Ngày hôm sau, Đường Dật sớm giải quyết xong thủ tục xuất viện, khi chờ Trần Kha tới đón hắn đã thu dọn xong đồ đạc, thực ra cũng không có gì để thu dọn, chỉ là một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân được hắn nhét vào một cái túi da màu đen.
Trần Kha vẫn một thân trang phục thanh lệ thoát tục, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác màu vàng nhạt, hơi che khuất những đường cong lả lướt mê người của nàng.
“Mấy ngày nay cám ơn cô đã chăm sóc tôi, Tiểu… Tiểu Trần…” Đường Dật khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ Tiểu Trần, trong lòng cảm thấy lời nói không được tự nhiên, Trần Kha chỉ cười tủm tỉm cũng không nói gì, xốc cái bao da lớn màu đen, cười nói: “Đường bí thư một mình ở bên ngoài, không quen ai ở đây, tôi chỉ đến để làm tròn phận sự, có gì phải cảm ơn chứ.”
Đường Dật biết, không chỉ người trên cơ sở, cho dù là huyện ủy thị ủy cũng không ai biết mình là người của nhà họ Đường, Trần Kha chiếu cố mình như vậy thuần túy xuất phát từ sự quan tâm, cũng không có mục đích nào khác, huống hồ bây giờ là lúc mình đang gặp vận rủi, người khác lo cắt đứt quan hệ với mình còn không kịp, chứ đừng nói mượn cơ hội để nịnh bợ mình. Đường Dật đối với thái độ làm người của mẹ nuôi không khỏi lại tăng lên một tầng, mẹ nuôi lúc này mới biết cha nuôi không được bao lâu, đúng là không có khả năng coi trọng cha nuôi, đối với việc chăm sóc cha nuôi đều xuất phát từ sự chu đáo và tấm lòng đồng cảm của cô gái trẻ.
Quả nhiên, từ lúc xuất viện giám đốc bệnh viên chưa từng ló ra một lần; ra khỏi bệnh viện, Đường Dật hít sâu một hơi không khí trong lành, quay đầu nhìn lại dòng chữ “Cứu người trị bệnh, vì nhân dân phục vụ” bằng plastic màu đỏ dán trên cửa kính của bệnh viện, có cảm giác dường như đã có mấy đời, trong ấn tượng đã lâu chưa thấy khẩu hiệu có chứa tư tưởng chủ nghĩa xã hội đặc sắc như vậy.
Bệnh viện nằm ở phía tây trấn Trần Gia, trong trấn có mấy trăm hộ gia đình, đường Bạc Du đi thông thị trấn nối liền toàn bộ các trấn nhỏ, công trình của các trấn nhỏ chằng chịt tô điểm cho vẻ hấp dẫn bốn phía đường Bạc Du, dân cư đều ở nhà trệt, chỉ có một ít cơ quan hành chính ví dụ như Sở Công Thương đồn Công an là kiến trúc hai tầng.
Vừa bước trên đường Bạc Du, phía sau truyền đến tiếng gọi vội vã, Đường Dật và Trần Kha nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trẻ mặc quần áo trắng của ý tá vội vàng đẩy cánh cửa khính chạy đến, vừa chạy vừa gọi: “Đường bí thư, Đường bí thư, chờ một chút.”
Cô gái trẻ chạy đến gần, thở gấp vài hơi, lúc này mới nói: “Đường bí thư, ngài còn chưa thanh toán viện phí.”
Đường Dật hơi nhíu mày, năm 91 chữa bệnh còn chưa tiến hành cải cách thương mại hóa, hơn nữa đây lại là một trấn nhỏ, tiền thuốc men của lãnh đạo trấn từ trước đến nay đều được ghi lại chờ đến khi tổng kết tài chính cuối năm thì cùng nhau thanh toán, cũng không có bao nhiêu người thực sự trả tiền mặt khi khám bệnh. Bây giờ lại muốn mình thanh toán tức họ đã cho rằng mình đại khái là không tránh khỏi số phận bị bãi miễn.
