Chương 2
Cục An ninh quốc gia nằm ẩn mình kín đáo trong một cánh rừng hoang rộng tám mươi hai mẫu ở Fort Meade, bang Maryland, với hai toà nhà lớn gấp đôi khu trụ sở CIA ở Langley, bang Virginia. Cơ quan nầy được lập ra nhằm giúp đỡ kỹ thuật để bảo vệ các kênh thông tin của nước Mỹ và thu lượm các số liệu tình báo điện tử trên khắp thế giới, hoạt động khủng khiếp đến mức mỗi ngày nó sản sinh ra chừng bốn mươi tấn tài liệu. Truyện Âm Mưu Ngày Tận Thế(Sidney Sheldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Khi Robert Bellamy đến cổng thì trời vẫn còn tối. Anh cho xe đỗ sát bờ tường cao tới hai mét rưỡi, còn căng dây thép gai phía trên. Một bốt gác đặt ở đó với hai người bảo vệ có vũ trang. Một người lính đứng lại bên trong nhìn ra trong lúc người kia tiến đến bên chiếc xe.
- Tôi có thể giúp gì cho ông?
- Sĩ quan chỉ huy Bellamy tới gặp tướng Hilliard.
- Xin ông cho xem giấy tờ, ông chỉ huy?
Robert Bellamy móc ví và lấy tấm thẻ căn cước của anh có ghi Phòng 17 Tình báo hải quân. Người lính gác xem tấm thẻ một cách cẩn thận và đưa trả lại cho anh.
- Cảm ơn ông chỉ huy.
Anh ta gật đầu với người lính đứng trong bốt gác, và cánh cổng mở ra. Người lính gác phía trong nhấc điện thoại.
- Sĩ quan chỉ huy Bellamy đang trên đường vào.
Một phút sau, Robert Bellamy tiến đến trước một chiếc cổng điện đóng kín bưng.
Một người lính gác tiến đến bên chiếc xe.
- Sĩ quan chỉ huy Bellamy phải không?
- Đúng vậy. Truyện Âm Mưu Ngày Tận Thế(Sidney Sheldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Xin phép được xem giấy tờ của ông?
Anh đã toan phản đối nhưng rồi lại nghĩ. Thây kệ. Đây là lãnh địa của họ mà. Anh lại móc ví ra và đưa tấm thẻ cho người lính.
- Cảm ơn ông chỉ huy. - Người lính làm một tín hiệu nào đó không rõ, và cánh cổng mở ra.
Khi Robert Bellamy lái xe tiến vào, anh lại nhìn thấy một bức tường bảo vệ thứ ba ở trưóc mặt. Lạy Chúa, anh nghĩ, mình đang ở trong vùng cấm rồi.
Một người gác mặc quân phục khác bước lại bên chiếc xe. Khi Robert Bellamy đưa tay để lấy chiếc ví ra thì người gác nhìn biển số xe và nói:.
- Xin chạy thẳng tới toà nhà điều hành, thưa ông chỉ huy. Sẽ có người đón ông tại đó.
- Cám ơn.
Cánh cổng mở ra, và Robert cứ theo đường xe chạy, tới bên một toà nhà khổng lồ trắng toát. Một người đàn ông mặc đồ dân sự đang đứng đợi phía bên ngoài, run lên vì những cơn gió lạnh của tháng mười.
- Ông chỉ huy, ông có thể để xe ở ngay đó. Chúng tôi sẽ lo sau. - Anh ta gọi to.
Robert Bellamy để chìa khoá lại trong xe và bước ra. Người đàn ông đứng đón anh chừng ba mươi tuổi, dáng cao, gầy, nước da mai mái.
- Tôi là Harrison Keller. Tôi sẽ đưa ông đến phòng làm việc của tướng Hilliard.
Họ đi vào một phòng tiền sảnh lớn, trần nhà cao.
Một người đàn ông mặc đồ dân sự đang ngồi sau chiếc bàn.
- Sĩ quan chỉ huy Bellamy.
Robert Bellamy quay người lại. Anh nghe tiếng kêu tách của một chiếc máy ảnh.
- Cám ơn ngài.
- Cái gì? - Robert Bellamy quay sang Keller.
- Chỉ mất một phút thôi. - Keller đoán chắc với anh.
Sáu mươi giây sau, Robert Bellamy được trao cho một tấm phù hiệu nhận dạng màu xanh trắng với ảnh của anh trên đó. Truyện Âm Mưu Ngày Tận Thế(Sidney Sheldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Xin ông đeo tấm phù hiệu nầy liên tục trong thời gian ông ở trong toà nhà nầy, ông chỉ huy.
