơi, nói: "Tên hung thủ kia quả nhiên là ác độc, Tôn bà bà, mặc dù võ công của tại hạ thấp kém, nhưng nếu như có thể hỗ trợ được, lão nhân gia người cứ phân phó một tiếng, tại hạ nghĩa bất dung từ, kỳ thật, chỉ bằng với quan hệ giữa thế minh và bang chủ thì bang chủ của chúng ta cũng sẽ tuyệt đối không đứng nhìn, các người đừng thương tâm, mối thù này nhất định sẽ được báo!"
Vừa nói đến đó thì bên ngoài chợt có tiếng quát: "Ai!?" Sắc mặt của lưu kiến đại biến, nói: "Có người xông vào, đã bị phát hiện, ta phải đi xem một chút!"
Hắn còn chưa dứt tiếng thì bên ngoài đã có tiếng đánh nhau không ngừng, lưu kiến kinh hãi trong lòng, phóng người chạy ra ngoài, nhưng chỉ chớp mắt, một tiếng 'bồng' vang lên, một thân ảnh từ ngoài bay vào, vừa rơi xuống đất là lập tức lui về sau vài bước, bốn người nhìn lại chính là Lưu Kiến, trong lòng đều kinh nghi, Lưu kiến là một đà chủ của cái bang, có thể biết được võ công không tệ, tuyệt không kém cỏi đến thế, nhưng người kia vừa ra tay đã bức lưu kiến từ ngoài trở lại vào trong, xem ra kẻ đến cũng không phải là hạng tầm thường! Một bóng người cao lớn tiến vào như bay, phía sau còn có bảy tám đệ tử cái bang đuổi theo.
Hai chân người kia vừa chạm đất thì hai ống tay áo vung lên, phát ra một cổ kình khí, bức đệ tử cái bang lui ngược ra ngoài, một đôi ngươi hữu thần quét quanh phòng, không nói gì, chỉ thấy hai người Ngô Thế Minh và Phương Kiếm Minh thì phóng đến, 'bộp, hai người đả kim sơn, đảo ngọc trụ bàn, đối diện người đó, quỳ xuống đất.