“Này, Tiểu Hạ, cô có biết cô đang nói gì không?” Trần Kha trên mặt nở nụ cười.
“Chị Trần, Liễu bí thư không có ký tên vào tiền thuốc của Đường bí thư, viện trưởng cũng không nói gì, ngài, ngài đừng làm khó tôi có được không?” Cô gái trẻ vội đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt khẽ lăn xuống. Nàng dù sao cũng chỉ là ý tá trẻ, không hiểu được hành động vi diệu trong những điều này, chỉ biết không thu được viện phí có thể sẽ bị phê bình, thậm chí phải mình móc tiền túi ra trả hộ.
Đường Dật cười: “Quên đi quên đi, cần gì làm khó cô ấy” Vừa nói chuyện vừa móc ra ví tiền định trả tiền, Trần Kha lại trừng mắt hạnh, lớn tiếng nói: “Tiểu Hạ, có mấy trăm đồng mà cô làm vậy sao? Đáng để cô vội vàng đuổi theo, mấy ngày nay là tôi chăm sóc Đường bí thư, dùng thuốc đều là qua tay tôi, nếu thu phí tại sao không thu tôi? Vì sao bây giờ lại chạy tới thu của Đường bí thư?” Trần Kha cau mày nói, khiến cô y tá trẻ mắt đỏ lên, nước mắt mắt lã chã chảy xuống, một bên gạt lệ một bên ủy khuất việc bị mắng.
“Tiểu Trần, cô đang làm gì vậy?” Đường Dật vội vàng rút ra vài tờ một trăm trong ví kín đáo đưa cho cô ý tá trẻ, mỉm cười nói: “Đừng nghe cô ấy, tiền này cô cầm, nhưng cần phải nhớ kỹ, hóa đơn nhất định phải đưa đến cho tôi, mấy trăm đồng đối với Trần Kha tỷ là chút lòng thành, đối với tôi chính là con số lớn đấy”.
Cô ý tá trẻ bị hắn đùa cho bật cười, sợ hãi nhìn thoáng qua Trần Kha một cái, nói: “Cám ơn Đường bí thư” Rồi nhanh chóng chạy đi.
.
Nhìn bóng lưng của cô gái trẻ Đường Dật lắc đầu cười, quay đầu lại đã thấy Trần Kha đang chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt tức giận, trong lòng không hiểu sao cảm thấy buồn cười, ấn tượng mẹ nuôi cho mình vẫn là rất thoải mái, vinh nhục không sợ, rất giống với một quý phú nhân một đương gia của đại gia tộc thời cổ đại, cũng không ngờ mẹ nuôi mười năm trước là một người bướng bỉnh như vậy, sự tương phản này cũng quá lớn. Phát hiện kỳ lạ nhất này đem cảm giác vừa mới bị ép thoái vị giảm bớt đi rất nhiều.
“Tiểu Trần, cô bực nàng có lợi ích gì?” Đường Dật mỉm cười lắc đầu, miệng Tiểu Trần đã tự nhiên hơn, bởi vì Đường Dật đột nhiên phát hiện, so với mình, mẹ nuôi trước mặt này chỉ là một cô gái trẻ không hơn không kém.
Trần Kha bĩu môi: “Cái gì chứ, đều là một đám tiểu nhân nịnh bợ.” Do tức giận, liền đá văng viên đá nhỏ ở dưới chân.
Đường Dật nói: “Lại tính toán rồi, cô hôm nay tới để đón tôi xuất viện hay là giúp tôi xử lý chuyện bất bình?”
Trần Kha lúc này mới nhớ tới chức trách của mình, lè lưỡi, nói: “Đương nhiên là đón ngài xuất viện, ngài không cần lo lắng, có ngày mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Đường Dật không lên tiếng, sẽ tìm ra manh mối sao? tại thế giới kia của mình, bản án của Lý Văn Hòa là ván đã đóng thuyện, tội danh “ Tra tấn bức cung, bức tử nhân mạng” đã được chụp mũ trên đầu cha nuôi , và đã phải mang theo cả đời. Nhớ tới vụ án của Lý Văn Hòa, tâm tình Đường Dật lại thêm trầm trọng.
