Trên lưng ngũ săc thần ưng nhìn xuống Nhất Hiên lần đầu mới được nhìn nhiều cảnh đẹp thiên nhiên mỹ lệ đến như vậy, tại bất cứ nơi đâu hắn bay qua cũng có thể bắt gặp được những cảnh đẹp đến nao lòng. Những cánh đồng bát ngát cò bay, những bãi biển trong vắt đầy sóng vỗ, những căn nhà nhỏ li ti….tất cả lần đầu tiên lọt vào mắt hắn. Thật là đẹp, tâm hồn hắn càng thêm phấn chấn, cảm giác vấn vương đã không còn đâu nữa. Nếu không phải bị bắt đến Thăng Long thành ngay chắc hắn phải tạt xuống vài nơi để tham quan tìm hiểu, ngó trước ngó sau một chút rồi. Mất một ngày bay không ngừng nghỉ, cuối cùng sáng hôm sau Hiên nhi mới đến được Thăng Long thành. Ngũ huynh đưa Hiên nhi xuống một nơi vắng vẻ ngoại thành rồi để cậu xuống. Sau khi ôm cái cổ đầy lông mềm mại của Ngũ huynh để tạm biệt. Ngũ huynh bay lên kêu lên vài tiếng từ biệt cậu bé rồi biến mất nơi phía chân trời. Nhưng kỳ lạ là nó tiếp tục bay lên phía Bắc dường như có chuyện gì vẫn cần phải làm tiếp.
Vẫn hướng phương bắc tiến lên, sau khi hỏi thăm đường một bác nông dân Hiên nhi đã tìm đến được cửa thành.
-Thẻ chứng nhận thân phận đâu.
Một tên lính lệnh khệnh quát.
Đây chắc là quan sai giữ thành, một chức vụ thuộc hàng tiểu tốt mà hắn biết được khi đọc một quyển sách giới thiệu về bộ máy quan lại trong thành. Hiên nhi liền lôi thẻ chứng nhận thân phận ra đưa cho tên lính trông thành kiểm tra.
Bình thường người dân quen mặt đều không phải trình thẻ chứng nhận thân phận. Nhưng Hiên nhi lần đầu tiên qua cổng thành này nên bị kiểm tra là điều tất nhiên.
Mất cả buổi sáng hỏi thăm địa chỉ và đến trường làm thủ tục dự thi. Đến chiều Hiên nhi đã có mặt ở chợ Mơ một khu chợ đông đúc. Tại một gian ẩm thực, mồm hắn ngậm một xiên kẹo, tay trái một cái xúc sắc, tay phải một cái quạt. Trông hắn giống một tên ngố mới ra tỉnh, chẳng ai nghĩ hắn là đại công tử tay có cả ngàn kim đồng cả. Những món ăn ở đây không ngon bằng tay mẹ hắn nấu nhưng bù lại lại có rất nhiều món ăn lạ và hương vị khác nhau. 10 kim đồng một tháng, nếu chỉ ăn uống không quả thật hắn sẽ ăn tẹt ga vài tháng. Hắn cũng thầm cám ơn cha hắn không ngờ 10 kim đồng lại lớn như vậy.
Ngang qua khu vực bán bộ phận thân thể ma thú, hắn chỉ liếc qua đã thấy ngán ngẩm. Đa số là bộ phận thân thể của nhị giai hoặc tam giai ma thú. Tứ giai ma thú thì lác đác có một số, ngũ giai thì tuyệt đại không có. So với những ma thú mà cha hắn giết thì quả là cách nhau một trời một vực. Những bộ phận giá trị của ma thú cao giai, nhất là ma tinh và tinh thạch có lẽ chỉ có bán tại những phòng đấu giá, nơi giành cho tầng lớp lắm tiền nhiều của. Mấy kẻ bán hàng thấy hắn liếc qua rồi không có phản ứng hay một chút tò mò ham muốn nào thì còn ngỡ hắn là ngốc tử chẳng biết gì về ma thú, cũng chẳng ai thèm mất công mời chào hắn.
