Bạch Mi Thần Quân nói: "Lão Thiên, lão còn chưa rõ sao? Từ đêm đó, trong lúc tức giận, sư phụ đã chặt đứt tay phải của ta, trục xuất ta khỏi sư môn, sau đó ta chưa từng sử dụng kiếm, thế thì làm sao có thể cùng thanh niên đó phân cao thấp về kiếm thuật được, việc này chẳng phải là tự tìm khổ sao?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Chỉ cần trong lòng có kiếm, trong tay không kiếm, trong thiên quân vạn mã, ai có thể cản ngươi?"
Đôi mày của Bạch Mi Thần Quân nhướng lên, nói: "Hay cho 'trong lòng có kiếm'! Nếu ta có thể đạt đến cảnh giới 'trong lòng có kiếm', thế thì nhất định sẽ muốn đi gặp thanh niên kia một lần!"
Phương Kiếm Minh ở một bên nghe nói: "Bạch thúc thúc, Minh nhi cho rằng, 'trong lòng có kiếm' vẫn chưa phải là cảnh giới chí cao của kiếm đạo, trên cả 'trong lòng có kiếm' xem ra phải là 'trong lòng không kiếm', Bạch thúc thúc, Minh nhi chỉ biết người bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, nhưng không biết lý do là gì, Bạch thúc thúc nếu như đã sử dụng kiếm, biết được 'thập niên ma nhất kiếm, sương nhận vị tằng thí', Minh nhi hy vọng Bạch thúc thúc trong đường kiếm đạo sẽ có một ngày đạt đến 'trong lòng có kiếm', thậm chí là 'trong lòng không kiếm', như thế thì Bạch thúc thúc có thể quên hết tất cả ưu sầu trên đời này!"
Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc, Phương Kiếm Minh có thể nói được những lời như thế thì quả nhiên là ngoài dự liệu của bọn họ.
Bạch Mi Thần Quân nói: "Hiền chất, những lời này của ngươi quả thật là đã giúp Bạch thúc thúc thức tỉnh, Bạch thúc thúc nhất định sẽ nghe lời ngươi! Nhưng, hiền chất, hiện nay ngươi vẫn còn trẻ, có một số việc vẫn chưa có kinh nghiệm, ngươi chưa từng trải qua, trên đời này có một việc không ai muốn quên, cũng không có cách để quên!"
Thiên Đô Thánh Nhân nghe xong, sợ Bạch Mi Thần Quân lại đau buồn, nên vội nói sang chuyện khác, cười nói: "Hiền chất, ngươi đoạt được 'Thiên Hà Bảo Lục', không biết đã giải được bí mật trong đó?"
Phương Kiếm Minh lắc đầu, nói: "Vãn bối ngu đốt, đến giờ vẫn còn chưa nhận ra được điều gì, Thiên đô bá bá, Bạch thúc thúc, hai người giúp tiểu tử xem xét."
Vừa nói vừa lấy Thiên Hà Bảo Lục trong áo ra, Thiên Hà Bảo Lục hắn vẫn luôn mang theo bên người, không để trong phòng, sợ khi mình ra ngoài sẽ có người lẻn vào đánh cắp.
Sau khi Phương Kiếm Minh lấy Thiên Hà Bảo Lục ra, để lên bàn, cả ba cùng cẩn thận xem xét, đánh giá. Tình hình quỷ bí của Thiên Hà Bảo Lục so với lúc xuất thế không khác gì nhau, hai mặt trước sau đều có một làn sương mù mở ảo, không nhận ra được nó là vật gì, Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân lại càng không có dũng khí chạm tay vào, Thiên Đô Thánh Nhân nhìn một lúc lâu, thầm nghĩ: "Đồ vậy này rốt cuộc là gì, ta phải thử xem!"
Nghĩ thế, lão liền tập trung tinh thần, chăm chú nhìn chằm chằm vào làn sương mù, đôi ngươi dần dần u thâm, mơ hồ như là phát ra kình khí, Phương Kiếm Minh nhìn thấy thì giật mình, thầm nghĩ: "Không ngờ Thiên đô bá bá lợi hại như thế!"
Thiên Đô Thánh Nhân nhìn thẳng vào sương mù một lúc, sau đó song chưởng rung lên, hai mắt nhắm lại, rồi bật mở ra, ánh sáng bao quanh đôi mắt của lão mở rộng rồi thu hẹp không ngừng, qua một lúc lâu mới dần dần biến mất.
Bạch Mi Thần Quân lên tiếng hỏi: "Thế nào?"
Thiên Đô Thánh Nhân thở dài nói: "Quả nhiên không hổ danh là đứng đầu tứ đại thánh thư, lão phu không thể nhìn ra được! Xấu hổ, xấu hổ!"
