"Lão thiên! Võ Cuồng đâu?" Thanh âm kinh ngạc của Bạch Mi Thần Quân từ ngoài mười trượng truyền đến.
Thiên Đô Thánh Nhân nhướng mày, nói: "Thử xem trong góc ở phía xa kia, nói không chừng hắn đang ở trong đó!"
Tiếng gió rít vang lên, sau đó là thanh âm kinh ngạc của Bạch Mi Thần Quân: "Quái, sao Võ Cuồng lại văng đến tận đây, chẳng lẽ lực phản chấn của hiền chất còn mạnh hơn so với chúng ta, nơi này cách vị trí cũ của Võ Cuồng ít nhất phải hơn bốn mươi trượng!"
Giọng nói của Trác Linh vang lên: "Ai da, đều là do con không tốt, muốn cho hai người họ luận võ, nếu không thì đã không xảy ra chuyện này, tội của con quá lớn, không biết Phương đại ca bị thương có nặng không?"
Bạch Mi Thần Quân đột nhiên cười lên thất thanh, nói: "Võ Cuồng không hề bị gì cả, không biết tại sao hắn lại ngủ thiếp đi! Được rồi, vết thương của hiền chất thế nào?"
Long Bích Vân nghe hắn nói xong thì trong lòng chợt động, vươn ngọc chỉ, để ngay mũi của Phương Kiếm Minh, sau đó dò xét mạch của hắn, gánh nặng trong lòng liền được hóa giải, sau đó bật cười, Thiên Đô Thánh Nhân cũng cười khổ: "Không biết hiền chất tu luyện nội lực gì, thật là cổ quái, hắn cũng chỉ ngủ thiếp đi!"
Bạch Mi Thần Quân kinh ngạc nói: "Không có bị thương? Cũng ngủ thiếp đi?"
Long Nguyệt cười nói: "Vâng đúng vậy!"
Bạch Mi Thần Quân nhướng mày, trầm ngâm nói: "Chờ ta lay tỉnh Võ Cuồng, hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra! Động tác của hai người bọn họ vừa rồi rất nhanh, ta cũng không thấy rõ được! Còn lão thì sao lão Thiên?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười khổ, nói: "Ta cũng không thấy rõ được, hình như bên trong cơ thể của hiền chất có một nội lực cường đại, trong lúc nguy cơ, tự động sinh ra lực phản chấn, còn việc Võ Cuồng bị chấn bay ra ngoài ta cũng không phát hiện!"
Hai người vừa nói chuyện, Bạch Mi Thần Quân đã lay tỉnh được Võ Cuồng. Võ Cuồng mở hai mắt ra, kêu to một tiếng 'ày', nói: "Thật là lợi hại, bội phục, bội phục!"
Đưa mắt nhìn quanh, thấy Bạch Mi Thần Quân, Trác Linh đứng ở bên cạnh mình, ngạc nhiên nói: "Sao các người lại đứng bên cạnh ta?"
Trác Linh liền cười nói: "Chúng ta còn muốn hỏi lão, sao đang luận võ với Phương đại ca mà lão lại ngủ thiếp đỉ? Cuối cùng thì ai thắng ai bại?"
Võ Cuồng cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: "Đương nhiên là hắn thắng, chiêu thức cuối cùng của hắn là công phu gì? Thật là thần kỳ, làm cho ta ngủ thiếp đi, nếu như sau khi ta ngủ hắn cho ta một chưởng thì cái mạng già này cũng không còn!"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Hắn cũng ngủ thiếp đi!" Võ Cuồng ngẩn ra, nói: "Hử, vậy à? Nhưng như thế thì cũng tính coi như là ta đã thua, ta lấy thân phận một lão bối giao thủ với hắn, từ đầu đến cuối, không có khả năng đánh bại được hắn, Võ Cuồng ta mặc dù không phải là đại anh hùng gì, nhưng cũng biết 'nhất ngôn cửa đỉnh', từ này về sau Võ Cuồng này chính là ... À đúng rồi, quên thỉnh giáo tên của hắn!"
Trác Linh bật cười, nói: "Hắn gọi là Phương Kiếm Minh, lão chưa nghe qua sao?"
Võ Cuồng sửng sốt, sau đó kinh hãi, nhảy dựng lên, nói: "Hắn chính là Phương Kiếm Minh, hắn chính là Phương Kiếm Minh! Trời ạ, thật đúng là do ta sai lầm, sớm biết là hắn thì ta sẽ không luận võ với hắn, ài ..." Nhìn Bạch Mi Thần Quân cười khổ nói: "Bạch tiền bối, cả đời ta đã gặp không ít kỳ nhân dị sĩ, chưa từng bại dưới tay ai, không ngờ đến từng này tuổi, lại thất thủ dưới tay một thiếu niên, Võ Cuồng ơi Võ Cuồng, xem ra ngoại hiệu này cần phải được sửa lại, bạch tiền bối, tâm tư của ta chắc hẳn tiền bối có thể hiểu được!"
Bạch Mi Thần Quân thấy lão không còn cuồng khí như lúc trước nữa, mà khẩu khí bình thản như một lão nhân sắp về với đất mẹ, nên cũng thở dài, gật đầu, nói: "Ta biết!"