Tiếp đến là khu vực bán ma thú, nơi đây là khu vực rộng lớn nhất của chợ. Hổ ,báo, sư tử, tê giác, đại bàng........đầy đủ cả nhưng đều là dưới ngũ giai ma thú. Nhưng sự khó chịu nhất ở nơi này là mùi phân, nước tiểu, mùi hôi của ma thú ở khắp mọi nơi. Dù nhân viên chợ đã cố gắng dọn dẹp nhưng với hàng trăm com ma thú, mỗi phút lại có một bãi phân hoặc một bãi nước tiểu, mỗi bãi nước tiểu hay bãi phân đó lại không hề nhỏ tẹo nào, mà mùi phân của ma thú mỗi loài một khác nhau, vô cùng kinh dị thì có cố mấy cũng không thể nào sạch sẽ được. May mà nơi này có một phong ma pháp trận lùa từ khu vực ẩm thực vào. Nếu không sẽ chẳng có thượng khách nào có đủ dũng khí tới đây để thưởng thức ẩm thực nữa. Nơi này còn cho Hiên nhi một cảm giác đó là địa ngục trần gian về cả tinh thần và thể xác của ma thú thì đúng hơn. Hắn không ngờ lại có nơi như thế này dành cho ma thú. Với ma thú sống trong hoàn cảnh làm vật nuôi bình thường của con người tốc độ tiến giai đã là đại giảm, sống trong môi trường như thế này tuyệt đối khả năng tiến giai của chúng chỉ là con số 0.
Phía đông khu vực bán ma thú một gã đồ tể đang ra sức đánh đập một con báo đen, trên mồm hắn liên tục phun ra những câu nói tục tằn vô cùng khó nghe. Điều đáng giận là con báo đang ăn đòn đó bị mù và trên thân thể chằng chịt những vết thương mới và cũ. Phẫn nộ đi đến và cất lời Hiên nhi hỏi.
-Đại ca sao phải hành hạ một con báo tàn tật như vậy chứ. Huynh không thấy như vậy là quá tàn nhẫn hay sao.
Gã đồ tể không nể nang gì chửi ngay.
-Đ m mày. Biết gì mà xem vào chuyện của ông. Cút.
Máu nóng xông lên tận não. Đây là lần đầu tiên hắn bị chửi tục tĩu đến như vậy, nhất là giám lôi mẹ hắn ra chửi. Không thể đè ném cơn giận.
Rầm! Một cú đấm thôi sơn mang tất cả nóng giận của Nhất Hiên tìm đến bộ mặt phì nộ của gã đồ tể, hậu quả là răng gã đồ tể đã vĩnh viễn tạm biệt mất hai cái. Với cái mồm gỉ máu gã đồ tể nhổ ra hai chiếc răng gẫy, đôi mắt hắn trợn tròn trông vô cùng khủng bố. Hiên nhi ngẩn người chú không định đánh hắn đau như vậy. Với kinh nghiệm giang hồ non nớt, và tính nóng của tuổi trẻ xung đột đã xẩy ra.
Ngay lập tức tên đồ tể lấy cả thân hình phi và người Hiên nhi, Bình, không kịp tránh do cự ly quá gần và tên đồ tể phi người quá nhanh, Hiên bị hất lên va thẳng vào chuồng một con hổ ngay gần đó. Tên đồ tể này là ngũ giai nhị cấp đấu sư , mọi người trong khu chợ này chẳng mấy ai dám đây dưa với hắn. Xung quoanh đã có ánh mắt sót sa cho chàng trai trẻ ngốc nghếch tội nghiệp. Dù luật của Thiên Việt đế quốc cấm xung đột giết chết người nhưng nếu ẩu đả đánh nhau trọng thương tuỳ theo lý lẽ mà chỉ phải mất phí tổn thuốc thang mà thôi.
Không để cho đánh cho mình gẫy răng hồi tỉnh. Tên đồ tể phi tới đạp ngay vào ngực cậu. Tiếp sau đó là một cú đấm thôi sơn vào mặt khiến cậu gục ngã. Ngũ giai đấu sư lực lượng không phải là tầm thường. Nếu Hiên nhi chỉ có đấu khí hoặc kim hệ ma pháp tứ giai thôi thì chắc thân hình cậu đã bị biến dạng và bất tỉnh rồi. Lần đầu tiên thực chiến quá thiếu thốn kinh nghiệm cậu đã bị lĩnh không ít thua thiệt.
Cố gắng tỉnh táo, với phản xạ vô cùng hoàn hảo, cậu lăn người qua gầm chuồng hổ. Chừng ấy thời gian cũng đủ để Nhất Hiên phi ra 4 căn kim tiễn. 4 căn kim tiễn với tốc độ cực nhanh xuyên qua khe chuồng hổ, cắm đúng vào yếu huyệt của tên đồ tể.
A! Một tiếng rú vang lên.