Được. Họ bắt đầu đi theo một hành lang dài, sơn màu trắng, Robert Bellamy thấy những chiếc camêra bảo vệ được đặt cách nhau chừng sáu mét dọc theo cả hai bên hành lang.
- Toà nhà nầy có lớn lắm không?
- Khoảng hơn hai trăm ngàn mét vuông, thưa ông chỉ huy…
- Thế cơ à?
- Dạ. Cái hành lang nầy là hành lang dài nhất thế giới - ba trăm hai mươi lăm mét. Chúng tôi hoàn toàn tự nhốt mình ở đây. Tại đây có một trung tâm mua bán, tiệm cà phê, trạm bưu điện, tám Snackbar, một bệnh viện kèm theo một phòng mổ, một phòng khám nha khoa, một chi nhánh ngân hàng nhà nước của vùng Laurel, một tiệm giặt là, một tiệm giầy, một hiệu cắt tóc và một vài cửa hàng linh tinh khác nữa. Truyện Âm Mưu Ngày Tận Thế(Sidney Sheldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Một cái nhà ở xa của mình, Robert nghĩ. Anh cảm thấy chán nản một cách kỳ lạ.
Họ đi ngang qua một khu vực rộng lớn đầy những máy tính điện tử. Robert dừng chân, kinh ngạc.
- Một ấn tượng mạnh, phải không ạ? Đó mới chỉ là một trong số những phòng máy tính của chúng tôi. Hệ thống nầy gồm những máy giải mã và những máy tính trị giá 3 tỉ đôla.
- Có tất cả bao nhiêu người làm việc ở đây?
- Khoảng mười sáu ngàn.
Anh được dẫn vào chiếc thang máy, loại dành riêng, mà Keller sử dụng với một chìa khoá. Họ đi lên tầng trên và bắt đầu theo một lối khác trên dãy hành lang dài cho tới khi họ tới khu phòng làm việc ở phía cuối hành lang.
- Ngay trong nầy thôi, ông chỉ huy.
Họ bước vào một phòng đợi lớn, với bốn bàn thư ký. Hai trong số thư ký đã đến làm việc. Harrison Keller gật đầu với một trong hai người, và cô ta bấm một cái nút. Cánh cửa dẫn vào căn phòng phía trong bật mở.
- Xin mời vào, thưa quý vị. Tướng quân đang đợi các ông.
- Đi lối nầy. - Harrison Keller nói.
Robert Bellamy lặng lẽ theo anh ta. Anh thấy mình bước vào căn phòng rộng lớn, trần nhà và tường đều được bọc một lớp cách âm dầy. Căn phòng đầy đủ tiện nghi, với nhiều những bức ảnh và vật kỷ niệm có tính chất cá nhân. Rõ ràng là người đàn ông ngồi sau chiếc bàn kia đã ở đây khá lâu rồi. Truyện Âm Mưu Ngày Tận Thế(Sidney Sheldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tướng Mark Hilliard, phó giám đốc NSA, có vẻ chừng giữa tuổi 50, dáng rất cao, khuôn mặt nổi bật với cặp mắt giá lạnh, sắt đá, tư thế đĩnh đạc. Ông tướng mặc một bộ complê mà xám, chiếc sơmi trắng và càvạt xám. Mình đã đoán đứng, Robert nghĩ.
Harrison Keller cất tiếng:
- Báo cáo tướng Hilliard, đây là sĩ quan chỉ huy Bellamy.
- Cảm ơn ông đã ghé qua, ông sĩ quan.
Cứ như là một lời mời đên dự bữa tiệc trà vậy.
Hai người đàn ông bắt tay nhau.
- Mời ngồi. Tôi xin cược là ông muốn dùng một ly cà phê.
Ông ta đọc được ý nghĩ người khác.
- Vâng, thưa ngài.
- Còn Harrison?
- Không, cảm ơn ngài. - Anh ta ngồi xuống một chiếc ghế dựa ở góc phòng.
Một nút bấm được ấn xuống, cánh cửa mở ra, một người phương Đông mặc đồng phục bước vào với một khay cà phê và bánh nướng Đan Mạch. Robert để ý thấy anh ta không đeo phù hiệu nhận dạng. Thật tệ.
Cà phê được rót ra. Mùi thơm ngào ngạt.
- Ông uống thế nào nhỉ? - Tướng Hilliard hỏi.
- Uống đen ạ. - Ly cà phê thật ngon.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, trên những chiếc ghế da mềm.
- Ngài giám đốc yêu cầu tôi gặp ông.