Bạch Mi Thần Quân nhăn mài, hỏi: "Hiền chất, làn sương mù này ngươi có dùng tay thử dò xét qua chưa?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Có chứ, tiểu tử đã từng thử qua một lần, hai người xem!"
Nói xong, đưa tay chạm vào màn sương mù, sau đó càng lúc càng đưa sâu vào, màn sương mù thì giống như một cái động không đáy vậy, toàn bộ cánh tay của Phương Kiếm Minh đã đưa vào trong, mà nó cũng không hề có dấu hiệu gì lạ, Bạch Mi Thần Quân kinh hãi nói: "Hiền chấy, tay ... tay ngươi ..." Sau đó cúi đầu nhìn xuống bàn, nhưng không thấy tay của Phương Kiếm Minh xuất hiện bên dưới, lúc này mới trở lại bình thường, trầm tư một lúc rồi lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu, nói: "Có chuyện gì xảy ra, tay ngươi đã đưa vào trong, nhưng không xuất hiện bên dưới bàn, vậy vừa rồi nó duỗi đến đâu?"
Phương Kiếm Minh lấy tay ra, cười nói: "Bạch thúc thúc, Thiên bá bá, có phải rất kỳ lạ không, lúc đầu, tiểu tử cũng rất là ngạc nhiên, sau đó đó lại thành thói quen, mà bên trong màn sương này tựa như là có một không gian, khi thì mát mẻ, khi thì nóng bức, tiểu tử nghĩ rằng cho dù tiểu tử có tiến vào thì cũng được, nhưng tiếc là miệng của nó quá nhỏ, nên không thể vào được. Hơn nữa tiểu tử cũng không dám vào, nếu lỡ không ra được thì chỉ có nước chết trong đó!"
Hai lão nghe hắn nói xong thì cười, Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Ngươi nói là bên trong màn sương mù này có khí hậu sao?"
Phương Kiếm Minh nói: "Đúng vậy, Thiên đô bá bá, người cũng thử xem, nói không chừng có thể tìm ra một ít dấu vết, phá giải được huyền cơ!"
Thiên Đô Thánh Nhân định thử, nhưng cách thử này giống như là mấy trò chơi của trẻ con, nên không có ý định thử, liền 'bán cái' sang cho Bạch Mi Thần Quân, nói: "Xem ra cũng thần kỳ, ngươi thử xem!"
Bạch Mi Thần Quân làm sao không hiểu dụng ý của lão chứ, cười nói: "Lão Thiên, võ công của ngươi cao hơn ta, muốn thử thì cũng phải do lão thử chứ, ta ở bên cạnh hộ pháp!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười hà hà, nói: "Quên đi, hiền chất đã thử qua, chỉ sợ chúng ta có thử cũng thế, hiền chất hãy thu lại Thiên Hà Bảo Lục!"
Phương Kiếm Minh ồ một tiếng rồi cất Thiên Hà Bảo Lục, Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Hiền chất, Thiên Hà Bảo Lục là một trong tứ đại thánh thư, tương truyền là võ học bảo điển, tốt nhất là nên giữ cẩn thận đừng để người xấu đoạt được!"
Phương Kiếm Minh nói: "Vãn bối nhất định sẽ bảo vệ nó tốt!"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, bí mật của Thiên Hà Bảo Lục, ngay cả chúng ta cũng không nhận ra được, cho dù có rơi vào tay kẻ xấu cũng sợ là hắn không tu luyện được tuyệt thế thần công, chỉ đáng tiếc một điều là, hiền chất, ngươi mang một bảo vật bên mình, mà lại không sử dụng được, đúng là làm khó cho ngươi!"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Thật ra tiểu tử cũng không ham muốn tuyệt thế thần công gì, cái gì của mình sẽ là của mình, không phải của mình, cho dù có dùng muôn vàn thủ đoạn thì cũng là công dã tràng, hiện giờ Thiên Hà Bảo Lục đang ở trong tay tiểu tử, nếu như có một ngày nào đó có người giải khai được bí mật của Thiên Hà Bảo Lục, vãn bối mong nhị vị tiền bối thứ lỗi cho vãn bối!"
Nhị lão kinh ngạc nhìn Phương Kiếm Minh, không ngờ hắn có thể thông suốt như thế, Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Hiền chất đừng nên nói như thế, ngươi có thể hiểu được như vậy khiến cho lệnh bá bá cảm thấy xấu hổ, ngươi muốn làm gì cứ làm, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được!"
Bạch Mi Thần Quân gật đầu, nói: "Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, chỉ cần ngươi làm việc đoan chính, thì người khác có đánh giá thế nào cũng không cần để ý đến!"
