Khổng Hạo Thiên đến dị giới đã hai ngày, nhưng đối với tất cả những thứ trên thế giới này vẫn rất xa lạ. Để biết rõ hoàn cảnh mới có hai cách, một là dựa vào dò hỏi, hướng về phía người khác mà nghe ngóng. Nhưng Khổng Hạo Thiên dường như đã quên mất một điều, nếu như hắn đi khắp nơi ba hoa với người khác rằng hắn bị thiên lôi đánh tới thế giới này, người khác nhất định nghĩ rằng hắn ngớ ngẩn, không thể nghi ngờ! Như vậy chỉ còn lại cách thứ hai, đọc sách! Sách vở là bằng hữu tốt nhất của nhân loại, là cầu thang của sự tiến bộ, nhưng vấn đề là, đồng chí Khổng Hạo Thiên chỉ là một người hầu, căn bản không có tư cách đi vào thư phòng!
“Chế độ đẳng cấp ác độc!” Khổng Hạo Thiên cũng là người từ xã hội phong kiến sống đến thế kỷ hai mươi mốt, đã quen xã hội chúng sinh bình đẳng, đột nhiên tới nơi xã hội phong kiến, thậm chí xã hội nô lệ như vậy quả thật có chút không thích ứng kịp.
Cuộc sống bi thảm của người hầu, người hầu sống rất bất đắc dĩ. Khổng Hạo Thiên ban ngày bị người ta sai bảo quát tháo, chỉ có buổi tối tu luyện mới có thể tìm thấy tự tôn của con người, linh khí so với địa cầu còn nồng đậm hơn gấp trăm lần a, Khổng Hạo Thiên nghĩ tới đây liền cảm thấy hưng phấn.
Sáng sớm hôm sau, mới tảng sáng, mà trong phủ đã bắt đầu bận rộn hẳn, có người nói ngày hôm nay sẽ có đại nhân vật đến quý phủ Đức Khắc Tư làm khách.
Khổng Hạo Thiên là người hầu thực tập đẳng cấp thấp nhất, nên công việc nặng tự nhiên đều giao cho hắn cả, giống như chùi WC, rửa chén bán, quét dọn đình viện, chỉ cần người khác không muốn làm đều giao hết cho lão Khổng thành thật phúc hậu.
“Ta quét, ta quét, ta quét quét quét! Ta quét đường lớn thênh thang, vừa rộng lại vừa giàu!” Khổng Hạo Thiên một bên vừa quét rác vừa hầm hừ lẩm bẩm.
“Uy, tiểu tử, ngươi đang quét rác đấy à, ngươi nhìn ngươi xem, quét cẩu thả như vậy, quét lại lần nữa cho ta!” Một gã người hầu cấp hai hướng Khổng Hạo Thiên quát.
Lão tử ta là lão sư, các ngươi chẳng lẽ đem ta trở thành tên dọn vệ sinh cho các ngươi? Các ngươi chờ mà xem, chờ lão tử khôi phục lại một chút công lực trốn khỏi đây, các ngươi cứ tiếp tục những ngày làm nô lệ đi!” Khổng Hạo Thiên trong lòng thầm nghĩ, hắn sẽ không đi làm những chuyện mất thân phận này nữa.
Đúng lúc này một bóng dáng quen thuộc đi tới bên cạnh Khổng Hạo Thiên, Khổng Hạo Thiên liếc mắt liền nhận ra chính là “Ân nhân” đã thu giữ hắn lại nơi này, Bố Lai Nhã nhị tiểu thư!
“Chào buổi sáng nhị tiểu thư!” Khổng Hạo Thiên nói.
“Uhm.” Bố Lai Nhã dường như tâm tình không tốt lắm, tinh thần có chút lo lắng, chỉ khẽ ừ một cái.
“Thật là kỳ quái, tiểu nha đầu điêu ngoa này sao hôm nay lại ủ dột như vậy?”
