Vô duyên vô cớ bị chửi mắng đã là thói quen của Hứa Hàn, từ sau khi mẫu thân qua đời vào hai năm trước thì cha của Hứa Hàn đã ra sức áp chế hắn, nhất là không thể cùng các đệ tử có cùng thế hệ biểu hiện vượt trội, một khi biểu hiện quá trội sẽ bị cha hắn tìm đủ lý do để răn dạy. Ngày hôm nay Hứa Hàn không chịu an thân, ở trước mặt mọi người thể hiện tài năng, cũng đồng dạng phải nhận lấy kết quả này, khiến cho hắn tuổi vẫn còn nhỏ mà đã có chút tổn thương về mặt tinh thần, không biết mình sai ở chổ nào mà khiến cho cha không hài lòng.
Hứa Hàn thức đến nửa đêm, mọi tiếng huyên náo xung quanh mất hẳn, lúc này nó thở một hơi, trong ánh mắt non nớt lộ ra một tia mê mang, lấy khối ngọc bội mà mẫu thân lưu lại cho hắn từ trong lòng ngực ra, thanh âm nghẹn ngào nói: “Mẹ, con vô luận thế nào cũng không thể làm cho phụ thân hài lòng, chẳng lẽ tu tiên linh căn thật sự quan trọng như thế sao? Thật không công bằng.”
Nó lại nhớ tới lời của mẫu thân lúc sinh tiền, nó tuy rằng là con cháu của Hứa gia, nhưng có mẹ là tì thiếp, trong người lại không mang linh căn. Trên thực tế, tình cảnh của nó càng thêm khó khăn, chỉ có thể cố gắng học hành mới được phụ thân để ý, đến khi đó thi đỗ đạt được một chức quan nào đó trong triều là kết cuộc đẹp nhất. Nhưng nếu học không giỏi, nói không chừng sẽ rơi vào tình cảnh bị trục xuất khỏi gia tộc.
Nghĩ như thế, nó liền cảm thấy một cỗ áp lực thật lớn. Hàng năm tại Hứa gia vẫn thường xuyên có những đệ tử bị trục xuất, mà nhiều nhất cũng chỉ ban cho một ít sản điền để cày cuốc, sau đó không bao giờ quản đến nữa. Ba năm nữa, nó vừa đủ mười sáu tuổi, đạt tới mức trưởng thành, nếu biểu hiện kém sẽ bị đuổi đi.
Tuổi còn nhỏ mà đã đối diện với vận mạng như thế này khiến cho nó càng thêm trưởng thành sớm hơn, nhưng mà vô luận nó làm việc gì đều không thể đem lại ấn tượng tốt trong lòng phụ thân. Tựa hồ, nó càng biểu hiện xuất sắc, phụ thân nó lại càng không hài lòng, điều này khiến cho nó cực kỳ sợ hãi.
Thở dài một hơi, Hứa Hàn đang mê mang sực tỉnh lại, nó thổi tắt đèn đi, nhanh chóng lên giường ngủ, ngày mai còn phải thức sớm đọc sách.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tông Hành dẫn theo một nhóm gia nhân cùng một đại hán đi vào phòng Hứa Hàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua, chỉ vào hán tử trung niên nói: “Người này là Hoàng Phi Hổ, Hoàng sư phụ, một chiêu Bắc Đẩu Quyền uy chấn cả Tịnh Châu, trên giang hổ cũng có uy danh rất lớn, ngươi về sau hãy theo người này học võ công cho thật tốt, còn thư phòng này ngươi cũng chả cần làm gì, người đâu, đem sách vở, bàn ghế trong phòng mang đi.”
Nhìn gương mặt uy nghiêm ẩn chứa sát khí của Hứa Tông Hành, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Hàn trắng bệch, quỳ xuống một cái thật mạnh, cả kinh nói: “Phụ thân đại nhân, không biết con phạm sai lầm ở chổ nào, nhưng những thứ này đều là vật do mẫu thân lưu lại, cầu ngài đừng bảo bọn họ dọn đi, ngài hãy trách phạt con đi.”