Phương Kiếm Minh nói: "Vãn nối thụ giáo!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Được rồi, đêm cũng đã khuya, hiền chất đi nghỉ đi, ta và Bạch thúc thúc của ngươi còn có vài việc muốn nói!" Phương Kiếm Minh cáo từ lui ra.
Bạch Mi Thần Quân nói: "Thế nào, lão Thiên, có chuyện gì muốn nói?"
Thiên Đô Thánh Nhân vuốt râu cười nói: "Không kiêu ngạo, không nóng nảy, tư tưởng khoáng đạt, không tham lam, hoàng nhi, linh nhi khó có thể sánh bằng, trong lúc này, xem ra gánh nặng sẽ rơi lên vai hắn!"
Bạch Mi Thần Quân ừ một tiếng, nói: "Lão Thiên, Huyết Thủ môn phục sinh từ đống tro tàn, lão có biết nguyên nhân? Không phải năm xưa Cô Diệp tiên sinh đã bắt người đó đi rồi sao? Vậy còn ai có thể gầy dựng lại Huyết Thủ môn nữa?"
Thiên Đô Thánh Nhân trầm tư nói: "Việc này ta cũng không rõ lắm, đêm đó, cao thủ Huyết Thủ môn xông vào phòng ta, cùng ta giao thủ, vốn ta cũng không biết hắn là ai nhưng hắn tự báo gia môn, nói là người của Huyết Thủ môn năm đó, lúc này ta mới kinh hãi. Sau đó ta cũng đi tìm Cô Diệp tiên sinh, nhưng lại không thấy, điều này quả nhiên là kỳ quái!"
Bạch Mi Thần Quân âm trầm nói: "Lão Thiên, có thể là ..."
Thiên Đô Thánh Nhân khoát tay nói: "Không đâu, mặc dù Cô Diệp tiên sinh rất trân trọng người này nhưng cũng rất hận hắn, mặc dù năm đó không giết chết hắn nhưng cũng đã chặt đứt hai chân, nhố trong mật thất, điều này cho thấy Cô Diệp tiên sinh rất là căm ghét hắn, nên không có lý do gì mà thả hắn ra, hơn nữa người tổ chức cho chúng ta vây công Huyết Thủ môn chính là Cô Diệp tiên sinh, làm sao hắn lại làm như thế được?"
Bạch Mi Thần Quân gật đầu nói: "Không sai, việc này có chút khó hiểu, lão nói xem có phải là ..." Chần chờ một chút rồi nói tiếp: "Có lẽ là hắn lừa được Cô Diệp tiên sinh, tự mình trốn thoát?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói như đinh đóng cột: "Tuyệt đối không có khả năng, võ công của người đó đã bị phế toàn bộ, haai chân bị chặt, cho dù có chạy trốn được cũng không thể làm được gì, năm đó Cô Diệp tiên sinh có nói với ta, chỉ cần hắn còn sống trên đời ngày nào thì ngày đó người kia sẽ không xuất thế, Cô Diệp tiên sinh có võ công cao như thế, tuyệt không xảy ra bất trắc, ta hoài nghi chính là những con cá lọt lưới năm đó của Huyết Thủ môn gây ra sóng gió, có lẽ Cô Diệp tiên sinh là người đầu tiên nghe được tin này cho nên mới đi ra ngoài điều tra."
Bạch Mi Thần Quân nói: "Nhưng năm đó chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ Huyết Thủ môn, làm sao có người thoát được!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Cho nên ta mới cảm thấy kỳ lạ, năm đó danh tiếng của Huyết Thủ môn còn xuất hiện trong chốn võ lâm thì đã bị chúng ta tiêu diệt, thế thì làm sao có người biết được về Huyết Thủ môn, trừ khi trong số chúng ta có người để lộ tin tức này ra ngoài!"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Nếu tin tức bị tiết lộ ra thì cũng không phải là chuyện lớn, theo ta thấy, có lẽ năm đó Huyết Thủ môn cũng không bị chúng ta tiêu diệt hết, vẫn còn có người thoát được, Cô Diệp tiên sinh mặt dù trí như Gia Cát, nhưng 'Trí giả thiên lự, tất hưu nhất thất' (*), Huyết Thủ môn có nhiều người như thế, khó tránh khỏi việc có một hai người nằm ngoài dự tính của Cô Diệp tiên sinh!"
(*)Người thông minh suy nghĩ nghìn điều thì cũng có đôi điều sai sót.
Thiên Đô Thánh Nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Quả thật là cũng có khả năng này!"
Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Được rồi, lão kêu lão Khương đến Thiên Trúc, vậy Thiên Trúc tăng sẽ rời núi sao, hắn ở Thiên Trúc quốc quyền cao chức trọng, sợ rằng sẽ không lấy thân mạo hiểm!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười, khẳng định: "Đến, nếu năm đó hắn đã tham gia, thì cũng không tránh khỏi!"