"Thụy Ân, tứ cấp chiến sĩ, nhưng mà cũng không có gia nhập kiếm sĩ công hội, xem như là một lính đánh thuê đi."
"Dong binh?" Lâm Thanh Hàn nhất thời nghĩ tới những người dáng vẻ vội vã trong ma thú sâm lâm lúc rời đi, hẳn chính là dong binh này rồi?
"Ân, những người giống như chúng ta, gia nhập không được kiếm sĩ công hội, cũng chỉ có thể đi làm dong binh mà kiếm cơm ăn." Thụy Ân có có phần u ám nói.
Kiếm sĩ công hội nếu mà không có địa vị hoặc thực lực thì rất khó tiến vào. Dù sao thiên phú ma pháp không phải mỗi người đều có, nhưng mà cấp bậc đê cấp ( cấp thấp) chiến sĩ, chỉ cần cố gắng, đại đa số mọi người đều có thể đạt được.
"Tốt lắm, ta muốn đến dong binh công hội xem thử coi có nhiệm vụ nào có thể tiếp không. Cũng nên đi rồi, ngài tên là gì?" Thụy Ân suy nghĩ một chút, hỏi.
"Lâm Thanh Hàn"
……………………
Ba viên nội hạch thất cấp ma thú, mười mấy viên lục cấp, còn lại một đống là ngũ cấp, cái này có quá mức điên cuồng rồi không?
"Đại nhân, xin hỏi ngài có mang ma tinh tạp đến không?" Xem hết số nội hạch ma thú bên trong túi, thanh âm lão bản có chút kích động run rẩy nói, "Nội hạch ma thú của ngài rất quý trọng, ta cầm không đủ tiền mặt như vậy."
Ma tinh tạp? Là thứ đồ chơi gì vậy? So với thẻ tín dụng chắc cũng không sai biệt lắm?
Lâm Thanh Hàn nao nao, lập tức nói bậy nói bạ: "Cái thứ đồ chơi đó ta cũng không biết quăng đâu mất tiêu rồi, nếu không thì thôi ta cũng lười lấy tiền dư mấy thứ này.
Lời này trong tai lão bản lại có thể thầm chấp nhận, thầm hô số mình tốt, ma pháp sư cho tới bây giờ cũng không phải loại người thiếu tiền. Nếu không phải đánh mất ma tinh tạp thì như thế nào lại đem bán mấy thứ này.
"Nếu vậy không bằng, để ta cấp cho đại nhân một cái?"
"Ân." Lâm Thanh Hàn gật đầu không sao, ý bảo là đồng ý.
Chỉ trong thời gian chốc lát, lão bản liền từ trong điếm xuất ra một thủy tinh tạp màu tím, cung kính đưa cho Lâm Thanh Hàn nói: "Đại nhân, đây là thủy tinh tạp của ngài, ba vạn kim tệ, ta cũng đã để vào trong rồi.
Mặc dù không biết tiền của thế giới này là tính toán như thế nào, nhưng mà ba vạn kim tệ, nghe ra cũng không ít nha.
Nhận lấy ma tinh tạp, Lâm Thanh Hàn cũng chẳng muốn nói nhảm, xoay người hướng một tửu điếm đi tới.
Đến thế giới này nhiều ngày như vậy rồi, toàn bộ đều là ăn uống ngủ nghỉ ngoài trời, vẫn chưa có được một đêm hảo hảo nghỉ ngơi. Bây giờ chung quy xem như vào thành rồi, như thế nào lại không tranh thủ nghỉ ngơi một chút chứ?
Mà chính thức dùng tiền rồi, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc mới hiểu rõ hàm nghĩa ba vạn kim tệ.
Gian phòng tốt nhất trong tửu điếm cực kỳ huy hoàng này, tiền thanh toáng chỉ vừa vặn tốn hai kim tệ mà thôi.
Điều này cũng không thể không khiến cho Lâm Thanh Hàn rất là cảm thán, chính mình rốt cuộc đã có thể xa xỉ một bữa.
Để cho phục vụ sinh của tửu điếm đổi cho mình một túi kim tệ, sau khi mua một bộ quần áo, tiện tay ném một miếng kim tệ cho hắn, làm phục vụ sinh nọ vui vẻ rời đi, lúc này Lâm Thanh Hàn mới thoải mái nằm lên trên giường, đem kiện ma pháp bào của Kiệt Khắc bỏ xuống.
Thở dài một cái, từ sau khi đi tới thế giới này, thần kinh luôn căng thẳng rốt cuộc đã có thể chậm rãi buông lỏng, một loại cảm giác dễ chịu nhất thời nảy lên trong lòng, nhân tiện cứ như thế mơ mơ màng màng thiếp đi.
…………………………
"Điện hạ, Nhược Lâm tiểu thư đã trở về."
"Ngươi nói cái gì?" Khải Đức không khỏi nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi.
