Sau khi kiểm tra, Hứa Hàn mỗi ngày đều liều mạng tu luyện, hơn nữa còn bắt đầu kế hoạch thứ nhất. Mấy ngày nay, sau khi hắn tu luyện xong đều len lén chạy tới hậu sơn.
Đằng sau Hứa gia chính là một dãy trúc lâm u tĩnh, một thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu mình mặc cẩm y, cả người lộ ra khí khái nho sinh nồng đạm, thần thái đang lo lắng chờ đợi, trên tay còn cầm mấy quyển thư tịch màu vàng ố.
“Hứa Thành biểu ca.” Hứa Hàn nhìn thấy hắn, vui mừng kêu lên một tiếng.
“Xuỵt!” Hứa Thành thấy Hứa Hàn đến, vội vàng ra dấu bảo không nên lớn tiếng, cầm mấy quyển thư tịch trong tay đưa cho Hứa Hàn, vẻ mặt nhăn nhó nói: “Hứa Hàn biểu đệ, đây là lần cuối ta giúp đệ. Ta đã trộm hơn mười quyển thư tịch đưa cho đệ, nếu lỡ bị người khác phát hiện…Ngươi cũng biết nổi khổ của ta, bây giờ là lúc quan trọng để ta tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, không thể để xảy ra sai sót, mỗi động tác nhỏ của ta thôi đều bị quản sự cùng cha mẹ quan sát.”
Hắn vỗ vỗ vai Hứa Hàn, thở dài một tiếng liền rời khỏi.
“Hứa Thành biểu ca.” Hứa Hàn ngây người nhìn một hồi, lại hướng về bóng hình phía trước gọi một tiếng.
Hứa Thành lại cười khổ, xoay người khuyên giải: “Nghe ta một câu, đệ tốt hơn là nên chuyên tâm luyện võ đi. Văn, võ không thể đồng thời đi chung một con đường được. Đệ muốn đi thi thủ khoa, trước tiên phải qua được tay mắt của phụ thân, nhưng mà trên cơ bản không có cách nào thông qua được. Đệ bây giờ chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn rất sớm, với thiên tư của đệ muốn thành một Tiên Thiên võ giả cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó, không vào quân đội làm tướng quân thì cũng gia nhập một bang phái nào đó trong gia tộc làm một kẻ kiêu hãnh một phương. Ta biết tốc độ luyện công của đệ kém hơn ngươi khác là vì không có tiền mua dược vật, Hứa Thành này không thể giúp được gì nhiều cho đệ, nhưng điểm ấy thì vẫn có thể, nếu ngươi thiếu tiền cứ tìm ta.
Không nghĩ đến Hứa Thành đã nhìn ra hoàn cảnh khó khăn của Hứa Hàn, trong cơn bi thương, hắn hoảng hốt gật gật đầu.
Hứa Thành thấy hắn gật gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng thở ra một hơi, miễn cưỡng cười lên vài tiếng liền rời khỏi nơi này.
Đứng yên tại chổ một hồi lâu, Hứa Hàn mới từ cơn hoảng hốt tỉnh táo lại, lấy mấy quyển sách thật vất vả lắm mới đoạt được cất vào trong ngực áo. Nhớ tới lời khuyên bảo của Hứa Thành biểu ca, hắn bây giờ tuy có thể len lén đọc sách, nhưng không cách nào quang minh chính đại tham gia kỳ thi Hương năm nay được.
Hứa Hàn nghĩ tới hoàn cảnh khó khăn của mình, trong lòng kiềm chế không được cảm giác ấm ức, ngồi xuống khóc lóc.
“Oa oa, nhìn xem ai này, đây không phải là thần đồng thiên tài ‘bát bước thành thơ’ hay sao? Sao lại ngồi ở đây khóc…”
“Mau đến xem a, thần đồng khóc kìa!”