Khổng Hạo Thiên hỏi một người hầu thực tập bên cạnh nói: “Uy, huynh đệ, ngày hôm nay khách nhân tới quý phủ chúng ta là ai thế? Hình như nhị tiểu thư có chút rầu rĩ không vui thì phải?”
Tên người hầu tập sự là người lớn lên ở nơi này, chuyện hắn biết quả thực không ít, hắn cẩn thận nhẹ giọng nói: “Ngày hôm nay tới quý phủ chúng ta là con trai của đế quốc đại nguyên soái, An Đạt Khắc tướng quân!”
“A, thì ra là một nhị thế tổ a, như vậy tiểu thư tại sao lại mất hứng?” Khổng Hạo Thiên từ trước đến nay đối với loại người leo lên từ địa vị của phụ thân rất là khinh thường, mặc dù hắn vẫn còn chưa biết rốt cuộc An Đạt Khắc tướng quân này có phải là chân tài thực học hay không.
“Suỵt, nhỏ giọng một chút! Ngươi mới tới còn chưa biết, tướng quân An Đạt Khắc này một mực theo đuổi nhị tiểu thư của chúng ta, nhưng nhị tiểu thư của chúng ta đối với vị tướng quân này ngay cả một chút hảo cảm cũng không có, bởi vậy mỗi lần tướng quân An Đạt Khắc tới bái phỏng nhị tiểu thư của chúng ta thì người đều có bộ dáng như vậy!” Người hầu giải thích.
“Thì ra là thế, nếu nhị tiểu thư chúng ta không thích tên tướng quân kia cứ nói thẳng là được rồi!”
“Nói nhiều lần rồi, nhưng An Đạt Khắc tướng quân vẫn không từ bỏ ý định, vẫn như cũ ba ngày một lần nhỏ, năm ngày một lần lớn, phát thệ muốn kết hôn tiểu thư của chúng ta làm vợ!”
“Thật đúng là một tên si tình, uhm, lúc nào rãnh rỗi ta sẽ tìm hiểu kỹ lưỡng về hắn!” Khổng Hạo Thiên thầm nghĩ.
Thời gian ăn trưa tới, vị An Đạt Khắc tướng quân rất không khách khí muốn lưu lại với Bố Lai Nhã cùng nhau dùng cơm, mà đồng chí Khổng Hạo Thiên bởi vì trong đám người hầu xem như cũng không tệ, liền bị “May mắn” được tuyển chọn làm gác cửa phòng ăn.
Khổng Hạo Thiên lần đầu tiên nhìn thấy An Đạt Khắc liền đánh giá bằng tám chữ: “Mặt trắng, kiêu ngạo, không biết xấu hổ! Quả thực là giống hình tượng nhị thể tổ thời hiện đại nhất. Vốn Khổng Hạo Thiên còn cho rằng hắn là một tên si tình, bây giờ lại lật đổ suy đoán trước kia: tiểu tử này không phải là si tình, mà là không biết mình biết người.
An Đạt Khắc kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo, luôn bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng, làm cho người khác liếc nhìn trong lòng liền nảy sinh chán ghét. Nhưng mọi người đều bị chế độ đẳng cấp áp bức lâu rồi, trái lại cho rằng loại kiêu ngạo này là tất nhiên, Khổng Hạo Thiên chỉ có thể thầm than đáng tiếc.
“Bố Lai Nhã tiểu thư, tình yêu của ta đối với nàng hẳn là nàng phi thường minh bạch, đó là một loại cảm giác ta chưa từng trải qua, giống như gió xuân vuốt mặt, hương thơm ngát tràn đầy mũi, như mưa như gió lại như sương, luôn luôn khiến ta lưu luyến không thể kiềm chế! Ta đến bây giờ đã gặp qua không biết bao nhiêu nữ tử, chỉ có nàng có thể khiến ta có cảm giác này! Ta đã yêu nàng từ lâu rồi, xin nàng hãy đón nhận lấy tình yêu của ta!” An Đạt Khắc tướng quân thao thao bất tuyệt ca ngợi về ái tình của hắn, cũng không hề thông cảm một chút nào đối với cảm thụ của người khác.
