Thiên Đô Thánh Nhân sau nghi nghe được người này tự xưng là Võ Cuồng thì trong lòng nghĩ đến một việc, sở dĩ trước đó lão để cho Võ Cuồng và bạch hạc đánh nhau, một là vì muốn xem thân thủ của Võ Cuồng thế nào, hai là cũng muốn Võ Cuồng đấu với bạch hạc để đả kích nó một chút, những năm gần đây bạch hạc không gặp được đối thủ nên có chút kiêu ngạo, giờ nghe hắn xưng là 'Võ Cuồng' thì nhướng mày, định lên tiếng thì Trác Linh đã hét lớn: "Lão chính là Võ Cuồng? Một trong cửu đại thần bí khách?"
Võ Cuồng cười lớn nói: "Không sai!" Bàn linh nhìn lão với ánh mắt kỳ quái, nhìn một lúc lâu, Võ Cuồng bị nhìn một lúc mặt đỏ lên, nói: "Tiểu cô nương, nhìn lão phu làm gì?"
Trác Linh chu miệng nói: "Cái lão giang hồ Bách Hiểu Sinh kia không biết nghĩ thế nào, nếu lão là Võ Cuồng thì tại sao lại không có chút gì là thần bí hết!"
Võ Cuồng cười nói: "Cô hỏi lão phu, lão phu cũng không biết, nhưng tên của lão phu là 'Võ Cuồng', đó là sự thật, còn về cái gì mà thần bí khách, lão phu không tiếp thụ!"
Trác Linh nhìn lão, trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ trầm tư, Thiên Đô Thánh Nhân đi lên, đứng ngang với Bạch Mi Thần Quân, đột nhiên hỏi: "Võ Cuồng, lão phu hỏi ngươi, ngươi có biết họ của ngươi?"
Võ Cuồng kinh ngạc, hỏi: "Ngươi là ai, thứ cho ta nhãn quan kém cỏi!"
Trác Linh chỉ vào Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Ngay cả sư phụ của ta mà lão cũng không biết, còn nói gì là người trong giang hồ? Nói cho lão biết, sư phụ của ta chính là đỉnh đỉnh đại danh Thiên Đô Thánh Nhân tiên sinh!"
Võ Cuồng kêu lên một tiếng 'hả', hét lớn: "Thì ra tiền bối chính là Thiên Đô Thánh Nhân! Thảo nào vừa rồi chân lực trong cơ thể của tại hạ bị áp chế, tốt quá, tâm nguyện hơn mười năm của tại hạ cuối cùng cũng đạt được, tương truyền 'ngũ âm thần công' của tiền bối là nhất tuyệt trong võ lâm, tại hạ muốn lãnh giáo vài chiêu ngũ cầm thủ của tiền bối!"
Thiên Đô Thánh Nhân không để ý đến lời của lão, mà tiếp tục truy hỏi: "Họ của ngươi là họ Lý?" Võ Cuồng sửng sốt, nói: "Sao tiền bối lại biết?"
Thiên Đô Thánh Nhân thầm nghĩ: "Xem ra hơn phân nửa là người này!" Mỉm cười, nói: "Thế là được rồi, thảo nào giang hồ Bách Hiểu Sinh lại liệt ngươi vào trong cửu đại thần bí khách!"
Trác Linh nghe xong thì kêu lên: "Sư phụ, tại sao vậy?" Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Tiểu hài tử của ta, không nên tùy tiện đặt câu hỏi, việc này thì vi sư cũng chỉ phỏng đoán, nên không dám chắc, được rồi, Võ Cuồng, sao ngươi lại đến nơi này?"
Võ Cuồng si mê võ đạo, không sợ trời, không sợ đất, nhưng thấy Thiên Đô Thánh Nhân là bậc tiền bối, đức cao vọng trọng cho nên cũng không giấu diếm, nói: "Thật không dám giấu, đêm qua tại hạ đang gấp rút lên đường, cho nên vội vàng mà đi, có đường cứ đi cho nên cũng không biết là mình đi đường nào, không ngờ là đến được nơi này, thấy được địa thế hiểm trở, quái thạch lởm chởm, hơn nữa trên đỉnh còn có một thác nước, thấy sắc trời sắp rạng thì định lên đỉnh núi ngắm bình minh, không ngờ vừa xuyên qua rừng cây thì gặp một đại bạch hạc, lúc đầu tại hạ vô cùng khiếp sợ, nhưng sau đó nhận ra đại bạch hạc này không phải là dã súc, là do cao nhân nuôi dưỡng. Mà ở cách đó không xa, còn có một đại tùng thử đang ngủ, điều này càng khiến tại hạ ngạc nhiên hơn, tùng thử này rất lớn, trong lúc còn đang kinh ngạc thì bị bạch hạc phát hiện, nên liền hiện thân.