Một thiếu niên tuổi hơn mười ba, mười bốn đột nhiên chỉ tay về phía Hứa Hàn châm chọc, trong giọng nói mang theo vài phần ghen ghét. Khác với thần đồng, đi theo hắn còn có bốn người, đều là những đệ tử có linh căn trong người, y phục trên người so với Hứa Hàn thì hơn nhiều lắm, nào là ngọc châu, nào là phỉ thúy, còn có ngọc như ý tùy thân, … cả người đầy vẻ giàu sang.
Trong đó còn có hai người luôn xem Hứa Hàn không vừa mắt, chính là Hứa Hạo cùng Hứa Chính.
Hứa Hàn bị lời lẽ châm chọc của bọn họ làm cho tỉnh lại, giận dữ trợn mắt nhìn bọn họ, không nói thêm một lời nào liền rời khỏi. Những tên này hắn không thể trêu vào, cho dù là mẹ hắn sống lại cũng chưa chắc dám. Nếu như có xung đột thì các vị trưởng bối cũng chỉ quở phạt họ một chút mà thôi, huống chi, những lần hắn xung đột với bọn họ trước kia đều tự rước lấy nhục nhã, hắn căn bản đánh không lại bọn họ. Thuở trước khi bọn họ còn nhỏ, linh căn chưa xuất hiện rõ ràng thì có thể dùng số lượng hạ nhân trong tay để phân thân bại, nhưng giờ thì hoàn toàn không có năng lực đối kháng.
“Một phàm nhân thì có cái gì hơn người chứ, dám trừng mắt với bọn ta?” Hứa Hạo vẻ mặt trầm xuống, tay nắm pháp quyết bay tới, khoảng cách với Hứa Hàn chỉ còn một lóng tay.
Hứa Hàn thấy động tác đó liền biết hôm nay không thể sống yên, vội vàng đứng lại, bởi vì hắn biết Hứa Hạo muốn hắn vấp té.
“Tưởng đứng yên là xong sao?” Hứa Hạo khinh thường mỉm cười, pháp quyết trong tay lại thay đổi, hắc hắc cười nói: “Pháp thuật của ta không còn ít ỏi như mấy năm trước đâu.”
Hứa Hàn trong lòng căn thẳng, lập tức chạy như điên rời khỏi chổ này.
Đáng tiếc hắn vẫn không tránh khỏi, mặc dù Hứa Hạo chỉ mới là Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, nhưng như thế đã đủ để đối phó với hắn. Thân thể hắn trong chốc lát đã mất thăng bằng, hai chân như bị một loại lực vô hình tóm lấy, chổng ngược lên trên, khiến hắn không thể di chuyển.
Mấy quyển thư tịch được giấu lúc nãy đều bị rớt xuống, sau đó cả người hắn như mất thăng bằng, ngã xuống mặt đất một cái thật mạnh, còn Hứa Hạo hai mắt phát sáng, nhe răng cười không thôi.
Thấy Hứa Hạo chật vật như vậy, một tên thiếu tiên ha ha cười, nhìn Hứa Hạo như nhìn một con súc sinh, lên tiếng khen ngợi: “Khống vật thuật của Hạo ca càng ngày càng tinh tiến, sử dụng rất thuần thục.”
Hứa Hạo rất đắc ý, nói: “Ta đã khổ luyện chiêu thức đó rất lâu, đang lo không có đối tượng tốt để luyện tập.”
“Hả? Sao lại có nhiều sách như thế?” Hứa Chính đang cười lớn ở bên cạnh đột nhiên nhặt lên một quyển sách, hai mắt nhìn thoáng qua một chút, lộ ra vẻ giật mình, cười hì hì đem quyển sách vổ lên trên mặt của Hứa Hàn vài cái: “Ta nhớ rõ phụ thân từng nói qua là không cho người tiếp tục đọc sách, ngươi nói, ta nên tố cáo ngươi trước mặt phụ thân không đây?”
“Thật sao?” Hứa Hạo lộ ra thần thái vui mừng, cảm thấy đã nắm được nhược điểm của Hứa Hàn, liền uy hiếp nói: “Như vậy thì tốt rồi, ngươi nếu dám đi mách lẻo với người khác là ta dùng Khống vật thuật khi dễ ngươi thì bọn ta liền đem chuyện ngươi đọc trộm thư tịch nói ra, biết không hả?”
