Vô Lương Gia Đinh-t/g:Ngũ Lang Thúc-New:Chương 30-Nguồn:truyenonline.vn+4vn
Vô lương gia đinh
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 1: Xưa nay chưa từng có.
Dịch: Vô Danh
Nguồn: truyenonline.vn + 4vn.eu
Giới thiệu:
Gian trá giảo hoạt, mặt dày vô sỉ, ti bỉ hạ lưu, vô lại lưu manh, dâm tặc đại sắc lang...
Phải gánh trên lưng bao tiếng thơm với thiên hạ, việc này đối với Hà Tiểu Vũ mà nói thì chỉ là phù du. Đời mà, chém được thì cứ chém, lừa được thì cứ lừa, dọa được ai thì dọa tẹt, dọa không được thì bá vương ngạnh thương cung. Trong từ điển sống của hắn chỉ có:" Bất kể là thượng lưu hay hạ lưu, đối xử công bằng mới là nhất!"
" Abcxyz thượng đế...."
Hà Tiểu Vũ chửi ầm ĩ, lúc này hắn đang dốc sức chạy như điên, nếu giờ có quán quân điền kinh áo vận hội nào ở đây thấy được tốc độ chạy của hắn chắc cũng phải ngả mũ cúi đầu
Hắn thở không ra hơi nữa, cứ vừa chạy vừa hồng hộc như trâu già sắp chết. Hai chân nặng như chì, lết một bước cũng cảm thấy khó khăn.
Phía sau hắn đang có một đám người cầm cuốc, xẻng đuổi theo, trông đám người này khí thế hừng hừc, trông họ như không bắt được hắn thì sẽ không chịu dừng.
Má ơi, không phải chỉ chôm một con gà mái thôi sao? Có cần phải đuổi đánh dữ dội vậy không...
Hà Tiểu Vũ luôn mồm kêu khổ, hắn rất muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt...
Hà Tiểu Vũ nhớ rất rõ lúc trước hắn đang ngồi trước màn hình máy tính, đợi một lúc lâu cuối cùng cũng thấy " Cực Phẩm Gia Đinh " ra chương mới. Nhất thời kích động quá lên hoa chân múa tay, chẳng biết lớ ngớ thế nào mà quơ trúng cái màn hình, làm cả màn hình, ổ cắm đổ xuống tất tần tận. Kết quả sau đó thế nào chắc không cần nói mọi người cũng biết, hắn không bị điện giật chết đã là kỳ tích rồi.
Số đủi quá.
Khi tỉnh lại, hắn thấy mình đang trần truồng nằm trong một rừng cây.
Hà Tiểu Vũ không biết mình đang ở đâu nữa, cả người hắn giờ còn đang trần như nhộng, không còn cách nào khác đành bẻ tạm vài cành cây quấn ngang hông tạo thành một cái khố màu xanh kín đáo, tuyệt đối thân thiện với môi trường.
Dù hiện giờ phong trào trần truồng chạy lông nhông ngoài đường đang có chiều hướng thịnh hành, nhưng Hà Tiểu Vũ lại không quen khoe mình với đời như vậy. Hơn nữa mặc cái khố thân thiện môi trường này còn rất khó chịu, gió lạnh cứ lùa vào từng đợt. Có điều như vậy còn tốt hơn cởi truồng khoe mông chạy ra ngoài.
Còn hai chân buộc phải khoe ra vậy...
Loanh quanh trong rừng một ngày một đêm Hà Tiểu Vũ mới thoát được ra ngoài. Lúc đấy bụng hắn đã đói tới mức tứ chi lẩy bẩy, đầu váng mắt hoa, dạ dày sôi sùng sục, tình cảnh thảm hại vô cùng.
Khi Hà Tiểu Vũ thấy ở gần đó có một thôn trang nhỏ vô cùng lạc hậu, thôn dân trong thôn đang mặc trên người trang phục cổ đại hắn chỉ được thấy trên phim ảnh thì ngẩn người ra.
Trời ơi, mấy tên tiên nhân tráo trở kia, xuyên việt sao?
Năm nay có vẻ nhiều người chuộng xuyên việt quá ta, có điều người ta xuyên việt không phú thì quý, sao lão tử lại " nhẵn nhụi " hơn cả ăn mày thế này?
Mja nó, sớm biết thế này thì đã mua sẵn vài khẩu súng máy mang theo người rồi? Như vậy ít nhất còn có súng trong tay để phòng thân. Nhưng giờ thì tốt rồi, tay trắng xuyên việt, tình cảnh thảm hại không bút nào tả xiết, hu hu....
Có điều nghĩ nhiều như vậy để làm gì, trước tiên cũng phải thó tạm một bộ quần áo mặc tạm vào đã, tránh để cảnh xuân của mình lộ ra ngoài.
Ài, lấy tạm được cái quần mặc rồi, nhưng sao rộng thùng thình như váy thế này, còn không có cả thắt lưng nữa, cứ buông cạp là nó lại tụt lên tụt xuống. Không còn cách nào đành phải dùng tạm cành cây làm thắt lưng vậy, chỉ mong nó đừng đứt gãy giữa đường là tốt rồi.