Đại bạch hạc thấy có người lạ xông vào thì kêu to lên vài tiếng, hình như là muốn dò xét lai lịch của ta, ta thấy nó bị hãm trong trận pháp, động tâm tò mò, nghiên cứu một chút tìm được sinh môn của trận pháp, sau đó phá giải, vốn tưởng rằng đại bạch hạc sẽ tạ ơn, không ngờ nó vừa thấy trận pháp bị phá giải thì giống như lâm phải đại địch, trường minh, kinh động đến các người, đồng thời cũng phát động công kích, ta luôn tự hào là 'Võ Cuồng', đây vồn là điều muốn mà còn không được, nên liền cùng nó giao đấu, ha ha, bạch hạc có thân thủ không tệ, tiền bối, nó chính là linh cầm cho ngài sở dưỡng?"
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu, nói: "Không sai, năm xưa ta thu phục nó ở trên trường bạch sơn, tính đến nay thì cũng đã hơn bốn mươi năm, ngươi đã không phải cố ý xông vào thì chúng ta cũng không trách, ngươi đã hành tẩu ở Trung Nguyên rất nhiều năm?" Võ Cuồng nói: "Đúng vậy!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Sao ngươi không trở về một lần?" Võ Cuồng ngẩn ra, nói: "Trở về, trở về đâu?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Đương nhiên là nhà của ngươi!" Võ Cuồng cường to, nói: "Tiến bối, ta không có nhà, từ khi ta hiểu chuyện đến nay thì chỉ lẻ loi một mình, ngài nói đến nhà, đối với ta mà nói, đó là chuyện hư vô mờ ảo!"
Thiên Đô Thánh Nhân lắc đầu, nói: "Không, ngươi có nhà, chỉ là ngươi đã quên, ta không biết sau khi ngươi đến Trung Nguyên thì đã có tao ngộ gì, khiến cho ngươi quên hết mọi chuyện, nhưng ta có thể khẳng định với ngươi rằng ngươi có nhà!"
Võ Cuồng vẫn còn đang kinh ngạc trong lòng, đột nhiên cười lớn: "Tiền bối, nếu như không phải ngài là Thiên Đô Thánh Nhân thì chắc hẳn ta đã cho rằng ngài đang nói nhăng nói cuội, lời ngài nói, mặc dù ta không nhin những vẫn xin bảo lưu!"
Thiên Đô Thánh Nhân nhướng mài, nhưng thấy hắn không phải là nói dối, nên không khỏi cảm thấy đau đầu, trầm tư một lúc, nói: "Ta còn nói một câu, ngươi nhất định là đã gặp tao ngộ gì đó, bị đả kích cho nên mới quên hết, ngươi cẩn thận hồi tưởng lại một chút, không chừng có thể nhớ ra!"
Võ Cuồng chìm trong võ đạo nhiều năm, nay đã si cuồng, không nghĩ đến chuyện 'không quan trọng', nói: "Tiền bối, người không nên nói đến chuyện này nữa, cho dù hiện tại ta đã quên hết thì cũng không có gì lạ, hiện nay ta si mê võ đạo, hận không thể giao đấu với tất cả cao thủ trong thiên hạ, hôm nay gặp được ngài và bạch tiền bối, tại hạ xin tiền bối chỉ giáo! Hy vọng ngài và bạch tiền bối không keo kiệt!"
Thiên Đô Thánh Nhân nghe xong thì cười khổ, còn Bạch Mi Thần Quân thì nhíu đôi mày, hừ một tiếng.
Lúc này ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân và Long Nguyệt tiến đến, Trác Linh vừa thấy Phương Kiếm Minh thì đôi phượng nhãn khẽ chuyển, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý cổ quái, chỉ vào Phương Kiếm Minh, nhìn Võ Cuồng hỏi: "Lão biết người này là ai không?"