Hứa Tông Hành thở dài một tiếng, vẻ mặt lo lắng trên mặt tiêu tán không ít, một bộ dáng, một giai thoại thật thấm thía lòng người, trầm giọng nói: “Vi phu cũng là vì muốn ngươi tốt hơn, Hoàng sư phụ cũng không dễ mời đến như thế, nếu ngươi muốn chân chính thành tài thì phải tiêu hao rất nhiều thời gian luyện võ, xét thấy đường học hành của ngươi vô vọng, người làm cha ta đây quyết định để ngươi bỏ văn chương sang luyện võ, người đâu, dọn bàn đi.”
Hai tên gia nhân lập tức đi tới, đem những thứ như giá sách, bàn học đều dọn ra ngoài.
Hứa Hàn hoảng hốt gào lên: “Thành tích học tập của con luôn ưu tú nhất, như thế nào lại là vô vọng tiến xa hơn trong học vấn, phụ thân đại nhân, bây giờ con có thể đi thi tú tài, trung cử cũng không phải là không có khả năng đỗ, xin ngài cho con tiếp tục đọc sách!”
Nói xong, nó liền lê hai đầu gối tới bên cạnh Hứa Tông Hành, dập đầu cầu xin.
“Còn nói ngươi luôn xuất sắc, ngày hôm qua ngươi làm bài thơ kia ngay cả rắm chó cũng không kêu, mất hết thể diện của ta. Ý ta đã quyết, ngươi học văn chẳng thành, vậy hãy học võ, học võ rất dễ, chỉ cần chuyên tâm nhất định sẽ có thành tựu, chuyện này cứ như thế mà quyết định đi.” Hứa Tông Hánh phất tay áo, không thèm điếm xỉa tới Hứa Hàn mà phân phó hạ nhân gia tăng tốc độ.
Hứa Hàn vẫn không ngừng dập đầu, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, biết rằng chuyện học võ đã định rồi, nhưng mấy giá sách này tuyệt đối không thể bị mang đi. “Khẩn xin phụ thân đại nhân khai ân, tất cả đều là di vật của mẫu thân đấy! Con thề rằng từ nay về sau sẽ không nhìn tới, cố gắng đi theo Hoàng sư phụ học tập võ công.”
“Ngươi bây giờ muốn bướng hả, ngay cả lời của ta nói mà cũng không nghe.” Hứa Tông Hành lãnh ý càng đậm, thấy nó còn chưa ngừng dập đầu, trên trán đã loan lổ vết máu, yết hầu đột nhiên hừ một tiếng, một cỗ uy áp khiến cho Hứa Hàn cảm thấy phát lạnh, “Tên nghiệt tử nhà ngươi, ngay cả lời của ta nói mà cũng không nghe?”
Hứa Hàn cả người run lên, nhìn hai mắt lạnh lùng của cha, chỉ cẩm thấy lúc này cha nó có như thể một ngọn núi cao lớn, đè nó đển thở cũng chả được, một cỗ tinh thần mang theo hàn ý cực mạnh khiến cho nó hiểu được, cha nó nhất định là dùng một loại pháp thuật của tiên gia trấn áp nó.
“Con không dám.” Hứa Hán run run lùi lại, hai mắt ứ máu nhìn thư phòng trống không.
“Một khi đã như thế, về sau ngươi hãy theo Hoàng sư phụ luyện võ cho tốt, không thể nói vi phụ không có thương ngươi, có thể vì ngươi mời một vị võ sư về, trong gia tộc có mấy người được đãi ngộ như thế? Nếu còn không bỏ tật lỗ mảng như hôm trước, đến lúc đó chớ trách ta không nghĩ đến tình thân.”
Hứa Tông Hành phất áo, rời khỏi thư phòng, nhìn những giá sách bên ngoài, cứng rắng nói: “Không có chổ để chứa thì đốt hết cho ta.”
