"Ngươi tựa hồ đã quên một chuyện?" Lâm Thanh Hàn vừa cười vừa nói, "Bây giờ người chiếm thượng phong hình như là ta đó."
Vừa nói, Lâm Thanh Hàn vừa ôm chặt Nhược Lâm vào lòng, dùng súng chỉa vào đầu nàng.
"…………"
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Mạnh mẽ áp chế cơn tức giận, Kiệt Khắc trầm giọng hỏi.
"Phải nói là các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới đúng?" Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Hoặc nói, là muốn ta như thế nào?"
Trầm mặc trong chốc lát, Khải Đức đột nhiên mở miệng nói, "Buông Nhược Lâm ra, rồi giao ra thánh khí trong tay ngươi. Sau đó ta có thể an bài thân phận cho ngươi tiến vào học viện đế quốc học tập, ngươi bây giờ không có bất cứ đấu khí cùng ma pháp gì. Nếu như tiến nhập học viện đế quốc, sau này vị tất không thể thành công."
"Ngươi thật đúng là khẳng khái nha." Lâm Thanh Hàn không khỏi trào phúng nói, "Bất quá, ngươi tựa hồ sai lầm một điểm, cuộc sống của ta, còn chưa tới lượt ngươi ra tay định đoạt!"
"Ngươi đừng tưởng rằng có một cái thánh khí cổ quái như vậy là có thể thứ gì cũng không cần nữa, gặp phải cao thủ chân chính, ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng biết kết quả là gì rồi." Khải Đức cũng không tức giận, nhẹ nhàng gõ thân kiếm của cự kiếm nói.
"Sai rồi, đối với ta mà nói, có súng là đủ." Lâm Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, hãnh diện nói.
Đây là tự tin cùng tôn nghiêm của một tay súng đỉnh cấp, là thuộc về tôn nghiêm của súng thần!
Một súng trong tay, ta có thiên hạ!
Nếu không có phần tự tin này, ngươi nhân tiện vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành tay súng đứng đầu, càng không có khả năng trở thành súng thần!
"Ngươi muốn mất cả chì lẫn chài sao?" Khải Đức lạnh nhạt nói, "Nói thật cho ngươi biết, thánh khí này ta đã muốn rồi, ngươi không cần cố gắng dùng nữ nhân nọ uy hiếp đến ta. Mặc dù ta rất thích nàng, bất quá ta lại càng thích thực lực hơn!"
Nghe thế, vẻ mặt Nhược Lâm không khỏi biến sắc, trong nháy mắt, nàng rõ ràng cảm giác được, lời này của Khải Đức là sự thật. Đó là lời nói phát ra từ nội tâm lạnh lùng của hắn, chính mình đối với hắn mà nói, thật sự cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, vĩnh viễn không cách nào so sánh cùng địa vị và thực lực! Đây chính là nam nhân đó ư?
Nếu vậy chính mình vừa rồi vì hắn không tiếc vứt hết thể diện đi trộm thánh khí lại tính là gì?
"Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta?" Lâm Thanh Hàn chậm rãi nhìn Khải Đức nói.
"Ngươi vốn chỉ có duy nhất một kiện thánh khí cổ quái mà thôi, bản thân không có bất cứ thực lực gì. Không cần phải ảo tưởng, chẳng ngại nói cho ngươi biết, trên người ta có quyển trục cửu cấp ma pháp phòng ngự. Thánh khí cổ quái nọ của ngươi căn bản không có khả năng thương tổn đến ta." Khải Đức lạnh nhạt nói, "Ta nhắc nhở ngươi một lần cuối, buông Nhược Lâm ra, sau đó giao ra thánh khí của ngươi, điều kiện ta mới vừa nói chắc chắn vẫn giữ nguyên như cũ."
"Không sai, đừng quên bọn ta là hai người. Không muốn chết, thì tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời." Kiệt Khắc cũng chậm rãi giơ pháp trượng trong tay lên nói.
Khẽ thở dài một cái, Lâm Thanh Hàn có chút tiếc hận nói, "Cứ tưởng là thứ gì tốt, không nghĩ tới chỉ là một phế phẩm không ai muốn mà thôi."
Lời nói này không khác gì một cái búa tạ hung hăng nện vào trong lòng Nhược Lâm, cái loại tư vị bị người không chút do dự vứt bỏ thật sự là rất thống khổ, cơ hồ đè nén khiến cho Nhược Lâm ngay cả thở cũng thở không nổi.
"Phanh!"
Ba viên đạn tạo thành hình chữ bắn về phía Kiệt Khắc, phát súng bất ngờ này rõ ràng tuyên bố lựa chọn của Lâm Thanh Hàn - - Chiến!