Ồ quên, bụng đang đói, phải kiếm cái gì ăn đã. Ế ế, có con gà mái đang nằm trong ổ kìa, kệ, cứ bắt trước đã.
Gà thì bắt được rồi đấy, có hậu quả không? Có chứ, chính là cái bộ dạng thảm hại hiện giờ của hắn chứ đâu nữa, cắm đầu cắm cổ chạy loạn lên, theo đằng sau là tiếng la hét của đám thôn dân khốn cùng.
Nhưng khi đã mang số con rệp thì mạt rệp đến vô cùng, chạy đâu không chạy lại nhằm đúng đường cùng mà lao.
Nhìn xuống dòng sông chảy xiết phía dưới, Hà Tiểu Vũ sợ run người. Nhưng khi quay đầu lại nhìn đám thôn dân đằng đằng sát khí đang tiến tới gần, Hà Tiểu Vũ nhắm tịt mắt lại, hắn nhảy xuống.
Ở lại sẽ bị thôn dân vung gậy đập chết, thế thì thà nhảy xuống còn hơn. Vách núi này tuy hơi cao, nhưng kỹ năng bơi lội của hắn khá thành thạo, chắc sẽ không đến nỗi chết đuối đâu.
Bên tai nghe tiếng gió tít gào, khi thân thể Hà Tiểu Vũ còn đang lơ lửng giữa không trung thì hắn bỗng nghe được tiếng phật hiệu, sau đó hông như bị một cái gì đó quấn chặt lấy, rồi cả người bị kéo tới với một lực rất mạnh.
" Phịch" một tiếng, Hà Tiểu Vũ ngã vào một đống cỏ khô mềm.
Đống cỏ tuy dày, mềm, nhưng cú ngã này vẫn khiến hắn thấy trời đất quay cuồng, đom đóm tung bay khắp trời.
Vùng vẫy một lúc lâu Hà Tiểu Vũ mới đứng dậy được, hắn quay sang vái một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng bên cạnh:" Đa tạ đại sư."
" A di đà phật."
Lão hòa thượng khuôn mặt hiền hậu niệm phật hiệu:" Thí chủ tuổi còn trẻ, sao lại nghĩ không thông như vậy?"
Nghĩ không thông? Lão tưởng ta tự sát chắc, kinh rồi...
" Ta...ta...ta"
Hà Tiểu Vũ dở khóc dở cười, ấp úng hồi lâu mà không biết nói gì, cuối cùng đành đánh trống lảng:" Đại sư, ta rất đói..."
Thật ra hắn không cần phải nói, những tiếng sùng sục trong bụng đã tự tố cáo thay hắn rồi.
Cực đói!
" Thiện tai, thiện tai!"
Lão hòa thượng lấy ra một bao vải:" Ta còn vài cái bánh bao, thí chủ ăn tạm đi."
Vừa nghe có đồ ăn, quanh miệng Hà Tiểu Vũ đã đầm đìa nước miếng.
Bất chấp tất cả, hắn mở bao vải ra, tay cầm lấy một cái bánh bao trắng bóc đưa lên miệng, cắn một miếng đã xơi mất nửa cái bánh.
Chỉ hai ba miếng đã giải quyết hết hai cái bánh bao lớn.
Ăn miếng đầu tiên hãy còn dễ nuốt, nhưng từ miếng thứ hai trở đi hắn phải đỏ mặt tía tai, mắt trợn trừng lên mới nuốt xuống được.
" A di đà phật, thí chủ cứ ăn từ từ." Lão hòa thượng đưa một túi nước qua.
Hà Tiểu Vũ ngửa cổ uống ừng ực một hơi, sau đó lại tiếp tục chiến dịch càn quét, sau khi tiêu diệt hết năm cái bánh bao thơm ngào ngạt trong bao vải hắn mới xoa bụng một cách thỏa mãn.
Abcxyz thượng đế, không ngờ bánh bao so với tay gấu, vây cá hay mãn hán toàn tịch * gì gì đó còn ngon hơn.
Căng da bụng trùng da mắt, Hà Tiểu Vũ bỗng thấy rất mệt mỏi, hắn duỗi lưng một cái, ngáp:" Đại sư, ta mệt lắm, ta đi ngủ trước đây." Không đợi xem lão hòa thượng có đáp ứng hay không, hắn đã ngả lưng xuống ngáy khò khò.
Lòng vòng trong rừng cây một ngày một đêm, sau lại bị đám thôn dân đuổi đánh điên cuồng, Hà Tiểu Vũ vốn đã rất mệt mỏi, chẳng qua lúc trước cơn đói nó chiến thắng cái mệt. Giờ đã được ăn no, dĩ nhiên cái mệt nó lại tới đòi mạng rồi.
Hà Tiểu Vũ ngủ đến thiên hôn địa ám, mãi tới sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại.
Lão hòa thượng vẫn nhắm khoanh chân, ngồi im như tượng đá.