“Đường bí thư, chúng ta về thôi.” Trần Kha mang túi nhỏ đi ở đắng trước, đi vài bước mới phát hiện Đường Dật vẫn đứng tại chỗ, quay đầu nghi hoặc hỏi: “Đường bí thư, ngài làm sao nữa thế?”
Đường Dật suy nghĩ một chút liền nói: “Tiểu Trần, cô về trước đi, tôi đi xem cửa hàng Ngưu gia.”
Trần Kha sửng sốt: “Ngài là muốn đến nhà Lý Văn Hòa?”
Đường Dật khẽ gật đầu, mẹ nuôi suy nghĩ quả thật nhanh nhẹn.
Trần Kha suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đi cùng với ngài, hai người có thể chiếu cố cho nhau, gặp chuyện gì cũng có thể nói rõ.”
Đường Dật vốn có ý định đi cùng với nàng, lập tức gật đầu đáp ứng, dù sao bây giờ mình là “người chịu tội”, nếu gặp phải chuyện vu hãm thì đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, vết xe đổ vụ án Lý Văn Hòa chính là ở nơi này.
Cửa hàng Ngưu gia cách Trần gia trấn không xa, qua ba bốn đoạn đường đất, Trần Kha không biết từ đâu mượn được hai chiếc xe đạp, Đường Dật lâu rồi không có đi loại xe đạp xà ngang cũ này, khi vừa mới đi thật có chút không được thoải mái; ngược lại Trần Kha rất thành thạo, theo động tác đạp xe của nàng, chiếc ống quần jean trắng hạ xuống làm lộ ra chiếc giày da màu đen và chiếc tất màu vàng nhạt, trong lòng Đường Dật nhảy lên vài cái, bởi vì hắn lập tức nhớ tới mẹ nuôi mặc áo ngủ lộ ra chân trần trắng như tuyết thì có lực hấp dẫn như thế nào đã khiến bao nhiêu kẻ động tâm. Nói cũng lạ, mẹ nuôi chính là đối tượng Đường Dật say đắm trong đêm dài yên tĩnh, nhưng nếu thật sự khiến hắn cùng mẹ nuôi phát sinh tiếp xúc thực chất, vậy Đường Dật có chết cũng không chịu, đây chính là sự khác biệt giữa người và cầm thú, mỗi người đều có một giới hạn đạo đức, cho nên Đường Dật cho dù đối mặt với Trần Kha bây giờ, vẫn không có chút ý nghĩ khinh nhờn nàng.
Ngồi trên xe đạp, Đường Dật nhớ lại cuộc nói chuyện của bố mẹ nuôi về vụ án Lý Văn Hòa, hiển nhiên mười năm sau, vụ án Lý Văn Hòa vẫn là một câu đố mà cha mẹ nuôi không thể giải thích.
Lý Văn Hòa là người của cửa hàng Ngưu gia, bởi vì bị tình nghi có dính líu đến việc dán biểu ngữ phản động trên tường của chính phủ tại trấn nên bị công an tạm giam, do chủ quản là cha nuôi và đồn trưởng đồn công an của trấn Trần Đạt Hòa cùng nhau thẩm vấn, nhanh chóng thẩm tra trong đêm, sẩm tối hôm sau vì không có đủ chứng cứ nên thả hắn ra, ai biết hắn về nhà không lâu, liền treo cổ tự sát. Cục pháp y công an huyện sau khi phân tích cho rằng đây đúng là một vụ tự sát, nhưng trên người Lý Văn Hòa có rất nhiều vết bầm tím, khi hỏi vợ của Lý Văn Hòa là Mã Kim Liên nàng lập tức làm ầm ĩ, cho rằng đồn công an tra tấn bức cung, Lý Văn Hòa không thể chịu nhục nên khi về nhà đã tự tử; việc này nhất thời trở nên huyên náo, hơn nữa cha nuôi thời trẻ không để sự giúp đỡ của bí thư trấn Liễu Đại Trung vào mắt, cuộc thẩm vấn của cha nuôi ở đây lập tức thành đối tượng bị dư luận công kích.