Võ Cuồng nhìn về phía Phương Kiếm Minh, nói: "Bạch tiền bối, ta còn một việc phải làm, Phương chủ nhân đang ở đâu, tiền bối thay ta hỏi thăm một lời, ta xin cáo từ trước!" Nói xong xoay người rời đi.
Trác Linh nhìn bóng lưng của lão xa dần, trong lòng chợt có cảm giác muốn khóc, thầm nghĩ: "Cuối cùng là ta đã đúng hay sai? Võ Cuồng đã không còn cuồng vậy thì còn gì là Võ Cuồng nữa, tuổi của lão đã lớn như thế rồi, bại dưới tay Phương đại ca, làm thuộc hạ của Phương đại ca, nếu đổi lại là mình chắc cũng muốn đập đầu mà chết!"
Bạch mi thấy sắc mặt của nàng buồn bã, hiểu được tâm tư của nàng, khẽ đưa tay xoa đỉnh đầu của nàng, khóe mắt của Trác Linh chợt đau, một giọt lệ trong suốt rơi xuống.
"Võ Cuồng tiền bối! Xin hãy dừng bước!" Thanh âm của Phương Kiếm Minh vang lên.
Thân hình của Võ Cuồng dừng lại, nhưng lão không quay đầu lại, sau đó cả người của lão tựa như là rung lên. Phương Kiếm Minh từ trong tay của Thiên Đô Thánh Nhân đứng lên, la lớn: "Võ Cuồng tiền bối, thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, tiền bối cần gì phải canh cánh trong lòng, huống chi tiền bối cũng không bại dưới tay vãn bối! Nếu tiền bối đã được gọi là Võ Cuồng, thì phải có tác phong của một Võ Cuồng, sao lại vì chuyện này mà mất đi đấu chí, vãn bối và tiền bối mặc dù chỉ là bình thủy tương phùng, nhưng ta tình nguyện xem tiền bối vẫn là Võ Cuồng như trước kia, không phải là thuộc hạ của Phương Kiếm Minh!"
Lời này vừa nói ra, Võ Cuồng chấn động, chân lực trong cơ thể tự vận khởi, đứng yên tại chỗ, không ai biết lão suy nghĩ gì. Đột nhiên Võ Cuồng ngửa mặt lên trời cười lớn, sống lưng hơi cong từ từ thẳng lên, không hề quay đầu lại, nói: "Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, hảo, chủ nhân ban hco kim ngọc lương nông, Võ Cuồng khắc trong tâm khảm, Võ Cuồng còn có việc, sau khi xong việc nhất định sẽ đến đây gặp lại chủ nhân!" Nói xong là bước nhanh đi, tiến vào rừng, không còn bóng dáng, nhưng Trác Linh biết, Võ Cuồng đã tìm lại chính mình, đã trở lại là Võ Cuồng như trước kia.
Phương Kiếm Minh lắc lắc đầu, hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Sao ta lại ngủ thiếp đi?"
Mọi người đều sửng sốt, Thiên Đô Thánh Nhân lấy làm lạ hỏi: "Ngươi ngủ thiếp đi mà ngươi cũng không biết?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Quả thật tiểu tử không biết, ngay khi tiểu tự nghĩ rằng đã bại dưới tay của Võ Cuồng thì đột nhiên một luồng chân lực quen thuộc trong cơ thể tuôn ra, sau đó cả người có cảm giác bay bổng phiêu diêu, tựa như được lơ lửng trên mấy, không biết qua bao lâu thì được thiên đô bá bá đánh thức!"
Thiên Đô Thánh Nhân tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy mạch của Phương Kiếm Minh, một lúc sau, nói: "Quái, nội lực trong cơ thể của ngươi sao lại phức tạp như thế, ngoại trừ nội công của Thiếu Lâm Tự, ngươi từng tu luyện nội công khác?"
Phương Kiếm Minh nghĩ đến 'Đại Thụy Thần Công', chẳng lẽ vừa rồi chính là 'Đại Thụy Thần Công' âm thầm vận khởi, xem ra tám phần thì luồng chân lực quen thuộc kia chính là nó! Nhưng, 'Đại Thụy Thần Công' quả thật là biết trêu người, nó luôn ẩn giấu bên trong cơ thể của Phương Kiếm Minh, có khi Phương Kiếm Minh muốn điều động nó, thì nó không hề để ý, có khi thì dưới tình huống vô tình lại có thể dễ dàng vận chuyển nó, do đó bình thường Phương Kiếm Minh ít khi vận dụng nó.
Phương Kiếm Minh nói: "Quả thật là tiểu tử có luyện qua một môn thần cồn, nhưng môn thần công này cổ quái, nói ra sợ hai người chê cười!"
Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân cùng động dung, nói: "Là thần công gì?"
Phương Kiếm Minh cười hà hà, nói: "Tiểu tử đặt tên cho nó là 'Đại Thụy Thần Công', là tiểu tử tìm được ở bên trong một sơn động ở hậu sơn của Thiếu Lâm Tự, lúc không có việc gì thì tu luyện nó, những năm gần đây đã có được một chút thành tựu, mới vừa rồi có lẽ là do nó tác quái!"