“Đều do nữ nhân này gây hòa, biết thế lúc trước ta không nên rước nàng vào cửa. Cứ tưởng nàng có linh căn, cùng ta kết hợp nhất định sẽ sinh ra một đứa con có linh căn, thật uổng phí cái thân phận bình thê mà ta cho nàng, sinh non cũng không nói, nhưng sinh ra một đứa phàm nhân không có linh căn, còn dạy cho nó thông minh như thế này thì có lợi ích gì, tuổi còn nhỏ đã biết phủ đầu người khác, đợi cho hắn lớn lên vào triều làm mây làm mưa hay sao?” Hứa Tông Hành lạnh lùng nghĩ tới đây, đối với những giá sách này càng thêm chán ghét, không thèm điếm xỉa tới chúng, nhanh chân rời khỏi.
Chờ Hứa Tông Hành ở phía trước rời đi, Hứa Chính không biết từ đâu chui ra, chạy tới trước cửa phòng của Hứa Hàn, nhìn đám lửa cháy hừng hực thỏa mãn kêu lên: “Đốt không tệ, không phải nhà ngươi rất thích đọc sách sao, cho ngươi đọc đấy, ha ha.”
Hứa Hàn nghe thế, vội vàng chạy ra khỏi phòng, ngơ ngác nhìn đống sách bị ngọn lửa nuốt gọn, sắc mặt gần như không còn chút máu.
“Ha ha, một tên phàm nhân không có linh căn thì làm được cái gì.” Hứa Chính nhảy lên một cái, đối diện với Hứa Hàn làm mặt quỷ.
Nghe xong lời nó nói, Hứa Hán xiết chặt nắm tay, nhưng không dám động thủ. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ đánh thắng Hứa Chính, cái hắn học là văn chứ không phải võ, mà dù có học võ cũng đánh không thắng, Hứa Chỉnh chỉ cần chỉ một ngón tay liền có thể đối phó hắn. Thường ngay vẫn nghe hắn khoe khoang đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng tư, so với tạp linh căn như cha hắn chỉ kém một tầng.
“Muốn đánh nhau hả? Đến đây, đến đây!” Hứa Chính không ngừng khiêu khích nó, chỉ cần Hứa Hàn ra tay trước, trên cơ bản hắn sẽ không bị phạt, nhưng lại có thể đánh cho Hứa Hàn máu chảy đầu rơi, đối với hắn mà nói, đánh nhau với Hứa Hàn giống như chơi với con khỉ đang làm xiếc.
Hứa Hàn nhẫn nhục, dung diện lạnh tanh trở về phòng.
Hứa Chính cảm thấy không còn thú vị, khinh thường nói: “Không lâu nữa bổn thiếu gia sẽ đến Hoàng Đạo tông trên tiên sơn Phiếu Miễu Phong để tu hành, phì, một tên phàm nhân không có linh căn không xứng cùng ta đánh nhau.”
Hứa Hàn nghe xong nhíu mày, đóng chặt cửa phòng lại, không muốn nghe tiếng huyên náo của nó nữa.
“Đại thiếu gia, để cho ta xem căn cốt của người ra sao.” Hoàng sư phụ rốt cuộc cũng lên tiếng, thân thủ nhanh nhẹn kéo Hứa Hàn lại, bắt đầu kiểm tra trên người hắn.
Hứa Hàn có chút không hiểu, tùy ý hắn sờ mó.
“Căn cốt tạm được, chỉ cần cố gắng thì sẽ thành công ngay. Từ hôm nay trở đi ngươi phải cần tu khổ luyện, không được nhàn hạ, biết chịu khổ, chịu cực, còn không thì đừng đi rêu rao khắp nơi nói Hoàng Phi Hổ ta dạy võ công cho ngươi, đã hiểu chưa?” Hoàng Phi Hổ nghiêm mặt, nhìn gương mặt mờ mịt của Hứa Hàn, câu cuối cùng y phải cố ý nhấn mạnh, tiếng nói như sấm vang lên bên tai khiến Hứa Hàn hoảng sợ.
“Đã nghe rõ.” Hứa Hàn hốt hoảng nghĩ tới đống tro của sách vỡ, tuân lệnh gật gật đầu.