Hứa Hàn oán nhận nhìn bọn họ, thu hồi thư tịch, từ đầu đến cuối đều không nói ra một lời. Từ sau khi mẫu thân hắn qua đời, sau khi bị những người này khi dễ cũng chẳng dám đi tố cáo, chỉ cần việc không lớn thì bọn họ căn bản chỉ chịu quở trách vài câu mà thôi, còn nặng hơn thì phạt diện bích luyện công, cho dù hắn có kiện cáo cả trăm lần cũng chẳng có tác dụng gì.
“Ai cho ngươi đi hả?” Hứa Hạo thấy hắn ngay cả một câu cũng không nói mà đã muốn rời khỏi, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ quật cường như trước, tựa hồ thủ đoạn của hắn như không có hiệu quả đối với hắn, khiến trong lòng Hứa Hạo nổi lên một cơn lửa giận, bị một phàm nhân đối đãi như thế, đối với sự kiêu ngạo của hắn rất có ảnh hưởng, khuôn mặt non nớt đã hiện ra vài phần hung ác cùng nham hiểm. Lúc này mới hừ một tiếng, đánh ra một đạo pháp quyết đem Hứa Hàn treo lên lơ lửng trên không trung, quyết định mắng chửi hắn một trận mới khiến hắn hạ hỏa.
“Dừng tay!”
Một tiếng kêu khẽ như sấm chớp giữa trời xuân, hiển nhiên là do có tác dụng của tiên thuật trợ giúp, khiến âm thanh chấn nát không khí, truyền tới nơi này dọa bọn thiếu niên này một phiên.
“Hứa Dong sắp đến, chạy mau!” Nhìn thấy đối tượng ngăn cản bọn họ tiếp tục đùa bỡn với Hàn Nhân, bọn người này lộ ra thần sắc hoảng sợ, liền lập tức giải tán, hiển nhiên là bọn họ rất sợ hải kẻ trước mặt.
“Cả ngày không biết làm gì, chỉ biết đi chọc ghẹo người khác!” Một nữ tử xinh đẹp tuổi độ mười bảy, mười tám nhẹ nhàng trách cứ vài câu, lại đi tới cạnh Hứa Hàn đang ngã lăn ra đất, hỏi: “Hứa Hàn biểu đệ, đệ không có bị thương chứ?”
Hứa Hàn thấy nàng, sắc mặt lạnh như băng rốt cuộc cũng dịu đi chút ít, miễn cưỡng cười gượng, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: “Thì ra là Hứa Dong biểu tỉ, cảm tạ, đệ không sao.”
“Còn nói là không có việc gì, trên đầu đã chảy máu rồi kìa. Bọn nhóc đó xuống tay càng ngày càng chẳng biết nặng nhẹ.” Hứa Dong cau đôi mày liễu, bàn tay vuốt qua miệng vết thương trên đầu Hứa Hàn.
Một loại cảm giác thanh lương, sảng khoái nhẹ nhàng lướt qua trên miệng vết thương, chỉ trong một lát máu đã ngừng chảy. Hứa Hàn nhìn Hứa Dong gần trong gang tất, trong lòng lưu chuyển một cổ khí tức ấm áp, cảm giác giống như tiên thuật trị thương của Hứa Dong vừa dùng. Trong lòng Hứa Hàn, Hứa Dong so với phụ thân càng thêm thân thiết hơn.
Hứa Dong là một trong những số ít đệ tử có linh căn xuất sắc để tu tiên mà không khinh thường phàm nhân bọn họ, hơn nữa nghe nói tu vi của nàng hiện giờ không thấp. Lớn lên cùng chung một gia tộc, phàm nhân đệ tử cùng đệ tử có linh căn luôn phân biệt giới tuyến rất rõ ràng, chỉ riêng việc đến học đường học tập văn chương là cùng một lượt. Thế nhưng, chỉ có Hứa Dong là không tham gia việc khi dễ những phàm nhân.