Cơ hồ là trong nháy mắt, chân Lâm Thanh Hàn đã duy chuyển, buông Nhược Lâm ra, bay ngược về phía sau cái cây, đồng thời nổ súng rất nhanh, động tác thực hiện liên tục, không chút đình trệ.
"Phanh!"
Thậm chí Kiệt Khắc còn chưa kịp phản ứng, thì ba viên đạn bắn đã vẽ ra một đạo tử vong theo đường vòng cung!
Sáu viên đạn trước sau giống như một cắm vào tim Kiệt Khắc.
Nếu như cẩn thận quan sát, ngươi sẽ phát hiện, sáu viện đạn này mặc dù bắn ra ở phương vị cùng góc độ bất đồng, nhưng mà vị trí thực sự là kinh người, khác biệt thậm chí không tới một milimet.
Thủ đoạn như vậy, quả thật đã có thể xưng là thần rồi.
Quang mạc màu lam trong nháy mắt hiện lên lộ ra một lỗ hổng cực nhỏ, chuẩn xác bắn vào tim Kiệt Khắc.
Mà lúc này, thanh âm Lâm Thanh Hàn mới chậm rãi vang lên……
"Ý tưởng thật không sai, bất quá, ngươi lại không hiểu được thế nào mới gọi là phương thức chiến đấu của tay súng!"
Bất cứ phòng ngự gì cũng đều là tương đối, nhất là loại phòng ngự toàn diện. Có lẽ từ chỉnh thể mà nói căn bản cường độ không phải đạn có thể đột phá, nhưng mà bắn tới liên tục vài viên đạn chuẩn xác vào cùng một vị trí nhỏ bé, thì có thể dễ dàng đột phá phòng ngự của đối phương -- Đây gọi là lấy điểm phá mặt!
Miểu sát! (Chết ngay tức khắc)
Thậm chí ngay cả cơ hội hét thảm một tiếng cũng không có, thủ đoạn như vậy có thể nói là hoa lệ!
Khỏi phải nói Kiệt Khắc cùng Khải Đức hoàn toàn chưa hề gặp qua người dùng súng, coi như là người cả đời tinh tường dùng súng ống nhìn thấy một màn này cũng phải kinh hãi không nói lên một lời.
Trên thực tế, lúc đầu Lâm Thanh Hàn rõ ràng đã làm cử chỉ nghịch thiên, trong nháy mắt bắn bảy phát trực tiếp xuyên qua hàng phòng ngự.
Ách, đương nhiên, cái này là nói tốc độ bắn của súng lục K54 chậm đến đáng thương.
Bất quá, bây giờ đã là súng lục K54 biến dị, hiển nhiên đã có thể đạt tới trình độ bắn cao tốc rồi.
Sắc mặt Khải Đức không khỏi hơi đổi, phòng ngự trên người Kiệt Khắc hắn khá rõ ràng. Mặc dù còn xa mới đạt đến trình độ của quyển trục cửu cấp ma pháp quang minh thủ hộ trên người mình, nhưng cũng không phải là loại cỡ cường giả bảy tám cấp có thể dễ dàng phá vỡ.
Cự kiếm trong nháy mắt vung lên, thân ảnh Khải Đức chợt bạo khởi, hướng về phương hướng Lâm Thanh Hàn chém tới, một trận thanh âm mạnh mẽ như lôi đình ẩn ẩn phóng tới.
Dù sao hắn cũng không dám tùy ý để cho Lâm Thanh Hàn bắn hạ, quyển trục cửu cấp ma pháp phòng ngự cũng không phải là vô địch.
Ít nhất, sau khi nhìn thấy Kiệt Khắc bị miểu sát, hắn đã không còn cho rằng là như vậy.
Dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Lâm Thanh Hàn, sau đó đoạt được thánh khí, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Khóe miệng thản nhiên mang theo vài phần trào phúng, thân hình Lâm Thanh Hàn một lần nữa di chuyển lên. Phương hướng lần này lại là ở bên người Nhược Lâm, cả thân thể bay ra, súng trong tay bắn liên tiếp không ngừng, tinh chuẩn bắn về phía cự kiếm trong tay Khải Đức.
"Răng rắc"
Theo một tiếng vang thanh thúy, thân thể Khải Đức đột nhiên dừng lại ở không trung, có chút thất thần nhìn vào đoạn kiếm trong tay, bỗng dưng một cổ hàn ý xông thẳng vào trong lòng hắn……
Vật đã chết, người vẫn còn sống.
Có lẽ quyển trục cửu cấp ma pháp phòng ngự nọ thật sự rất lợi hại, nhưng mà kiếm trong tay Khải Đức hiển nhiên là không chắc rồi, phát súng rất nhanh mà tinh chuẩn nhẹ nhàng trực tiếp đánh gãy cây kiếm.