Nhị lão nghe hắn nói là nhặt được ở hậu sơn của Thiếu Lâm Tự thì tưởng rằng là do cao tăng của Thiếu Lâm Tự truyền xuống cho nên cũng không hỏi tới.
Bỗng vang lên một tiếng 'chi chi', là của kỳ lân thử, mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy, kỳ lân thử đang ở bên trong trận pháp, bạch hạc Tiểu Hoa thì bay lượn trên trời, chăm chăm nhìn đối phương, có ý động thủ.
Thiên Đô Thánh Nhân thấy thế thì hét lớn một tiếng, bạch hạc vỗ cánh, từ trên không trung hạ xuống trước mặt Thiên Đô Thánh Nhân, hết sức nhu thuận, Trác Linh cười hì hì, sờ sờ lên cánh bạch hạc, nói: "Hoa nhi ngoan, không được cùng A Mao náo loạn, sau này hai ngươi là bạn tốt, không được đánh nhau!"
Kỳ lân thử đang ở trong trận pháp, thấy bạch hạc đứng ở phía sau mọi người còn chính nó thì lại bị nhốt trong loạn thạch lẻ loi một mình, ghen ghét kêu to, đứng trên một tảng đá múa may tứ chi như một người đàn bà đanh đá, Thiên Đô Thánh Nhân cười ha hả, đi ra phía trước, không biết lão làm gì, kỳ lân thử vui mừng kêu lên một tiếng, từ trong bay ra, nhảy vào lòng Phương Kiếm Minh, lúc này thân thể của nó đã lớn hơn không ít, Phương Kiếm Minh ôm nó trong lòng, không còn cảm thấy nhẹ nhàng như trước nữa, kỳ lân thử vươn lưỡi ra muốn liếm lên mặt Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh kinh hãi, vội vàng đưa nó ra, sau đó dùng một tay khõ lên đầu nó, nói: "Ngươi đã lớn hơn không ít, vậy mà còn làm thế này nữa, thôi thôi thôi, ngoan ngoãn một chút cho ta!" Kỳ lân thử xụ mặt xuống, có vẻ như là bị oan uổng, khiến cho mọi người bật cười.
Mọi người cùng thi triển khinh công xuống núi, trở về Phong Linh độ khẩu, Trác Hoành đã sớm đứng ở cửa chờ, thấy họ bình yên trở về, bạch hạc và kỳ lân thử cũng được mang xuống núi, hỏi: "Sư phụ, là ai to gan thế, có dũng khí xông vào đây!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Chỉ là một võ lâm cao thủ lạc đường mà thôi, không có chuyện gì lớn, Dược thúc của ngươi đâu?"
Trác Hoành nói: "Ở trong phòng, có một người tới, nói là muốn gặp phương hiền đệ, Dược thúc đang tiếp chuyện với hắn, không biết là có lai lịch thế nào!"
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Có người tìm ta à, sao hắn biết ta ở chỗ này?"
Vừa nói vừa đi vào nhà, còn chưa rõ người đến là ai thì đã nghe một thanh âm của nam tử vang lên: "Kiếm Minh, ngươi về rồi, theo ta đi một chuyến!" Đứng dậy, không nói gì nữa, kéo Phương Kiếm Minh rời đi.
Phương Kiếm Minh thấy đó là Ngô Thế Minh thì trong lòng cảm thấy khó hiểu, nói: "Sao huynh biết đệ ở chỗ này?"
Ngô Thế Minh nói: "Hỏi thăm tới, Dược Tiên tiền bối, Phong Linh cô nương sẽ không ngăn cản chúng ta, không đưa chúng ta qua sông sao?"
Dược Tiên nói: "Hoành nhi, ngươi đưa vị Ngô đại ca này!" Trác Hoành nói: "Vâng!"
Ngô Thế Minh hướng mọi người cáo lỗi vài tiếng, kéo Phương Kiếm Minh rời khỏi Phong Linh độ khẩu, trước khi đi, Phương Kiếm Minh cũng chỉ có thể nói vài câu.
Ra khỏi Phong Linh độ khẩu, Phương Kiếm Minh hỏi: "Thế Minh ca, có chuyện gì mà gấp gáp thế?"
Ngô Thế Minh cười nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là ta không quen ở không, cảm giác không được tự nhiên, nên mới vội đến đây, ta nghe lão đổ tài nói, bốn người đó đều là những nhân vật đỉnh đỉnh đại danh năm xưa, tính cách của ta chắc hẳn đệ không phải là không biết, hừ ... Ta nghĩ nên đi tìm Hồ Bất Quy, tên kia thì vẫn còn chưa biết gì, Mị Nương bị hắn giấu rồi, mặc dù tội của Mị Nương không đáng chất, nhưng tội của nàng cũng không thể bỏ qua được, ta muốn đi gặp Hồ Bất Quy nói rõ việc này!"
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Thế Minh ca, việc này e rằng không ổn!"
Ngô Thế Minh ngạc nhiên nói: "Có gì không ổn?"