“Ụa ọe!” Khổng Hạo Thiên đang đứng ở cửa nghe được bỗng cảm thấy buồn nôn, trước không nói những lời dối trá lỗi thời đó như thế nào, chỉ ngay một câu ‘đã gặp qua không biết bao nhiêu nữ tử’ đã khiến cho bên nhà gái thống hận rồi, mà An Đạt Khắc còn cho rằng như vậy là vinh quang lắm!
“Xin lỗi An Đạt Khắc tướng quân, ta còn chưa muốn nghĩ đến chuyện này sớm như vậy, ta chỉ là một lão sư, không tốt như ngài nói đâu, công việc hiên tại là quan trọng nhất đối với ta, mong ngài thứ lỗi.” Bố Lai Nhã uyển chuyển cự tuyệt.
“A, Sáng Thế Thần tại thượng! Bố Lai Nhã tiểu thư, nàng không nên nói đùa như vậy, đây là chuyện hài hước biết bao! Nếu như nàng là một vị ma đạo sư, ta nhất định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nàng, nhưng nàng bây giờ chỉ là một sơ cấp ma pháp sư, loại thực lực này trong quân của chúng ta có hàng trăm nghìn, lẽ nào đây là sự truy cầu của nàng sao?”
“Xong, xong rồi, tên An Đạt Khắc này chết chắc rồi!” Khổng Hạo Thiên bây giờ đối với An Đạt Khắc còn đánh giá thêm một câu nữa: ngu ngốc. Đả kích người khác như vậy cũng có thể nói ra, lại còn là đối tượng mà mình theo đuổi nữa chứ!
“An Đạt Khắc tướng quân, xin ngài hãy tôn trọng người khác một chút khi nói chuyện, ta không quan tâm ta là cấp bậc gì, ta chỉ thích công việc lão sư này, thích cùng ở chung với những hài tử!” Bố Lai Nhã nhấn mạnh lời nói.
“Lão sư? Một chức nghiệp thấp hèn biết bao nhiêu a! Bố Lai Nhã tiểu thư, chỉ có cường giả mới có tư cách nhận được sự tôn trọng, nàng xem lão sư cấp bậc ma pháp cao cấp căn bản không có người quan tâm a!”
“Uy uy, ngươi nói cái gì? Ngươi nói lão sư là chức nghiệp thấp hèn nhất sao?! Ngươi nha, lão sư là chức nghiệp cao quý nhất trên thế giới này, dạy dỗ người khác, vì tổ quốc mà bồi dưỡng ra rường cột nhân tài, ngươi cái tên tiểu tử này dám bêu xấu chức nghiệp thần thánh như vậy!” Khổng Hạo Thiên bản thân làm lão sư chán ghét nhất là những người khinh thường chức nghiệp này, nghe thấy An Đạt Khắc nói nhất thời kích động quá lý luận với hắn một phen.
“Ngươi là cái thứ gì?” An Đạt Khắc khinh thường không thèm liếc mắt nhìn Khổng Hạo Thiên lấy một cái nói: “Một tên người hầu cấp thấp nhất, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?! Bố Lai Nhã tiểu thư, gia tộc của nàng xem ra càng ngày càng kém, thế nào lại có thể bồi dưỡng ra loại người hầu không biết quy củ như vậy chứ!”
“An Đạt Khắc tướng quân, ngày hôm nay chúng ta nói chuyện rất không thỏa mái! Ta đồng ý cách nhìn của Khổng Hạo Thiên, ta tôn trọng sự lựa chọn của mình, ta mong ngài không nên trở lại làm phiền ta nữa!” Bố Lai Nhã đối với An Đạt Khắc đã không thể nhẫn nhịn được nữa, khẽ phất váy, ly khai khỏi phòng ăn.
“Hừm, đều là do tên người hầu ngươi làm Bố Lai Nhã tiểu thư tức giận!” An Đạt Khắc một bụng lửa giận không biết trút lên người nào, chỉ có thể lấy Khổng Hạo Thiên bên cạnh gần hắn nhất!