Võ Cuồng nhìn lại Phương Kiếm Minh, thấy hắn chỉ là một thiếu niên, không hề có chút phong phạm của một cao thủ, cười nói: "Không biết, chẳng lẽ võ công của hắn rất cao sao? Theo ta thấy, thì cũng bình thường mà thôi!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cũng không có tức giận, nhưng Long Nguyệt thì lại rất bất mãn, kêu lên: "Lão Võ Cuồng kia, ngay cả danh tiếng của Phương đại ca mà cũng không biết, thế mà lại có dũng khí khẩu xuất cuồng ngon, theo ta thây, kiến thức của lão cũng chỉ thế mà thôi!"
Võ Cuồng cười ha hả, nói: "Tiểu cô nương, lão phu đã sống hơn chính mươi năm, nhưng chưa từng có một tiểu bối ở trước mặt ta nói như thế, cô là người đầu tiên, bội phục, bội phục!"
Trác Linh nghe lão khích lệ Long Nguyệt, không càm lòng yếu thế nói: "Võ Cuồng, lão có dám đánh cuộc với ta không?" Võ Cuồng ngẩn ra, hỏi: "Đánh cuộc? Đánh cuộc thế nào?"
Trác Linh nói: "Lão muốn giao thủ với sư phụ của ta và bạch thúc thúc, chuyện này không thể nào được, bỏi vì hai người họ đã nhiều năm không có động thủ, nếu lão thật sự muốn đánh nhau thì ta sẽ giới thiệu cho lão một người!"
Võ Cuồng chớp mắt, nói: "Người mà cô nương giới thiệu chính là hắn!" Vừa nói vừa chỉ tay vào Phương Kiếm Minh.
Trác Linh cười nói: "Đúng, người ta nói chính là hắn, nếu lão đánh thắng hắn, ta nhất định sẽ xin sư phụ và bạch thúc thúc so chiêu với lão, nếu lão đánh không thắng thì ..."
Võ Cuồng nói: "Thì sao?" Trác Linh cười khanh khách, nói: "Nếu ngay cả Phương Kiếm Minh đại ca mà lão cũng không đánh lại, vậy thì lão làm người hầu cho hắn là vừa, dù sao bên cạnh Phương đại ca cũng đang thiếu một người hầu!"
Phương Kiếm Minh vừa nghe xong thì vội kêu lên: "Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể, sao lão tiền bối có thể làm người hầu cho ta, đây chẳng phải là hại ta à!"
Lời của hắn chưa dứt thì Võ Cuồng đã tức giận, đây không phải ý nói rằng Võ Cuồng không phải là đối thủ của hắn sao, Võ Cuồng cười lên một tiếng, nói: "Thiếu niên, ta vỗ nghĩ ta đã 'cuồng' rồi không ngờ ngươi lại còn 'cuồng' hơn cả ta, bội phục, bội phục!"
Phương Kiếm Minh biết là lão nói ngược với lòng, oán trách nhìn Trác Linh, nhưng Trác Linh lại không cho là đúng, cười nói: "Phương đại ca, huynh cũng không nên giận muội, muội đây là vì tốt cho huynh, nếu như huynh thắng được Võ Cuồng thì sẽ có thêm một thủ hạ, đối với việc hành tẩu trên giang hồ, có không ít tác dụng, nếu như huynh không phải đối thủ của lão, thế thì cũng không sao, Võ Cuồng dù sao cũng đáng gia gia của chúng ta, có thua trong tay lão cũng không tính là gì!"
Thiên Đô Thánh Nhân nghe xong thì vuốt râu cười nói: "Hiền chất, ngươi hãy cố sức đi! Còn về việc đánh cuộc, cũng không nhất định phải thế!" Ngụ ý là muốn Phương Kiếm Minh và Võ Cuồng tỷ thí một phen.
Ngay cả Thiên Đô Thánh Nhân cũng nói như vậy, Phương Kiếm Minh cũng không thể trì hoãn, đành nói: "Võ Cuồng tiền bối, vãn bối xin hướng ngài lãnh giáo, về phần đánh cuộc, không tính, tiến bối thấy thế nào?"