Đường Dật nghĩ tới đây thở dài, may mắn bây giờ không phải thời đại Internet, chú ý tới “ Án oan” này chỉ có lãnh đạo của huyện ủy, nếu không đăng trên Internet cha nuôi chắc chắn sẽ bị các thế lực xấu dùng ngòi bút làm vũ khí buộc tội.
Cha mẹ nuôi không hề thù hận Mã Kim Liên, vài năm sau vẫn còn dò la tin tức về mẹ góa con côi các nàng, nghe nói nàng gả cho một thanh niên nhân hậu tên là Trần Đại Tráng mới yên tâm, chỉ là đối với cái chết của Lý Văn Hòa cuối cùng thế nào cũng rõ. Cha nuôi cho rằng có lẽ là sau khi mình rời khỏi đồn công an thì Trần đồn trưởng đã dùng hình, dù sao đồn công an những năm chín mươi thẩm vấn phạm nhân như thế nào ai cũng đều biết, cha nuôi cho rằng mình không làm tốt công việc, đối với cái chết của Lý Văn Hòa cũng có trách nhiệm nhất định, đối với Mã Kim Liên vẫn ôm sự sám hối rất lớn.
Chuyện cũ như một đoạn phim quay chậm hiện lên trong đầu, nhưng không có một chút manh mối về vụ án Lý Văn Hòa, Đường Dật thở dài, cũng chỉ còn tìm hiểu từng bước.
Nhà Lý Văn Hòa ở thôn Đông Đầu, cũng giống như các vùng nông thôn khác ở Bắc bộ; nhà Lý Văn Hòa cũng là một ngôi nhà ba gian, chính cửa quay ra hướng Bắc, bốn phía là tường gạch đỏ được xây bao quanh, cửa sắt màu xanh biếc. Đám tang vừa xong không lâu, trên cửa sắt còn có một ít giấy trắng chưa có xóa đi.
Đường Dật và Trần Kha dừng xe đạp lại, Trần Kha đi tới gõ cửa, không phải chờ lâu, trong sân truyền ra tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng giọng của phụ nữ có chút khan khan: “Ai đó?”
“Chị Mã, là em, Tiểu Trần đây.” Mã Kim Liên liên tục được Liễu bí thư mời đi giải quyết vấn đề, cũng gặp qua Trần Kha.
Cửa sắt cót két, được mở ra, bên trong là một khuôn mặt phụ nữ trắng như tuyết, dáng dấp đoan chính, mặc áo hoa nhỏ, lộ ra vài phần xinh đẹp.
Đường Dật đối với nàng không có ấn tượng nào, nhưng biết người phụ nữ này nhất định chính là góa phụ của Lý Văn Hòa Mã Kim Liên, thân phận hiện tại của mình hiển nhiên cũng có thể đã gặp qua nàng, vì thế đi đến nói: “Chị Mã, chị có khỏe không?”
Mã Kim Liên trên mặt hơi biến sắc, Đường Dật vốn tưởng nàng sẽ chửi mình, ai ngờ nàng thản nhiên nói: “Các người tới đây làm gì?”
Trần Kha cướp lời nói: “Chị Mã, Đường bí thư là đến thăm chị, xem chị có cần gì không, chúng ta vào nhà nói đi.” Vừa nói chuyện vừa bước vào trong, Mã Kim Liên đối với việc làm của Trần Kha cũng không có cách nào, đành phải tránh ra, Đường Dật trong lòng buồn cười, cũng may là dẫn theo Trần Kha tới, bằng không xem ra cánh của nhà Lý Văn Hòa mình cũng không thể vào được. Thấy Trần Kha cứng đầu cứng cổ, lúc này thực sự là có đất dụng võ.