An Đạt Khắc giơ nắm đấm hướng phía Khổng Hạo Thiên đánh tới, trong lòng hắn nghĩ, để giáo huấn một tên người hầu nho nhỏ thì như vậy là đủ rồi.
Nhưng kiếp trước Khổng Hạo Thiên là cao thủ số một số hai tu chân giới, đối mặt với đòn tấn công trẻ con này, Khổng Hạo Thiên nhẹ nhàng tránh thoát. Đối với người khinh miệt lão sư, Khổng Hạo Thiên từ trước tới nay đều không bỏ qua, lúc tránh thoát nắm đấm, tay làm một động tác nhỏ, khẽ điểm một chút lên huyệt đạo nào đó của An Đạt Khắc, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, An Đạt Khắc tướng quân đã bổ nhào như chó ăn phân!
“Tức chết ta rồi! Tức chết mất thôi!” An Đạt Khắc sắc mặt cực kỳ khó coi, ngày hôm nay không chỉ không thu hoạch được gì, lại còn bị ngã một cái khiến bụi đất dính đầy mũi, mà lại càng khiến cho hắn thống hận là bản thân bị một tên người hầu hèn mọn giáo huấn!
Vị An Đạt Khắc tướng quân căn bản không biết là vừa rồi Khổng Hạo Thiên đã động tay động chân trên người hắn, còn cho rằng là bản thân mình bị ngã nữa!
“An Đạt Khắc tướng quân đi thong thả!” Thủ vệ cửa thấy bộ dáng An Đạt Khắc, đã nghĩ ra được kết quả ngày hôm nay.
Ngày hôm nay Khổng Hạo Thiên đã giúp Bố Lai Nhã một phen, hơn nữa Bố Lai Nhã cảm thấy Khổng Hạo Thiên dường như đối với chức nghiệp lão sư này vô cùng tôn kính, người cùng chung chí hướng như vậy cũng không dễ kiếm a, kết quả, đồng chí Khổng Hạo Thiên của chúng ta đã thăng cấp, vinh hạnh trở thành người hầu thiếp thân của Bố Lai Nhã tiểu thư!
“Khổng Hạo Thiên, không nghĩ rằng người đối với chức nghiệp lão sư lại nhiệt tâm như vậy!”
“Đó là đương nhiên, ta cả đời làm lão sư, bất luận là ở thế tục giới hay là tu chân giới, ai chẳng biết ta là tấm gương sáng muôn đời, bậc thầy dạy học cừ khôi Khổng Hảo Thiên là tên của ta!” Khổng Hạo Thiên vô cùng ngớ ngẩn nói.
“Thế tục giới? Tu chân giới? Là cái gì vậy? Hơn nữa ngươi bất quá chỉ hai mươi tuổi, như thế nào lại có thể làm lão sư cả đời!” Bố Lai Nhã đối với những từ ngữ mới lạ của Khổng Hạo Thiên khó lòng mà lý giải được.
Khổng Hạo Thiên cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói: “Vấn đề này khi khác hãy bàn luận, dù sao ngươi biết ta vô cùng nhiệt tâm với chức nghiệp lão sư là được rồi!”
“Trong thế giới cường giả vi tôn này, có rất ít người nguyện đi làm sơ cấp lão sư đẳng cấp thấp nhất, không ngờ ngươi chỉ là một tên người hầu nho nhỏ lại có thể có kiến giải như vậy!”
“Ta cũng không phải là nguyện ý làm một người hầu nho nhỏ, đây đều là do ngươi bức.....” Khổng Hạo Thiên thầm nghĩ.
Hiện tại là ngày nghỉ của ma vũ học viện, Bố Lai Nhã thân là lão sư tự nhiên cũng được nghỉ. Khổng Hạo Thiên bắt đầu cân nhắc, có thể hay không thông qua quan hệ với Bố Lai Nhã để trà trộn vào đế quốc ma vũ học viện, để dạy học, bản thân có thể trở lại làm thiên cổ nhất sư!