Đệ tử có linh căn chiếm ưu thế rất lớn, bình thường phạm phải sai lầm gì đều được lượng thứ, ngoài ra còn được trưởng bối quan tâm, còn có thực lực của người tu tiên luôn luôn cường đại, cho nên bọn họ rất kiêu ngạo, tuổi càng lớn thì sự kiêu ngạo ngày càng tăng, làm việc cũng không có gì cố kỵ, mà phàm nhân đệ tử bị khi dễ cũng chỉ có thể nén giận mà thôi.
Hứa Dong là một ngoại lệ trong số đó, nàng có tính cách ôn hòa, luôn không vui khi nhìn thấy cảnh phàm nhân đệ tử bị ăn hiếp. Nhưng có câu tiên phàm khác biệt, cho dù cả đời người tu tiên chỉ có thể đạt được thực lực Luyện Khí thôi cũng đủ để kiêu ngạo trước chúng sinh trong thiên hạ, mà Hứa Dong cũng chỉ không tham gia việc khi dễ phàm nhân thôi, chứ ngày thường vẫn không qua lại thân cận với bọn họ.
Hứa Hàn không dám hy vọng quan hệ giữa hắn cùng Hứa Dong đi xa hơn giống như Hứa Thành biểu ca vậy, nhưng chỉ cần nàng không khi dễ hắn thì hắn liền coi nàng là người nhà của mình. Trong Hứa gia, ngoại trừ mẹ hắn là phụ nữ ra, thì chỉ có thiếp thân thị nữ của hắn là Hàn Mai chiếm vị trí nhỏ nhoi trong lòng hắn, người kế tiếp chính là Hứa Dong.
Nhặt những quyển thư tích rơi trên mặt đất, Hứa Hàn biết Hứa Dong tu hành rất chăm chỉ, thời gian rãnh rỗi không nhiều, nên hướng nàng chào tạm biệt: “Lần này cảm tạ Hứa Dong biểu tỷ, nếu tỷ không có chuyện gì đệ xin phép được trở về trước.”
Hứa Dong nhìn những quyển thư tịch trong tay hắn, trên khuôn mặt tú lệ lộ ra vài nét phức tạp, nhẹ giọng nói: “Chuyện của đệ tỷ đã nghe qua, tỷ chỉ khuyên đệ một câu, hãy nên chuyên tâm luyện tập võ nghệ đi. Đệ không nên miễn cưỡng bản thân như vậy, đừng cùng so đo với nhóm Hứa Hạo nữa, tương lai chưa biết chừng đệ còn phải làm việc cho bọn họ nữa, thôi thì hãy nhẫn nhịn một chút, để con đường trong tương lai dễ đi hơn một chút.”
Hứa Hàn yên lặng, trong đầu có hơi nghĩ ngợi, gật đầu một cái liền chạy về phòng.
“Còn nữa, qua mấy ngày kế tiếp là tỷ có thể cùng Hứa Chính đi đến Hoàng Đạo Tông chính thức làm lễ bái sư tu hành, có thể trong mười năm hay nhiều hơn mới trở về một lần, đệ phải sữa đổi tính khí, nghe lời của tỷ tỷ nói, với tư chất thông minh như đệ, những chuyện vụn vặt ấy không cần để trong lòng làm chi.” Hứa Dong lại bổ sung thêm, nói.
Nghe vậy, thân thể của Hứa Hàn chấn động, thật tâm vì chuyện của Hứa Dong mà cao hứng, vội vàng nói: “Chúc mừng Hứa Dong biểu tỷ, chúc tỷ tu luyện thành công.”
Hứa Dong mỉm cười, dịu dàng gật đầu một cái.
Hứa Hàn lúc mày mới thật sự chạy về phòng, trong lòng dâng lên một loại bi ai khó tả. Từ lúc sinh ra cho tới khi lớn lên, hắn đã biết được tiên phàm cách biệt, nếu như Hứa Dong tu luyện thành tài, mấy trăm năm sau vẫn là một tiên tử có dung mạo như hoa, mà hắn khi đó chỉ là nấm mồ hoang màu đất.