Tứ giai nhị cấp bình thường dù là phong hệ, để phi trúng một ngũ giai đấu sư là một việc không hề đễ dàng. Sở dĩ Hiên nhi thành công là bởi vì cự ly gần, yếu tố bất ngờ, sự chủ quan của gã đồ tể, cuối cùng là kỹ thuật chân truyền của cha hắn. Nhanh như một con khỉ lách ra khỏi gầm chuồng hổ, hắn bật dậy ngay phía sau gã đồ tể, rút ra một thanh kiếm đặt lên cổ gã. Hiên nhi quát.
-Dừng lại.
Bốn phía người quen của gã đồ tể đang lăm le tay gậy tay búa nhìn thấy ánh mắt dữ tợn và tiếng hét đầy áp lực từ cái miệng rỉ máu của cậu thì bỗng dừng khựng lại. Đây có lẽ là hành động khôn ngoan nhất của Hiên nhi ngày hôm nay. Bị dính ba đòn trực diện của một đấu sư ngũ giai lục cấp mà không có đồ phòng hộ. Không bị gục đã là chuyện lạ. Nhưng do đến tứ giai Hiên nhi đã dùng kim hệ gia cố thân thể kinh mạch nội tạng của mình vô cùng cứng rắn. Thêm đó tứ giai đấu khí làm cơ thể cậu mạnh mẽ lên không ít. Tuy không gục, nhưng ngực và bụng bây giờ âm ỉ đau, cậu còn phải lén nuốt một ngụm máu xuống dưới họng. Hơn nữa người quen của tên đồ tể cũng có 2 tên dấu sư xấp sỉ ngũ giai. Quần ngưu chiến mãnh hổ, chân lý này Hiên nhi rất hiểu rõ. Mà tội gì mà phải đánh nhau với lũ đó cho mệt xác, bắt thằng đầu lĩnh của vụ rắc rối này không phải tốt nhất sao.
-Lui ra. Mọi người đừng xông vào.
Tên đồ tể hét lên. Người hắn run lên. Hắn thực sự sợ hãi lưỡi gươm lạnh toát đang đặt trên cổ mình. Trước khí thế của gã thanh niên này, hắn có cảm giác cổ của hắn lúc này chỉ có giá ngang với một cái cổ viẹt mà thôi, tuỳ lúc có thể rụng xuống bất cứ lúc nào. Hơn nữa hắn cũng hiểu với trình độ của gã này hoàn toàn có thể có cơ hội thoát khỏi chỗ này.
-Thiếu hiệp ta có mắt như mù, có tai như điếc. Đã không biết thiếu hiệp long trên trời, hổ dưới đất. Ta còn có vợ có con có một mẹ già 80 tuổi cần chăm sóc xin thiếu hiệp hãy tha cho ta.
Sự bỉ ổi hèn hạ, nhưng vô cùng thông minh của những kẻ vô liêm sỉ.
Nhưng Nhất Hiên cũng không đến mỗi quá ngu mà thả hắn ra ngay. Nhất Hiên cười lạnh nạt.
-Hổ dưới đất chẳng phải đang bị các ngươi nhốt trong cũi làm trò hề như thế kia sao.
-Thiếu hiệp, tiểu nhân sợ quá mà nói nhầm. Cũng tại cái mồm chó này ngu quá cơ.
Hắn cố gắng nịnh nọt Hiên nhi cũng vì đang chờ quan phủ tới. Hắn nghĩ trước mặt quan phủ gã thiếu niên này ít ra cũng sẽ bớt bồng bột đi và không làm việc ngu ngốc. Thực chất hắn cũng biết, bọn thanh niên choai choai chẳng thằng mẹ nào đáng kính trọng hết. Nhưng cái sợ nhất của chúng là sự tức giận bồng bột và ngu dại nhất thời, chúng chưa có vợ có con, chưa có cái gì để mất cả. Chúng sẵn sàng cầm dao giết người vì những lý do lãng nhách, để thoả mãn cái sự anh hùng không cần thiết hay cái tức khí của bọn chúng. Đối mặt với chúng đôi khi còn đáng sợ hơn cả xã hội đen, bởi vì xã hội đen thì có lý do mới giết người. Nhưng trước mặt quan phủ bọn thanh niên choai này chỉ là những con gà tơ vô cùng ngoan ngoãn và sợ sệt. Chỉ cần tống vô tù là những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời chúng sẽ biến mất hết, ra tù chúng thằng tóc đã hoa râm suốt ngày phải lao động khổ sai thì làm được cái mẹ gì nữa. Hối hận lúc đó cũng đã quá muộn, cái vũng bùn do chính bọn chúng tạo ra sẽ giết chết cả cuộc đời chúng. Vì vậy cái gianh giới của một thằng anh hùng ngu với một thằng tù là vô cùng gần với tuổi trẻ bồng bột.