Tiểu Vũ quay đầu quan sát bốn phía, vừa nhìn cái đã sợ hết cả hồn.
Chỗ hắn đang nằm chẳng qua chỉ là một tảng đá nhô ra trên vách núi, ở trên được phủ một lớp cỏ khô thật dày mà thôi. Phía dưới vẫn là con sông nước chảy xiết đấy, tối qua ngủ nhỡ không cẩn thận xoay người té xuống dưới thì chẳng phải sẽ...
Hắn rùng mình một cái, không dám nghĩ thêm nữa.
Bên trên là vách đá, căn bản không thể leo lên được. Chẳng lẽ phải nhảy xuống dưới bơi mới rời khỏi cái chỗ quỷ quái này?"
" Đại sư, đại sư." Hà Tiểu Vũ gọi lão hòa thượng:" Làm thế nào để rời khỏi chỗ này?"
" A di đà phật." Lão hòa thượng mở mắt ra:" Thí chủ muốn rời khỏi đây, vậy để lão nạp tiễn thí chủ đi."
Không thấy lão hòa thượng làm động tác gì mà một tấm vải bố đã quấn lấy eo hắn.
" Đợi đã..." Hà Tiểu Vũ hoảng hốt, vội kêu to lên.
Lão hòa thượng không định dùng tấm vải này để quẳng mình lên trên đấy chứ? Chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không phải ăn đủ sao? Khoảng cách xa như vậy cơ mà, sợ lắm chứ.
" Thôi được, để lão nạp đưa thí chủ đi một đoạn vậy."
Chẳng thấy lão hòa thượng đứng lên mà Hà Tiểu Vũ đã thấy thân thể mình nhẹ bẫng, bên tai lại được nghe tiếng gió rít gào. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy mình nằm lăn trên mặt đất rồi.
Ồ, hiện giờ mình đã quay về chỗ mình nhảy hôm qua.
Hà Tiểu Vũ choáng váng hồi lâu mới tỉnh táo lại một chút. Trời ơi, không ngờ lão hòa thượng này lại là một cao thủ võ lâm rất lợi hại.
Hà Tiểu Vũ đã xem tiểu thuyết võ hiệp n lần rồi, đặc biệt là những bộ của Kim đại hiệp, Cổ đại hiệp, của Vu Đông Lâu đại hiệp thì càng yêu thích.
Khoảng cách từ dưới đấy lên đây khá cao, mang theo một người mà còn nhảy được cao như vậy, lão hòa thượng chắc chắn là cao thủ tuyệt thế trong tiểu thuyết võ học.
Hà Tiểu Vũ bỗng quỳ xuống bái lạy:" Đại sư, xin người thu ta làm đồ đệ."
" A di đà phật." Lão hòa thượng niệm phật hiệu:" Thí chủ vô duyên với phật môn, lão nạp không thể thu thí chủ làm đồ đệ được."
Hà Tiểu Vũ gãi gãi đầu, chống tay đứng dậy. Vừa rồi quỳ xuống bái sư chẳng qua là do kích động nhất thời mà thôi. Nếu thật sự bắt hắn đi làm tiểu hòa thượng, cả ngày ăn chay gõ mõ miệng niệm a di đà phật, rượu thịt không được ăn, mỹ nữ không được động, khi đấy có muốn hối hận cũng không kịp nữa.
Nếu đời nam nhân mà mất đi mấy thú vui đấy thì thà sang Thái làm gay còn hơn.
" Vậy...."
Hà Tiểu Vũ vốn định xin lão hòa thượng truyền cho một ít công phu. Nhưng hắn bỗng nhớ lại các môn phái trong tiểu thuyết võ hiệp đều có môn quy không nhập môn thì không được truyền võ công bản môn, vì thế đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Hắn theo thói quen thò tay vào túi ao, nhưng lúc này mới nhớ ra bộ y phục đang mặc trên người này vốn không có túi.
Không có túi, vậy không cất được đồ rồi, giả sự như ví tiền chẳng hạn.
Nhắc đến tiền bụng hắn bỗng thót lên.
Không có tiền sẽ không vào được quán ăn, chẳng lẽ cái bụng lại phải chịu đói sao?
" Đại sư à." Ngón cái của Hà Tiểu Vũ xoa xoa ngón trỏ, hắn cười hì hì nói:" Đại sư, cho mượn ít tiền ăn được không, trên người ta không còn một xu."
Câu này có thể khiến vô số tên tự nhận mình mặt dày nghe được cũng phải té ngửa.
Người xuất gia tứ đại giai không, chỉ phải ở trong chùa lễ phật niệm kinh, khác tự có hương khách tới dâng hương bái phật tỏ lòng thành rồi quyên tiền quyên vật, ra ngoài thì lại đi hóa duyên, có thể nói trên người họ chẳng có xu teng nào cả.
Hắn là một nam nhân khỏe mạnh mà lại có thể mở miệng hỏi mượn tiền ăn của một hòa thượng, da mặt hắn không chỉ đã dày tới trình " xưa nay chưa từng có ", mà còn " sau này không ai bì kịp ".
Dày, dày không đỡ được!
|