Đã làm một tay súng, thì phải sử dụng nhiều đến đầu óc để chiến đấu mà bắn ra từng phát đạn.
Tìm kiếm điểm yếu của đối phương một cách sắc bén, sau đó mượn hết thảy lực lượng có thể lợi dụng được bắn giết, đây mới là phương thức chiến đấu của tay súng!
Không một chút do dự, thân thể Lâm Thanh Hàn một lần nữa vọt ra phía sau Nhược Lâm, nâng tay từ phía sau thân thể Nhược Lâm bắn ra 3 viên đạn hình chữ cực kỳ hiểm hóc.
Đúng như Lâm Thanh Hàn đoán, 3 viên đạn chỉ gần như là khiến cho quang mạc tinh khiết màu trắng quanh thân Khải Đức nổi lên một tia rung động mà thôi.
Không cách nào đột phá phòng ngự!
Trong nháy mắt Lâm Thanh Hàn liền đưa ra một kết luận, lấy thực lực của mình bây giờ nhiều nhất trong nháy mắt chỉ đánh ra bảy viên đạn mà thôi, bảy viên đạn liên tục không cách nào xé rách quang mạc. Song, nếu là tiếp tục bắn thì lại mất đi tính liên tục, chỉ cần có một khe hở, tổn thương nọ của quang mạc chắc chắn sẽ lập tức khôi phục lại như thường.
Chứng kiến đạn bị quang mạc ngăn trở, sợ hãi trong lòng Khải Đức rốt cuộc chậm rãi tán đi, "Sao hả? Không cách nào đột phá phòng ngự sao? Ta đã sớm nói qua, chỉ bằng vào thứ thánh khí cổ quái nọ trong tay ngươi tuyệt đối không cách nào tạo thành uy hiếp đối với cao thủ chân chính."
"Phải không?" Lâm Thanh Hàn ngừng lại dưới tàng cây mỉm cười, "Xem ra ngươi thật vẫn chưa biết phương thức chiến đấu của tay súng…… Thật đúng là ngu đến đáng thương, ài!"
Kết quả như thế vốn đã nằm trong dự đoán của Lâm Thanh Hàn, nên căn bản không hề tạo thành đả kích gì cho hắn.
Nếu cái nào cũng có thể trực tiếp miểu sát, vậy chẳng phải nói có khẩu súng này là có thể trở thành thiên hạ vô địch hay sao?
Quyển trục ma pháp phòng ngự Lâm Thanh Hàn chưa từng gặp qua. Bất quá tình huống công phá sơ hở của những hàng phòng ngự chu đáo thì hắn gặp qua nhiều lắm. Đối với hàng phòng ngự việc không cách nào đột phá mạnh mẽ mà nói, quyển trục ma pháp phòng ngự cũng không có gì ngạc nhiên.
Làm một tay súng đỉnh cấp, kiên nhẫn chẳng bao giờ được coi là một vấn đề gì cả.
Mặc dù không biết nguyên lý của ma pháp quyển trục là gì, nhưng mà có thể khẳng định một chút, nó đồng dạng là một loại hình thức năng lượng, vận chuyển năng lượng cường đại như thế, cho dù là không một ai quấy rầy thì liệu có thể kiên trì được bao lâu cơ chứ?
Thì cũng giống như người phòng ngự chờ đợi mình đi ra vậy, phải đợi ma pháp quyển trục tiêu hao hết năng lượng mới có thể đi ra. Đây chẳng phải là một nan đề gì hết, khác nhau trong đó bất quá chỉ là chờ đợi bao lâu mà thôi.
Lắc mình một cái, Lâm Thanh Hàn đã đầu nhập sâu vào trong rừng rậm.
Làm một tay súng đỉnh cấp, thủ đoạn ẩn nấp đồng dạng cũng là chuyện bắt buộc. Có nhiều lúc, tay súng cùng với sát thủ trên cơ bản chẳng có gì khác nhau cả.
Hết thảy mọi thứ, đồng dạng chỉ mất một thoáng thời gian mà thôi.
Cơ hồ là cùng lúc Lâm Thanh Hàn biến mất, Khải Đức cũng liền minh bạch rõ dụng ý của Lâm Thanh Hàn.
Không một ai so với hắn rõ ràng hơn hết hiệu quả của ma pháp quyển trục. Nửa tiếng, chỉ có thời gian gần nửa tiếng, chỉ cần thời gian vừa hết hiệu quả của hàng phòng ngự sẽ hoàn toàn bị giải trừ. Lúc đó, bản thân nếu như còn muốn thoát khỏi Lâm Thanh Hàn, xem ra chỉ có thể trông vào vận mệnh của bản thân mà thôi……
Nghĩ xong sắc mặt Khải Đức trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, bất ngờ hướng về một phía chạy như điên.