"Mới vừa lấy được tin tức, Nhược Lâm tiểu thư lúc giữa trưa đã trở về, bây giờ đã trở lại hầu tước phủ rồi." Người nọ cung kính hồi đáp.
"Nàng một mình quay về sao?" Khải Đức nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy."
"Không thể nào a…… Nàng như thế nào có thể chạy thoát?" Khải Đức nhỏ giọng nói thầm vài câu, suy tư trong chốc lát, lập tức phân phó nói: "Tra cho ta, hôm nay có nhưng người nào đặc thù đi vào thành."
Dùng sức bóp nát cái chén trong tay, Khải Đức chậm rãi nói, "Lâm Thanh Hàn, ngươi tốt nhất đừng để cho ta tìm được ngươi, nếu không ta nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả!"
Nghĩ đến lần gặp gỡ trong ma thú sâm lâm, Khải Đức liền không khỏi trở nên giận dữ, chính mình đường đường là một hoàng tử, không ngờ bị một tiểu tử đánh chạy trốn chật vật như vậy, thậm chí suýt nữa vứt bỏ tánh mạng, quả thực là một sỉ nhục to lớn mà.
"Được rồi, thông tri Kiệt Phất Tốn, hung thủ giết con hắn có thể đã vào thành rồi." Dừng một chút, Khải Đức tiếp tục nói, "Còn nữa, chuẩn bị xe cho ta, mang ta đi hầu tước phủ."
…………………………
Lúc Lâm Thanh Hàn tỉnh lại lần nữa, bóng đêm đã chậm rãi phủ xuống, thân thể thoáng giật mình, Lâm Thanh Hàn sảng khoái thay bộ trường sam phục vụ sinh mua tới ra khỏi phòng.
Cuộc sống đêm khuya không thể lãng phí.
Thông qua sự tình ngày hôm nay, Lâm Thanh Hàn đã minh bạch thân phận siêu nhiên của ma pháp sư, mặc trường bào ma pháp đi ra ngoài như vậy, tất nhiên sẽ không tìm được thứ gì vui thú rồi. Huống hộ, trường bào ma pháp nọ là của Kiệt Khắc, người hữu tâm chưa chắc sẽ không thể từ đó mà lần ra đầu mối. Tuy nói bản thân không sợ, bất quá ít được bao nhiêu phiền toái thì tốt bấy nhiêu.
Gió mát hiu hiu thổi, khiến cho tinh thần Lâm Thanh Hàn nhất thời hưng chấn.
Trên đường cũng không có bởi bóng đêm phủ xuống mà trở nên lạnh nhạt buồn tẻ. Ngược lại càng lộ ra thêm vài phần náo nhiệt, điều này không thể không khiến cho Lâm Thanh Hàn thở dài cảm thán, vô luận là ở nơi nào thì ban đêm cũng là lúc khiến người ta say mê nhất.
Mặt khác, còn có một điều khiến cho Lâm Thanh Hàn rung động
Thế giới này không có điện, song, nó cũng không vì như thế mà trở nên thua kém. Ma pháp hữu ích đã hoàn toàn thay thế tác dụng của điện, cả thành thị đều sáng trưng.
Chính thức bước đi trên đường rồi, Lâm Thanh Hàn ngược lại có chút không biết mình nên đi nơi nào.
Đã không còn bằng hữu để liên lạc, cũng không có máy tính cùng tiểu thuyết để giết thời gian, thật dúng là có vài phần cảm giác cô độc.
Thoáng suy tư một chút, Lâm Thanh Hàn quyết định hay là tìm một quán bar ngồi một hồi, nếu như thế giới này cũng có quán bar, hẳn cũng sẽ đặc sắc như bên kia mới đúng.
Thậm chí Lâm Thanh Hàn còn ảo tưởng mình sẽ gặp phải một mỹ nữ tuyệt sắc, sau đó dẫn đến một đêm tình hoàn mỹ.
Trên thực tế, cũng xác thực như Lâm Thanh Hàn suy nghĩ, rất nhanh hắn liền tìm được một quán bar.
Cánh cổng tà tà lộ ra một bài tử - - Dong binh tửu quán!
Còn chưa bước vô thì đã nghe thấy được thanh âm huyên náo hỗn loạn, có tửu vị dày đặc, tiếng nói hỗn độn nhất thời khiến cho Lâm Thanh Hàn nổi lên một cảm giác quen thuộc.
Vẩy nhiên tươi cười, Lâm Thanh Hàn bước vào bên trong.
_____________
Chú thích:
-Thiên đao vạn quả: chặt thành vạn mảnh.
-Nội hạch ma thú: Cái này hẳn mọi người đều biết, thứ kết tinh bên trong ma thú, lấy được sau khi chết
-Ma tinh tạp: Tương tự như thẻ tín dụng, có khả năng trao đổi, chuyển tiền cho nhau.