Đấu khí không hề giữ lại một chút phóng hết ra, xung quanh nổi lên một mảnh quang mang màu xanh huyến lệ, hướng về phía phương xa mà chạy. Về phần Nhược Lâm, sớm đã bỏ mất rồi.
Ngơ ngác đứng tại chỗ, Nhược Lâm cảm giác như cả thế giới này đều rời bỏ bản thân mình đi mất.
Lời ngon tiếng ngọt năm xưa giờ khắc này nhất thời trở thành những lời chê cười đáng thương, chính mình tựa như một con ngốc bị bọn họ trào phúng đùa bỡn, đây chính là số mệnh đấy ư?
Nghĩ lại hết thảy mọi thứ, rất nhiều thứ đều thay đổi một cách rõ ràng.
Lúc gặp phải Kim Tuyến Xà, Khải Đức để cho Kiệt Khắc mang mình đi trước, là bởi vì trên người hắn có quyển trục ma pháp phòng ngự, không có bất cứ nguy hiểm gì ư?
Không phải, không phải như thế…… Ma thú Kim Tuyến Xà như thế nào lại gặp được bên ngoài ma thú sâm lâm cơ chứ? Hay là, hết thảy căn bản đều là kế hoạch của bọn hắn?
Đúng rồi, thực lực của hắn cùng Kiệt Khắc cũng không yếu như lúc biểu hiện ra trước mặt ta……
Một Kim Tuyến Xà đối với họ mà nói, căn bản là không có khả năng tạo thành uy hiếp gì hết...... Nguyên lai, chỉ có ta một nhân tài bị đùa bỡn như một con ngốc?
Giả, là giả, hết thảy nhất định đều là giả……
"Cảm giác bị người ta vứt bỏ thế nào hả? Tiểu thư xinh đẹp." Mang theo vài phần thần sắc trào phúng, Lâm Thanh Hàn bây giờ bước tới bên người Nhược Lâm lần nữa.
"Ngươi không đuổi theo hắn sao?" Nhược Lâm bình tĩnh hỏi.
"Vô dụng." Lâm Thanh Hàn nhún vai đáp, "Ta cũng đuổi không kịp hắn."
Lời này mang theo vài phần bất đắc dĩ, bản thân mặc dù thân thủ không sai, nhưng mà cũng chỉ là so với người bình thường tốt hơn một điểm mà thôi, cùng với cái loại đấu khí của Khải Đức căn bản không cách nào so sánh được. Huống chi, đối phương đã có ý định chạy trốn, vậy còn có thể đuổi theo được nữa hay sao?
Thậm chí, Lâm Thanh Hàn cũng không dáp bức ép quá phận. Trước khi hiệu quả của ma pháp quyển trục biến mất, nếu như để cho hắn đối mặt với Khải Đức một lần nữa, rất có thể kẻ chết chính là hắn, đó cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn trốn vào rừng rậm.
Đương nhiên, nếu như cái tên Khải Đức kia thật sự ngu ngốc tiếp tục tiến vào rừng rậm đuổi giết mình, Lâm Thanh Hàn cũng không ngại tìm kiếm một thời cơ xử lý hắn.
Muốn ở trong địa phương này ẩn nấp, bằng vào hắn sợ còn không có bản lãnh đó.
Về phần hậu hoạn mà nói, cũng là hết cách, đợi cho đến khi mình quen thuộc thế giới này rồi chậm rãi giải quyết là được.
Ngược lại thiếu nữ bị Khải Đức vứt bỏ, lại có thể khiến cho Lâm Thanh Hàn cảm thấy hứng thú.
Đương nhiên, ta không phủ nhận phần lớn là có liên quan đến vẻ đẹp của Nhược Lâm. Dù sao, nếu là một nam nhân đối mặt với sắc đẹp của Nhược Lâm mà không hề phản ứng, điểm khác nhau gần như là mức độ ảnh hưởng của sắc đối với ngươi lớn hay nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, phần nhiều nữa là bởi vì, hắn thông qua Nhược Lâm sẽ có thể dễ dàng hiểu rõ hơn thế giới này.
Cái gì cũng không biết, chạy loạn chỉ có thể khiến cho mình mơ hồ lâm vào tử cảnh mà thôi, Lâm Thanh Hàn tự tin, nhưng quyết không tự phụ. (Tử cảnh: chỗ chết)
Đây cũng đồng dạng là một trong những phẩm chất tốt đẹp của một tay súng đứng đầu.